Có Ai Yêu Em Như Anh

Người có công trong việc mang tới bước đột phá to lớn này trên con đường “tình duyên” của cô con gái rượu gia đình họ Đặng không ai khác, lại chính là vị “con rể hờ” của bà Hoa. Ngay khi cuộc “xem mắt” bất ngờ nọ kết thúc, Quốc Vinh đã rút ngay điện thoại ra gọi cho Thế Phong, vẫn là một câu hỏi phủ đầu quen thuộc:

- Này, đoán xem tôi vừa gặp ai?

- Obama? Hay là Celine Dion? – Vị sếp tổng hôm nay lại có tâm trạng nói đùa. Quốc Vinh sốt ruột ngắt lời:

- Nếu anh không đoán được, anh sẽ phải hối hận.

- Chà, sao nghiêm trọng vậy. Thôi được rồi, anh lại gặp Thảo Nguyên và Trường Giang ở đâu đó à?

Quốc Vinh nghe ra mùi vị chua chát đáng thất vọng của đối phương, đột nhiên muốn cười thật to.

- Ha ha ha… Anh, chính anh đấy Nguyễn Thế Phong, kể từ giờ phút này, hãy nhớ anh đã nợ tôi một món nợ tình. Nghe cho rõ đây, tôi vừa mới đi coi mắt về và đối tượng chính là… cô ấy!

Đầu bên kia ngớ ra. Vinh nhấn mạnh:

- Đúng, chính là Đặng Thảo Nguyên!

- Khoan đã. Có phải anh đang âm mưu lừa tôi chuyện gì đó đúng không, phó tổng?

- Không phải! – Vinh nóng nảy phản đối. – Anh đừng có mất lý trí mỗi khi nhắc tới Đặng Thảo Nguyên như thế được không? Cô ấy thực sự bị mẹ dắt đi coi mắt đấy! Từ đó, có thể thấy là mối quan hệ của cô ấy với em họ anh…

Điện thoại bị ngắt. Quốc Vinh gọi lại, khi điện thoại thông, đột nhiên nghe một tiếng gầm giận dữ:


- Hai người giỏi lắm, dám lén đi coi mắt sau lưng tôi!

Anh ta lạnh sống lưng, vội tắt ngay nguồn điện thoại di động, cả ngày hôm đó cũng không dám mở lên lại.

Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua. Lúc này, hai lớn một nhỏ đang tung tăng ở Hội hoa xuân. Thế Phong đã tận dụng triệt để cháu mình để mưu cầu chuyện cá nhân. Thằng nhóc một tay nắm tay Thảo Nguyên, một tay nắm tay Thế Phong, hí hửng kéo họ đi giữa một rừng hoa rực rỡ đủ loại, hòa vào đám người du xuân rộn rã. Cậu chàng không biết mệt, lúc nào cũng muốn ngó bên này một tí, chạy qua chỗ kia một tí, đang ở gian hàng hoa lan, thoắt cái đã chạy tới chỗ trưng bonsai, mà cái tay múp míp luôn chờ chực để bứt lá bẻ cành khiến cho người lớn luôn phải đề cao cảnh giác.

- Mẹ ơi mẹ, mẹ xem này. Cây hoa này xinh giống mẹ này.

Cậu ta đứng ở giữa một gian hàng trưng bày… xương rồng, hai má phúng phính đỏ au, cặp mắt sáng rỡ nhìn Thảo Nguyên, vui sướng khoe như thể tìm ra một bí mật to lớn. Những người đứng xung quanh đó cười ồ vì thấy ngộ nghĩnh. Một phụ nữ nói với Nguyên và Phong:

- Thằng con nhà anh chị kháu quá!

Cô chưa kịp phản bác, đột nhiên nghe tiếng cậu nhóc khóc ré lên:

- Á mẹ ơi, cây cắn con này.

Hóa ra có đứa muốn vặt hoa xương rồng nhưng lại bị gai đâm vào tay. Nguyên kiểm tra tay Nhóc Con, thấy không việc gì bèn vỗ vỗ vào vai anh chàng:

- Ngoan, nín đi cưng. Cây này là xương rồng, nhớ nhé, xương rồng có gai đâm rất đau nên không thể chạm tay vào được.

Trẻ con mau nước mắt nhưng cũng nhanh nín. Nó từ lòng Nguyên chui đầu ra, nhìn ông chú đang trừng mắt đứng gần đó, nói ra vẻ phân trần:


- Cây này dữ quá, không giống mẹ chút nào cả.

Thế Phong chán nản cúi đầu. Đem cái thằng nhóc này theo đúng là thất sách. Mang tiếng đi chơi chung mà chỉ có mình nó quấn lấy Thảo Nguyên, biến anh thành người thừa.

Đi chưa hết một nửa công viên hoa, cậu nhóc bắt đầu thấm mệt, nó kéo tay Nguyên nịnh nọt:

- Mẹ ơi mẹ, bụng con đang đòi ăn, mẹ nghe xem.

Giờ vẫn chưa tới 6 giờ, thằng bé rõ ràng đã ăn bữa xế, lúc đến nhà Nguyên nó còn xơi hai miếng bánh tét vậy mà giờ đã đói bụng rồi. Phong hộ tống hai “mẹ con” sang nhà hàng phía đối diện với cổng chính của công viên, gọi súp và mấy món ăn nhẹ cho cả ba người. Ăn xong chén súp cua, chừng như lấy lại sức lực, Nhóc Con lại xông pha ra khu trò chơi của nhà hàng, nhiệt tình quậy phá cùng các bạn nhỏ khác. Do có nhân viên của cửa hàng coi bọn trẻ nên người lớn có thể thảnh thơi ngồi nói chuyện. Lúc này, Thế Phong đang ngồi đối diện với Thảo Nguyên, chỉ cẩn ngước mắt lên là có thể nhìn ngắm gương mặt cô, thấy được rõ cả những giọt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương do lúc nãy vất vả với cậu nhóc. Tay anh vô thức đưa lên định lau giúp cô, nhưng sau đó ngừng lại giữa chừng. Khi nghe Quốc Vinh nói cô đi xem mắt, cảm giác của anh lúc đó rất hỗn loạn. Một mặt anh cảm thấy mừng vì như Vinh nói, điều đó chứng tỏ cô vẫn là một phụ nữ tự do, nhưng một mặt, anh thấy giận, rất giận. Tại sao cô lại dám đi xem mắt, trong khi rõ ràng là anh vẫn ở đây. Như vậy, có phải là cô coi thường sự tồn tại của anh hay không?

- Lần sau, đừng đi coi mắt nữa.

Câu nói đột ngột như quả bom thả ra trên bàn ăn. Thảo Nguyên buột miệng hỏi:

- Làm sao anh biết?

Nhưng sau đó cô vỡ lẽ ngay: à, không phải là Quốc Vinh về tâu lại thì còn ai vào đây nữa.

- Không phải như vậy đâu. Nhưng mà… cũng chẳng có gì quan trọng.

Mắt Phong nheo lại đầy nguy hiểm:


- Thế nào mới là quan trọng? Lời nói của em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy!

- Xin lỗi! Nhưng em đã làm gì sai sao? Mối quan hệ của chúng ta vốn đã chấm dứt từ lâu. Anh đang có vị hôn thê chuẩn bị làm lễ đính hôn, em đã rời Sài Gòn. Chúng ta hiện chẳng có bất cứ sự liên hệ nào cả.

- Ai nói? – Bàn tay đặt trên bàn của Phong nắm chặt. – Em hay tôi? Ai đã nói lời chia tay? Khi nào? Ở đâu?

Nguyên tắt tiếng.

- Tôi đã tỏ tình với em và em đồng ý. Chúng ta chưa ai nói chia tay, vậy em xem mối quan hệ này có thể nói chấm dứt một cách dễ dàng như vậy à? Về tình về lý mà nói, đó là chưa chấm dứt!

Giọng Phong hơi gắt, nhưng anh nói về tình về lý với một vẻ tỉnh rụi khiến người ta không thể phản bác.

Nhóc Con từ chỗ chơi quay lại, tò mò nhìn hai người lớn. Cậu bé còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm, lập tức nép đến bên người Thảo Nguyên, buồn rầu nói với chú họ của nó:

- Chú không được bắt nạt mẹ!

Thế Phong:

- Chú không bắt nạt.

Thảo Nguyên:

- Chú ấy không bắt nạt cô.

Thằng bé thấy bọn họ nói vậy, híp mắt cười.


***

Qua tết, Thảo Nguyên lại gói ghém hành lý đi thành phố Đ, tiếp tục công việc ở Sun Media. Thế Phong không tới gặp cô, nhưng cách hai ba ngày lại gọi một cuộc điện thoại, cũng chẳng nói nhiều hơn hai câu, chỉ bảo Nhóc Con nhớ cô, sau đó để cho hai cô cháu tỉ tê. Thời điểm này không phải là mùa chính của ngành quảng cáo nên công việc cũng không mấy bận rộn như dịp cuối năm. Ngoài một vài hợp đồng nhỏ đang ở giai đoạn báo giá thì chỉ có case quảng cáo cho gạch men của Hoàng Quân là có giá trị. Lần này, tác phong cùa Hoàng Quân rất đàng hoàng. Anh ta hẹn cô tới văn phòng công ty để thương lượng, đưa ra nhiều ý kiến phong phú, mức giá thương lượng cũng vừa phải, không quá cao nhưng cũng không ép giá xuống quá thấp. Tóm lại là một case triển vọng.

Về hợp đồng với Thành Tín, bản kế hoạch gồm các nội dung liên quan đến sự kiện ra mắt căn hộ mẫu và lễ chào bán chính thức đã hoàn tất. Thảo Nguyên như thoát được cục nợ, bắt đầu hăng hái liên hệ với các đối tác truyền thông để chuẩn bị khởi động chương trình quảng bá. Trong khi tất cả đang trên đà thuận lợi, đột nhiên Thành “râu” bảo cô mang theo bản kế hoạch, đi cùng anh tới gặp một người.

Nơi họ tới là khách sạn 5 sao Golden Lotus xây theo lối kiến trúc thuộc địa. Thành “râu” gọi một cú điện thoại, sau khi gọi xong thông báo với Thảo Nguyên:

- Mình đợi dưới sảnh này một chút. Trên đó vẫn chưa xong việc.

Thảo Nguyên gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế nhung đỏ ở khu vực đợi. Ban nãy, Thành đã giải thích với cô rằng người mà họ gặp hôm nay là sếp lớn của Sun Media.

- Mọi người cứ nghĩ anh là chủ của Sun Media nhưng thực ra cũng chỉ là người điều hành thôi. Ông chủ lớn thực sự đứng đằng sau công ty là một người khác. Sếp lớn không muốn lộ diện. Nhưng lần này, có lẽ Thành Tín là một khách hàng trọng điểm nên ông ấy muốn nghe báo cáo từ người phụ trách.

- Vậy à? Em thấy đúng là lạ! Có người chỉ sợ không ai biết mình đã mở công ty, có người thì lại muốn giấu. Người này là nhân vật lợi hại cỡ nào nhỉ? Sao em cứ tưởng tượng ra ông ấy sẽ là một vị cao thủ võ lâm đắc đạo, đang ngồi ở chóp nhọn trên cùng của tháp nhu cầu Maslow rồi ấy.

Thành cười bí hiểm:

- Lát nữa cô gặp là biết thôi!

- Thần bí quá! – Nguyên lườm anh ta. – Anh khiến em thấy chột dạ.

- Hề hề. Cao thủ võ lâm đắc đạo sao? Liên tưởng của cô độc đáo quá đi mất!

Một lát sau, cô lễ tân xinh đẹp từ quầy bước tới chỗ bọn họ, cười tươi như hoa thông báo người trên phòng hội nghị nhắn mời họ lên. Thảo Nguyên ôm tập tài liệu, đi theo giám đốc Thành về phía thang máy. Phía trong thang máy lắp gương, ánh sáng từ đèn huỳnh quang trên trần thang phát ra màu trắng có phần gay gắt, rọi thẳng xuống cái đầu trọc lóc sáng bóng của Thành.. Nguyên chăm chú nhìn hình ảnh đó phản chiếu trong gương đến xuất thần, tự nhiên cảm thấy cuộc hẹn gặp này có điều gì đó vô cùng bất thường. Nhưng bất thường ở điểm nào thì cô lại không chỉ ra được. Còn đang ngẩn người suy nghĩ, thang máy chợt “đinh đoong” hai tiếng báo hiệu họ đã tới tầng năm. Khu vực này tập trung các phòng hội nghị và hai dãy phòng họp lớn nhỏ nhằm phục vụ cho khách hàng doanh nhân thuê khi cần thiết. Giám đốc Thành kiểm tra tên phòng, quay người gật đầu với Nguyên ý bảo “đúng là phòng này rồi”. Anh ta lịch sự gõ hai tiếng lên cánh cửa gỗ, sau đó đẩy cửa, đứng qua một bên nhường chỗ cho Thảo Nguyên bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui