Có Anh Thật Tốt


Giang Y Linh dọn ra ngoài ở, cô chỉ nói cho Mạc Tử và ông nội.

Dạo này vì quá nhàm chán nên cô chẳng có gì làm cả ngày chỉ ở trong nhà làm ổ ăn, ngủ và chả biết làm gì cả.

Đừng hỏi cô tiền đâu mua nhà nhé, câu trả lời cũ: Cướp!
Rảnh rỗi đi hack các dữ liệu của tất cả các các công ty.

Và trong giới hiện giờ không ai không biết có kẻ điên đang đi lượn lờ trong bóng tối bằng bàn phím.

Đáng sợ hơn nữa, người ta hack chán rồi trả lại, không mất tài liệu cũng không bị lộ gì cả.

Chưa hết, có kẻ tra ra được ID, điều khiến đám người đó sững sờ chính là tên ID: Giang Y Linh.

Đừng hỏi cô vì sao lại để tên mình, vì tên cô đẹp thôi.

Đám người đó liền tra ra được người tên Giang Y Linh, nhưng tra xong liền câm nín cả lũ, người ta có hậu đài như vậy thì vẫn cứ âm thầm chịu đựng nỗi đau này thì hơn...buồn bực.

Nhưng cô cũng không chơi quá lâu, vài ngày là chán, chẳng thèm hack gì nữa.

Quần chúng: “...” – Tùy hứng vậy, đang xem hay.

.................!
Tối, ở Đế Mộng

“Hay là đi?” – một cô gái đang đứng trong phòng bếp tự lẩm bẩm.

Còn ai vào đây nữa, Giang Y Linh nhìn tủ lạnh trống trơn, cô ban đầu chỉ mua ít đồ dùng và đồ ăn, vì cảm thấy phiền.

Nhưng sau đó liền hối hận, vì mình ăn quá nhiều, một ngày tính cả bữa chính bữa phụ là cũng được 6-7 bữa.

Cô ăn như vậy mà thân hình không bị phì ra, lại còn sút được cân.

Vậy nên đống đồ ăn đó căn bản không đủ.

Bảo cô nấu cơm cô cũng không biết nấu, vì sao chứ, ăn mì tôm chẳng phải tiện hơn sao, nấu cơm làm quái gì!
Tối hôm nay căn bản chẳng còn gì nữa, đến nước cũng hết.

Thế là sau gần một tuần đóng cửa bế quan, Giang Y Linh cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Hiện tại là mùa hè, buổi tối hôm nay cảm thấy gió thổi khác lớn, chẳng lẽ mưa.

Kệ kiếm cái ăn đã.

Bây giờ mới có 7 giờ tối..

Nhưng cô nhớ ra mình không có xe, đến xe đạp cũng không có.

Đi bộ, đành phải đi bộ.


Mở điện thoại lên Map xem xem có cửa hàng hay siêu thị nào không.

Đã không tìm thì thôi, mà đã tìm thì ra cả được cả rổ.

Suýt quên nơi đây là nơi xa hoa đắt đỏ nhất Thành đô này.

Tìm mãi mới tìm được một chỗ ở xa, không mấy người đi lại.

Đến nơi, Giang Y Linh liền tìm ngay cho mình nơi bán mì tôm, tìm thêm đồ ăn vặt, bánh, socola, mua ít bột, bơ, à còn cái để dùng khi bà dì thăm nữa chứ...với mấy cái đồ dùng linh tinh.

Lúc tính tiền vì cô ra chậm một chút nên có người tính trước rồi, đành phải đợi người ta tính xong mới tính được.

Đứng đợi mất năm phút, mới tới cô.

Thanh toán xong, cô đưa tiền cho một người ở đó, bảo người đó đưa đồ đến Đế Mộng.

Nghe thấy Đế Mộng là thấy tiền rồi, đương nhiên người đó đi ngay.

Cô chỉ dặn để đồ cho bảo vệ thôi, dù gì cũng không vào được.

Giang Y Linh thong thả ngậm kẹo mút đi đến chỗ vắng người, không lâu sau đó có một số kẻ xuất hiện trước mặt cô.

Bọn chúng đều là mấy kẻ mặt mày dữ tợn, thân hình có khi còn lớn hơn cô rất nhiều.

Cũng không nhiều lắm, khoảng sáu người đàn ông từ trong bóng tối đi ra.

[...] - Không nhiều ha!
Giang Y Linh nhìn bọn họ nửa phần lạnh lùng cộng thêm một chút dửng dưng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui