Buổi tối,Tằng Trạm phục vụ muốn mệt người anh không ngờ cửa hàng nhỏ như vậy mà lại đông khách nữa nhưng mà cũng may Uý Lam cũng giúp anh và còn thêm đón hai đứa nhóc đi học về,mà hai đứa nhóc vẫn ở trong cửa hàng đấy thôi.
Điều mà Tằng Trạm không ngờ tới cái chuyện,lúc khi có vị khách nước ngoài đến quán ăn,mà chú Diệp lại không biết tiếng Anh nữa,Tằng Trạm sẽ tiếp đãi vị khách này nhưng không ngờ Uý Lam lại phục vụ vị khách nước ngoài này.
Còn nữa,cô nói tiếng Anh rất lưu loát với vị khách này nữa xem ra đối với Tằng Trạm làm điều vui với anh,nhưng mà có hơi cảm thấy mất mặt với người vợ của anh.
Cuối cùng quán ăn cũng đã tan khách và chuẩn bị đóng cửa,Tằng Trạm nhìn Uý Lam vô cùng say sưa khi mà anh thấy cô đang lau sạch cây đàn Violon,Tằng Trạm nhìn cây đàn này liền nhận ra đó là cây đàn mà anh đã tặng Uý Lam.
Khi cô còn giận dỗi anh vì đã hiểu lầm giữa cô và Tô Như,Khẩn Trương nhìn Uý Lam lau chùi cây đàn Violon vô cùng cẩn thận và tinh tế cô bé rất thích“Chị ơi,chị có thể đàn được không?”“Được chứ,để chị chỉnh sửa cây đàn này lại đ㔓Hay quá,anh hai ơi chị ấy lát nữa sẽ đàn cho chúng ta nghe nè”Đoàn Kết nhìn cây đàn mà Uý Lam cầm trên tay,dường như cậu bé đã nhận ra điều gì đó rồi hốt lên “Khẩn Trương,anh nhớ lúc đó mẹ đã từng biểu diễn đàn Violon nè.
Cây đàn này rất giống của mẹ”,Uý Lam vừa lau chùi cây đàn mà nghe Đoàn Kết nói vậy cô mỉm cười “Vậy sao,chắc mẹ của hai đứa rất nổi tiếng lắm.
Mẹ của hai đứa đàn hay hơn chị rồi”.
Đoàn Kết tự tin “Dĩ nhiên rồi,mẹ của bọn em đàn hay hơn chị nhiều.
Ba em còn khen mẹ nữa”,Khẩn Trương vẫn nhõng nhẽo “Không công bằng,em còn chưa được mẹ đàn mà.
Vậy mà anh đã nghe trước” Uý Lam xoa đầu Khẩn Trương “Thôi nào,sau này có gặp lại mẹ.
Rồi mẹ sẽ đàn cho em nghe mà”.
Khẩn Trương không chịu định khóc,thì lúc này Tằng Trạm mới lên tiếng “Khẩn Trương con không nghe ba dạy sao.
Trả bài cho ba diều thứ 9”,Khẩn Trương nín khóc mà lên tiếng “Điều thứ 9 là không được khóc dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt”.
Chú Diệp ngạc nhiên khi nhìn Khẩn Trương mới tý tuổi đầu mà đã học theo kiểu quân đội rồi,đúng là con của bộ đội có khác,còn Uý Lam thì cuối cùng cũng lau chùi sạch sẽ cây đàn Violon.
Nhìn cây đàn này Uý Lam coi đó là một báu vật có giá trị,Khẩn Trương nhìn cây đàn mà suýt xoa khen cây đàn rất đẹp “Chị Uý Lam cây đàn đẹp quá à,chị đàn cho mọi người cùng nghe được không”.
Uý Lam đồng ý,cô liền cầm chiếc đàn và cây vĩ cầm tiến đến phía sân khấu ở quán,cô hít một hơi thật sâu và đặt cây đàn lên vai rồi cầm cây vĩ cầm mà gãy.
Tiếng đàn mà Uý Lam gãy trên tay thật du dương và êm ái,Tằng Trạm cũng lau dọn bàn ghế thì cũng hưởng thức tiếng đàn êm ái cũng chính là bản nhạc này rồi,khi mà Uý Lam đã từng đàn bản nhạc này ở nhà hát lớn,cũng rất lâu rồi anh mới nghe lại bản nhạc ấy.
Hồi đó do Tằng Trạm làm công việc nhiều nên là đâu có chú ý đến Uý Lam đâu,thỉnh thoảng chỉ nghe qua loa khi mà Uý Lam luyện đánh đàn.
Bây giờ,thì nghe lại bản nhạc ấy vẫn như cũ vẫn du dương như lúc xưa,đến khi Uý Lam lại đàn một bài mới mà nó lại hay hơn và mới lạ hơn nữa,khúc nhạc này lúc Uý Lam lại đàn vừa vui mà vừa buồn lẫn lộn vào khúc nhạc này.
Uý Lam lại đàn xong,cũng lâu lắm rồi cô mới sử dụng,Khẩn Trương thích thú mà say sưa nghe khúc nhạc của Uý Lam đàn còn Đoàn Kết cũng thừa nhận với Uý Lam “Chị đàn tạm được thôi,nhưng không hay bằng của mẹ em thôi”.
Tằng Trạm cũng khen ngợi Uý Lam,mà cô cũng khiêm tốn “Cảm ơn,tôi đàn có hay gì đâu”,chú Diệp đưa cô cốc nước “Con gái con hãy nghỉ ngơi đi” Uý Lam nhận cốc nước từ chú Diệp “Cảm ơn cha” xong cô uống một hơi.
Có vị khách cuối cùng,là vị khách nước ngoài còn ở lại quán cũng tán dương Uý Lam ông ấy tự xưng mình tên là Sam do không biết tiếng bản địa nên giao tiếp bằng tiếng anh.
“Hello my name is Sam.
I love listening to her violin music”“Thank you so much, I'm still not good enough”“What is your name?”“My name is Uý Lam”Chú Diệp hỏi Tằng Trạm xem vị khác nước ngoài ấy đã nói gì với Uý Lam,Tằng Trạm mới dịch lại cho chú Diệp hóa ra ông ấy muốn nói chuyện với Uý Lam.
“My daughter loves this guitar, can you sell it to me.
I will buy it at a high price”Tằng Trạm giật mình khi nghe được rằng ông ấy muốn mua cây đàn từ Úy Lam,anh biết rằng đàn Violin đối với Uý Lam mà nói nó còn quý hơn cả tính mạng của cô nữa,annh muốn nói cho ông Sam rằng Uý Lam không thể bán cây đàn này được.
Nhưng Uý Lam lại lên tiếng “Sorry, I can't sell this guitar.
It's a very precious item to me, even if you have a lot of money, I still won't sell it.
”.
Thế nhưng ông Sam thấy cô ôm chặt cây đàn Violin vào trong lòng nhưng không dám đưa bất kỳ cho ai cả,ông Sam thấy vậy liền nói với Uý Lam “Okay, here's my business card if you need me, you can contact me”.
Uý Lam nhận lấy tấm bưu thiếp đợi ông Sam đi khỏi thật xa khỏi quán,Uý Lam cầm tấm bưu thiếp ấy và xem nó “Con gái chuyện gì thế”.
Xem xong Uý Lam mới nói “Ông ấy làm việc ở nhà hát gần thị trấn mình.
Ông ấy muốn mua cây đàn của con và cũng muốn con đi biểu diễn”,Chú Diệp lấy tay dặt lên vai Uý Lam “Quyết định của con như thế nào”,Uý Lam lắc đầu “Con không thích,con không cần nổi tiếng.
Con ở đây với cha”.
Tằng Trạm nhìn Uý Lam rất giống như lúc xưa,khi mà cô giáo dạy đàn cho Uý Lam muốn cô có nhiều tiếng tăm hơn nhưng cô từ chối,sau khi sinh Khẩn Trương xong bọn họ muốn mời Uý Lam thêm lần nữa nhưng cô vẫn từ chối.
Bây giờ vẫn thế,ở hiện tại đồng hồ lại vang lên ở trung tâm thị trấn giờ là 9 giờ tối Tằng Trạm tan làm và tạm biệt Uý Lam và chú Diệp rồi cùng hai đứa con đi về nhà.
Trên đường về,Khẩn Trương hí hửng nói với Tằng Trạm “Ba ơi,con cho ba xem cái này nè” anh tò mò không biết con bé cho anh xem cái gì,Khẩn Trương để vật gì đó cho anh,Tằng Trạm ngỡ ngàng đó là sợ tóc của Uý Lam.
“Sao con có nó vậy”“Đó là bí mật,cô bảo mẫu nói với con rất giống chị Uý Lam.
Con muốn ba giám định con với chị ấy”Tằng Trạm ngạc nhiên khi nhìn con gái bé nhỏ của mình,Khẩn Trương mới 3 tuổi thôi mà đã thông minh vậy rồi anh nói với Khẩn Trương “Nếu đúng là mẹ của các con.
Nên nhớ rằng đừng cho cô ấy biết”,Đoàn Kết mới nói cho Tằng Trạm “Ba à,con không muốn chị Uý Lam làm mẹ của con đâu”,Tằng Trạm nói với Đoàn Kết “Vậy con cược với ba đi,nếu chị ấy đúng là mẹ của con thì sao” Đoàn Kết thẳng thừng mới nói cho Tằng Trạm “Con sẽ thay ba làm vụ phụ tại quán nhà chị Uý Lam được không.
Ba sẽ được nghỉ 1 ngày”.
Khẩn Trương cũng cược với Đoàn Kết “Nếu chị Uý Lam là mẹ chúng ta,anh làm đầy tớ e 1 ngày.
Không phải thì,em làm bài tập cho anh được không”.
Đoàn Kết vỗ vào lòng ngực cược thì cược,cậu bé tin rằng mình sẽ thắng cá cược đó,tại quán ăn chú Diệp lại dọn dẹp thêm ở trong bếp,đang quét dọn thì nhặt được tấm hình ở dưới sàn bếp.
Chú Diệp nhặt bức hình lên xem,thì ra là bức ảnh gia đình của Tằng Trạm,chú Diệp tấm tắc khen “Không ngờ Đoàn Kết lúc 2 tuổi dễ thương thật.
Còn Uý Lam còn trẻ mà có thằng con dễ thương nữa,Khẩn Trương lúc nhỏ cưng vậy”.
Chú Diệp giật mình nhìn kĩ bức hình quả thật là Uý Lam,nhìn tấm hình người bên cạnh là Tằng Trạm xem ra tấm hình này là khi Khẩn Trương thôi nôi,ông có nên nói cho Uý Lam biết chuyện này không,nếu như Uý Lam mà biết chuyện này không biết có nên vui hay là buồn nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...