Tuy nói Lâm Thi Dĩnh rất muốn về nhà, thế nhưng chân vừa bước đã bị người khác chặn lại, người chặn cô không phải lãnh đạo hay nhân viên trong công ty mà là người cực kỳ có quan hệ với cô.
"Lúc nãy nói rất tốt nha." Người đang tựa lưng vô tường chợt đứng thẳng dậy, trên mặt còn có nét cười nhìn cô, ngữ khí hoà nhã nhưng lại làm Lâm Thi Dĩnh nãy giờ đang buông lỏng chợy nhíu mày, nếu không phải đường này là đường duy nhất đi đến bãi giữ xe, chắc là cô đã tìm đường khác đi cho rảnh nợ.
"Cô tới đây làm gì? Dương Tuyết Nhi?"
"Đâu cần sốt ruột vậy, tôi cũng không làm gì cô."
Không sốt rưột mới lạ, Lâm Thi Dĩnh cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, cô nhớ tới lúc ở nhà anh trai của Hàn Duẫn Nghiên gặp được người này, sau lại ở không rửng mỡ đi chặn đường cô làm gì.
Hành lang thật ra rất rộng, nhưng bởi vì Dương Tuyết Nhi đứng thẳng người còn hơi nghiêng người ra giữa đường, vì vậy tuy vẫn có thể bước ngang qua đối phương nhưng là Lâm Thi Dĩnh một chút cũng không muốn đụng vào người trước mắt.
"Haha." Dương Tuyết Nhi cười khẽ một tiếng, muốn bao nhiêu đẹp mắt liền có bấy nhiêu đẹp mắt. Cô bước lên trên một bước, Lâm Thi Dĩnh theo bản năng liền lui về sau một bước, Dương Tuyết Nhi không bỏ qua liền bước thêm hai bước. Lâm Thi Dĩnh còn chưa kịp tránh đi đã bị tay đối phương nắm lại, ngón trỏ nhẹ giương lên, mượn độ cao của giày cao gót cúi xuống nhìn cô. "Lâm Thi Dĩnh coi ra cô sống rất tốt nha."
Chuông cảnh báo trong đầu kêu lên mãnh liệt, Lâm Thi Dĩnh lập tức gạt tay đối phương ra. Sau đó trực tiếp lui về sau, sách mặt khó coi nhìn chằm chằm người đang có ý đồ không tốt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Dương Tuyết Nhi, cô rốt cuộc muốn làm gì?."
Tay bị gạt đến đỏ bừng cũng chả buồn để ý, Dương Tuyết Nhi bất đắc dĩ lắc đẩu, "Tôi có thể làm gì cô? Chỉ là muốn đến xem bạn cũ gần đây như thế nào, dù sao chuyện kia cũng không nhỏ, đúng không?"
"Ảnh chụp là cô làm?" Lâm Thi Dĩnh nguy hiểm híp mắt, tiểu khu nhà cô hệ thống bảo mật rất tốt, bình thường paparazzi không thể nào vào được, thế nhưng mấy tấm ảnh kia rõ ràng là chụp ở trong tiểu khu nhà cô, huống chi danh tiếng của cô trong giới lại là người nói không với tình yêu, tại sao phóng viên lại cắn chết không tha mình? Mọi chuyện đột ngột như vậy. Không phải rất kỳ quái sao?
"A, đúng nha." Người đối diện sảng khoái gật đầu, "Có phải chụp rất đẹp không? Tôi phải tốn công chọn ra đấy."
Chụp rất tốt hả?? Trọng điểm là đây hả???
Lâm Thi Dĩnh cuối cùng cũng phát hiện ra hình như đối với chị hàng xóm cùng nhau lớn lên này trở nên thật xa lạ, sao đến bây giờ cô mới nhận ra đây?
"Mục đích của cô là gì?" Lâm Thi Dĩnh trầm mặt, giọng điệu nghiêm túc hỏi.
"Mục đích á?" Dương Tuyết Nhi hỏi ngược lại. Nhìn người đứng cách mình hai bước chân nhìn cảnh giác, khoé môi bất giác cong lên, đôi mắt đen càng thêm âm trầm, cô nở nụ cười sáng lạn.
"Còn có mục đích gì khác đâu."
Lâm Thi Dĩnh nhíu mày. Cuối cùng nghe được câu nói từ người bạn sau bảy năm chơi chung nói ra một câu.
"Tôi à, chỉ là muốn nhìn thấy cô từ trên cao rớt xuống đáy vực thôi. Lâm Thi Dĩnh."
Chở đến lúc Sở Lăng đi, Hàn Duẫn Nghiên lập tức lấy điện thoại ra, dựa vào tiến độ bình thường thì bây giờ họp báo phải được nửa đường rồi chứ. Ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không? Vốn cho là sẽ có những tin tức phủ nhận, thế nhưng bây giờ hot tag của mấy cái báo tin tức lại là #winnie tình bạn bảy năm.
Bảy năm tình bạn là cái quỷ gì đây trời????
Hàn Duẫn Nghiên nheo mắy, kéo xuống kéo xuống từng cái, mà càng kéo thì tâm tình nàng lại càng chập trùng.
Ra là hai tiếng trước họp báo đã sớm kết thúc, ở buổi họp Lâm Thi Dĩnh lấy hai ba câu hỏi ngược lại để kết thúc, nhìn như phủ nhận nhiưng rõ là nửa chữ "không" cũng không nói đến, này là sao? Lâm Thi Dĩnh, cậu bị ngu sao?
1
Người khác có thể không hiểu. Nhưng đương sự cùng với những người hơi hơi nhạy cảm chắc chắn sẽ nhìn ra.
Phụ nữ đều là nhạy cảm như vậy, có lúc mặc kệ trời giông kéo bão như nào cũng sẽ vững vàng trụ lại, có lúc chỉ cần một vài từ cũng đủ đánh tan phòng tuyến bảo vệ của mình. Mà thời khắc này, phòng tuyến vốn không vững vàng của Lâm Thi Dĩnh có thể nói là bị quét một hơi hết sạch. Hàn Duẫn Nghiên bây giờ không biết nên biểu hiện ra sao, là vui sao? Hay là giận dữ? Hay lại là buộ bã đây? Tất cả đều không phải, này là cảm giác cực kỳ phức tạp mới đúng, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể biểu đạt chuẩn xác cả, cho nên nàng chỉ có thể trầm mặc, trầm mặc để giảm bớt lồng ngực đang mạnh liệt run rẩy.
Lâm Thi Dĩnh hít một hơi thật sâu. Cực lực áp chế cảm xúc của mình. "Dương Tuyết Nhi." Ngữ điệu có chút tăng cao, trong hành lang vẫn không có người khác. "Đây là chuyện của tôi và cô, không cần liên lụy người khác."
"Tại sao lại không? Mấy người kia bất quá chỉ là bạn của cô. Tình nhân của cô, đồng nghiệp của cô. Đâu có liên quan gì tới tôi? Lâm Thi Dĩnh cô không cảm thấy nói ra câu này rất buồn cười sao?"
"Vậy cứ nhắm đến tôi này! Tại sao phải kéo nhiều người vào như vậy.!"
Bây giờ là Hàn Duẫn Nghiên và đồng đội, tiếp theo sẽ là ai đây? Dương Tuyết Nhi thông minh ra sao, Lâm Thi Dĩnh có thể biết rõ. Cô ấy so với Hàn Duẫn Nghiên không thua một điểm.
"Làm sao? Cô sợ à?" Dương Tuyết Nhi cười nhạo, "Đại minh tinh, cô sợ cái gì? Chẳng phải cô được rất nhiều người yêu đó sao?"
Được yêu??
"Dương Tuyết Nhi, cô là đang nói thật?"
"Đương nhiên." Dương Tuyết Nhi gật đầu, không có ý tốt nói. "Có điều nếu mấy người kia biết người họ yêu hại chết chị mình, đoạt lấy giấc mơ của chị mình thì sẽ có phản ứng gì ha? Chắc là rất kinh ngạc ha, dù sao cũng có câu, yêu sâu bao nhiêu thì hận cũng cũng càng sâu bấy nhiêu mà ha."
Lâm Thi Dĩnh nhìn người trước mặt không hề che giấu ác ý, Dương Tuyết Nhi lấn át cô, hạ chiến thư với cô, chắc không đơn thuần chỉ là vì cô.
"Cô tại sao lại thành ra như này?" Vấn đề này Lâm Thi Dĩnh đã muốn hỏi từ lâu.
"Thành ra như này? Cô là nói tại sao nhắm vào cô à?" Dương Tuyết Nhi sờ cằm, sâu sắc suy nghĩ một lúc, sau đó bỗng nhiên vỗ tay ra vẻ tĩnh ngộ, môi đỏ lập tức cong lên nhàn nhạt nói. "Dĩ nhiên là vì yêu thích cô rồi. Là yêu thích đó."
Nếu như phần tình cảm này đúng là yêu thích thì quá đáng sợ rồi.
"Cô nói dối." Lâm Thi Dĩnh điềm nhiên phủ quyết, đôi mắt ngâm đen trấn định nói, "Cô căn bản không phải yêu thích tôi."
"Ồ." Dù bị phủ quyết nhưng người trước mặt cô không chút sợ hãi, trái lại đầy hứng thú hỏi ngược lại, "Vậy Thi Dĩnh cô nói xem, tôi đây là tại vì sao?"
Vì ai...
Đáp án rất rõ ràng mà.
Bên tai nghe được cái tên kia được đọc lên, vẻ mặt nãy giờ ngưng đọnh liền có chút biến hoá, đồng tử cũng vì vậy mà mở to ra. Mọi biểu cảm của cô đều bị Dương Tuyết Nhi thu vào mắt.
"Hahaha, Lâm Thi Dĩnh, cô đúng là làm tôi không còn từ nào để nói nha."
Dương Tuyết Nhi trào phúng híp mắt, trong mắt còn đầy rẫy sự khinh bỉ, "Tôi sao lại không phát hiện ra cô lại buồn cười như vậy ta.!"
Lâm Thi Dĩnh im lặng nhìn người trước mắt. Tại sao vậy? Rõ ràng như vậy sao cô lại không phát hiện ra? Tại sao không phát hiện ra sớm một chút?
Ra là, chị Tuyết Nhi yêu Thi Kỳ!
Lâm Thi Dĩnh lúc này mới tin lời Hàn Duẫn Nghiên nói, Dương Tuyết Nhi là hận chính mình, mà lý do cũng rất đơn giản.
Đối diện với đủ loại chê cười trước mặt, Lâm Thi Dĩnh không lên tiếng giải thích, nếu đổi lại là trước đây hẳn đã sớm bạo phát rồi, nhưng bây giờ cô lại có thể bình tĩnh đứng ở đây nhìn Dương Tuyết Nhi trào phúng, không chỉ có người đối diện không tin. Mà đến cô còn không thể tin nổi, tâm tình cô cũng có thể thay đổi lớn như vậy, tuy rằng vết thương kia vẫn sẽ đau nhưng không giống trước kia khổ sở đến không chịu nổi, tại sao vậy? Có phải là bởi vì từng ở trong lòng người kia nói ra hết, cho nên mới có thể thả xuống cố chấp của mình.
"Chị Tuyết Nhi."
Hai người trước đây đã từng có cách xưng hô này, qua đi 11 năm lần đầu tiên kêu lại 1 tiếng. Vì vậy khi nghe ra, Dương Tuyết Nhi trong mắt liền thất thần, trước mắt liền mơ hồ nhìn lấy gương mặt ngây ngô kia.
"Chị Tuyết Nhi, đủ rồi." Lâm Thi Dĩnh gọi nhẹ, gỡ xuống gai nhọn trên người người kia, không cười cũng không oán hận, ôn hoà giống như nhìn thấy người thân của mình. Cô đột nhiên bước lên một bước, "Thật sự đủ rồi, Thi Kỳ sẽ không muốn nhìn thấy chị như vậy."
"Đủ rồi?" Cắn răng, Dương Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt ôn hoà của Lâm Thi Dĩnh liền nhịn không được mà rống to, "Đủ rồi? Nếu không phạ tại cô, Thi Kì làm sao chết hả! Tôi hận cô! Lâm Thi Dĩnh tôi hận cô!"
Dương Tuyết Nhi yêu Lâm Thi Kì! cô yêu ròng rã suốt 20 năm! Làm sao có khả năng đủ đây? Làm sao có thể dễ dàng đủ như vậy?
"Xin lỗi chị, Tuyết Nhi, xin lỗi." Lâm Thi Dĩnh bước lên không chút do dự liền ôm lấy đối phương, "Xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Xin lỗi hữu dụng sao? Xin lỗi có thể mang người đã chết về sao? Có thể bù đắp tất cả sao?
1
Không thể!
Xin lỗi(1)* hai từ này thật sự quá vô ích, quá vô lực.!
Không chút nghĩ ngợi Dương Tuyết Nhi lập tức đẩy cái ôm thiện ý kia ra, nước mắt vương trên khuôn mặt tinh xảo vẫn chưa kịp khô. Cô đẩy Lâm Thi Dĩnh ra lui về sau vài bước, cô vô lực lắc đầu nhưng kiên định nói, "Không! Không thể! Vĩnh viễn không thể!" Dứt lời liền rời đi, dáng vẻ cực kỳ hốt hoảng.
Lâm Thi Dĩnh không có giữ người lại. Mặc dù Dương Tuyết Nhi đã đi rất xa, vô vẫn chôn chân đứng đó.
Cô biết mình vẫn còn có thể cứu lấy tình bạn vỡ vụn này, nhưng cô cũng biết đó là con đường rất gian nan.
~~~~~
Xin lỗi(1)*: nguyên bản bên tiếng hoa phải là 3 chữ nhưng edit cho dễ hiểu và sát nên tự ý chỉnh lại.
Qua ngồi hóng gió bị con em sải sể vì bỏ con giữa chợ, nói đủ thứ trên đời để khen ngợi sự lười biếng của mình nên nay nhiệt huyết sôi sục quyết định theo đến cùng bộ này vì chẳng còn bao nhiêu chương. Chung quy vẫn là quá lười để bắt đầu lại, nhưng nghĩ kỹ cũng nên hoàn thành việc đang dở dang.
Anw, xin lỗi vì đã quá lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...