Châu Kha Vũ đắn đo một hồi rồi cũng đẩy cửa bước vào.
Người kia đang nằm trên trường kỷ bọc nhung, đôi mắt khép hờ như chuẩn bị ngủ. Thấy tiếng động, hắn ta cũng không thèm mở mắt, dường như đã sớm biết được là ai đến.
- Đồ chơi nhỏ, nhanh như vậy đã tìm đến tôi rồi sao?
Kha Vũ cố kiềm chế cảm giác khó chịu, tiến lại gần.
- Tôi đoán anh đã biết lý do tôi đến đây.
Lúc này Lưu Vũ mới mở mắt ra, khóe miệng treo một nụ cười nhạt.
- Cậu nói xem?
- Tôi muốn nghe chuyện năm đó, đầy đủ mọi chi tiết!
- Yêu cầu cũng cao đấy! Vậy tôi sẽ được lợi gì từ việc này?
Điều gì có thể khiến Lưu Vũ quan tâm đây? Dù không chắc chắn nhưng Kha Vũ vẫn quyết định đánh cược một phen.
- Tiểu Cửu!
Quả nhiên, người kia vừa nghe được cái tên ấy đã ngồi bật dậy.
- Tôi biết anh không tin Bá Viễn. Dẫu sao anh ta cũng là nhân loại mà.
- Chẳng phải cậu cùng phe với hắn sao?
- Chẳng phải anh cũng vừa nhận lời làm đồng minh của anh ta sao?
Lưu Vũ nhìn người trước mặt, đánh giá một hồi. Bất chợt hắn bật cười.
- Có vẻ chúng ta có nhiều điểm chung đấy!
Kha Vũ biết mình thành công được một nửa rồi.
- Những gì Bá Viễn hứa cho anh, tôi đều có thể làm được. Ngoài ra đồng minh với một loài phi nhân loại chẳng phải an toàn hơn sao?
- Bá Viễn có biết hắn đã dưỡng ra một con sói mắt trắng không?
- Tôi đoán anh ta sẽ không giữ một con sói bên mình mà không có mục đích. Vậy nên, tôi chỉ là hành động trước một bước thôi.
Đột ngột, Lưu Vũ sáp lại gần, động tác nhanh đến mức Kha Vũ chỉ kịp thoáng thấy một ánh bạc chớp sáng trước khi nhận ra lưỡi dao đã kề sát cổ mình.
- Tôi rất ghét ai đó kề dao vào cổ mình, Kha Vũ!
Kha Vũ cũng không hoảng, cậu thoáng nhìn thấy hoa văn trên chuôi dao có phần quen thuộc nhưng lại không lộ ra biểu cảm gì. Lưỡi dao tì vào cổ cậu làm xước một đường dài, máu từ đó rỉ ra đỏ tươi.
Lưu Vũ gằn giọng.
- Cậu đã từng chĩa dao về phía tôi. Bây giờ lại muốn tôi tin tưởng cậu sao?
Âm thanh trong cổ Kha Vũ bị kìm nén cuối cùng cũng bật ra thành tiếng cười lớn.
- Linh tộc các anh không hợp dùng dao găm đâu.
Lưu Vũ giờ mới nhận thấy sau gáy lạnh toát.
- Nghe nói rất khó để giết một loài phi nhân loại nếu như không biết cách. Nếu là Huyết tộc, vị trí ở tim. Nếu là Nhân Thú tộc, vị trí ở mắt. Nếu là Linh tộc...vị trí là sau gáy. Vậy nên Lưu Vũ, anh nói xem, hai chúng ta ai sẽ nhanh tay hơn.
Lưu Vũ rùng mình, vết máu trên cổ Kha Vũ đã nhanh chóng lành lại không còn một dấu vết.
Chết tiệt, hắn đã coi thường một lính mới như Châu Kha Vũ!
Bàn tay cầm dao của Lưu Vũ hạ xuống đầy miễn cưỡng.
- Có vẻ cậu biết cách để nhập cuộc rồi đấy.
- Quá khen rồi! Vậy thì, chúng ta hợp tác chứ?
Lưu Vũ suy nghĩ trong giây lát. Có vẻ đây sẽ là một quyết định nguy hiểm. Nhưng Kha Vũ và hắn thuộc cùng một loại người mà. Rủi ro càng cao, thu hoạch càng lớn.
- Tôi muốn anh ấy trở về nguyên vẹn, không thiếu một cọng tóc! Ngoài ra, mạng của Lưu Chương, tôi cũng muốn một phần.
- Tôi chỉ có thể đồng ý với anh vế trước.
Đáy mắt Lưu Vũ ánh lên một tia giảo hoạt.
- Ồ, thì ra đó là yếu điểm chí mạng của cậu sao?
- Anh cũng hiểu mà. Người của tôi, không ai được phép động vào.
- Thú vị thật! Vậy mà cậu lại có tình cảm với đồ máu lạnh ấy.
Kha Vũ không thích người khác nói xấu Lưu Chương. Giọng cậu lạnh nhạt hẳn, mang theo vài ý cảnh cáo.
- Việc đó không liên quan gì đến anh. Hãy tập trung vào thỏa thuận của chúng ta đi.
...
Lưu Vũ ngồi xuống, ra hiệu cho Kha Vũ tới chiếc ghế bên đối diện. Bàn tay hắn chống một bên mặt, lười nhác nhìn đối phương, uể oải nói.
- Vậy nên bắt đầu câu chuyện từ đâu nhỉ?
-...
- Tôi sẽ kể hết sức ngắn gọn thôi. Sự kiện năm đấy có 3 điểm quan trọng nhất.
Đầu tiên, là về mối quan hệ giữa Lưu Chương với Vu Dương.
Tôi đoán là Bá Viễn đã kể với cậu khá đầy đủ rồi. Hai người bọn họ chính là kiểu soulmate đầy trái ngang. Nếu như không phải thuộc hai chiến tuyến đối địch có lẽ họ đã trở thành những người bạn tốt...hoặc hơn thế!
Lưu Vũ chăm chú thưởng thức biểu cảm khó chịu của Kha Vũ khi hắn ngân dài câu cuối kia.
- Tôi cũng không biết giữa họ có giao ước gì. Nhưng chắc chắn nó có liên quan đến cái chết của Vu Dương.
- Điều này tôi biết.
Lưu Vũ gật đầu, tiếp tục kể.
- Điều thứ hai thì sáng tỏ hơn. Năm ấy, Huyết tộc ngoài Vu Dương còn có một cá nhân kiệt xuất khác - Patrick, em trai của hắn ta. Kể cũng lạ, Bá Viễn với cậu ấy lúc đầu chính là kẻ thù truyền kiếp. Tôi cũng chẳng nhớ số lần hai người họ chạm trán nữa. Hầu như lần nào cũng đánh nhau tới sống dở chết dở mới thôi. Thế mà, không biết từ bao giờ họ đã nảy sinh thứ tình cảm ấy.
- Vậy người anh nói là điểm yếu chí mạng của Bá Viễn chính là Patrick?
- Đúng vậy. Cậu hãy coi đây là bài học đi. Bởi mối quan hệ giữa hai loài đối địch này không chỉ hủy hoại hai người bọn họ mà còn khiến rất nhiều người khác phải chết!
- Đó cũng là lý do Bá Viễn trở mặt với nhân loại sao?
- Thông minh lắm. Nhưng không chỉ có vậy, nó còn khiến Hội phù thủy sụp đổ, còn Lưu Chương gần như mất nửa cái mạng đấy.
- !!!
- Ngay sau khi Vu Dương chết, Patrick đã trở thành thủ lĩnh mới của Huyết tộc. Nhưng cậu ấy quá cảm tính, dễ bị cảm xúc chi phối. Thay vì ổn định lại tổ chức quân mình và học cách để trở thành một vị thủ lĩnh tốt thì cậu ấy lại chọn cách liều mạng đi báo thù.
Patrick rất mạnh, đúng vậy. Nhưng Lưu Chương lại là một con quái vật, chưa kể lúc đó còn là thời kỳ đỉnh cao của cậu ta nữa. Vậy nên, dễ dàng có thể đoán được kết cục của Patrick như thế nào. Cậu ấy bị Lưu Chương đánh bại và trở thành tù binh. Còn Bá Viễn vì muốn cứu Patrick nên đã có một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Sự phản bội của anh ta đã gây ra hậu quả hết sức nặng nề.
Bá Viễn hạ cổ dược cho Lưu Chương khiến cậu ta gần như không còn khả năng chiến đấu, sau đó âm thầm thả Patrick ra. Và đương nhiên, Patrick đâu dễ dàng từ bỏ cơ hội trả thù ngay trước mắt như vậy. Một cuộc huyết tẩy đúng nghĩa đã xảy ra ở doanh trại của Hội phù thủy khiến hơn một nửa thành viên thương vong. Lưu Chương bị chính người của mình phản bội nay chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người đồng đội ngã xuống.
Hôm đó, Patrick không giết Lưu Chương ngay. Cậu ấy muốn đem mạng của Lưu Chương đến bồi táng cho anh trai mình, Vu Dương.
Bá Viễn lúc này đã nhận ra sai lầm của mình nhưng tất cả đã quá muộn. Anh ta chọn cách ra đi để không phải đối mặt với thực tế khốc liệt.
Nét mặt Kha Vũ trầm ngâm. Quả nhiên, Bá Viễn đã giấu đi đoạn hồi ức này. Anh ta đã từng chọn cách rời khỏi cuộc chiến. Vậy, nếu có điều gì khiến Bá Viễn quay lại thì chính là...
- Người tên Patrick đó còn sống không?
- Cậu ta đã bị Lưu Chương giết chết!
- Nhưng lúc đó Lưu Chương đã bị trúng độc mà?
- Đúng vậy. Nhưng cũng bởi họ đã đánh giá Lưu Chương quá thấp nên đã phải trả giá đắt.
Có tất cả 6 người tham gia nghi thức hiến tế đó. Patrick muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để trả thù cho anh trai. Cậu ấy muốn phá hủy linh hồn Lưu Chương, khiến cậu ta mãi mãi không thể luân hồi. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, Lưu Chương không chỉ thoát khỏi khống chế của 6 người mà còn đem tất cả họ đánh tới trọng thương. Riêng Patrick vì cố chấp chống trả nên đã bị cậu ta sát hại.
- Tôi có thể hỏi 6 người kia là ai không?
Lưu Vũ cười, giơ ra 6 ngón tay sau đó từ từ gập lại.
- Patrick, Mika, Kazuma, Caelan, Tiểu Cửu...và tôi.
- Anh tận mắt chứng kiến cái chết của Patrick sao?
- Đúng vậy, lúc đó Lưu Chương đã hoàn toàn mất khống chế. Cậu ta bị Hỗn linh điều khiển nên trở nên cực kỳ khát máu. Patrick là người ngã xuống đầu tiên. Sau đó cục diện quá hỗn loạn. Bốn người còn lại nhất trí giữ chân Lưu Chương để tôi có thể trở về gọi thêm viện binh. Nhưng đến khi tôi quay lại đó, tất cả chỉ còn lại đống hoang tàn và rất nhiều máu... Sau này tôi vẫn cố tìm kiếm manh mối nhưng cũng không thu thập được thông tin gì đáng giá cho tới khi hôm qua, Bá Viễn tiết lộ, Tiểu Cửu đang nằm trong tay Lưu Chương. Khả năng cao mấy người còn lại cũng vậy!
- Tôi nhớ Bá Viễn kể lại, cuộc chiến đó chủ yếu giữa Nhân loại và Huyết tộc. Vậy sao anh cũng tham gia vào nghi lễ kia?
- Mặt ngoài thì đúng là như vậy. Nhưng 3 loài phi nhân loại bọn tôi vẫn luôn tồn tại những mối liên kết bí mật từ xưa đến nay. Điều này, có nói ra bây giờ cậu cũng không hiểu.
Kha Vũ ngoài mặt thì không truy hỏi gì thêm, nhưng trong suy nghĩ vẫn âm thầm đặt một dấu hỏi về sự kiện này.
- Còn sự kiện quan trọng thứ 3 là gì?
Lưu Vũ mỉm cười, chỉ vào Kha Vũ.
- Chính là sự xuất hiện của cậu. Lời tiên tri nói rằng sự xuất hiện của một hậu duệ Huyết tộc sẽ mở ra thế chiến thứ hai, thậm chí còn khốc liệt hơn lần đầu tiên. Mọi người đã chờ đợi những 200 năm. Khi cuộc chiến năm xưa đã trở thành một dĩ vãng xa xôi, con người cũng dần quên đi sự tồn tại của các loài phi nhân loại, cậu lại đột ngột xuất hiện.
Nhân loại sống trong hòa bình qua lâu nên đã mất đi sự cảnh giác vốn có. Thế hệ từng trải qua cuộc huyết tẩy năm đó sớm đã chẳng còn ai. Thế hệ mới thì chủ quan, không đánh giá được chính xác mối hiểm họa mà cậu có thể mang lại nên chỉ phái một đám trẻ con được tập hợp và huấn luyện một cách vội vàng đến để đối phó. Tất nhiên, bọn họ làm sao có thể làm hại cậu khi có một Bá Viễn đứng phía sau bảo vệ. Nhưng điều không ai ngờ đến là Lưu Chương, người vốn mất tích bao nhiêu năm qua lại đột nhiên trở về, đảm nhận sứ mệnh tiêu diệt Châu Kha Vũ - kẻ được nhắc đến trong lời tiên tri, hay chính là cậu.
- Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Bá Viễn phải cố chấp với việc bảo vệ tôi và phục hưng Huyết tộc đến vậy? Nếu như anh nói Patrick đã chết rồi, Bá Viễn làm gì còn động cơ nào để làm mấy điều kia.
- Nhân loại luôn sợ hãi Cấm thuật, nhưng chúng tôi thì không. Chỉ cần cậu dám trả giá, điều gì cũng có thể thực hiện được.
- Kể cả hồi sinh một người đã chết?
- Đúng vậy. Chỉ là cái giá của nó rất đắt, không phải ai cũng dám nghĩ tới.
Kha Vũ nghi hoặc.
- Vậy cái giá để hồi sinh Patrick là?
Lưu Vũ chống tay, giả bộ suy nghĩ một hồi trước khi trả lời.
- Ukm, nếu phải đưa ra một giả thuyết, vậy thì tôi nghĩ điều đó khả năng có liên quan đến cậu...
Người Châu Kha Vũ cứng lại, ngả mạnh ra sau. Mặt đá cẩm thạch truyền qua một lớp vải vẫn giữ nguyên hơi lạnh.
- Vậy nên, tôi không chỉ là mối hiểm họa bị Nhân loại tận lực tiêu diệt mà còn là con cừu hiến tế trong tay Bá Viễn!
Số phận cũng thật ưu ái Châu Kha Vũ quá rồi.
---
Bá Viễn dường như đã đợi Kha Vũ rất lâu. Anh ta tựa cả người trước cửa phòng cậu, dưới sàn rải rác toàn đầu thuốc lá.
- Đi gặp Lưu Vũ rồi?
- Ukm.
- Cậu ta đã kể hết mọi chuyện với cậu chưa?
Kha Vũ nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Bá Viễn, đột nhiên cảm thấy thật khó hiểu.
- Điều gì khiến anh thay đổi quyết định vậy?
- Hửm?
- Anh từng lo sợ Lưu Chương sẽ trở thành kẻ phản bội. Nhưng cuối cùng, anh lại trở thành như vậy. Không phải rất vô lý sao?
- Cậu nghi ngờ tôi từ bao giờ?
- Tôi chỉ muốn biết sự thật. Làm sao chúng ta có thể hợp tác khi mà anh cứ luôn giữ bí mật với tôi.
Kha Vũ cảnh giác nhìn anh ta đang tiến lại gần mình.
- Tôi đã cứu cậu 99 lần.
- Phải.
- Và cậu vẫn không tin tôi?
- Tôi ước rằng mình có thể tin tưởng anh. Nhưng rõ ràng câu chuyện về 200 năm trước, tôi không biết một chút gì cả. Tất cả mọi thứ anh nói đều chỉ đến từ một phía.
Đột nhiên Bá Viễn cười lớn.
- Tốt lắm Châu Kha Vũ, cuối cùng cậu đã học được cách tồn tại trong thế giới khốc liệt này rồi đấy. Bài học đầu tiên mà tôi muốn dạy cậu là : Đừng tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân mình.
- Anh đang gián tiếp thừa nhận rằng việc tiếp cận tôi là có mục đích khác sao?
- Ai cũng có tính toán của riêng mình. Cậu không nhất thiết phải biết hết các bí mật của người khác để có cảm giác an toàn đâu. Chỉ cần hoàn cảnh và thời điểm thích hợp, đối thủ cũng có thể trở thành đối tác.
- Đây cũng là điều anh muốn dạy tôi sao?
- Cho đến đêm trăng máu tới đây, cậu vẫn có thể tin tưởng tôi!
...
Bất chợt Kha Vũ nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
- Chà, vậy thì tôi yên tâm rồi.
- Có vẻ như cậu cũng đã có tính toán riêng rồi nhỉ?
- Ai mà chẳng có những bí mật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...