- AK, trinh sát mới cấp báo, mặt trận phía Tây phát hiện số lượng lớn quân địch. Bên đó đang yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp!
Lưu Chương còn đang dở tay với đống báo cáo về tình hình chuẩn bị của các mặt trận Santa mới đưa qua. Nghe được tin này khiến anh hoàn toàn ngừng lại động tác.
' Không ngờ họ lại nóng vội như vậy! '
Đúng lúc này, Riki cũng chạy xuống tầng hầm.
- AK, việc kia đã chuẩn bị xong.
Lưu Chương gật đầu, quay sang Gia Nguyên đang sẵn sàng đợi lệnh.
- Cậu dẫn 500 người chi viện cho bên đó. Dù có phải làm cách gì cũng phải cầm cự cho đến hết đêm mai!
- Rõ.
Bàn tay Lưu Chương đặt trên vai Gia Nguyên siết nhẹ.
- Bảo trọng!
...
Sau khi Gia Nguyên rời đi thì Oscar cũng bước vào phòng.
- Tôi vừa mới nghe được tin tình báo. Anh có cần thêm người tiếp viện tới mặt trận phía Tây không?
Lưu Chương lắc đầu
- Tôi cử Gia Nguyên đến đó rồi. Các anh cứ ở nguyên vị trí đã sắp xếp trước đó. Có khả năng đây chỉ là mồi nhử của địch. Chúng ta phải giữ vững hàng phòng thủ ở cả 4 phía, không được manh động!
- Nhưng...
- Oscar, bất cứ ai cũng có ý nghĩa riêng trong cuộc chiến này. Ta không thể thay thế được vị trí của người khác. Đợi Santa tới, tôi sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho hai người.
- Rõ!
...
Santa và Oscar sau khi nhận lệnh thì tranh thủ tới chỗ Gia Nguyên đang sắp xếp hành lý dặn dò vài câu trước khi trở về vị trí của mình.
Lời ít ý nhiều. Trong hoàn cảnh này họ cũng chẳng có mong ước gì hơn việc mọi người đều bình an.
- Nhớ sống sót đấy!
- Đừng có chết trước anh!
Gia Nguyên nhăn mặt. Đúng là chẳng mong chờ được mấy ông anh nói được lời tử tế.
- Tất nhiên rồi. Đường chỉ tay của em dài hơn anh đấy nhé. Trương Gia Nguyên này không dễ chết thế đâu.
Oscar dù miệng cười nhưng khi nhìn đứa em vừa mới bước qua tuổi 20 được mấy ngày mà đã phải gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm như thế thì vẫn không khỏi lo lắng. Dù rằng anh rất muốn đi thay nó nhưng Lưu Chương đã sắp xếp như vậy ắt có mục đích của cậu ấy. Oscar phải tin tưởng đội trưởng của mình.
Anh vỗ vai Gia Nguyên khi mấy người ra đến cửa.
- Không được nóng vội. Phải quan sát tỉ mỉ trước khi ra bất cứ quyết định nào.
Santa cũng rút ra trong túi một chai thủy tinh nhỏ.
- Thuốc anh mới điều chế, tác dụng trị thương rất tốt. Em cầm lấy phòng thân. Mặc dù anh cũng mong em sẽ không phải dùng đến nó...
Gia Nguyên cảm giác mình giống như đứa em nhỏ lần đầu tiên bước ra ngoài xã hội được các anh lo lắng dặn dò đủ thứ vậy. Thực sự thì đây cũng là lần đầu tiên cậu hành động một mình, không tránh khỏi có chút lo sợ. Nhưng Trương Gia Nguyên là ai chứ, sao có thể để lộ ra bộ dạng yếu đuối như thế trước mặt các anh. Cậu nhét thêm một băng đạn dự bị vào túi, không quên cười nhăn nhở đáp lại ánh nhìn lo lắng của hai anh lớn.
- Yên tâm đi, có Trương Gia Nguyên em ở đây, nhất định sẽ không để một cánh chim nào bay được qua không phận của thành phố X!
- Được lắm, chờ ngày chú mày trở về, anh nhất định sẽ chất đầy một tủ lạnh toàn bia chào mừng!
- Một lời đã định.
- Một lời đã định.
...
Gia Nguyên xốc chiếc balo hành quân, trước khi ra khỏi căn cứ không quên ngoái lại làm động tác chào.
- Quyết thắng!
---
Khi đến mặt trận phía Tây, nét cười trên gương mặt của Gia Nguyên cũng cứng lại rồi.
Đây không phải là chiến tranh. Đây là một cuộc thảm sát thì đúng hơn.
Giờ thì cậu đã thấm thía câu nói của Lưu Chương - ' Nhân loại của chúng ta thật sự rất yếu ớt trước những sức mạnh không thể lý giải này. Chính vì sợ hãi nên chúng ta mới ra sức phá hủy...'
Dành ra 1' xa xỉ để tự động viên bản thân, Gia Nguyên đã quyết định bằng mọi giá phải bảo vệ được phòng tuyến phía Tây đến hết đêm nay theo lệnh của Lưu Chương.
- Được rồi, Trương Gia Nguyên. Mới lần đầu ra trận, khí thế không thể thua kém đối thủ được.
Nhìn hàng ngũ có vẻ mất tinh thần trước thảm cảnh, Gia Nguyên quyết định điều đầu tiên mình cần làm là phải ổn định lại tinh thần chiến đấu của mọi người đã.
Cậu tìm một cái bục cao, leo lên đó. Khi đã thấy rõ được toàn cảnh phía dưới, Gia Nguyên rút khẩu súng giắt ở thắt lưng ra, bắn chỉ thiên một phát.
Tiếng nổ đột ngột làm đám đông kinh ngạc. Chỉ trong một giây, ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía này.
Gia Nguyên lại âm thầm động viên bản thân một lần nữa trước khi cất giọng nói lớn hết sức có thể.
- Chào mọi người, tôi là Trương Gia Nguyên. Từ giờ phút này, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm mặt trận phía Tây.
Trước ánh mắt nghi ngờ của những con người lớn tuổi hơn mình rất nhiều, Gia Nguyên cố không để lộ ra một chút nao núng.
- Có thể các bạn vẫn chưa hiểu hết được tầm quan trọng của cuộc chiến này thì đã phải cầm súng lên chiến đấu. Chắc các bạn cũng rất thắc mắc, cái thứ có cánh điên cuồng tàn sát đồng đội của mình kia là ai? Hầu như với chúng ta, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Vậy nên hôm nay, ở đây, tôi sẽ trả lời một lần duy nhất, mọi người phải ghi nhớ.
Gia Nguyên rút ra một chiếc lông vũ cứng như kim loại mà cậu lấy được trên cơ thể một người bị thương, giơ lên cao.
- Cuộc chiến lần này, đối thủ của các bạn hoàn toàn không phải con người. Những loài tưởng chừng chỉ gặp trong chuyện thần thoại hoặc ở trong tưởng tượng của chúng ta lại thực sự tồn tại. Và chúng đang cố để hủy diệt loài người. Đáng buồn thay là phần lớn nhân loại lại không biết được điều đó. Chắc hẳn các bạn cũng vậy cho đến ngày hôm nay, khi tận mắt chứng kiến những thứ này. Trước đó, chúng tôi đã xin Tổng bộ viện trợ nhiều hơn. Nhưng bởi không cách nào chứng minh với bọn họ sự tồn tại của những giống loài này nên như các bạn thấy đấy. Họ chỉ cho điều động 1 vạn người. Đúng vậy, tất cả những người ở đây sẽ là đội duy nhất ngăn chặn âm mưu này.
- Tôi biết mọi người vẫn còn e sợ trước những sinh vật nằm ngoài tầm hiểu biết của mình. Nhưng nếu chúng ta không đứng dậy và chiến đấu bây giờ, cuộc chiến phía sau sẽ càng khốc liệt và càng nhiều người phải chết! Tôi dù chỉ mới hơn 20 tuổi, nhưng khi đến đây tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hi sinh cùng với các bạn. Nếu như mọi người tin tưởng, tôi xin thề bằng tính mạng của mình rằng sẽ giữ vững phòng tuyến này cho đến phút cuối! Nhất định sẽ khiến cho Linh tộc phải trả giá vì những điều đã gây ra cho đồng đội của chúng ta!
Xung quanh truyền đến những tiếng xì xào khiến Gia Nguyên chột dạ.
Đã nói đến như vậy rồi mà...
Cuối cùng, giữa đám đông, một người lính đặc công trạc tuổi tứ tuần cũng đứng dậy.
- Chúng tôi đã sợ hãi, đó là sự thật. Nhưng chúng tôi vẫn có nguyên tắc của riêng mình. Lòng tự tôn của một người lính không cho phép chúng tôi lùi bước dù cho đối thủ có là ai. Vậy nên, trận chiến này tôi sẽ tham gia cho đến hơi thở cuối cùng!
Vừa dứt lời, bàn tay người kia cũng đưa lên, chỉnh tư thế về tiêu chuẩn.
- Quyết thắng!
Đâu đó có vài người lên tiếng đồng tình. Dần dần hiệu ứng lan tỏa. Mọi người đều đồng loạt đứng dậy làm động tác chào vị thủ lĩnh mới.
- Quyết thắng!
- Quyết thắng!
- Quyết thắng!
...
Phù.
Gia Nguyên thầm thở phào trong lòng, quay qua nhìn tất cả những người còn lại.
- Còn ai có ý kiến gì nữa không? Chúng ta không có nhiều thời gian. Mỗi phút giây bị lãng phí đều làm cho cơ hội chiến thắng của đối thủ tăng lên.
Bốn người mặc quân phục đứng quan sát cậu nãy giờ, có vẻ như là đội trưởng của mặt trận phía Tây chầm chậm tiến đến chỗ Gia Nguyên.
- Từ giờ phút này cậu sẽ lãnh đạo chúng tôi bảo vệ mặt trận này. Chúng ta cần bàn bạc về chiến lược tiếp theo. Tới lều chỉ huy đi, chúng tôi sẽ báo cáo với cậu tình hình hiện tại.
- Được!
Gia Nguyên gật đầu, hừng hực khí thế tiến về phía lều chỉ huy.
...
Khi vừa bước vào trong, Gia Nguyên đã thầm cảm thán. Giá như hồi đấy cậu chăm chỉ nghe Riki giảng về mớ bản đồ này!
Thôi thì, như Lưu Chương đã nói : Bản năng tác chiến của Trương Gia Nguyên rất mạnh. Em chỉ cần làm theo những gì mình cho là tốt nhất thôi.
Cuộc họp kéo dài chỉ hơn 30' thì đã bị gián đoạn bởi đợt tấn công tiếp theo của địch. Gia Nguyên vội vàng tổng kết lại tình hình, giao nhiệm vụ cho từng người còn mình trực tiếp lãnh đạo một đội tiên phong đi nghênh chiến.
- A Kỳ, cậu đem theo 500 người mang theo súng bắn tỉa mai phục ở các tòa nhà cao tầng. Bọn họ có lợi thế về không lực, nhất định sẽ khai thác triệt để điểm này. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ ở phía dưới dụ địch còn các anh thì tập kích bất ngờ từ phía trên.
- Rõ.
- A Lâm, cậu cho trinh sát theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Nếu như thấy ba người trong ảnh này xuất hiện phải lập tức truyền đi báo động đỏ.
- Rõ.
- Tiểu Soái, cậu đưa mấy anh em bị thương về khu điều trị. Xem xem còn ai có thể chiến đấu thì gom hết về đây.
- Rõ.
- Nhĩ Thái, cậu đi tập trung hết những người còn lại. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi đội bắn tỉa vào vị trí. Tôi sẽ trực tiếp lãnh đạo nhóm tiên phong này nghênh chiến.
- Rõ.
Lần đầu tiên, Gia Nguyên nắm giữ sinh mạng của nhiều người trong tay đến thế. Có lẽ giờ cậu đã phần nào hiểu được cảm giác của Lưu Chương rồi. Những người đồng đội này dù mới chỉ gặp mặt vài tiếng, nhưng lại khiến cậu khát khao đánh đổi tất cả để bảo vệ.
Nhưng chiến tranh vẫn là chiến tranh.
Làm sao có thể tránh khỏi thương vong. Nhìn những người bên cạnh lần lượt ngã xuống, bàn tay cầm súng của Gia Nguyên siết lại, ánh mắt hằn lên vẻ kiên định.
Một đôi cánh màu trắng bất ngờ lao xuống.
Đạn bắn ra. Tiếng nổ to đến váng óc.
Máu đỏ bắn lên gương mặt non nớt nhưng cương nghị.
Lưu Chương, em không biết tại sao anh lại tin tưởng cho em nhiệm vụ quan trọng này.
Nhưng lời Trương Gia Nguyên đã hứa, nhất định sẽ thực hiện bằng được.
Dẫu có phải nhuộm đỏ chân trời phía Tây, cũng không để đối phương chọc thủng hàng phòng ngự!
...
Ở đâu đó không xa mặt trận phía Tây có hai người đang chăm chú theo dõi biểu hiện của Gia Nguyên trong lần đầu lãnh đạo cả một đội quân.
- Biểu hiện không tồi nhỉ?
- Hừm, cũng thường thôi. Tên nhóc đó chỉ giỏi ra vẻ!
Mãi đến khi người kia đã vào bên trong lều chỉ huy rồi, Lâm Mặc mới quay người bỏ đi.
- Nơi này giao cho cậu. Trương Gia Nguyên mà mất sợi tóc nào thì cậu cứ liệu hồn!
Kha Vũ cười ngất, chê bai người ta chán chê xong vẫn bày đặt quan tâm bảo vệ các kiểu. Lâm Mặc đúng là khẩu xà tâm Phật mà.
- Yên tâm hoàn thành nhiệm vụ tôi giao đi. Lúc cậu trở về nhất định sẽ trả lại cho cậu một Trương Gia Nguyên nguyên vẹn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...