Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì có thông báo nên trời còn chưa sáng Lâm Thi Dĩnh đã ra khỏi cửa, lúc đi vào công ty thì chỉ có lác đác vài người, còn có người đang chỉ chỉ chỏ chỏ cô, bầu không khí có chút kỳ dị. Cơ mà Lâm thị không thèm để ý, cho đến khi cô đi vào phòng giám đốc.

Loại cảm giác kỳ quái càng lúc càng tăng khi cô đi vào.

Cửa được đóng rất khẽ, bầu không khí nặng nề kỳ cục và tức giận, Lâm Thi Dĩnh rõ ràng không biết Dương Viên Khanh đã tới công ty rất sớm.

Trong lòng làm việc, sếp của cô sắc mặt rất khó coi, Mao Nhẫn cũng ở bên trong.

Thấy Lâm Thi Dĩnh đi vào, Dương Viễn Khanh sắc mặt biến đổi, sau đó nhúm lại thành một cục đen thui, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người bước vào.

Vờ như không để ý loại cảm giác kỳ lạ này, Lâm Thi Dĩnh cẩn thận hỏi "Giám đốc, có chuyện gì vậy?"

Vừa nói chuyện Lâm Thi Dĩnh vừa liếc nhìn Mao Nhẫn, Mao Nhẫn biểu hiện 'đừng hỏi' nhưng chưa kịp đã có người gọi tên cô.

"Chuyện gì? Mao Nhẫn, cô nói với cô ấy đi.!"

Dương Viễn Khanh giọng điệu rõ ràng rất tức giận, Mao Nhẫn sắc mặt phức tạp cầm lên tờ báo, đưa lên "Thi Dĩnh, đây là báo sẽ được phát hành hôm nay, em, chuẩn bị đi."

Báo gì mà làm hai người có thái độ kỳ cục vậy?

Cầm lấy tờ báo vẫn còn nóng, Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, vừa nhìn mặt báo cô đã trợn to hai mắt, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, kinh ngạc, kinh hoàng, vân vân và mây mây.

Trang đầu tiên đăng hình hai người phụ nữ đang ôm nhau, địa điểm hình như là đường gần nhà cô, mà khiến người ta chú ý nhất chính là tiêu đề được in đậm viết lớn "Vạch trần tình yêu bí ẩn của Ry Winnie, đối tượng là người đồng tính."
1

Ở dưới tiêu đề lớn có thêm tiêu đề nhỏ "Roi cách điện tình yêu bởi vì nhân tình bí ẩn."


Không chỉ có như vậy, bức hình lớn còn kèm theo bức hình nhỏ hai người đang nắm tay nhau, rõ ràng là chụp trong tiểu khu của cô. Cơ mà dù có ra sao thì ánh mắt và nụ cười kia đều khiến mọi người nhìn vào không khỏi mơ màng liên tưởng, ngoài ra, dưới góc phải tờ báo còn đề cập tới chuyện cả gia đình ăn cơm lần trước. Thêm mắm dậm muối các kiểu như hai người đã sớm gặp thân sinh.

Đọc tin trên báo, Lâm Thi Dĩnh sắc mặt cũng chả khá khẩm hơn hai người kia, tay cô nắm chặt tờ báo đến trắng bệch "Chết tiệt.! Mấy tên phóng viên này sao lại..." Tuy nói lúc cô ở bên ngoài rất thu hút người khác, nhưng cô lúc nào cũng cẩn thận chọn địa điểm, hơn nữa hai người phụ nữ ôm ấp nhau một chút cũng có gì, chỉ là đáng tiếc, có một bức hình, Lâm Thi Dĩnh ở trong tiểu khu khe khẽ hôn lên má Hàn Duẫn Nghiên.

Tấm hình này rất khó để chối cãi, lại nói, roi cách điện tình yêu lại đại nháo, tin tức dù có là giả đi nữa thì vẫn có thể trắng trợn viết như thật. Còn nếu là thật, manh mối sẽ nhiều như sao trên trời.

Xem xong tờ báo, cô có chút vui mừng vì tư liệu của Hàn Duẫn Nghiên không bị bốc mẽ, cơ mà cái tấm hình cô hôn lên gò má HD quá, nên sớm muộn gì cũng bị bốc ra khỏi vỏ thôi.

"Vấn đề bây giờ không phải là những tên phóng viên.!" Dương Viên Khanh cắt ngang Lâm Thi Dĩnh, hắn từ bàn làm việc đi lên trước, vẻ mặt không còn bạo phát như lúc nãy, hắn bình tĩnh, quá mức bình tĩnh nên người khác không thể biết được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Winnie, tôi chỉ muốn biết chuyện này là thật hay giả?" Dương Viễn Khanh chậm rãi nói, từng chữ rất rõ ràng.

Lâm Thi DĨnh nhìn Dương Viễn Khanh, ánh mắt đối phương rất sắc bén, giống như muốn tìm chân tướng thật sự.

Cô thể có thể lựa chọn gì khác sao?

Trầm mặt một giây, không khí đã lập tức nặng trịch.

Lâm Thi Dĩnh hàm dưới hơi run, cô biết nếu cô thừa nhận, chào đón cô sẽ là vực sâu vạn trường.

"Giám đốc."

Lâm Thi Dĩnh hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh dị thường, từng chữ từng chữ hiện lên rõ ràng trong đầu, tất cả những gì cô nói sau đó, đều là nói thay cho trái tim cô.


"Giám đốc, tôi xin lỗi. Những điều này đều là sự thật."

Lời vừa nói xong cô đã thấy Dương Viễn Khanh nổi điên quát lớn "Lâm Thi Dĩnh.! Cô đang đùa với lửa sao?! Cô cảm thấy giới giải trí quá nhàm chán hả?!"

Dương Viễn Khanh rất thất vọng, người hắn coi trọng nhất lại lựa chọn con đường này. Hắn không tin cô không hiểu lời hắn nói.

Nhưng mà...

"Lâm Thi Dĩnh, cô muốn chính tay hủy hoại tương lai của cô à? Cô cảm thấy địa vị của cô bây giờ không gì có thể kéo xuống sao?"

"Giám đốc, tôi không phải..." Cô há miệng, muốn phản bác.

Dương Viễn Khanh hừ lạnh, tức giận cười "Không phải? Không phải mà cô làm ra thế này à? Cô biết tin tức này sẽ gây ra bao nhiêu chuyện không?!" Dương VIễn Khanh quăng báo xuống chân Lâm Thi Dĩnh.

Scandal đồng tính không giống những scandal khác, nói trắng, tuy giới giải trí mấy chuyện này không hiếm, nhưng mà nhìn kỹ lại đi, Mystery đang là thời hoàng kim, thừa nhận không chỉ ảnh hưởng tới đương sự, mà tất cả thành viên trong đội bị cũng gắn mác "Đồng tính luyến ái" đấy.!
4

Nhóm nữ giỏi nhất bị chuyện này kéo xuống còn ra thể thống gì?

"Nhất quyết phủ nhận cho tôi.!" Dương Viễn Khanh âm trầm, giọng điệu không phải thương lượng "Chúng ta sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ để phủ nhận, nói chuyện này hoàn toàn là do người khác rắc tâm bịa đặc."

"Giám đốc."

Lâm Thi Dĩnh còn muốn nói gì đó đã bị Mao Nhẫn ngăn lại, Mao Nhẫn lắc đầu, ý gì không nói cũng biết.


Dương Viễn Khanh lúc này không muốn bàn cãi nữa, hắn giơ tay lên "Winnie, album solo của sẽ tiến hành sớm hơn dự định, 16 tháng sau phát hành, cũng ngay sinh nhật cô đấy. Những chuyện khác cô không cần để ý, hôm nay đến đây thôi, cô về nhà mà suy nghĩ lại việc mình làm đi."

Muốn lấp hố, phải tạo hố, ngoài trừ công bố album, còn phải cố ý để lộ vài bí mật, đối với cách xử lý scandal lần này Dương Viễn Khanh đã có dự liệu, hắn giơ tay đuổi hai người ra ngoài.

Rời phòng làm việc, Mao Nhẫn vỗ vỗ vai Lâm Thi Dĩnh, nói mấy câu liền cho người đưa cô về nhà.

Ngồi trong xe, Lâm Thi Dĩnh trầm mặc ngồi ở ghế sau, điện thoại vang mấy lần cô cũng không biết, tận đến khi đứng dưới nhà, nơi có có một người phụ nữ chờ cô.

Không hề nghĩ ngợi, Lâm Thi Dĩnh xuống xe nắm chặt cô tay đối phương, lôi đối phương vào trong, ôm chặt lấy người trước mắt.

"A Dĩnh."

"Đừng nói gì hết, để tớ ôm một chút."

Hàn Duẫn Nghiên khe khẽ thở dài, Mao Nhẫn đã gửi tin nhắn cho nàng, nàng cũng biết tối hậu thư của công ty. Nàng vòng tay ôm lấy người thương, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng nặng trịch.

Ấm ám quá..."Hàn Duẫn Nghiên, xin lỗi"

"A Dĩnh, tớ không sao. Cậu phủ nhận đi.! Làm như vậy mới đúng."

Câu trả lời này khiến lòng Lâm Thi Dĩnh đau đớn vô cùng "Tại sao?" Hàn Duẫn Nghiên của cô trước giờ đều bá đạo, quyết định thiệt thòi này nàng chưa từng làm qua.

Hàn Duẫn Nghiên thở dài, do Lâm Thi Dĩnh không thấy được, chân mày của nàng nhíu chặt, vài giây sau lại thả lỏng "Đối với sự nghiệp của cậu như vậy mới tốt, biết không!"

Lâm Thi Dĩnh lớn tiếng cãi lại "Tớ không thèm để ý, không thèm để ý những thứ này."

"Nhưng còn đồng đội của cậu thì sao?"


Lời này làm Lâm Thi Dĩnh câm nín, Hàn Duẫn Nghiên tiếp tục nói "Cậu hi vọng chuyện của chúng ta ảnh hưởng tới đồng đội của cậu sao? Chúng ta không thèm để ý, được, nhưng còn bọn họ? Họ cũng có giấc mơ của mình mà."

Hàn Duẫn Nghiên đặt lên cổ Lâm Thi Dĩnh một cây dao, chỉ cần nhẹ nhàng cũng đủ làm cô đẫm máu, nhưng tất cả đều là sự thật.

"Vậy cậu thì sao..."

Bất kỳ người phụ nữ nào trên đời cũng muốn chuyện tình của mình được người khác chúc phúc. Phủ nhận như vậy khác nào phủ nhận luôn cả tình cảm của hai người, có khác biệt gì đâu??

Hàn Duẫn Nghiên nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu không trêu chọc không tức giận, lời nói của nàng dịu dàng khác hẳn phong cách thường ngày "A Dĩnh, yêu tớ cậu đã từng có một chút hối hận nào không?"

Không hề suy nghĩ, Lâm Thi Dĩnh trả lời rất rõ ràng "Chưa bao giờ.!"

Cô nhìn Hàn Duẫn Nghiên, ánh nhìn chân thành "Tớ chưa từng hạnh phúc như vậy."

Nếu là bình thường, đánh chết Lâm Thi Dĩnh cũng không nói ra. Nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên bây giờ vừa làm cô đau lòng lại vừa cảm động...

"Vậy đủ rồi, đối với tớ người khác nghĩ gì về tớ, tớ không thèm để ý tới, tớ chỉ để ý người tớ thương thôi."

Lời nói hình như có chút không tim không phổi, cơ mà đây mới là Hàn Duẫn Nghiên, mình ta bá đạo, vô địch ngân hà Hàn yêu nghiệt.

Lâm Thi Dĩnh có chút sửng sốt, cô hiểu rõ Hàn Duẫn Nghiên, cho nên cô biết chỉ cần mình chân tâm yêu đối phương, những người khác nghĩ gì không cần để ý, thế nhưng, bởi vì cô biết, vậy nên cô càng rõ ràng một điểm.

Lâm Thi Dĩnh gật đầu, sau đó mỉm cười "Hàn Duẫn Nghiên, tớ đã biết."

Y như Dương Viễn Khanh đã đoán trước, tin tức nổ ra chả khác nào sóng thần, hai ba giờ sau đó, tiểu khu của cô một đống phóng viên đã đứng chầu trực. Đầu trâu mặt ngựa thảo luận cũng không ít, cái tên Winnie trong nháy mắt đã đứng đầu bảng tìm kiếm.

~~~~~~~~~

Có một người thương như Nghiên, còn cầu gì hơn nữa?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận