Hơi thở của anh như xa như gần phả lên má cô. Thời gian những muốn ngừng trệ, đến nỗi Nguyên có thể đếm từng nhịp bước chậm chạp của gã: một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Làn hơi trên má mỗi lúc một gần và nặng nề thêm. Cô cảm nhận thấy hình như anh đang cúi thấp dần xuống. Hình như anh muốn hôn cô. Thảo Nguyên mở to mắt, cố gắng nắm bắt đường nét khuôn mặt của anh trong bóng tối. Rồi cô nghe anh dịu dàng hỏi:
- Có bị đau ở đâu không?
Cô lắc đầu, lại sợ anh không nhìn thấy được hành động của mình, thì thầm trả lời, cổ họng khô khốc nên giọng nói cũng hơi khàn khàn:
- Không đau.
- Vậy thì tốt!
Cơ thể Nguyên chợt có cảm giác nhẹ bỗng. Hóa ra anh đã nhổm dậy, tìm lấy chiếc đèn pin, bật nó sáng lên lại. Ánh sáng xuất hiện lập tức xua đi bóng tối, cũng xua tan đi cảm giác thân thiết mờ ám vừa xảy ra giữa hai người bọn họ. Thế Phong đợi Thảo Nguyên đứng dậy mới thong thả trao chiếc đèn cho cô, nói:
- Hãy giúp anh soi đèn để nối nốt một mối dây bị đứt nữa là xong. Được chứ?
- Vâng!
Phong dựng lại chiếc thang chữ A, nhặt cuộn băng dính đen đặt dưới gốc cây rồi nhanh chóng trèo lên. Một lát, anh nhờ:
- Giơ cao đèn lên một tí.
Thảo Nguyên kiễng chân hết mức.
- Chưa được! Cao lên tí nữa, một tí nữa.
- Hết cỡ rồi! – Cô buột miệng phân trần: – Anh tưởng em cao lắm đấy!
Nói xong mới biết bọn họ giờ đây đâu thể buông những lời thân thiết như thể vẫn còn yêu nhau như hồi trước được nữa, bèn cắn chặt môi, cúi nhìn xuống đất. Hình như có tiếng cười rất khẽ ở phía đỉnh đầu truyền xuống, sau đó cô nghe anh giục:
- Lên đây đi!
Thảo Nguyên ngước lên, hàm răng vẫn cắn chặt môi dưới, ánh mắt thoáng do dự.
- Không sao đâu, loại thang này rất chắc chắn.
Chắc chắn mà sao lúc nãy anh lại dễ dàng ngã xuống thế. Thảo Nguyên bán tín bán nghi nhưng rốt cuộc cũng đặt chân leo lên. Mặt thang rất hẹp, hai người đứng trên đó phải dựa sát vào nhau. Cô vươn tay soi đèn cho anh nối mối dây điện, để vầng sáng từ chiếc đèn tập trung vào những ngón tay dài nhưng hơi thô đang chậm rãi thao tác. Đàn ông biết sửa đồ gia dụng thường là những người chồng tốt, một đồng nghiệp nữ nào đó đã nói với cô điều này. Đột nhiên, cô ao ước đám dây nhợ kia bị hỏng thêm vài mối nữa, để khoảnh khắc này kéo dài ra mãi, để cho cô được gần anh thêm chút nữa, giống như những ngày xưa khi anh ôm cô trong vòng tay.
Nhận thấy người phụ nữ trước mặt bỗng nhiên bần thần ngẩn ngơ, Thế Phong vòng một tay qua lưng cô, áp lòng bàn tay lên khoảng trống trên eo, kéo người cô thêm sát về phía mình, thì thầm:
- Cẩn thận kẻo ngã đấy!
- Xong… xong chưa? – Nguyên lắp bắp.
- Xong rồi!
- Xong… đâu? – Cô hỏi một cách ngớ ngẩn.
- Đây!
Bàn tay rảnh rỗi còn lại của anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc remote điều khiển hệ thống điện bấm một cái. Đầu tiên, hình ngôi sao trên cây thông bật sáng, kéo theo hàng trăm dải đèn mắc từ trên ngọn cây xuống đến tận mặt đất phát sáng đủ màu, muôn hồng ngàn tía khiến cho cây thông trở thành một cây đèn rực rỡ. Tiếp theo, một dàn đèn hình thác nước mắc từ chỗ cầu thang xuống đua nhau nở rộ những ngọn đèn màu trắng, và cả một lấm lưới đèn được gắn trên trần nhà từ bao giờ bất thần sáng lên, nhấp nháy những đốm màu vàng tím trông chẳng khác gì một bầu trời sao.
Khi Phương Anh bước vào, trước mắt liền bày ra một khung cảnh đẹp đẽ đến mức có thể chụp lại để in lên thiệp giáng sinh như thế: Cây thông Noel lộng lẫy, những dải đèn màu lấp lánh và giữa không khí phảng phất hơi ấm huyền diệu như thể trong phòng có lò sưởi ấy, một đôi trai gái đang kề sát bên nhau. Cô gái ôm chiếc đèn pin ngỡ ngàng ngước nhìn giàn đèn phía trên, còn chàng trai vòng một tay qua đỡ phía lưng cô, ánh mắt cúi nhìn xuống gương mặt phía đối diện, trong đó có bao nhiêu thỏa mãn, lại có bao nhiêu khát khao, e rằng chỉ mình anh biết được.
Phương Anh nhìn mà cảm thấy trong lòng khó chịu ray rứt như thể đi shopping mà bị một phụ nữ khác đoạt mất món đồ mình đang yêu thích, bèn hắng giọng:
- Sửa song rồi à?
Không khí ấm áp bị phá vỡ. Thế Phong điềm nhiên trả lời:
- Xong rồi!
Anh đợi Thảo Nguyên vội vàng trèo xuống thang xong xuôi mới từ tốn bước xuống. Lúc cùng nhau đi ra ngoài, Phương Anh cố ý đi tụt lại chỗ Phong, kiễng chân ghé miệng vào tai anh nói nhỏ:
- Anh Hai à, anh đang nhòm ngó người đàn bà của em họ mình?
Rồi cô lùi sang một bên, lắc lắc cái đầu xinh xắn nhìn anh nửa thương hại, nửa khiêu khích. Sau đó lại tiến lên, thì thầm vào tai anh:
- Chậc! Chậc! Đáng tiếc, em họ anh đã nhanh tay đón người đẹp về ở chung rồi!
Khi Nguyên vô tình quay đầu, từ góc độ của cô trông cả hai cứ như một đôi tình nhân khăng khít đang âu yếm nựng nịu nhau. Đèn trong phòng khách không quá sáng, nhưng cô có thể thấy rõ cả hai người bọn họ cũng đều đang nhìn về phía này. Ánh mắt của Thế Phong tăm tối như hố sâu, còn Phương Anh đang bám chặt một bên cánh tay anh thì cong đôi mày thanh tú lên, một nụ cười khó hiểu thoáng xuất hiện như làn gió đông sắc lạnh trên cặp môi son hồng nhạt. Nguyên xoay người lại bước nhanh ra phía ngoài, đi như chạy trốn.
***
Bữa tiệc mời khách lúc chín giờ, tuy nhiên tầm mười giờ kém mọi người mới lục tục kéo tới. Cũng không đông lắm, chỉ khoảng chừng hơn chục người nhưng vừa đủ làm cho căn biệt thự rộng quanh năm vắng lặng bỗng nhộn nhịp hẳn lên. Căn nhà được xây theo lối mở, phòng khách nối với khu vực bể bơi bằng hệ thống cửa kính có thể tháo rời, liền đó là khu vực bếp đầy đủ tiện nghi, phía ngoài là bãi cỏ và vườn cây, hoàn toàn không có các bức tường phân chia nặng nề. Mặc dù trời mưa lất phất, nhưng nhờ có mấy bếp nướng thịt đang tỏa hơi nóng và mùi gia vị thơm nức mũi, vả lại do đông người nên chẳng ai thấy lạnh.
Những ca khúc Giáng sinh kinh điển được mở hết cỡ, nào là “White Chrismas” đến “Jingle Bells Rock” hay “We wish you a Merry Christmas”… Giữa tiếng nhạc rộn rã, Phương Anh đi lại như con thoi từ nhóm khách này qua nhóm khách khác, ra dáng một vị chủ nhà sôi nổi, nhiệt tình. Nguyên và Giang ngồi cùng với hai vị khách nữa ở một bàn đặt gần bể bơi. Lúc cô ra bếp nướng lấy thêm vài xiên thịt, phát hiện ra chỗ của mấy người đầu bếp đã được thay bằng một người vị khách nam. Anh ta xắn tay áo lên tận khuỷu, một tay phết nước sốt lên những xiên thịt trong khi tay kia vẫn nhàn nhã đút trong túi quần. Sau khi phết qua một lượt nước sốt, Giang Minh dùng cây gắp đảo từng xiên thịt trên bếp than, giơ một vài xiên lên để kiểm tra độ chín, đoạn đặt những xiên đã đạt độ vàng óng vào một cái đĩa bên cạnh. Tất cả những hành động nấu nướng bình thường đó qua tay người đàn ông này trở nên cực kỳ bắt mắt. Nguyên buột miệng khen:
- Không ngờ anh lại khéo đến thế!
Lúc này, anh ta mới nhận ra Nguyên, gật đầu chào:
- Thấy cô từ ban nãy nhưng chưa qua chào hỏi được.
- Dạ, anh khách sáo quá!
- Cô có muốn một vài xiên thịt không?
Nguyên lấy một cây gắp bằng kim loại, nói:
- Thôi, hay để tôi thử nướng xem nào. Trông anh làm quả thực rất chi là thú vị.
Người đàn ông cười, nhích sang bên cạnh một chút tỏ ý xin mời. Thảo Nguyên cũng gắp thịt bỏ lên vỉ nướng, không ngờ Giang Minh lại cho ý kiến:
- Cô không nên đặt thịt ở đây, mà phải chọn chỗ than đượm nhất như thế này này. Hơi nóng có thể làm săn thịt ngay lập tức, giữ lại nước ngọt ở bên trong. Sau đó cô mới chuyển thịt ra những chỗ có lửa nhỏ hơn để chúng chín từ từ mà không bị cháy.
- Ồ! – Nguyên thán phục. – Ra là thế! Cám ơn kinh nghiệm của anh.
Giang Minh buông cây gắp thịt ra, không rời đi mà đứng dựa vào thành bếp thưởng thức thành quả anh ta làm từ lúc nãy. Mấy lần Thảo Nguyên thấy không khí quá im lặng, ngẩng lên định nói chuyện, nhưng lại thấy ánh mắt anh tập trung vào một góc đâu đó, thần sắc xa xăm khó tiếp cận nên đành thôi. Cuối cùng cũng đánh vật xong với mấy xiên thịt, Nguyên vẫn thấy ánh mắt tìm kiếm của Giang Minh bèn nương theo ánh mắt của anh ta, bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn giữa đám đông, trong lòng dường như khám phá ra điều gì đó. Hóa ra là thế! Hóa ra anh ta cũng giống cô, chỉ cần ngẩng đầu cũng muốn ánh mắt mình đuổi theo dáng hình của người ở trong lòng. Chỉ tiếc là người trong lòng cô lại quá lạnh nhạt xa cách, chẳng thèm liếc về phía cô lấy một lần.
Trong lúc Thảo Nguyên nướng thịt, Thế Phong và Trường Giang cũng chạm mặt nhau tại bữa tiệc. Sau sự cố “ra mắt”, mặc dù cả hai vẫn duy trì một mối quan hệ anh – em họ bình thường, nhưng trên thực tế, họ đang cố gắng tránh mặt nhau. Vô tình có ở chung trong một cuộc hội họp nào đó, người lạ chắc chắn không thể nào ngờ được bọn họ vốn có quan hệ họ hàng vô cùng thân thiết. Nhưng tối nay, Thế Phong lại tỏ rõ thái độ chủ động. Anh cầm ly sâm-panh chạm cốc với Trường Giang. Giang hỏi:
- Anh bay lúc nào mà sao không thấy người trong văn phòng báo gì cả. Em cứ tưởng phải mấy ngày nữa, khi họp với nhà thầu anh mới tới.
- Ừ, có chút chuyện riêng.
Resort do Thành Tín làm chủ đầu tư dưới sự trợ giúp của bố Phương Anh đã nhanh chóng tháo gỡ vấn đề đang bế tắc, giữ được giấy phép xây dựng theo thiết kế ban đầu. Cuộc họp mà Trường Giang nhắc tới chính là liên quan đến việc đang tiến hành với bên thầu xây dựng để triển khai dự án. Hai người nói chuyện công việc một lát thì ngưng lại, có vẻ như đã cạn kiệt đề tài chung. Lúc này, hệ thống âm thanh nổi trong căn biệt thự đang phát đi giọng hát trầm ấm của Nat King Cole, giai điệu êm ái của bài hát “The Chrismas Song” vang vọng khắp nơi.
“Tiny tots with their eyes all aglow
Will find it hard to sleep tonight”
Thế Phong đột ngột bảo:
- Chuyến đi này anh chưa kịp đặt phòng khách sạn, tối nay anh tới căn hộ của chú ngủ nhờ nhé?
Khi nói, mắt Phong hơi cụp xuống nhìn ly rượu trong tay, trí óc lập tức liên tưởng tới lời bài hát vừa nghe và chợt phát hiện ra ca khúc giáng sinh ngọt ngào quen thuộc có lời lẽ thật tức cười:
“Lũ trẻ nít đôi mắt sáng trưng
Đêm nay sao mà ngủ nổi”
Phải rồi! Đêm nay, ai có thể ngủ nổi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...