"Tớ về rồi nè." Rút lại chìa khoá, Lâm Thi Dĩnh hướng đến phòng khách rống to.
Nhưng chờ đến khi cô cởi xong giày dép vẫn không có ai xuất hiện.
Ủa? Hàn Duẫn Nghiên đâu???
"Hàn Duẫn Nghiên, tớ về rồi nè." Lâm Thi Dĩnh đi tới phòng ngủ, nhưng cũng như phòng khách lúc nãy, bên trong hiu quạnh không có ai.
"Hàn Duẫn Nghiên, Hàn yêu nghiệt, HÀN YÊU QUÁIIIII."
Quay về phòng khách,Lâm Thi Dĩnh hét to đủ loại danh xưng của Hàn Duẫn Nghiên nhưng tuyệt nhiên vẫn không có ai trả lời cô, rõ ràng trong nhà ngoại trừ cô ra không có ai cả...!Ủa rồi vậy người của cô đang ở chỗ nào trờiii????
Lâm Thi Dĩnh thở phì phò lấy điện thoại ra, cô quyết định nay phải hỏi cho rõ, là ai nói ở nhà đợi cô về.!
Điện thoại rất nhanh được bắt, khi nghe được giọng nói từ bên kia điện thoại "Này" 1 tiếng, tất cả những điều muốn chất vấn đều đi ngược vào bụng Lâm Thi Dĩnh, cô thì thầm qua micro, "Hàn Duẫn Nghiên, đồ lừa gạt kia, cậu không phải nói ở nhà chờ tớ hả?? Sao lại không thấy đâu????" Cô hôm nay về sớm để cho nàng bất ngờ vui bẻ, ai dè ngược lại mém chút bị nàng doạ cho tức chết mà.
Đúng là không biết phối hợp gì cả.!
Mặc xác mấy lời chất vấn tra hỏi của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên bình thản đổi tay nghe điện thoại, vươn tay lấy một ít đồ không nhanh không chậm mở miệng, "A Dĩnh, tôi là đang ở nhà chờ cậu."
"Tào lao, tớ đang ở nhà nè, có thấy cậu đâu." Nói dối mà cũng không thèm chuẩn bị nữa, Lâm Thi Dĩnh sờ sờ miệng.
Vẻ mặt viết lên 2 chữ bi thương.
"Tôi lừa cậu làm gì, tôi đang ở NHÀ CẬU chờ cậu đây!" Hàn Duẫn Nghiên cường điệu hai chữ nhà cậu lên, không những thêm âm lượng mà nghe kỹ sẽ còn nghe ra được tiếng đang mài dao nha.
À!!!
Khuôn mặt oan ức rốt cuộc cũng được treo lên nụ cười tươi rói.
Tâm tình không tốt nãy giờ bắt đầu leo lên tên lửa phóng thẳng lên trời, miệng của Lâm Thi Dĩnh bây giờ kéo đến mang tai, đoán chừng có thể hù chết người.
Người bên kia điện thoại giọng vừa ôn nhu vừa lành lạnh nói, "tôi nghĩ hôm nay vẫn là tôi nên ra ngoài tụ tập liên quan với bạn bè ha!."
Eo ơi, yêu nghiệt tức thiệt rồi..., Chuông báo động trong đầu Lâm Thi Dĩnh vang lên, tay cầm điện thoại lập tức phóng thẳng qua cửa đối diện, vẫn không quên ngặm chân chó lấy lòng ai đó.
"Khà khà, đi chơi với bạn có gì tốt đâu.
Với cả hôm nay không khí không tốt nha, ở nhà mới tốt nhaaa."
Hàn Duẫn Nghiên lườm một cái, bất giác muốn cho Lâm Thi Dĩnh một ngón tay cái.
Miệng lưỡi trơn tru, lươn lẹo lách léo.
"Cậu yên tâm đi, không đi chơi thì tôi đi dạo khu thương mại cũng được."
Hửm??? Khu thương mại hả?? Đi khu thương mại thì phải mua quần áo đúng không ta? Mà mua quần áo là phải thử quần áo đúng hơm? Mà thử là phải cởi mà ha? Mà cởi quần áo thì là....
Đoạn ký ức lung linh như khúc hát chợt hiện lên trong đầu Lâm Thi Dĩnh, xúc cảm da thịt trắng nõn mềm mại vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ, Lâm Thi Dĩnh ngừng lại, vẻ mặt mơ màng ánh mắt si mê cùng hai má có chút hồng.
"A Dĩnh?" Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy kỳ quái, rõ là đang nói chuyện rất tốt sao tự nhiên lại im lặng, không lẽ đang đứng trước cửa rồi? Nghiêng đầu giữ lại điện thoại, Hàn Duẫn Nghiên lưu loát tháo tạp dề ra, chậm rãi đi tới trước cửa.
"Sao cơ?" Lấy lại tinh thần, Lâm Thi Dĩnh lúc này đang đứng trước cửa nhà còn vươn tay định mở cửa.
Cô lắc đầu bỏ qua suy nghĩ mê muội trong đầu, ngữ khí nghiêm túc, "Hiện tại quần áo trong cửa hàng bây giờ toàn là đồ cũ mùa trước không à.
Không đẹp đâu, cùng lắm tớ dẫn cậu đi, tớ biết một cửa hàng tốt lắm nè."
Thật sao? Tuy chỉ là nói đùa về việc đi dạo phố, cơ mà nghe được thái độ nghiêm túc hiếm thấy của Lâm Thi Dĩnh làm Hàn Duẫn Nghiên có chút bị doạ, cũng thấy có chút tò mò với cửa hàng Lâm Thi Dĩnh nói tới.
Dù sao tiếp viên hàng không đối với thời trang đều là người rất có mắt thẩm mỹ mà, với cả mấy loại thời trang của Lâm Thi Dĩnh cũng được không ít người thích.
Hời, chung quy mà nói, phụ nữ có bao nhiêu quần áo trong tủ vẫn thấy không đủ, đúng không?
Nhưng ý, Hàn yêu nghiệt là ai?
"Nghe cậu nói có vẻ rất tốt nha."
Mặc dù không ai thấy mình nhưng Lâm Thi Dĩnh vẫn hết sức gật đầu, "Đương nhiên rồi."
"Vậy lần sau A Dĩnh dẫn tớ đi đi."
"Được, ủa...lần sau hả?"
"Ừm" khoé miệng Hàn Duẫn Nghiên hơi nhếch lên, giọng điệu có chút giả vờ, "Hôm nay không được rồi, mấy đồng nghiệp rủ tớ đi ăn liên hoan trao dồi tình hữu nghị rồi." Giọng điệu nhẹ nhàng có ý trêu chọc này hình như rất có tác dụng tới ai đó.
Gì mà đi liên hoan party bla bla gì.
Gì mà trao dồi tình hữu nghị? Dẹp hớt nha.
"Không được!"
"Rầm" 1 cái, cửa lớn bị mở ra theo cách thô bạo nhất, Hàn Duẫn Nghiên tay vẫn cầm điện thoại, miệng cười cười nhìn người mặt mũi hầm hầm, "Muốn hù chết người ta à? Dùng sức như vậy cửa nào cũng bị cậu làm hư nha."
Cửa hả? Ai thèm để ý cái cửa!!!
Lâm Thi Dĩnh nổi giận, xù lông giống sư tử bị giành địa bàn, còn đối diện với vẻ mặt vui vẻ kia làm cô càng thêm tức giận.
Cô là đang có cảm giác bị "hồng hạnh leo tường" (ngoại tình) nha, mị lực của Hàn Duẫn Nghiên như nào cô có thể đảm bảo nha, trao dồi tình bạn cái mốc khỉ gì, sợ là chỉ cần Hàn Duẫn Nghiên xuất hiện, tình bạn hoa mỹ ý biến cái bùm thành tình "rắm" đó.
Lâm Thi Dĩnh giận dữ nhét điện thoại vào túi, từng bước từng bước đi tới trước mặt nàng.
Cơ mà ngay lúc này người châm lửa Hàn Duẫn Nghiên cũng chả phát hiện ra nguy hiểm đang cận kề.
Nàng chỉ nhẹ nhàng tắt điện thoại, nếu đã đứng trước mặt nhau thì cần gì lãng phí tiền đúng hơm? Thức ăn vừa được đặt trên bàn vẫn còn toả khói trắng.
Mùi thức ăn thơm phức làm người ta thèm nhỏ dãi, thời gian vừa đúng với tính toán của Hàn Duẫn Nghiên luôn.
"Mau ăn đi, tớ vừa nấu xong đó.
Còn có món cà um cậu thích này."
Bốn món một canh, không thể nói là xa hoa cầu kỳ nhưng đều là sản phẩm Hàn Duẫn Nghiên tỉ mỉ tạo ra, kể cả nàng cũng tự khâm phục trù nghệ của mình chứ nói chi ai.
Ăn nha! Đương nhiên là phải ăn rồi.
Chỉ có điều là món chính trước rồi mới tới điểm tâm đúng hơm? Mà rõ ràng Lâm Thi Dĩnh xưa nay đều rất thích lấy thịt người làm món chính mà ha.
"Á" Lâm Thi Dĩnh dùng sức lao tới làm Hàn Duẫn Nghiên không kịp phản ứng lưng nhẹ đập vào tường, quần áo mỏng manh nên không thể cản được lực đau, nhưng làm thế nào cũng không bằng đôi môi đang bị kịch lực công kích.
"A Dĩnh, ưmmm.." miệng vừa kêu lên đã bị môi của lưu manh kia ngăn lại, đôi tay linh hoạt cực kỳ có kinh nghiệm quạt gió thổi lửa khắp nơi, Hàn Duẫn Nghiên còn định dùng chút sức lực cản lại liền phát hiện ra thân thể bủn rủn, chỉ có thể dựa sát vài người đang tấn công mình để chống đỡ cả cơ thể.
Động tác của Lâm Thi Dĩnh rất nhanh, hình như cô không có ý định sẽ để cho người trong lồng ngực có bất kỳ cơ hội nào để thở lấy hơi cả.
Đầu tiên là eo, sau đó xương cụt, tiếp đến là chậm rãi đi xuống, cô theo bản năng theo ký ức của mình mà từng chút từng chút thăm dò khuấy động điểm mẫn cảm.
Ngoại trừ rên rỉ mấy tiếng đỏ mặt, Hàn Duẫn Nghiên còn hơi sức đâu để phản kháng đây? Vậy nên nàng thia trận này tơi bời hoa lá rồi, vẻ mặt nàng vì động tình mà ửng hồng một mảng, hai tay còn muốn đẩy ra từ lúc nào lại trở thành "hoan nghênh mời ăn" ôm lấy cổ đối phương.
"A Dĩnh." Thân thể nàng khẽ ưỡn lên, giọng điệu tuy bức mãn nhưng lại nghe ra cả một trời làm nũng.
Một tiếng này kêu lên giống như chất xúc tác càng làm cho cảm xúc của Lâm Thi Dĩnh thêm mãnh liệt.
Hừ hừ, quả nhiên là phải chỉnh lại "PHU" cương mà.
Tay miệng bận rộn nhưng Lâm Thi Dĩnh vẫn còn thời gian đắc ý nghĩ thầm.
Chỉ là khoảnh khắc cô đắc ý lại bỏ lỡ hình ảnh người nào đang say mê chậm rãi mở mắt, đôi mắt hơi nheo lại, ngoại trừ tia mông lung còn đặc biệt có rất nhiều ý cười.
Chà, coi ra cũng không phải một mình Lâm Thi Dĩnh muốn chỉnh lại "PHU" đâu hen.
~~~~~~~
Hời đợi mỏi mòn vẫn chưa thấy cảnh H của 2 trẻ, có nên tự viết 1 phiên ngoại tràn ngập cảnh H không nhỉ....
À còn 1c nữa là tamn biệt mọi người rồi, chút không nỡ nha....^^~
Anw, mọi người ăn lễ vui vẻ.
Mãi yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...