Có Anh Đây Rồi!


Thời gian cứ thế thấm thoát thoi đưa, nhanh đến nỗi khiến con người ta quên mất mình đã trải qua những gì.

Thời gian đầu khi mới nhập học, Tuệ Lâm có gọi tâm sự với tôi về cuộc sống ở Hà Nội ra sao, con người ở đó như thế nào,...
Hà Nội và Sài Gòn quả thực có rất nhiều điểm khác nhau, từ văn hóa, cách sinh hoạt, cách sống các kiểu… Ban đầu Tuệ Lâm cũng có chút không quen với cuộc sống ở Hà Nội, nhưng càng về sau cô ấy cảm thấy thích cuộc sống nơi này.

Tuệ Lâm hiện sống rất vui vẻ, tôi có thể cảm nhận được điều đó qua cách cô ấy kể về những gì diễn ra xung quanh cô ấy.
Tuệ Lâm không giống tôi, cô ấy không phải đi làm thêm để trang trải cuộc sống.

Cô ấy chỉ tập trung vào việc học và ngoại giao với bạn bè, nên cô ấy có rất nhiều câu chuyện để kể.

Còn tôi vốn dĩ đã ít nói, những câu chuyện của tôi lại chỉ toàn xoay quanh việc đi dạy thêm, làm thêm từ tuần này đến tuần khác.
Vòng quay của cuộc sống, của sự mưu sinh dần dần khiến cô ấy không còn muốn nói chuyện với tôi nữa.

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ cách xa nhau, thi thoảng tôi lại vào facebook của cô ấy để theo dõi các hoạt động.
Tuệ Lâm rất thích đăng story, gần như ngày nào cô ấy cũng đăng.

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của cô ấy, tôi lại cảm thấy phần nào an tâm hơn.


Vì ít ra thông qua đó, tôi biết được cô ấy vẫn hạnh phúc với lựa chọn của mình.

Học kỳ cuối cùng của khóa học, tôi bắt buộc phải đi thực tập, rất nhiều bạn đã chọn được cho mình một chỗ thực tập ưng ý.

Tôi thì ngược lại, mặc dù thành tích học tập của tôi khá tốt nhưng tôi lại chỉ lo làm thêm mà quên luôn hạn đăng ký, xém chút nữa là bị hủy môn.
Tôi phải lên tận trường xin gia hạn thời gian.

Cũng may trường cấp một của tôi đồng ý nhận tôi vào thực tập vì trước đây tôi luôn là học sinh tiêu biểu của trường, nên thầy cô vẫn luôn nhớ đến.
Tôi thấy mình thật may mắn biết bao.

Tôi gác lại việc làm thêm, tập trung hết sức lực vào kỳ thực tập lần này, đây cũng là môn học quyết định đến thành tích học tập của tôi sau bốn năm học tại trường.
Rời khỏi thành phố trở về nhà trong thời gian thực tập khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, gánh nặng trên vai dường như cũng tạm thời được hạ xuống.

Sài Gòn đúng là hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho những người như tôi.

Được trở về nhà, trong vòng tay yêu thương của ba, quả thật rất hạnh phúc.

Thời gian thực tập ở trường tiểu học trôi qua rất nhanh, tôi được phân công làm chủ nhiệm Lớp 5A1 thay cho một cô giáo viên nghỉ thai sản.

Lớp học do tôi chủ nhiệm thay cũng thuộc diện quậy của khối.
Các bạn nhỏ khá hiếu động, thường không hoàn thành bài tập về nhà, thành tích học tập lại tương đối kém.

Nhiều trường hợp các em còn không tha thiết với việc học.

Đây cũng là một vấn đề khiến tôi khá đau đầu.
Thời gian này lại rất quan trọng vì các em sắp phải thi cuối kỳ, đợt thi này sẽ quyết định đến tương lai của các em.

Vì để được vào trường công bây giờ là một điều không dễ dàng.


Một phần vì đây là trách nhiệm của một giáo viên, một phần vì lo cho tương lai của các em tôi nhất định phải tìm ra đáp án cho câu hỏi khó nhằn này?
Để có thể nắm được tình hình học tập của từng em, tôi đã họp ban cán bộ lớp lại, hỏi thăm tình hình học tập của từng bạn.

Từ bạn có thành tích học tập tốt nhất cho đến yếu nhất, rồi ghi chú lại một cách cẩn thận.
Tôi lập danh sách nhóm dạy kèm, bạn học tốt nhất sẽ kèm bạn yếu nhất cứ như thế cho đến hết lớp.

Để tránh ảnh hưởng thành tích học tập của những bạn học khá, tôi dành thời gian ôn luyện trước cho các bạn đó, rồi các bạn sẽ tự triển khai theo nhóm của mình.
Sau một tháng áp dụng, tôi tiến hành đánh giá kết quả học tập để xem cần điều chỉnh gì không.

Những nhóm có thành tích kiểm tra thấp nhất sẽ được gom lại, trao đổi xem có gặp khó khăn gì trong quá trình học nhóm không, nếu cảm thấy không thể tiếp tục có thể xin đổi nhóm.
Đối với những bạn cá biệt, thường xuyên không làm bài tập và quậy phá tôi lên kế hoạch thăm hỏi từng nhà, tìm hiểu nguyên nhân và động viên phụ huynh quan tâm đến con em mình hơn.
Qua đây tôi cũng phần nào hiểu được hoàn cảnh khó khăn của một số bạn trong lớp học của mình.

Có bạn ba mẹ ly hôn, một mình mẹ phải tần tảo nuôi con.

Tuy còn nhỏ nhưng phải giúp đỡ gia đình, nhiều lúc chán nản chỉ muốn nghỉ học.
Những trường hợp tương tự như thế này, tôi thường xuyên an ủi, động viên các em.

Tôi đến gặp thầy hiệu trưởng xin vận động quyên góp với hy vọng các em sẽ không bỏ cuộc.
Cuộc đời của mỗi người đúng là sẽ có mỗi hoàn cảnh khác nhau, nhưng tương lai thì không có sự phân biệt ai cả, chỉ cần có sự cố gắng tất cả mọi việc đều có thể đạt được.


Bỗng nhiên tôi thấy bản thân mình thật may mắn, vì lúc nhỏ tôi còn có ba gánh vác thay mình.
Kết thúc khóa học, lớp tôi tự hào là một trong những lớp có tỷ lệ đậu chuyển cấp cao nhất.

Trừ một bạn có hoàn cảnh quá khó khăn không thể tập trung theo học tiếp, còn lại đều đã tốt nghiệp cấp một và thi đậu vào trường công lập.
Đối với tôi, đây là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến giờ, vì tôi đã có thể dùng một phần sức của mình để có thể nâng bước tương lai cho các em.

Hy vọng sau này, các em sẽ tiếp tục những bước đi vững chãi trên con đường phía trước.
Ngày tôi nhận được tin mừng từ các em, cũng là ngày đề án tốt nghiệp của tôi hoàn thành.

Đề án mang tên ”THAY ĐỔI TƯ DUY DẠY VÀ HỌC, THAY ĐỔI CẢ TƯƠNG LAI”.

Đề án này cũng vinh dự được chọn là đề án xuất sắc nhất của khoa.

Điều này càng khiến tôi thêm tin tưởng vào sự lựa chọn của mình là đúng đắn.

Cảm ơn và biết ơn ai đó, rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận