Có những cơ duyên đến là kì lạ. Đôi khi chỉ vì một sự tình cờ mà ta gặp gỡ với một ai đó, thế là từ người đang đi trên đường mòn bỗng nhiên ta thấy mình thoắt cái đã lại rẽ bước sang đường quốc lộ. Vũ Thị Trà đã nhiều lần ngồi nhớ lại buổi chiều hôm ấy, rồi nghĩ nếu như không gặp anh, thì cuộc đời của cô hiện tại sẽ như thế nào? Nhưng cô không thể đủ bình tâm để suy nghĩ, mà không cần nghĩ cũng biết được nó sẽ nhuốm một màu cực kì bi đát. Mà cô thì không muốn bất cứ một sự bi ai nào nữa trong cuộc sống, cô đã có quá đủ rồi, bây giờ, cô đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc mà anh mang lại cho mình.
Cô tên là Trà. Họ tên đầy đủ là Vũ Thị Trà, một cái tên có phần quê mùa do bố cô đặt. Nhà cô nằm dưới chân một ngọn đồi thuộc vùng trồng chè nổi tiếng cả nước. Bố mẹ cô cũng như nhiều gia đình ở đây, thuê đất trên đồi để trồng chè, loại cây giống tán tròn nhỏ trổ những búp non màu xanh ánh vàng phủ đầy lông tuyết. Một lần chẳng hiểu sao lại có thời giờ rảnh rỗi nói chuyện, anh có hỏi cô vì sao lại tên là Trà, cô đã trả lời:
- Em sinh ra giữa đồi chè nên bố em đặt định đặt tên là Chè. Vũ Thị Chè. Nhưng thấy chữ chè nghe có vẻ gần với “no xôi chán chè” nên đặt lại là Trà.
Lúc đó anh đã cười rộ lên. Anh cười trông rất đẹp, đôi lông mày kiếm hơi vểnh lên, khóe miệng cương nghị giãn ra, trông trẻ trung như một chàng sinh viên mới tốt nghiệp. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như thế, khiến cô nhìn đến ngơ ngẩn cả mặt mày. Biết anh đang vui, cô cũng hỏi lại:
- Còn anh, vì sao đặt tên là Phong?
Anh dừng cười, nét mặt trở lại vẻ lãnh đạm như cũ, bình thản đáp:
- Cũng không rõ sao nữa.
Cô nghĩ dù là lí do gì, thì cái tên của anh vẫn thật đẹp, thật mạnh mẽ và nam tính: Nguyễn Thế Phong. Cô tin chắc rằng cái tên gắn với sinh mệnh một người không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên mà phần nhiều có ý nghĩa tâm linh vô cùng cao siêu. Tên có thể nói cho ta biết một phần về chủ nhân sở hữu nó. Giống như tên anh vậy, mới nghe qua đã thấy một phong độ khác thường. Cô nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với giọng chờ mong:
- Tối nay anh ở lại ăn cơm nhé. Có cá kình và măng tươi lắm. Em sẽ nấu món canh chua cho anh.
- Ừ.
Anh đồng ý ở lại. Cô vui như trẻ nhỏ được cho kẹo, ríu rít nhảy chân sáo vào bếp chuẩn bị. So sánh thế cũng không đúng lắm, phải nói là vui như một cô vợ nhỏ được đích thân nấu bữa tối cho người chồng mới đi xa về.
Quay lại chuyện lần đầu tiên cô gặp anh cách đây hơn một năm, khi ấy, cô đang hoảng loạn đến cực độ. Giống như một kẻ mất trí, cô chạy băng qua đường mà không hề để ý xe ô tô đang lao tới. Đèn xe lóa mắt, tiếng phanh gấp và tiếng bánh xe siết trên mặt đường nhựa rát cháy. Chiếc váy xanh cô đang mặc trên người tung bay. Một lực lớn từ phía đối diện lao về phía cô và trong một chớp mắt, cô thấy mình sắp chết. Thế cũng tốt! Kể cứ bị xe hơi đâm như vậy mà chết đi được cũng tốt. Cô nghĩ vậy, nhắm mắt lại và ngã vật xuống đường.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, cẳng tay bị cắm một đống dây nhợ. Hóa ra cô không chết, còn được người chủ xe đưa tới bệnh viện. Trà liếc mắt nhìn quanh, nhận thấy phòng bệnh này sao mà đẹp thế, mới thế. Căn phòng đầy đủ tiện nghi màu xanh dịu chỉ có mình cô nằm. Khi cửa phòng bệnh mở ra, cô thấy một người đàn ông bước vào. Vốn từ của cô trước giờ đều nghèo nàn, nên trừ “đẹp trai” ra, cô không biết miêu tả anh thế nào cho đúng. Cô chờ anh mở lời trước, giống như là: “Cô đã tỉnh rồi à?” hay “Cô thấy trong người thế nào?”, nhưng lời mà anh thốt ra lại là:
- Cái váy màu xanh này là của cô?
Trên tay anh cầm chiếc váy màu thiên thanh cô mặc lúc băng qua đường. Lúc này, trên người cô là bộ quần áo bệnh nhân kẻ caro màu xám nhạt.
Cô gật đầu. Trong phòng bênh ánh sáng không tốt lắm, nhưng cô nhìn thấy một sự thất vọng lớn lao vụt qua mắt anh. Tuy rằng nó cũng biến mất rất nhanh. Anh đặt trả chiếc váy bên cạnh mép chăn, nói bằng một chất giọng khoan thai dễ nghe nhưng lạnh lùng cao ngạo:
- Cô tự nhiên băng qua đầu xe của tôi. Va quệt không đáng kể nhưng cô lại ngất đi gần một tiếng đồng hồ. Tôi đã yêu cầu bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho cô rồi. Không có gì đáng ngại cả. Họ sẽ kiểm tra thêm cho cô. Viện phí tôi chi trả. Giờ thì, tạm biệt.
Cô cảm thấy rất áy náy. Chính cô là người có lỗi, cuối cùng lại để người ta đứng ra lo liệu cho mình. Nhưng cô làm gì được bây giờ, hiện tại trong túi cô lại không có một đồng một cắc nào và ở cái thành phố xa lạ này, cô chẳng quen ai cả. Không, đúng ra là có một người, nhưng thà chết chứ cô không thể gặp lại ông ta nữa. Còn người đàn ông đã cứu cô đây là một người tốt bụng, cũng hẳn là một người có tiền. Cô cắn môi nhìn anh ta, lúng búng nói:
- Tôi, tôi… xin lỗi đã gây phiền phức cho anh.
Anh gật đầu tỏ ý thừa nhận lời xin lỗi nhưng ánh mắt không nhìn cô mà nhìn chiếc váy xanh đang đặt trên giường. Hình như, anh ta không hề quan tâm đến cô. Anh ta chờ ở bệnh viện này cả tiếng đồng hồ cho đến khi cô tỉnh dậy chỉ để hỏi thăm về chiếc váy. Tại sao anh ta lại chú ý đến nó như vậy?
Người đàn ông đã thu lại ánh mắt, quay đầu bước ra cửa. Thấy anh chuẩn bị đi mất, cô quýnh lên, gọi với theo:
- Anh gì ơi! Hiện tại tôi không mang theo tiền vậy nên anh hãy để lại liên lạc, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại viện phí cho anh.
- Không cần!
Anh ta cũng không dừng bước, chỉ nói “không cần” rồi đi thẳng.
Cô không bị thương ở đâu cả, ngồi nghĩ bây giờ lấy đâu ra tiền để quay về thành phố Đ. Sau khi đảo qua đảo lại mấy cái tên, cô cúi đầu, bấm một số điện thoại. Nghe kể cô đang bơ vơ giữa thành phố Hồ Chí Minh, lại bị mất hết tiền, chị quản lý vội vàng trấn an cô:
- Đừng lo lắng quá cưng ạ. Bây giờ chị đọc, em ghi lại địa chỉ này. Em ghi nhé. Số nhà… đường… Khu đô thị mới An Hòa, Nam Sài Gòn. Xong chưa? Rồi. Giờ em bắt xe ôm đến địa chỉ này. Tới đó em gọi cửa để mẹ chị ra trả tiền. Chị sẽ alo cho mẹ ngay bây giờ. Mẹ chị sẽ đưa tiền để em mua vé xe về. Vậy nhé! Có gì thì gọi lại cho chị.
Cô tìm được phao cứu sinh, mừng quá cũng phát khóc lên, vừa khóc vừa cảm ơn. Đầu bên kia nghe tiếng an ủi dịu dàng của chị quản lý:
- Đừng khóc cưng ơi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- Hu hu… Chị Nguyên ơi, em còn làm rách chiếc váy xanh chị cho em mượn nữa. Hu …hu…
- Chiếc váy đó… Không sao. Chỉ là một chiếc váy thôi mà. Kệ đi. Bây giờ em đi bắt xe ôm đi, nhé!
- Vâng!
Sau đó, bẵng đi một thời gian, cô gặp lại anh. Mặc dù mới chỉ gặp anh một lần và rất thoáng qua, nhưng ấn tượng sâu sắc về người con trai ấy đã tạc trong lòng cô một hình bóng đậm nét nên vừa nhìn thấy anh trong phòng cấp cứu, cô đã nhận ra ngay. Cô cảm thấy kỳ lạ, cũng thấy duyên phận của mình dường như đang ngấp nghé đến rồi.
Lúc đó mẹ cô cũng đang nằm cấp cứu vì bệnh tim tái phát. Phía bệnh viện thông báo cần phẫu thuật gấp, chi phí cho ca phẫu thuật là năm chục triệu. Số tiền ấy nếu như là trước đây thì không thành vấn đề gì nhưng nhà cô vụ chè vừa rồi mất trắng, tiền vay ngân hàng đến kỳ đáo hạn, chủ nợ đến siết nhà, siết đất… cho nên hai bố con cô xoay xỏa thế nào vẫn không đủ. Cô vừa chăm sóc mẹ, vừa dành thời gian giúp anh. Chẳng hiểu sao anh lại xuất hiện ở thành phố này, bị đau dạ dày nặng như thế mà không có người thân bên cạnh.
Anh trở thành vị cứu tinh của cô và gia đình. Cô không cần làm việc ở quán bar nữa, còn được sở hữu một căn hộ chung cư cao cấp gần trường đại học và cứ đều đặn tài khoản lại nhận được một món tiền lớn. Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống dựa vào người đàn ông khác, thậm chí còn khinh bỉ khi nghe đến điều đó. Nhưng với anh thì khác, cô thực sự hạnh phúc với sự chăm sóc chu đáo của anh, cảm giác mơ mộng đắm chìm của lần đầu biết yêu.
Hôm nay, anh lại đến tìm cô. Khi vừa nhìn thấy, đột nhiên ôm chầm lấy vai cô ấn vào cánh cửa, toàn thân anh nóng hổi dựa sát vào người cô, hơi thở vương đầy mùi rượu thơm. Hình như anh đang say. Anh nói:
- Thiên thần, anh sắp đính hôn!
Thiên thần? Cô chưa kịp tiêu hóa cái tên ấy, đã bị anh dùng tay nâng mặt lên rồi hôn. Cái hôn gấp gáp và bức thiết. Đầu lưỡi anh nóng hổi mơn trớn lên môi, dễ dàng tách khóe miệng tiến vào cuốn lấy lưỡi cô. Trong đầu cô nổ “ầm” một cái rồi ngay sau đó hoàn toàn chìm vào mê muội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...