Thường ngày tôi không ngủ lại trường vào cuối tuần, sau khi tan học vào thứ sáu sẽ thu dọn sách vở, đề luyện thi mà giáo viên giao cho rồi rời khỏi trường.
Ở gần cổng trường có một trạm xe buýt, nếu may mắn đến sớm là có thể có chỗ ngồi trên xe, còn nếu xui xẻo thì những người đến sớm sẽ tranh hết ghế.
Tôi ghét nhất là xe buýt quá đông, cũng không muốn thử nhân phẩm của mình, nên sau khi tan học tôi thường nán lại trong lớp một lát, đợi học sinh đi hết mới đến trạm chờ xe.
Nhưng thứ sáu hôm nay lại không phải thứ sáu bình thường.
Tôi mở điện thoại ra lướt một lát thì vô tình nghe thấy một giọng nói tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, một giọng nói mềm mại, tràn đầy sức sống, rất dễ nhận ra.
Là giọng của Nguyễn Miên Miên.
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy ngồi ở đằng trước, bên cạnh là một bạn nữ cùng lớp tôi.
Có vẻ như họ đang cùng xem một video hài hước, thỉnh thoảng lại cười đùa.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai bím tóc đuôi ngựa của cô, ngón tay xoay cây bút trong vô thức, màn hình điện thoại tối lại mà tôi không hề nhận ra.
Thời tiết ngày càng nóng, ban ngày càng dài hơn, bên ngoài mặt trời không chịu lặn xuống, chuông tan học tiết bốn vang lên.
Tan học đường năm mươi phút, bây giờ người ở trạm xe buýt hẳn là không có nhiều.
Tôi không muốn rời đi, nhưng lại không tìm được lý do để nán lại, nên chỉ có thể cất điện thoại vào túi, chậm rãi đứng dậy, đẩy ghế vào, đeo cặp sách lên.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớp, tim tôi nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Cô ấy quay đầu, nghiêm túc nhìn tôi, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt nhu nhuận long lanh, dường như mặt đôi mặt khiến cô không còn chút dũng khí nào.
Bỗng nhiên cô hướng về phía tôi, nở nụ cười ngọt ngào.
Bùm.
Tôi chớp chớp mắt, đơ người, đờ đẫn quay đầu đi, tay chân cùng bước ra khỏi cửa, vành tai nóng bừng.
***
Dường như tôi đang yêu.
Ý tôi là, dường như tôi thích một cô gái.
Khi mà tôi bị mắc vào mấy vấn đề rối não, trên tờ đề thi lập tức xuất hiện khuôn mặt cô với mi mắt cong cong.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, nằm trên giường mà chưa ngủ, trong đầu tôi đều là hai bím tóc đuôi ngựa của cô, cái cổ trắng ngần, bở vai nhỏ xinh…
Tôi liếm đôi môi khô khốc, như thể liếm phải thứ gì đó mềm mại, mềm đến mức khiến đầu lưỡi tôi tê dại.
Tôi chìm vào giấc mộng.
Trong mơ xuất hiện một cây kẹo bông gòn mềm mại, tôi cắn một miếng nhưng không dứt được ra, vậy nên bắt đầu ngấu nghiến, nghiến đến khi cả người cô ướt đâm mới nhân lúc cô không chút ý mà nuốt vào.
***
Chúng tôi gặp nhau trong một cửa hàng bách hóa.
Tuần này tôi về nhà, Nguyễn Miên Miên có lẽ là ở lại trường, nhưng lại chạy ra ngoài.
Cửa hàng tạp hóa này cách nhà tôi không xa, cách trường học cũng khá gần, và cạnh đó cũng có đường cho người đi bộ.
Bố mẹ đều đi công tác, cuối tuần này chỉ có mình tôi ở nhà.
Tôi không biết mặc cả ở chợ nông sản, đành phải tới bách hóa mua đồ ăn có mức giá rõ ràng.
Nguyễn Miên Miên tới bách hóa này là để mua đồ ăn vặt cho tuần sau, hoặc thậm chí là tuần sau nữa.
Lúc tôi gặp cô ấy, cô đang đẩy một xe toàn khoai lát rong biển, bò khô cùng với một đống đồ uống.
Thấy trong rổ tôi toàn rau dưa với trứng thịt, ánh mắt của cô chuyển từ vui vẻ sang ngạc nhiên, nhưng đến khi cô cúi đầu nhìn rổ của mình, mặt đỏ lên, có lẽ là vì xấu hổ.
Phụt.
Tôi đưa tay lên bịt miệng, trộm cười.
Thật ra là tôi cũng có mua đồ ăn vặt, nhưng nhét xuống dưới.
***
Để thuận tiện mang theo đồ ăn vặt, Nguyễn Miên Miên cố tình mang theo một chiếc xe đẩy nhẹ có thể gấp gọn lại.
Đó là một chiếc xe đẩy nhỏ màu hồng nhạt, trên bong vẽ đầy những con thỏ trắng trẻo béo ú.
Nguyễn Miên Miên nghiêm túc phân loại và đựng đồ ăn vặt trong một túi lớn, ôm lên trên xe, cẩn thận buộc lại.
Cô cầm lấy tay cầm, bước vài bước như đang kéo vali, thư thái mà gật đầu một cách hài lòng.
Cô đột nhiên dừng bước, nhìn ngó bốn phía, tốt, không có ai để ý đến cô.
Trong trường học, tôi luôn ở phía trước cô, mặc cho là khi tập thể dục, trên đường về lớp học hay lúc chạy bộ ở trên đường băng.
Thật ra thì tôi thích ở phía sau cô ấy hơn.
Nguyễn Miên Miên không biết ý nghĩ của tôi, mà dù có biết, chỉ sợ cô ấy cũng không muốn.
Mỗi khi cô biết tôi ở phía sau, lúc đi đường luôn mất bình tĩnh, hoặc là chân phải vấp vào chân trái, hoặc là không hiểu sao vấp phải một hòn đá dễ thấy ngay trên mặt đất.
Cho nên so với việc đi phía sau, tôi lại càng mong cô ấy đừng đi đứng vụng về như vậy, tuy là dáng vẻ ấy của cô vô cùng đáng yêu.
Ở cùng một trạm xe buýt, xe về nhà tôi và xe quay lại trường học đi hai hướng ngược nhau.
Tôi chờ chuyển đến đèn đỏ, nhanh chân bước qua đường trên vạch kẻ cho người đi bộ.
Tiếng xe đẩy của Nguyễn Miên Miên không lớn, rất dễ phân biệt.
Tôi nghe tiếng bánh xe lăn trên mặt đất từ từ đi về phía khác, nó dừng lại một lát, lại đột nhiên quay đầu đuổi theo về phía tôi.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
***
Tiếng của xe đẩy loại nhỏ là như thế nào?
Bánh xe không lớn, có kết cấu cứng hơn lốp xe, trên nền bê tông không bằng phẳng sẽ phát ra âm thanh như tiếng va đập.
Khó nghe à? Có thể không phải dạng quá khó nghe, nhưng tuyệt đối không thể nói là dễ nghe.
Tôi xách túi, cố gắng đi ở phía trước bằng tốc độ bình thường.
Cho dù tôi có cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn như thế nào đi nữa thì lớp mồ hôi lạnh phía sau lưng vẫn đang bán đứng tôi.
Tôi nghe thấy rõ.
Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của Nguyễn Miên Miên, có thể tưởng tượng ngực cô ấy đang phập phồng, tôi nghe thấy tiếng bánh xe của xe đẩy, lộc cộc lộc cộc, không rõ ràng, có lẽ bởi vì cô ấy đang cố gắng nâng lên.
Cô ấy đang làm gì? Cô ấy có biết cô ấy đang làm gì không?
Cô biết làm thế có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu lạc đường, nếu người cô ấy thích… là một thằng đểu, cô ấy có thể làm được gì?
Tôi rẽ vào một con ngõ nhỏ không quá vắng vẻ, đã có thể thấy mảnh sân nhỏ nhà tôi ở cách đó không xa.
Cô ấy muốn theo tôi về nhà sao?
Trái tim không nghe lời mà đập liên hồi, như thể muốn đánh thủng một lỗ rồi nhảy ra ngoài.
Tôi đi về phía trước khoảng mấy chục mét, tiếng bánh xe phía sau càng ngày càng nhỏ đi, rồi từ từ dừng lại.
Cô ấy biết nhà tôi ở đây, cô sợ tôi thấy cô, mà cũng có thể là cô ấy đã biết tôi phát hiện ra rồi.
Bỗng nhiên, tiếng bánh xe đổi hướng, không chút che dấu, cô ấy đang quay lại con đường cũ.
Một cảm giác thôi thúc lạ lùng khiến tôi chạy nhanh đến cổng nhà, tùy tiện ném túi đồ ăn từ ngoài cổng vào trong sân, rồi quay người chạy đuổi theo cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...