Haizzz đã nghèo rồi mà cả ngày phải tiêu tiền, đúng là cuộc sống này rất cần tiền.
Ở nước A không kiếm được tiền vì nàng sợ nếu kiếm tiền thì thân phận bị bại lộ, Mạc Tử cũng vậy chỉ có thế đi làm thêm vặt sống qua ngày, giờ về nước rồi, cần phải vung tay kiếm tiền thôi (bà cô ơi, là chăm chỉ kiếm tiền, còn vung tay thì là vung tay tiêu tiền...bó tay )
Mạc Tử vênh mặt cầm thẻ của ông anh mình đi quẹt, nhìn số lần quẹt mà cô cũng cảm thấy đau lòng thay cho Mạc Kiên.
Hắn không đi cùng cô và Mạc Tử, thấy bảo bận đi hẹn hò.
Mạc Tử luôn bay ra bản mặt khinh bỉ vô tận cùng với ông anh này, nhưng dù vậy cô cũng rất yêu thương Mạc Kiên, chỉ là không hợp miệng thì phải cãi, thế thôi.
......!
Haizzz quả thực đời người không thể nói trước được mà.
Khung cảnh xung quanh miêu tả kiểu gì được ta, trước mặt cô là hai nữ học sinh vừa vật lộn đánh nhau, mà một người trong đó chính là Lục Minh Ngọc.
Cô cũng đâu biết người phía trước là Minh Ngọc chứ, vô tình vì bát quát việc trong trung tâm thương mại của gia đình nhà mình có người dám đánh nhau, ai ngờ lại bắt gặp Minh Ngọc, mà không may hơn, nó nhận ra cô rồi.
Biểu hiện gì nữa chứ, đương nhiên là con bé ngạc nhiên không thể tin được chứ sao.
Nhưng đối với việc Minh Ngọc tự nhiên trở thành như vậy, có chút không ngờ, vì sao lại thay đổi đến mức thế này.
“Lục Minh Ngọc mày nghĩ mày là ai chứ,cũng chỉ là cháu ngoại của Giang gia thôi mà, cái loại ngoại tộc như mày ở đó cũng không có giá trị gì, mày nghĩ mày vênh mặt được với ai, mẹ mày còn chả thèm quan tâm đến mày.
Chuyện lần trước mày đánh người của tao bị thương nhập viện không phải Giang lão gia cũng phải cúi người xin lỗi sao, thứ như mày đừng đi gây sự nữa, dù đây có là Giang gia, tao đây cũng không sợ.”
Cô bé đối diện với Minh Ngọc hung hăng nói ra lời đó, Lục Minh Ngọc đã bị chọc tức đến mức gây tay nổi lên rồi.
Còn Giang Y Linh khóe môi giật, cảm thấy đứa trẻ này của nhà họ Đình này hơi quá đáng rồi.
Dám lôi cả ông nội cô vào, hay lắm.
Trên thế giới này, Hắc Bạch phân minh, Bạch đạo có tứ đại gia tộc lớn, Hắc đạo cũng có.
À quên đó không phải vấn đề chính, Bốn gia tộc lớn là Giang Đình Mạc Lục.
Ai ai mà không biết chứ, mà bốn gia tộc này, mạnh nhất về mảng kinh tế là Giang gia, về phía điện tử, công nghệ là của Lục gia, Mạc gia thiên về dầu mỏ và quan hệ nhiều với kinh tế thế giới hơn, còn Đình gia là tay trong tay ngoài phần nào cũng làm, chính vì vậy nên ba gia tộc khá không ưa Đình gia.
Đây là vị tiểu thư út của Đình gia, Đình Tuyết Kiều, nhà họ chỉ có một trai một gái nên đứa trẻ này sớm đã bị dạy hư rồi.
Đừng hỏi tại sao cô biết nhé, bát quái giỏi thôi~~
Dám chạy đến đây vênh váo, gia quy của cái nhà này đâu, Tiểu anh hùng Mạc Tử đang hai tay xách một đống đồ phẫn nộ.
“ Có vẻ nhà họ Đình không tính dạy con rồi”
Những điều cần biết trong nước Mạc Kiên đều nói qua rồi.
Vậy nên đại khái tình hình ở đây cô biết rõ hết rồi, quả thực tài nói năng của anh ta khác xa Mạc Tử, nhiều lúc Y Linh còn nghi hoặc họ không phải anh em nữa kia.
“ Chuyện của tao với mày liên quan gì đến Giang gia, đừng lôi Giang gia vào, tao với họ không có tí quan hệ” – Lục Minh Ngọc cúi mặt nói, nó sợ phải đối mặt với Giang Y Linh, sợ bản thân làm cô không vui
“Thì mày vốn có quan hệ gì đâu, mẹ mày mơ tưởng tài sản Giang gia, chắc mày cũng muốn, nếu nghèo quá không có tiền thì tao cho này, nếu Giang gia không nuôi con chó như mày, sang đây tao cho ăn” – Đinh Tuyết Kiều càng nói càng quá đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...