Tôi im lặng.Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đáng khinh, đầy th ô t ục trong bức ảnh.Chuông điện thoại đột ngột vang lên.Tiếng chuông reo làm cho đèn kích hoạt bằng giọng nói sáng lên.Càng chứng tỏ đoạn hành lang này rất vắng vẻ.Tôi nhấc máy."Trang Khâm, cậu đang ở đâu? Xuống lầu đi."Là Hứa Việt Dương, người đồng nghiệp nhắc tôi phải chú ý an toàn.Nghe thế mới nhớ ra đã hẹn cậu ta đi uống rượu.Vừa rồi lo vụ Trần Hiểu suýt chút nữa thì quên việc này.Nhưng tình hình trước mắt, rượu nhất định không được uống.Tôi liếc nhìn Trần Hiểu đang hơi run rẩy, từ chối nói, "Hôm nay không được rồi, tạm thời tớ có chút việc.""Chuyện gì có thể quan trọng hơn uống rượu chứ.
Ngày mai cuối tuần, không cần phải dậy sớm mà.
""Mở cửa sổ ra đi.
Nhìn xem, tớ ở ngay dưới lầu nhà cậu...!Này, cậu không có ở nhà hả, sao vẫn tắt đèn.""Hiện tại tớ có chút việc.
Có gì tớ sẽ nói sau.
"Tình hình rất phức tạp, tôi định cúp máy trước.Nhưng không ngờ Hứa Việt Dương lại cứng đầu như vậy.m thanh trong điện thoại bị ngắt, còn người thì đã leo cầu thang lên tầng hai.Đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên.Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn thấy tôi."Tình huống gì đây? Sao cậu lại ở đây?"Cậu ta cầm điện thoại đi tới, ngón tay còn lại chỉ vào tôi, nhìn chằm chằm một vòng tôi với Trần Hiểu."Làm sao thế.
Cậu, hai người, các cậu?"Cậu ấy đến từ Thiên Tân, nói nhiều thật sự, hơn nữa vừa mở miệng ra là đã thấy hài rồi.Tôi chỉ có thể cúp máy trước, sau đó giơ tay giữ lấy cánh tay cậu ta.“Không phải như cậu nghĩ đâu.”“Nghĩ gì vậy? Đầu tớ ong ong rồi đây này.
Người anh em, cậu hành động nhanh ghê, lại còn giấu kín chứ, chuyện từ lúc nào thế?”Cậu ta hạ giọng đến gần tai tôi, khiến tai tôi ngứa ngáy kinh khủng.Nhưng vẫn quay đầu xin lỗi Trần Hiểu trước đã, “Xin lỗi nhé, tớ không biết cậu ấy sẽ lên đây.”Trần Hiểu sắc mặt trắng bệch, lắc đầu, “Không sao.”Sau đó mở cửa nói, “Vào rồi nói.”Hứa Việt Dương đập bả vai tôi, vẻ mặt vẫn bát quái như trước, còn tự cho là thông minh chớp mắt mấy cái.Tôi đau đầu một trận.Đứng ở cửa quả thực dễ gây chú ý đến người khác, nên vào trong thì tốt hơn.Điều kiện ký túc xá của công ty khá ổn.Căn phòng hơn 30m2 quá đủ cho một người ở.Bố trí nội thất của mỗi phòng đều giống nhau, tủ quần áo âm tường, hai ghế, giường, bàn viết và tủ TV.Căn phòng của Trần Hiểu không có đồ đạc linh tinh, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.Vừa kéo ghế ra, Hứa Việt Dương đã nóng lòng truy vấn: “Có chuyện gì vậy?”Tôi mặc kệ cậu ta, quay sang trưng cầu ý kiến Trần Hiểu, “Bức ảnh là do cậu ta gửi.
Có thể nói cho cậu ta không?Trần Hiểu gật gật đầu, “Không sao đâu, cậu có thể nói.”Bầu không khí nặng nề, Hứa Việt Dương nhận ra có gì đó không ổn.
“Không phải chứ, đã xảy ra chuyện gì?”Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cậu còn nhớ bức ảnh rình tr.ộm không?"Không phải tớ đã gửi cho cậu rồi hả."“Phòng tớ ban đầu là của Trần Hiểu, nhưng sau thì đổi lại, cô ấy chuyển xuống tầng dưới.”Tôi giải thích ngắn gọn.Khi tờ giấy được đưa qua, vẻ mặt Hứa Việt Dương cũng tối sầm lại.Tính cậu ta hơi nhơn nhơn, nhưng đầu óc không ngu ngốc, chỉ cần nghĩ một chút sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.“V.c.đ, thằng b.ại h.ại xã hội còn dám trèo tường, thằng chó sao không trực tiếp ngã ch.ết luôn đi.”Mắt tôi ra hiệu cậu ta chú ý, Trần Hiểu vẫn ở đây.Cậu ta vội vàng giải thích, đầy vẻ xin lỗi, "Xin lỗi, tớ không biết có kẻ như vậy, nhưng đừng lo lắng, việc này tớ sẽ không nói cho ..."Trần Hiểu ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt.Cô ấy lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần phải cam đoan đâu.
Tớ không sợ người khác biết.
Tớ không làm sai gì cả, cũng chẳng cần phải chịu trách nhiệm với sai lầm của kẻ khác.
Cho dù cả thế giới có biết chuyện này, điều họ làm cũng chỉ là phỉ báng hành vi đạo đức của kẻ đó, thay vì tìm lý do cho nạn nhân, hay minh oan cho hành vi của kẻ đó.
”Giọng điệu đều đều.Tôi đè nén cảm giác thất lễ trong lòng.Vì không giỏi an ủi người khác nên chỉ có thể tìm cách rời sự chú ý của cổ."Tớ thấy bức ảnh đó ngay khi tắm xong.
Vậy chắc chắn được chụp trong lúc tớ đang tắm, hơn nữa thời gian tắm không cố định nên người đó không thể biết trước được.""Vậy nên chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, hắn nghe thấy tiếng nước chảy nên đến xem thử.
Thứ hai, đúng lúc hắn đi qua hành lang phát hiện có người đang tắm bên trong, liền trèo lên cửa sổ.
”Mặc dù ký túc xá cách âm khá kém, để nghe được tiếng nước chạy thì khoảng cách cũng không quá xa.Và người tình cờ đi ngang qua cũng phải ở trong một căn phòng trọ gần đó.Tôi nghĩ nghĩ, rồi nói, "Vậy ký túc xá của người này có lẽ ở tầng năm hoặc tầng sáu.
Hơn nữa hắn cho rằng có con gái sống trong phòng này.
Hẳn là trước đây đã nhìn thấy cậu ra vào ký túc xá."Còn những thứ tăm tối hơn nữa, nhưng tôi không dám nói tiếp.Ví dụ như, sau khi đối phương phát hiện P602 đã đổi người, hắn liền nhanh chóng tìm ra 206.
Hắn đã làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã biết được địa chỉ mới của Trần Hiểu?Hứa Việt Dương gãi gãi đầu, "Để tớ hỏi người gửi ảnh xem có thể xin ảnh gốc không.
Chứ ảnh vỡ quá."Tôi hỏi: "Ai gửi ảnh cho cậu?""Người đó giới thiệu tớ vào thực tập, anh ấy hỏi có phải người ở phòng 602 là người mới tới không.
Nhớ ra đó là cậu, nên tớ mới báo cho cậu một câu.
"Đó là một nhân viên lâu năm.Tôi cau mày, nhắc nhở cậu ta, “Lúc hỏi đừng nói là chúng ta đang tìm người đó.”“Ờ, ok.” Hứa Việt Dương lơ đễnh đáp.Sau khi gửi tin đi mới sực tỉnh lại, “Này, sao cậu không nói sớm hơn, tớ đã gửi hết tin rồi, nhưng chỉ bảo đang tìm người, mọi người cùng nhau tìm cho nhanh.”Tôi lắc đầu, “Không phải ai cũng sẵn lòng giúp đỡ.”“Ý cậu là gì?”Còn chưa kịp giải thích, Hứa Việt Dương đã nhận được tin phản hồi."Bên kia nói rằng không có ảnh gốc, ảnh không phải do anh ta chụp.
Anh ta không muốn tiết lộ ai là người đã chụp bức ảnh.
Còn yêu cầu tớ xóa ảnh.
Đừng truyền ra ngoài..
.
"Cậu ta nhíu mày đưa cho tôi và Trần Hiểu xem nội dung tin nhắn," Sao người này lại như thế.
"Tôi thở dài, đã sớm đoạn được tình huống này rồi.Công ty không giống trường học.Các mối quan hệ xã giao chồng chéo, đối nhân xử thế đan xen với lợi ích nên theo lẽ thường sẽ không bận tâm nhiều như vậy.Người chụp ảnh đã chứng kiến quá trình rình trộm, tất nhiên anh ta cũng nhìn thấy hướng đi của người đó sau khi kết thúc.Nếu bên kia có ý định hỗ trợ bắt người, cho dù không hành động ngay lập tức, thì cũng nên tìm cách liên lạc với tôi, người sống ở 602, để báo việc có kẻ rình tr.ộm chứ.Đã thế sau đó còn lan truyền ảnh chụp cho người khác với thái độ xem trò vui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...