Không khí ngưng trọng bao trùm cả căn phòng. Hai người đều đang âm thầm quan sát đánh giá, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể mất mạng.
Kha Vũ đang ở một thế khó khăn hơn khi chỉ dùng được một tay, cộng thêm việc cậu phải bảo vệ người trong lòng thật tốt. Tuy nhiên, Lưu Vũ cũng không dám khinh địch. Thực lực thật sự của Kha Vũ vẫn là một điều bí ẩn...
Đột ngột, Lưu Vũ phát động tấn công trước nhằm chiếm thế thượng phong. Một cơn mưa tên bằng lông vũ phóng tới.
Kha Vũ vẫn giữ nguyên vị trí. Đôi mắt cậu đã chuyển sang màu đỏ. Đống lông vũ còn chưa chạm tới hai người đã bị cháy thành tro bụi.
Xoẹt.
Lưu Vũ không kịp tránh. Thanh kiếm được phóng ra một đường thẳng tắp, giờ đang cắm sâu vào bức tường đằng sau.
Hắn dùng tay lau vết máu trên mặt, nụ cười trở nên điên cuồng.
- Xem ra phải nghiêm túc lại rồi.
Đúng lúc ấy, Lưu Chương từ trong ngực Kha Vũ quay ra. Bàn tay hai người đã rời nhau. Ba đạo ánh sáng xanh quấn quanh cổ tay anh...
Nét mặt của Lưu Chương giờ đã biến đổi hoàn toàn. Một màu đen thẫm trùm kín hai tròng mắt.
Lưu Vũ cảm thấy không khí đang dần bị rút khỏi hai phổi của mình. Cổ họng như bị bóp nghẹn không thể thở được.
Hắn khụy gối xuống.
- Lưu Chương!
Kha Vũ vội vàng lay vai anh.
Lưu Chương quay sang, nhưng lúc này anh không còn phân biệt được cậu là ai nữa rồi. Anh đẩy Kha Vũ ngã xuống, ngồi lên người cậu, dùng hai tay siết cổ đối phương.
Kha Vũ giữ hai cổ tay anh nhằm giảm bớt lực nhưng cũng không dám làm gì khiến anh bị thương. Giọng nói của cậu dần trở nên ngắt quãng..
- Lưu Chương...em là Kha Vũ...anh mau...tỉnh.
Tay Lưu Chương vẫn không giảm lực đạo. Ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
1 phút...2 phút...3 phút
Kha Vũ cảm nhận mình sắp không ổn rồi. Cậu đưa tay lên chạm vào khóe mắt anh.
- Lần thứ 100 rồi... em vẫn yêu anh... Lưu Chương.
KHA VŨ...KHA VŨ...CHÂU KHA VŨ
Một phần trong Lưu Chương đang không ngừng lặp đi lặp lại cái tên đó.
Anh buông tay ra, nhìn con người đang dần chìm vào mê man rồi lại nhìn vào những dải sáng trên tay mình.
Lưu Chương lại ngẩn người, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
- Kha Vũ, Kha Vũ... từ nay em chỉ là Kha Vũ thôi. Chỉ là Châu Kha Vũ thôi! Nhất định phải bình an...
Tiếng kim loại ma sát với tường gạch nghe đến ghê tai. Lưu Chương vừa kịp quay lại để thấy mũi kiếm lút vào trong lồng ngực mình.
Bàn tay Lưu Vũ cầm chắc chuôi kiếm. Hắn lẩm bẩm như một kẻ mất trí, lặp đi lặp lại câu nói.
- Em trả được thù cho anh rồi... Em trả được thù cho anh rồi... Cuối cùng...em cũng làm được rồi...
Lưu Chương bị cơn đau làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Nhìn Lưu Vũ, không hiểu sao cậu thấy hắn rất đáng thương.
Tham vọng của hắn quá lớn, che mất cả tình yêu. Nếu như hắn suy nghĩ lại một chút... có lẽ hai người bọn họ không phải xa nhau suốt 200 năm.
- Lưu Vũ, Tiểu Cửu chưa chết!
Nhắc đến cái tên kia, cả người Lưu Vũ đột ngột run lên đến lời hại.
- Anh còn dám nhắc đến tên anh ấy. Chẳng phải chính anh đã đánh Tiểu Cửu đến trọng thương phải hiện nguyên hình sao? Chẳng phải chính anh đã nhốt anh ấy trong lồng xương cá voi trắng để hút cạn linh lực của anh ấy sao? Anh ấy có không chết nhưng cũng bị anh hại đến sống không bằng chết!
- Đúng là tôi đã đánh Tiểu Cửu trọng thương, nhưng tôi cũng đã giúp anh ấy khôi phục lại nhân thân. Với lại tôi chưa từng giam giữ anh ấy!
- Anh nói dối! Bá Viễn đã cho tôi xem ảnh...rõ ràng anh ấy đang ở chỗ anh.
- Chẳng phải cậu cũng lừa Bá Viễn rằng Patrick đã chết sao? Điều gì khiến cậu tin tưởng anh ấy sẽ không lừa lại cậu?
- Không thể nào...nếu như Tiểu Cửu còn sống, anh ấy sao lại không tìm đến tôi?
Lưu Chương thở dài, cố nén cơn đau để khuyên giải kẻ cố chấp này
- Cậu nói xem, năm đó cậu đem theo Linh tộc đột ngột biến mất. Anh ấy làm sao có thể tìm được? Thực ra, Tiểu Cửu vẫn luôn đợi cậu ở nơi đó. Anh ấy nói, nếu là Lưu Vũ, nhất định cậu ấy sẽ trở về tìm anh. Không phải là cậu không thể tìm được anh ấy mà ngay từ đầu đã không dám tìm.
Lưu Vũ không dám tin vào sự thật trước mắt. Hắn rất muốn phủ nhận rằng những âm mưu mà hắn dày công chuẩn bị để trả thù Lưu Chương đều là vô ích. Thì ra không phải Lưu Chương mà chính là hắn là người đã đẩy anh ra xa mình... Nếu như hôm đó hắn không bỏ trốn trước...nếu như hắn dám quay lại tìm anh...nếu như hắn đủ can đảm để chấp nhận sự thật.
- Lưu Chương...anh lừa tôi...chính anh đã giết chết Patrick...Hôm đó anh đã bị Hỗn linh kiểm soát...
- Hôm đó không có ai chết cả, Lưu Vũ. Cậu vốn dĩ chẳng biết gì cả. Cậu vẽ lên cái giả thuyết tôi giết chết bọn họ chỉ để che dấu cho sự hèn nhát của bản thân khi đã bỏ mặc những người đã liều mạng bảo vệ, giúp cậu trốn thoát. Chẳng phải sự việc năm đó đều do cậu bày ra vì khao khát sức mạnh của Hỗn linh sao? Cậu lợi dụng sự tin tưởng của mọi người để đạt được mục đích nhưng đến tận cuối cùng họ vẫn chọn cách tha thứ và bảo vệ cậu...Vậy nên cậu mới không dám đối diện với họ. Cậu sợ rằng Tiểu Cửu đã nhìn thấu con người cậu, cậu sợ rằng anh ấy sẽ vì thế mà ghét bỏ cậu!
- Anh im đi! Anh không hiểu gì hết... tôi làm tất cả chỉ vì những loài phi nhân loại. Vu Dương chết rồi, chúng tôi làm gì còn cơ hội chiến thắng các anh. Tôi bắt buộc phải mạnh hơn...mạnh hơn nữa. Tôi phải bảo về tộc nhân của mình!
Giọng Lưu Chương lạnh nhạt.
- Vậy sao? Nếu cậu coi trọng Vu Dương như thế thì đã không xé linh hồn của cậu ấy ra và chuyển sang người Kha Vũ. Cậu chỉ biết lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình thôi. Tiểu Cửu...Patrick...Mika...Kazuma...Caelan...Châu Kha Vũ...bọn họ đều là nạn nhân của cậu.
- KHÔNG PHẢI!!!
Lưu Vũ phát điên rồi, hắn điên cuồng dùng sức ấn sâu lưỡi kiếm. Làn khói đen từ tay hắn men theo lưỡi kiếm thấm vào người Lưu Chương
- Lưu Chương, đừng hòng dùng mấy câu nói của anh khiến tôi lung lay. Chỉ cần anh chết đi, nhân loại sẽ không còn có thể kiểm soát chúng tôi nữa!
Lưu Chương bị ép lùi lại phía sau. Lồng ngực căng tức như muốn nổ tung. Đột ngột, anh phun ra ngụm máu tươi.
- Lưu Vũ...đừng để nó điều khiển cậu. Cậu vẫn còn tương lai, Tiểu Cửu vẫn đang đợi...
Gương mặt Lưu Vũ đã nổi đầy gân đen chằng chịt, đôi mắt tối tăm như bóng đêm vô tận.
- Câm miệng!
Khoảnh khắc Lưu Vũ định rút mạnh lưỡi kiếm để kết thúc tất cả thì một trận gió xô mạnh khiến hắn đập cả người vào tường.
Lưu Vũ đang định đứng dậy thì bị một lực ép xuống khiến hắn không thể nhúc nhích.
Xoẹt...xoẹt
Âm thanh xé gió sắc ngọt. Đôi cánh của Lưu Vũ đứt lìa, máu tươi phun đầy lên tường...
- Niệm tình Tiểu Cửu, tôi tha cho cậu một mạng!
Từ trong bóng tối, một người đột ngột bước ra. Lưu Chương lúc này đã ngã khuỵu xuống sàn, lưỡi kiếm còn cắm sâu trong lồng ngực. Trong cơn mơ màng, cậu lờ mờ nhìn thấy gương mặt của người đang tiến lại. Là mơ sao? Đến khi, người kia vòng hai tay bế cậu lên, Lưu Chương mới dám chắc chắn.
- Vu Dương... đúng lúc lắm!
Bàn tay Lưu Chương đưa lên, ba đạo ánh sáng xanh rời khỏi cổ tay anh thâm nhập qua làn da vào trong cơ thể người kia.
- Cuối cùng cũng kết thúc... Phần việc còn lại, nhờ cả vào cậu.
Ánh mắt Vu Dương dịu dàng nhìn người trong lòng.
- Tôi về rồi, Lưu Chương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...