Ở quảng trường trung tâm, quán bar Feeling chính là bar dành cho người đồng tính.
Thiệu Dịch Vĩ đứng cách đó 200m nhìn vào những bóng đèn neon, đột nhiên có chút xúc động.
Một năm trước, khi Hà Huy mỉm cười nói với mình về nơi này, bản thân còn trừng mắt giận dỗi, cảnh cáo anh không được đi vào, không thể tưởng được, nhanh như vậy chính mình lại tới.
Hơn nữa lại còn là một người.
Thế sự vô thường a.
Khẽ lắc đầu thở dài, hướng nơi đó đi đến, trong lòng kỳ thật có một tia hưng phấn cùng khẩn trương, có lẽ nhiều năm sau có thể viết một cuốn hồi kí –《 Cách người trẻ tuổi đi tìm lạc thú 》, cảnh tượng này chính là mở đầu.
Hít một hơi thật sâu, hắn đẩy cửa Feeling.
Cũng không quá đông như bản thân tưởng tượng, trừ bỏ đều là nam nhân, nơi này cùng các quán bar khác không có cái gì bất đồng. Chỉ có vài người ở cạnh cửa quay đầu nhìn hắn một cái.
Tới đâu hay tới đó, hắn thoải mái đi vào tìm một cái bàn ngồi xuống.
Có một số người có đôi có cặp, mặt khác thì tương đối cơ khát. Thiệu Dịch Vĩ nhìn một vòng, cũng chẳng có ai hợp khẩu vị.
Ánh mắt chuyển tới cạnh cửa, cửa vừa lúc bị đẩy ra, một mỹ thiếu niên đi đến, khuôn mặt mang vẻ ương ngạnh, dưới ánh đèn ánh mắt mỹ thiếu niên sáng rực.
Mỹ thiếu niên vừa lúc hướng bên này nhìn qua, cho nên, thực bất hạnh, nhìn trúng rồi.
Thiệu Dịch Vĩ vội vàng quay đầu, này cũng không phải loại hình hắn thích. Nhưng giờ muốn ngăn cản bi kịch phát sinh thì đã muộn, mỹ thiếu niên hướng hắn đi tới, theo sau còn có ba, bốn người.
Mỹ thiếu niên không chút khách khí ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Mới tới?”
Xem ra có chút bá đạo, Thiệu Dịch Vĩ đành phải đối cậu cười cười: “Đúng vậy.”
Như bị nụ cười của hắn hấp dẫn, mỹ thiếu niên dừng một chút, hỏi: “Không đi nhầm chứ? Biết đây là loại địa phương nào không?” Ngữ khí đã hòa hoãn vài phần.
Thiệu Dịch Vĩ ái muội mà hướng cậu khẽ nheo nheo mắt: “Này chính là chuẩn bị tìm một vài thứ.”
“Là sao?” Mỹ thiếu niên đánh giá hắn, “Tôi thấy thế nào cậu cũng không giống.”
“A! Này coi như là lời khen đi, tôi chỉ có dựa vào gương mặt này mà đi gạt người đó.”
Mỹ thiếu niên rốt cuộc nở nụ cười, “Hắc!” Ngửa đầu đối với những người đứng xung quanh: “Người này khá thú vị.” Lại chỉ huy: “Cái kia, đi lấy cho tôi một bao hạt dưa, đúng rồi, thuận tiện lấy một ly để tôi cùng uống với người này.”
Hắn đối Thiệu Dịch Vĩ nói: “Em trai, cậu……”
Thiệu Dịch Vĩ nhíu mày: “này đổi cách gọi đi, gọi như vậy thật khó nghe.”
“Vậy gọi thế nào, cậu nói!”
“Tôi tên Thiệu Dịch Vĩ, anh tên gì.”
“Nha, tên thật hay tên giả a? Không sợ tôi truyền đi làm mất thanh danh sao?”
Thiệu Dịch Vĩ cười: “Sợ mất thanh danh tôi đã không vào đây.”
“Tốt!” Mỹ thiếu niên vỗ vỗ vai Thiệu Dịch Vĩ: “Có khí phách! Nhà cậu biết việc này không?”
Vừa rồi những người vốn đứng xung quanh giờ đang ngồi ở bàn bên cạnh, nghe thấy mỹ thiếu niên nói đều gào lên: “Mẹ nó Đỗ Phi ngươi lại tới nữa! Như thế nào còn không cứ lải nhải những thứ thiếu não như vậy!”
“Ngươi xuất quỹ* không thành công, gặp người liền thổi có phiền hay không a!”
*xuất quý = come out
Đỗ Phi làm thủ thế đuổi ruồi bọ: “Không thích nghe thì cút sang một bên! Ta là đang nhìn em …… Nga, Dịch Vĩ, bảo bối, thật muốn lôi cậu về nhà, cậu thật tuyệt nha!”
Người mua hạt dưa đã trở lại, đưa cho Thiệu Dịch Vĩ một ly đồ uống, âm thầm chỉ chỉ Đỗ Phi, làm khẩu hình: Tường Lâm tẩu.
Đỗ Phi một bên cắn hạt dưa một bên cùng Thiệu Dịch Vĩ nói: “Biết tôi xuất quỹ như thế nào không?”
Thiệu Dịch Vĩ làm bộ tò mò, uống một hớp rồi mở lớn mắt.
“Khụ khụ, này phải nói từ đầu. Gia đình tôi chính là xuất thân từ quân nhân, ông nội tôi là Tư lệnh của quân khu, cha 3 sao 2 vạch, anh trai, em họ đều học trường quân đội, tôi chính là đứa con út không biết cố gắng, đọc sách không vào, mười lăm tuổi liền đem tôi tống cổ vào quân đội, cậu nói xem trong quân ngũ, kia không phải đều là nam nhân sao, tôi chính là lúc ấy cảm thấy chính mình không thích hợp. Trở về mới cùng cha nói qua, Ba, con gần đây thấy rất bối rối. Cha tôi hỏi, làm sao vậy. Tôi vẻ mặt suy sút mà nói, con đối với nữ nhân khỏa thân đánh không được, cùng nam nhân tắm rửa liền có phản ứng, ba, người nói xem con có phải hay không biến thái a? Cha tôi lúc ấy liền ngốc luôn. Tôi tưởng, chuyện này phải lạt mềm buộc chặt, liền đặc biệt kích động mà quỳ xuống ôm lấy cha tôi, ba! Ba! Người nói cái này có thể trị được sao! Bộ dáng này của con phải làm sao bây giờ! Còn không bằng chết quách đi cho rồi!……”
Mấy người bàn bên cạnh, cho dù nghe qua không biết bao nhiêu lần, vẫn như cũ cùng Thiệu Dịch Vĩ giống nhau bị hắn động tác cùng với cái biểu tình khoa trương của hắn cười đến không thở được
“…… Tôi lúc ấy than thở khóc lóc, nói ba con không muốn sống nữa, người một phát súng bắn chết con đi! Cuối cùng kêu đến nỗi ông bà tôi cùng mẹ đều chạy ra, lôi kéo tôi khuyên nhủ, cha tôi cuối cùng còn khuyên, này cũng không phải khuyết điểm gì lớn, không có việc gì, không có việc gì. Nửa đêm tôi còn quỳ trước cửa phòng khách nghe lén, cậu đoán bọn họ nói gì? Tiểu Phi cái tật xấu này, chúng ta ai cũng không thể kích thích nó, trị không hết, chúng ta phải ủng hộ nó, tiếp thu nó, đừng làm cho nó cảm thấy tự ti. Hắc!” Hắn vỗ đùi, “Này không phải là xong rồi sao!”
“Cao thủ!” Thiệu Dịch Vĩ khen: “Thật là cao thủ!”
“Cho nên,” Đỗ Phi đắc ý: “Em trai, phải học hỏi nha!”
“Đời này không được, kiếp sau nhất định.”
“Là sao?”
“Đã come out rồi.”
“…… Kia, thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả, nháo đến gà bay chó sủa, hai lão nhân gia hiện tại còn không thèm phản ứng với tôi.”
Một trận trầm mặc. Chỉ còn lại tiếng Đỗ Phi cắn hạt dưa. Trong chốc lát, hắn rốt cuộc có chút giác ngộ, cưỡng chế chính mình ngậm miệng lại.
“Aiz, không nói nữa!” Thiệu Dịch Vĩ lắc đầu, phảng phất muốn đem chuyện cũ ném đi, “Thật là thời niên thiếu ngông cuồng, nhớ tới liền băng giá trái tim.”
Âm nhạc đột nhiên trở nên mãnh liệt, có người kêu: “Đỗ Phi, lại đây nhảy!”
“Nhảy con mẹ ngươi!” Đỗ Phi nhảy dựng lên hướng đám người huơ huơ nắm tay: “Ngươi coi lão tử là vũ nam sao! Ngươi nói nhảy ta liền nhảy còn ra thể thống gì!”
Một mảng cười vang.
Một người mặc đồ đen chạy tới: “Ai nha là ta không tốt, này áp trục còn phải dựa vào ngài, Đỗ gia, thỉnh –!” Một bên làm cái tư thế mời.
“Này còn kém nhiều lắm.” Đỗ Phi lúc này mới ném hạt dưa xuống hướng trung tâm đi đến.
Âm hưởng liền nổi một vũ khúc Latin — trứ danh livin la vida loca, Đỗ Phi đứng ở trong đám người, vặn cổ, vặn mông thật là có chút tư thế của Thụy Kỳ Mã Đinh, không khí sinh động, những người khác đều đi theo hắn. Hắn hướng Thiệu Dịch Vĩ phi cái mị nhãn, Thiệu Dịch Vĩ vội vàng làm bộ nhiệt liệt vỗ tay. Đỗ Phi cười cười, tiêu sái lắc đầu, một bên phun hạt dưa trong miệng ra tạo thành một đường parabol duyên dáng.
Nhảy xong, Đỗ Phi rời khỏi đám người đi đến trước mặt Thiệu Dịch Vĩ, “Em trai,” hắn dùng tay gạt mồ hôi trên trán: “Tôi cảm thấy cùng cậu thật sự hợp ý, không bằng hai anh em ta kết bái đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...