Lúc Trương Gia Nguyên dẫn người đến tụ họp với chính quân ở rừng Đen, cậu mới nhận ra, Lưu Chương vậy mà lại không có mặt ở đây.
- Riki, Lưu Chương đâu?
Riki đang trải tạm tấm bạt lên một gốc cây to bị đốn hạ từ mùa thu vừa rồi, mùi gỗ vẫn còn vương thoang thoảng. Rồi từ balo quân sự lấy ra một đống giấy tờ mang theo từ thành phố X sắp xếp hết lên đó. Anh chỉ kịp nhìn thấy Gia Nguyên bước vào cửa trước khi quay lại với công việc đang dang dở.
- Cậu ấy nói phải ở lại.
- Không thể nào, chính anh ấy bảo mình là trung tâm của trận chiến này mà. Nếu AK không ở đây, Linh tộc với Bá Viễn sẽ không di chuyển chiến trường tới nơi này đâu.
Oscar và Santa cũng hướng mắt về phía Riki. Đây cũng là điều họ thắc mắc từ tối qua đến giờ.
Riki cuối cùng cũng dừng tay lại.
Cả đội đều đã tập hợp đủ. Có lẽ đã đến lúc nói cho bọn họ toàn bộ kế hoạch của Lưu Chương rồi.
Trở về cuộc nói chuyện đêm qua giữa anh và Lưu Chương.
- AK, cậu không đi cùng chúng tôi sao?
- Tôi sẽ ở lại thành phố X.
- Nhưng nếu cậu ở lại thì làm sao dụ được Bá Viễn tới rừng Đen?
Lưu Chương đặt tay lên vai Riki.
- Đúng vậy. Vấn đề chính là ở đây.
- Tôi không hiểu...
- Đã đến lúc để anh thể hiện năng lực của bản thân rồi.
- Sao cơ?
- Thử nghĩ xem, Bá Viễn xác định vị trí của tôi bằng cách nào?
- Tất nhiên là bằng sóng năng lượng của cậu. Khoan đã, ý cậu là...
Lưu Chương gật đầu
- Năng lực ngoại cảm của Bá Viễn rất mạnh. Nhưng đây cũng là điểm yếu của anh ấy. Bởi Bá Viễn rất tin tưởng vào khả năng của mình, vậy nên sẽ không nghi ngờ chúng ta. Tôi cần anh cầm chân Bá Viễn càng lâu càng tốt. Chỉ khi tách anh ta khỏi Châu Kha Vũ, tôi mới có thể hành động được.
- Ngay từ đầu, mục tiêu của cậu vẫn luôn là Châu Kha Vũ. Tại sao lúc đó lại dễ dàng thả cậu ta đi như vậy?
- Riki, mọi chuyện đều có thời điểm của nó.
- Nhưng mà...
- Tôi chỉ có thể làm điều này một lần thôi. Vậy nên phải tính toán thật cẩn thận. Chỉ cần sai sót một bước, cả kế hoạch cũng sẽ sụp đổ theo.
- Tôi phải làm gì?
- Mô phỏng năng lượng của tôi.
Rốt cuộc Riki cũng không thể biết được trong đầu Lưu Chương có bao nhiêu suy nghĩ điên rồ nữa. Dùng phương thức ngoại cảm để đánh lừa một bậc thầy ngoại cảm sao? Đúng là chỉ có Lưu Chương mới nghĩ ra được. Và điều đáng ngạc nhiên là Riki lại bị cậu thuyết phục.
Nhưng...
- Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này cả. Thực sự có thể sao?
- Riki, tôi tin tưởng vào năng lực của anh và sẵn sàng đặt cược mạng sống của mình vào đó. Để trở nên mạnh mẽ hơn, anh nhất định phải phá vỡ giới hạn của bản thân!
...
- Vậy nên, anh định lừa Bá Viễn bằng cách sao chép năng lượng của Lưu Chương?
Oscar lên tiếng ngay sau khi Riki vừa dứt lời.
Riki khẽ gật đầu.
- Từ bây giờ, anh chính là Lưu Chương. Ngoại trừ biến đổi thành nhân dạng của cậu ấy thì năng lượng cũng phải mô phỏng sao cho thật giống.
- Việc thay đổi nhân dạng không quá khó khăn. Nhưng còn sao chép năng lượng? Em chưa từng nghe thấy điều vô lý như vậy.
Gia Nguyên trợn mắt
- Wow, nếu như anh thành công thì cũng như đánh bại Bá Viễn vậy.
- Năng lực ngoại cảm của Riki đã mạnh lên rất nhiều nhưng so với một đối thủ như Bá Viễn, vẫn phải rất cẩn thận. Nếu như đối đầu trực tiếp, khả năng bại lộ là rất cao.
Riki biết Oscar nói đúng nhưng anh vẫn gắng an ủi mọi người.
- Không sao đâu. Lưu Chương đã nói không cần đối đầu trực tiếp với bọn họ. Chúng ta chỉ cần cầm cự cho hết đêm nay. Mọi chuyện còn lại phụ thuộc cậu ấy. Nếu như cậu ấy thành công, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa. Còn nếu cậu ấy thất bại, thì chúng ta có lo lắng cũng bằng thừa.
- ...
- Mọi người, AK đã hi sinh rất nhiều để tạo được thế trận thuận lợi như này. Vậy nên, ít nhất chúng ta cũng không nên để cậu ấy thất vọng.
- Riki, nếu như anh mang nhân dạng của AK, anh sẽ trở thành mục tiêu của Bá Viễn. Bằng mọi giá, hắn ta sẽ tìm cách để tiêu diệt anh.
- Đã tham chiến, chắc chắn đều có khả năng phải hi sinh. Đó là điều không thể tránh khỏi.
- Em phản đối!
Nghe đến đây, Santa nãy giờ im lặng liền bất ngờ lên tiếng.
- Riki, anh lại tự mình quyết định mọi thứ. Chẳng phải đã hứa với em, sau này dù có chuyện gì thì cả hai cũng sẽ cùng bàn bạc sao. Anh như vậy khác gì tự đẩy mình vào chỗ chết! Không được, nếu như cần một người đóng giả AK thì người đó sẽ là em.
- Santa, đã đến lúc này rồi, dù ở vị trí nào cũng đều nguy hiểm như nhau thôi. Với lại mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ riêng. Không ai có thể thay ai làm được điều gì.
Oscar giữ tay Santa, khẽ lắc đầu.
- Riki nói đúng. Từ khoảnh khắc chấp nhận tham gia Hội cùng AK, chúng ta đều biết sẽ có ngày hôm nay mà.
Trương Gia Nguyên cũng bước tới, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Santa, còn có chúng ta mà. Ba người chúng ta nhất định có thể bảo vệ Riki cho đến khi AK quay về.
Nhưng lúc này Santa đã chẳng thể cho được bất cứ chữ gì vào đầu nữa rồi. Dẫu vẫn biết khi tham gia vào nhiệm vụ lần này, khả năng hi sinh của mỗi người đều rất cao. Nhưng ít nhất Santa cũng đã hi vọng rằng, cậu có thể bảo vệ anh lâu hơn một chút.
- Santa...
Santa vung tay, ra hiệu cho hai người kia đừng nói thêm gì nữa. Cậu đến trước mặt Riki, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình mà nói.
- Riki, chẳng phải anh đã hứa với em sẽ không lao vào nguy hiểm một mình mà. Anh thực sự nghĩ rằng nếu như anh hi sinh thì em còn có thể sống tốt sao?
Trước ánh nhìn như thiêu đốt của Santa cuối cùng Riki chỉ đành quay đi nơi khác..
- AK đã giao cho anh quyền chỉ huy. Vậy nên em định cãi lại lời của đội trưởng?
- Riki, đây là câu trả lời của anh.
Riki nhắm mắt lại, giọng nói trở nên cứng rắn.
- Uno Santa, nhận lệnh! Đêm nay, cậu đưa đội B đi trinh sát quanh khu vực bìa rừng. Chưa có lệnh chưa được trở về!
Rầm.
Thùng gỗ bên cạnh bị đá bật ngửa, lộ ra mấy khẩu súng trường.
Bàn tay Santa cuộn chặt lại.
- Santa, nếu cậu không coi tôi là đội trưởng vậy thì có thể cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức! Chiến trường không cần những binh sỹ vô kỷ luật.
Cuối cùng, Santa cũng quay người đi về phía cửa trại. Giọng nói gằn lại qua kẽ răng nghiến chặt.
- Tuân lệnh, đội trưởng!
---
Trong khi Riki đang nhanh chóng ổn định lại tổ chức, xây dựng một chiến lược phòng thủ chắc chắn thì bên này, Bá Viễn cũng bắt đầu hành động.
Quả nhiên, Lưu Chương đã rất thông minh khi dời trận địa khỏi thành phố X. Cậu ta đã nhanh chóng cho quân lui toàn bộ về phía rừng Đen để tiến hành phòng thủ. Nước đi này đã khiến cục diện trận chiến thay đổi khá nhiều. Nhưng Bá Viễn là ai chứ. Chút khó khăn này mà anh không giải quyết được vậy thì chẳng phải đã sống uổng phí hơn 200 năm sao.
Mục tiêu của Lưu Chương là cố kéo dài trận chiến này đến qua đêm trăng máu để hạn chế thương vong. Vậy thì Bá Viễn quyết tâm biến rừng Đen trở thành biển máu.
- Dốc toàn lực tấn công. Chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh. Trong vòng một ngày, tôi muốn thấy được Lưu Chương ở lâu dài.
Lưu Vũ phẩy tay, ra hiệu cho các tộc nhân dưới trướng của mình vào vị trí.
- Chia người thành 3 đội. Xích Tử, ngươi chịu trách nhiệm tiên phong đánh trực diện vào chiến trường phía Đông. Nam Trực, Quốc Tuấn hai ngươi dẫn đội của mình áp sát hai bên cánh hỗ trợ cho Xích Tử. Lôi Chỉ, ngươi nhân lúc hỗn loạn tìm cơ hội phá thủng hàng phòng thủ của đối phương. Nhớ lấy, mục tiêu lần này của chúng ta chỉ có một, đó chính là Lưu Chương. Đừng mất quá nhiều thời gian giằng co với bọn chúng.
- Tuân lệnh!
----
3h sáng, quân trinh sát vội vã trở về đem theo tin tình báo khẩn cấp.
- Báo cáo, phát hiện hai trung đội của đối thủ đang tiến đến từ phía Đông.
Quả nhiên như Lưu Chương nói. Bá Viễn đang rất nóng lòng bắt cậu ấy, thậm chí còn không màng đến thành phố X đang vườn không nhà trống.
Vậy thì, đã đến lúc Riki phải ra tay rồi. Cuộc chiến này thành hay bại phụ thuộc hoàn toàn vào màn trình diễn này của anh.
Riki lúc này đã ở trong nhân dạng của Lưu Chương. Anh cố gắng mô phỏng theo điệu bộ bình tĩnh của cậu ra lệnh.
- Toàn quân vào vị trí. Đã đến lúc thả lưới rồi!
-----
5h sáng...
- Chết tiệt!
Lưu Vũ dậm chân xuống nền đất nhão nhoét sau cơn mưa sớm qua.
Địa hình này không phải là chiến trường lý tưởng của Linh tộc. Cây cối sẽ làm giảm đi lợi thế về không gian của họ. Chưa kể đến vô số bẫy bằng lưới mà đối thủ đã giăng rải rác trên đường tiến quân của họ nữa chứ.
Mới phát động hai đợt tấn công mà số người thương vong đã gấp đôi ở mặt trận phía Tây rồi. Cứ như thế này thì không ổn!
- Bá Viễn, chúng ta không thể tấn công được. Khắp nơi đều là lưới sắt, người của tôi không thể phát huy lợi thế ở đây.
Bá Viễn đưa hai tay ôm đầu.
Quả nhiên là Lưu Chương, lúc nào cũng đi trước đối thủ một bước. Đến cả trận địa cũng tính toán để đối phó với Linh tộc.
Dẫu biết đó là bẫy nhưng bọn họ không có cách nào khác ngoài lao vào...
- Lưu Vũ, cậu tạm thời cho quân rút lui đi.
- Còn Lưu Chương thì phải làm sao?
- Vẫn nên để những người trong cuộc trực tiếp giải quyết ân oán này đi.
- Ý anh là...
- Sắp xếp một đội đặc biệt tầm 10 người ưu tú nhất cậu có. Chúng ta sẽ tiến hành ám sát Lưu Chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...