Trên còn đường cao tốc chạy dài toàn cát bụi, có 7 chiếc xe hơi màu đen đang chạy với tốc độ rất nhanh hướng về dân cư thưa người phía Đông của nước Mỹ … đoàn xe chạy như thể không gì có thể ngăn được họ …
… Chiu … vun vút …
Một đầu đạn bắn ra từ một ngôi nhà hoang bên đường, hướng đi nhắm thẳng vào 7 chiếc xe đang lao đi trên đường, rõ ràng rằng đang có người muốn phá hủy lịch trình của những người đang ngồi trong xe … chỉ có điều … một chiếc trực thăng không biết từ đâu bỗng xuất hiện một cách đột ngột kéo theo một chiếc thang dây được thả chơi vơi giữa không trung mà trên đó là một con người, một tay bám trụ chiếc thang còn một tay thì giương lên cầm chắc khẩu súng ngắn … con mắt đen huyền nhắm thẳng đầu đạn đang bay tới mà bắn, một phát bắn chuẩn xác và trúng đích …
… Bùm … bùm …
Đầu đạn phát hỏa trên không trung khi bị viên đạn đồng bắn trúng kíp nổ, đồng thời cách đó vài trăm mét, một căn nhà trống không bị một sự tác động nào đó mà nổ tung lên tạo ra một thứ khói bụi mù mịt, gạch vụn bắn ra xa đến mức như thể nơi đó vừa bị đánh bom … nhưng những điều ấy lại chẳng ảnh hưởng gì tới 7 chiếc xe vẫn một mực bỏ xa đám bụi khói ấy, đôi mắt đen huyền chiếu xuống đường mà nhìn sự di chuyển vội vàng ấy, rồi anh ta cất súng và trèo lên trên chiếc trực thăng bay vụt qua đầu những chiếc xe và biến mất một cách nhanh chóng …
Cái chấm nhỏ trên bầu trời phản chiếu qua con mắt màu xanh ngọc bích của người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe đầu tiên, và không chỉ có vậy, trong đôi mắt ấy còn in một sự ngạc nhiên như những gì vừa xảy ra là điều mà người đó không bao giờ nghĩ tới … và quả thực người đó chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này …
“Là Levin … ??”
“Không thể nhầm được!!” người đàn ông cầm lái ngồi bên cạnh lên tiếng, trong đáy đôi mắt màu tràm tím ánh lên một niềm hào hứng: “Khả năng thiện xạ ấy … chỉ có thể là Levin!!”
“………”
Tiếp nhận được một sự chắc chắn từ người bên cạnh, hắn thay vì cảm thấy nhẹ nhõm mà lại mang trong mình một mối hoài nghi … Levin còn sống, điều đó rất đáng mừng, nhưng việc anh ta còn sống mà không liên lạc với hắn mới là điều đáng lo ngại, hắn nghi ngờ người đàn ông đó, liệu anh ta có thực sự là Levin thuộc hạ của hắn??
Trong khi đó, trên chiếc trực thăng vừa bay thẳng về phía một khu rừng rậm và đáp xuống một khu đất trống, nơi đó đã chờ sẵn hai hàng người mặc áo đen mà trên ngực trái của họ đeo một chiếc huy hiệu với hình thù chưa bao giờ được biết đến, đó chỉ đơn thuần là một cánh tam diệp thảo màu đen mà thôi … một người đàn ông bước xuống từ trực thăng đưa mắt nhìn xung quanh, anh ta tìm kiếm người muốn gặp nhưng không thấy, nơi này chỉ toàn những kẻ xa lạ …
“Thưa ngài Levin …” một trong số những người mặc áo đen tiếp cận người đàn ông và nói một cách rất cung kính: “Cô Nhiên hiện tại không thể tới gặp ngài ngay được, cô ấy gửi cho ngài một lời nhắn!!”
Tiếp nhận mẩu giấy từ tay người đàn ông lạ, Levin nhíu mày khi nhận được lời nhắn cụt ngủn của Nhiên, cô lại muốn anh làm gì thế này?? Anh đang có rất nhiều câu hỏi dành cho Nhiên ấy vậy mà cô lại lẩn mất tăm … những gì vừa diễn ra quả thực khiến anh bất ngờ, ruốt cuộc thì trong khi anh mất ý thức, đã có sự kiện gì xảy ra?? Tại sao ngay khi anh trở lại thì phải đối mặt ngay với việc người anh phục vụ rơi vào tình huống nguy hiểm??
“Địa điểm ở đâu??” Levin lạnh giọng hỏi, câu hỏi trôi vào không khí để dành cho tất cả những người đang đứng xung quanh trả lời …
“Điều này phải để ngài quyết định vì địa điểm không chỉ có một!!” người vừa đưa mẩu tin cho Levin lên tiếng trả lời, có vẻ ông ta là người lãnh đạo đám người ở đây …
“Khoảng cách!!”
“Một nơi cách đây 800 dặm và một nơi chỉ cách 300 dặm!!”
“Tới nơi gần nhất!!”
“Vâng thưa ngài!!”
Sau tiếng nói, hàng loạt những chiếc ô tô Jeep trờ tới sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ của mình … sự nhanh chóng này khiến Levin khá bất ngờ, thì ra Nhiên đã biết trước sự lựa chọn của anh rồi, vậy còn hỏi làm gì nữa??
…………
Hắn bước xuống xe, trước mặt là một tòa thành cũ nát lởm chởm những bức tường vỡ nham nhở, điểm hẹn này quả thực dễ khiến người khác rợn người … Bên cạnh hắn Chiến cũng vừa bước ra khỏi xe, hành động của anh cũng không khác gì hắn là mấy, tất nhiên rồi, cuộc gặp mặt này thực sự quá nguy hiểm đối với tất cả những người tới đây …
“Đưa họ ra!!”
Hắn bước lên những bậc thang rêu mốc mà ra lệnh, cánh cổng tồi tàn như sắp sập ở trước mắt thật khiến hắn chỉ muốn phá nát thứ đó … nếu cuộc gặp này không thành công, nếu như người đàn bà đó không buông tha cho con trai hắn thì hắn thề là sẽ san phẳng nơi này …
Chiến di chuyển hướng đôi mắt mình sang những chiếc xe đi đằng sau, vẫy tay ra lệnh rằng có thể để người xuống … những cánh cửa ô tô bật mở, tất cả những gương mặt quen thuộc trong Hell đều xuất hiện với hai cánh tay bị còng chặt phía trước, thành thực mà nói, hắn vốn không định làm vậy, nhưng hắn không muốn họ phát hỏa khi gặp người phụ nữ ấy, ai mà biết được các Dirty sẽ làm gì khi gặp kẻ mà họ thề rằng sẽ giết chết bằng một cách tàn nhẫn nhất??
Không gian chỉ còn lại một sự heo hút của rừng núi, gió thổi qua những kẽ lá khiến cánh rừng rộ lên tiếng rào rạc thâm u, cái tĩnh mịch lặng lẽ ấy bao trùm lên những con người chỉ thích giao thiệp bằng đôi mắt chứ luôn kiệm lời … hơn chục con người đi trên nền gạch rêu mốc vỡ vụn mà chẳng ai thèm nói với ai câu nào, họ chỉ chăm chăm đi về phía trước và ngày một tiến sâu hơn vào toàn thành cổ cũ nát, đám lá khô bị họ giẫm lên nát bấy vỡ vụn tung lên khi gặp một cơn gió nhẹ, tất cả tạo nên một khung cảnh ghê rợn bụi mù mà không kém phần khiến người ta lạnh người … Và cuối cùng, tất cả những hình ảnh ấy đều được thu lại vào chiếc máy quay nimi được thả trôi nổi trong không khí, nó như một thứ chong chóng tre lơ lửng nhưng hình ảnh thu được lại rất cân bằng, không những vậy, trên những bức tường đều được lắp đặt hệ thống máy móc rất tối tân chỉ để chờ đợi cuộc gặp mặt bật thường mà nguy hiểm này …
“Dừng ở đây là được rồi!!”
Hắn dừng bước khi tất cả đi vào một khu quảng trường rộng lớn, xung quanh được bao phủ bởi tường đá cùng những dãy hành lang vòng cung chạy dọc từ trước mặt cho tới phía sau, nơi này thực giống như một đấu trường mặc dù đã bị hủy hoại một cách nặng nề … Hắn hướng tầm nhìn xuống chiếc đồng hồ của mình, rõ ràng là tới không sớm cũng không muộn, vậy thì người đâu??
… PHẠCH PHẠCH … VÙ VÙ VÙ …
Câu hỏi vừa đặt ra trong đầu thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới khiến đám lá cây không có điểm tựa mà tung mù lên không trung, tiếng động cơ trực thăng rào rào và xuất hiện bay xung quanh khu tường trường và không có vẻ là muốn đáp xuống … ba bốn chiếc trực thăng ấy cứ lượn lờ vòng quanh như muốn cảnh giới một điều gì đó …
“Nếu đã sợ như vậy sao còn dám ra điều kiện với tôi!!”
Hắn nhếch nhếch làn môi tạo nên một đường cong đầy khinh miệt, đôi mắt xanh ngọc hướng lên phía trên cao kia, nhìn thẳng về phía chiếc trực thăng màu đen với những vằn trắng vô tổ chức … chỉ cần nhìn thôi hắn cũng có thể nhận ra được đâu là người dám to gan động tới gia đình hắn, Bạch Linh, con rắn độc này quả thực không trừ không được … hắn đã quá nương tay với cô ta vào ngày đó, và hắn cũng không bao giờ ngờ cô ta lại may mắn đến mức thoát khỏi sự truy sát của vợ hắn … có lẽ là vì hắn và nó đã sai ngày từ đầu, đã sử dụng nhầm người …
“CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI TRƯỜNG ĐẤU CỦA TÔI … NHỮNG VỊ THẦN MANG CÁI TÊN CON NGƯỜI!!”
Tiếng nói được tăng âm đột ngột vang lên, toàn bộ hơn chục đôi mắt đều gần như lập tức hướng lên đúng chiếc trực thăng mà từ đầu tới giờ hắn đã nhìn … sự giận dữ trong những đôi mắt đó hoàn toàn không thể che giấu được, và in trọn trong đó hình ảnh một người con gái, cô ta sở hữu một nét thâm độc trên khuôn mặt, nét man rợ trong con mắt đen sâu hoằm không có ánh sáng cùng làn môi đỏ gắt như máu, tất cả tạo nên một con người mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã muốn xuống tay mà giết chết …
“Bạch Linh … xuống đây!!”
Hắn nhìn lên, khóe môi mấp máy nói một câu như ra lệnh, câu nói cùng âm lượng rất bình thường như thể những tiếng động xung quanh có thể át hết chất giọng ấy … chỉ có điều, đôi mắt tràn ngập một uy lực khiến người ta nhìn vào phải ngay lập tức quỳ xuống phục tùng của hắn khiến Bạch Linh dù đang đứng trên cao cũng phải toát mồ hôi lạnh … không những vậy, cái nhìn và uy lực ấy còn nhân lên gấp nhiều lần nữa với những người đang đứng ở bên dưới, sức ép từ đó khiến cho tất cả những người đang có mặt trên những chiếc trực thăng đều cảm thấy nặng nề … tất nhiên rồi, bọn chúng đang đối mặt với ai chứ, tất cả đều là những con người kiệt xuất được lựa chọn kỹ lưỡng nhất từ người có cái tên Hades, các Dirty đâu chỉ là những cái mã để xem, họ sống với cái tên của họ giống như Hades sống với chính cái biệt danh đó vậy …
… VÙ VÙ VÙ …
Gió thổi tràn ngập khắp nơi nhưng không khiến cho bất kì ai dao động, một không gian lớn như vậy nhưng lại bị những con người bình thường kia khiến cho thu hẹp lại một cách chật chội … một con người đang mang một dáng vẻ khác với chính mình cũng hướng xuống phía dưới mà nhìn những con người đáng kinh ngạc kia, khóe môi nhếch lên và thì thầm nói một mình, giọng nói nhỏ tới mức những người bên cạnh chỉ cảm tưởng như người đó đang cười một mình …
“Dù sao cũng chết, thà chết trong tay ta còn hơn!!”
Chiếc micro nhỏ bên tai thu hoàn toàn câu nói đó và được truyền tới một nơi cách đó cả chục kilomet, chiếc tai nghe vô cùng nhỏ ấy đã phát qua tai một người mà người đó cũng đang nở nụ cười nửa miệng mà trả lời lại, giọng nói lạnh băng không chút tính người …
“Hành động đi, nếu không cứu được thì bắn, tuyệt đối không để họ chết trong tay con khốn ấy!!”
“Tuân lệnh!!”
Đưa ngón tay lên tắt chiếc tai nghe nhỏ, đôi mắt màu xanh ngọc ẩn phía dưới chiếc kính râm to đùng đang nhìn chằm chằm vào những kẻ đang lao về phía mình, hình ảnh của chúng in trọn lên chiếc kính mà chỉ vài giây sau đó sẽ giết hết không chừa một tên nào … chỉ bằng hai bên kính sắc lẹm, nó sử dụng như một thứ vũ khí với độ sát thương cao đến mức tuyệt đối, sắc tới độ có thể chẻ đôi khẩu súng chỉ trong nháy mắt, những bước chân của nó ngày một nhanh chóng và máu cũng không ngừng tuôn trên đường nó đi … những viên đạn từ đằng sau bắn tới cũng chỉ là giúp nó kết liễu những tên còn sót lại, không gì có thể ngăn cản được nó cứu lấy con trai mình … Khang Kiện đang bị nhốt tại một căn phòng kính mà từ xa vẫn có thể nhìn thấy được, đừng mơ rằng nó để cho bất kì ai hành hạ con trai nó …
“Khang Kiện, mẹ tới đây … hãy đợi chỉ chốc lát thôi!!”
Nó chạy như điên thẳng tới nơi Khang Kiện bị treo lủng lẳng trên một chiếc móc lớn, toàn bộ hình ảnh đó đều được truyền tới chiếc máy chiếu công nghệ à màn hình là một không gian 3 chiều tiên tiến … tất cả đều là sự chuẩn bị của Bạch Linh, cô ta không bao giờ chỉ thỏa mãn với một điều kiện …
… HA HA HA HA …
“ĐÚNG RỒI … CHẠY ĐI, CHẠY NHANH VÀO … TA SẼ CHO CÁC NGƯỜI THẤY CÁI CHẾT KHÔNG DỄ DÀNG NHƯ CHỈ GIẾT MỘT CÁI LÀ XONG … CÁC NGƯỜI PHẢI CHẾT TRONG ĐAU ĐỚN, PHẢI QUẰN QUẠI … HA HA HA HA …”
Tiếng cười man rợ vang lên từ cô gái đang mặc trang phục đỏ rực như lửa kia, khuôn mặt như thể biến dạng đi vì điệu cười ma quỷ, đôi mắt trắng dã của cô ta nhìn xuống những con người ấy, họ đang giận dữ, đang muốn giết chết cô ta … phải, đúng thể … cô ta muốn điều đó, càng căm giận đi, nhiều, nhiều nữa vào … cô ta muốn nhìn thấy sự bất lực của những con người đó trước khi giết họ, đó mới chính là mục đích thực của cô ta, không bao giờ cho truyện cô ta sẽ thả Khang Kiện hay buông tha cho Dương Mỹ Nguyệt Hương, dù là bất kì ai, cô ta chỉ muốn nhìn thấy những con người đó chết mà thôi … chết trong tức tưởi, trong đau đớn, trong giận dữ và bất lực, đó chính là thú vui của cô ta đấy, một thú vui bệnh hoạn nhất trong những thứ bệnh hoạn …
… Chíu … Á …
Một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, đồng thời với đó là một thân thể gục xuống rất nhanh như bị thả rơi vào tự do mất kiểm soát … hàng loạt ánh mắt đều tập trung vào con người ấy, người sở hữu dáng vẻ của một vị thần tối cao với mái tóc màu vàng thuần khiết …
“DƯƠNG … ANH SAO VẬY … MAU TỈNH LẠI ĐI!!”
“ZE … EE …”
… Á …
“PAN …”
Còn chưa hết bàng hoàng trước sự ngã gục của Dương, lần này lại đến Pan, người đàn ông mang khả năng lớn nhất trong tất cả các Dirty cũng chỉ một viên đạn mà gục xuống, hơi thở chỉ trong giây lát mà biến mất sạch sẽ …
… A … Á …
“NGỪNG LẠI … CÁC NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC BẮN!!”
Lần lượt từng người từng người một gục xuống ngay dưới chân của hắn mà hắn lại không thể làm gì được, cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm khi vừa nhìn những người bên cạnh chết nhanh như một cái chớp mắt, còn hình ảnh của người vợ của hắn thì ngày một rõ nét và ngày một tiến sâu hơn vào cõi chết …
“NGỪNG BẮN … AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI RA TAY HẢ??”
Giọng nói của Bạch Linh vang vọng khắp nơi và bản thân cô ta cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra … cô ta hoàn toàn chưa ra lệnh cho bất kì ai nổ súng, là ai?? Là ai đã ngang nhiên tự hành động??
“AI ĐÃ NỔ SÚNG?? AI??”
… Phịch …
“Tôi!!”
“HẢ??”
Bạch Linh quay phắt về phía đằng sau, một thân hình nam giới vừa đứng lên sau cú nhảy từ trên trực thăng xuống, đôi mắt đỏ gắt hướng nhìn Bạch Linh bằng một vẻ quỷ dị thấy rõ, khóe môi cong cong lên điệu cười ngạo mạn … trong khi đó, Bạch Linh thì đang trợn tròn cả hai mắt, hoàn toàn không tin vào những gì mình nhìn thấy …
“ÔNG … KHÔNG PHẢI ÔNG ĐÃ BỊ TÀN PHẾ SAO?? TẠI SAO …”
“Ngu quá!!” Người đàn ông đó giơ thẳng khẩu súng ngắn hướng về phía đầu của Bạch Linh mà cười chế giễu: “Cô nghĩ hắn ta sẽ còn sống khi đã gặp phải tôi sao??”
“NGƯƠI … NGƯƠI LÀ AI??”
Bạch Linh thối lui lại, đám vệ sĩ cũng theo đó mà giơ súng hướng về phía người đàn ông kia, hoàn toàn quên mất những người ở bên dưới … và tất nhiên, cơ hội không phải đến 2 lần, họ sẽ không bỏ qua điều này mà lưu lại đó chờ chết …
“Cô không cần biết tôi là ai …” Người đàn ông đó đưa con mắt đỏ của mình nhìn xung quanh, khẩu súng cũng buông lỏng và hơi hạ thấp dần: “Và tôi cũng không có ý định giết cô đâu!!”
“CÁI GÌ??”
Bạch Linh lần nữa trợn tròn mắt, người này đến không phải giết cô ta?? Đùa sao??
“Đừng manh động!!” Ông ta hơi lùi lại trước ý định xông lên của đám vệ sĩ tay chân: “Loại đạn tôi sử dụng hẳn các người cũng biết!! Cô ta sẽ chết nếu như các người xông tới đây!!”
“NGƯƠI … RUỐT CUỘC NGƯƠI MUỐN GÌ??”
“Chờ đợi thôi!!” Ông ta thản nhiên nhún vai trả lời …
“NGƯƠI ĐÙA VỚI TA SAO?? CÓ BIẾT GIỜ ĐANG LÀ LÚC NÀO KHÔNG HẢ??”
Bạch Linh không thể chịu được giọng điệu ngạo mạn coi thường người khác của kẻ đang đứng trước mặt, dù hình dáng quen thuộc nhưng rõ ràng không phải kẻ mà cô ta cần …
“Ta chỉ muốn thấy tiểu thư cứu được Khang Kiện, ta chẳng quan tâm ngươi muốn gì và cần gì!!”
Hắn ta đưa mắt lên màn hình chiếu, dù ở nơi này thời gian trôi thật chậm nhưng ở phía kia thì khác, nó đang chạy như điên và chém giết không gớm tay chỉ để chạy tới nơi đó, chỉ để muốn cứu lấy đưa con duy nhất của nó …
“HÃY NGĂN CÔ ẤY LẠI … ĐỪNG ĐỂ CÔ ẤY CHẠY TỚI ĐÓ!!”
Tiếng nói của hắn gầm lên khiến toàn bộ những khẩu súng đều nhanh chóng hướng về phía bên phải … hắn đã lên được đến đây, nơi Bạch Linh đã tạo một trò tiêu khuyển đáng chết, và cô ta cũng giật mình khi thấy hắn, phía bên dưới kia hoàn toàn không còn một bóng người nào cả … rồi một luồng suy nghĩ chạy ngang qua đầu khiến Bạch Linh bất giác cười lớn …
… HA HA HA HA …
Thì ra là vậy, cô ta hiểu rồi … nhưng quả thực không bao giờ ngờ được rằng lại có cách giải cứu tàn nhẫn đến như vậy, thì ra nó có thể đang tâm sử dụng loại đạn sinh học đó để kết liễu mạng sống của những con người ấy … thì ra là thế, Dương Mỹ Nguyệt Hương quả là một con người kì lạ, những suy nghĩ đó mà cũng có thể tồn tại được sao?? Nó thà giết họ còn hơn để chết dưới tay của Bạch Linh … đúng là Hades, thực sự còn ác hơn cả quỷ dữ nữa … tuy nhiên, cô ta sẽ không bao giờ để nó được như ý đâu, ít nhất thì cô ta vẫn sẽ giết được đứa trẻ đó, đưa con nít còn mang hơi sữa non nớt bị bỏ rơi ấy …
“NGĂN CŨNG THẾ THÔI, CÁC NGƯỜI SẼ KHÔNG BAO GIỜ CỨU ĐƯỢC THẰNG NHÓC ĐÓ ĐÂU … NÓ VỐN ĐƯỢC SINH RA LÀ ĐỂ CHẾT DƯỚI TAY CỦA TA RỒI!!”
Bạch Linh ngạo mạn nói những lời khiến người ta kinh tởm, đối phó một đứa con nít mà lại có thể tàn nhẫn được như vậy … chỉ có thể là cô ta thôi …
“NGĂN CÔ ẤY LẠI!!” Hắn không quan tâm, một mực hướng về phía người đàn ông kia mà gào thét, đôi mắt và cả khuôn mặt đều lộ một sự sợ hãi đến vô cùng: “KHÔNG ĐƯỢC CHẠY LÊN ĐÓ … CÔ ẤY SẼ CHẾT MẤT!!”
“Anh nghĩ tôi ngăn được sao?? Anh nghĩ có thể ngăn được một người mẹ đến cứu con trai mình sao?? Tôi không có đủ khả năng đó đâu!!”
Người đàn ông ấy nhìn chăm chăm vào màn hình chiếu, sự quyết tâm ở trong đôi mắt nó khiến người ta biết rằng dù nói gì thì nó cũng sẽ không ngừng bước … dù phía trước là nguy hiểm đến chết người nhưng chỉ cần có 1% hy vọng thì nó cũng sẽ lao tới, sẽ cứu cho bằng được đứa con của mình … bởi vì với nó, 1% là quá đủ …
“Đi thôi!!”
Bạch Linh ra lệnh cho đám vệ sĩ rút khỏi nơi này, sự việc hoàn toàn không còn nằm trong kế hoạch của cô ta nữa, nếu còn lưu lại đây, không biết cô ta có thể sống sót được nữa không …
“CÔ NGHĨ MÌNH ĐỊNH ĐI ĐÂU HẢ??” Hắn gầm lên, Bạch Linh muốn chạy ư?? Đừng mơ tưởng …
“Anh đứng yên đó!!” Người đàn ông giơ súng hướng thẳng về phía hắn mà đe dọa: “Cô ta phải rời khỏi đây, đó là kế hoạch!!”
“KẾ HOẠCH?? KẾ HOẠCH CÁI CON KHỈ … ÔNG NGHĨ TÔI SẼ ĐỂ CÔ TA CHẠY THOÁT SAO??”
Hắn gào lên toan chạy về phía Bạch Linh đã trốn thoát thì tiếng súng vang lên … Đoàng … một thân thể đột ngột chắn ngay trước hắn lĩnh trọn viên đạn vào người …
“CHIẾN!!”
Phải, thật may mắn là Chiến đã tới kịp, anh không muốn hắn chết, những Dirty khi bị trúng loại đạn này đều đã không thể mở mắt được nữa … dù rất muốn đáp lại người đang vội vàng đỡ lấy anh kia nhưng toàn thân anh giờ vô lực, mỗi giây trôi qua giống như có hàng ngàn tế bào đang nổ tung trong người, cái đau đớn chạy từ đầu ngón chân chỉ trong tích tắc lan ra khắp cơ thể xông cho tới đỉnh đầu … ánh sáng hoàn toàn biến mất trước mắt, toàn thân anh đổ gục xuống đôi bàn tay của hắn, hơi thở biến mất, nhịp tim cũng biến mất … 5 giây này quả thực còn lâu hơn cả một thế kỉ, cái chết tưởng chừng như nhanh chóng nhưng thực chất lại là một cực hình đau đớn đến tận cùng …
“Chiến, mau mở mắt ra … ta còn chưa xong việc cơ mà!!”
Hắn lay mạnh cơ thể của Chiến nhưng anh hoàn toàn bất động, viên đạn chỉ bắn vào vai nhưng sao có thể lấy được mạng sống của Chiến cơ chứ?? Hắn không thể tin điều đó …
“Vô ích thôi!!” người đàn ông lại một lần nữa lên tiếng: “Đây là viên đạn sinh học cuối cùng, vốn để dành cho anh đấy!!”
“Tại sao?? Tại sao ông lại giết họ?? Cô ấy sẽ giết chết ông!!” Hắn gằn giọng giận dữ …
“Không đâu, đây là ý của chị ấy mà!!”
Giọng nói thanh lảnh của nữ vang lên từ chính người đàn ông đó, giọng nói này rất quen, thực sự rất quen … hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó … đôi mắt xanh ngọc của hắn nhìn chằm chằm vào ông ta, thu lại hoàn toàn những hành động quái đảng của ông ta vào mắt … ông ta lột tấm da người trên khuôn mặt, và xuất hiện sau đó là một người khác, tóc đen ngắn, khuôn mặt thuôn dài, đôi mắt đen và làn môi mím chặt …
“Là cô … Chi … Trịnh Huyền Mai Chi??”
Hắn trợn tròn đôi mắt nhìn Chi, hoàn toàn không thể tin được một người con gái nhỏ nhắn lại có thể hóa trang thành một người đàn ông to lớn vạm vỡ như vậy … nhưng ngạc nhiên chỉ trong giây lát, Chi nói rằng tất cả là ý của nó, vậy nghĩa là sao?? Nó thực sự muốn giết hắn?? thực sự đã giết gần như một nửa các Dirty của nó, tại sao??
… Vụt …
Một chiếc trực thăng phóng vụt một cái ngang qua tất khung cảnh phía dưới, Chi hướng nhìn lên cao thẳng phía người con gái đang mặc chiếc váy màu đỏ rực như máu, khóe miệng cong cong lên điệu cười ngạo mạn cùng thách thức … trong tất cả những chiếc trực thăng, chỉ có duy nhất chiếc của Bạch Linh là còn sót lại đám thuộc hạ thực, còn đâu đều là người của Chi cả … dù sao thì thả cô ta chính là lệnh từ nó, Chi không thể không tuân lệnh được …
“Đã thả mèo và cứu được người, xin chị hãy cẩn thận!!”
Chi nói vào chiếc micro bên tai hy vọng rằng người ấy sẽ nghe được, và chính xác là vậy, con người ở cách đó cả chục kilomet đã nghe và mỉm cười, giờ chỉ còn một việc duy nhất nữa mà chỉ có nó mới làm được … chỉ có nó mới đủ khả năng để cứu được Khang Kiện, nó thực sự lo lắng, xung quanh nơi Khang Kiện bị trao được gắn rất nhiều bom, nếu không nhanh có thể chính nó cũng sẽ mất mạng … tuy nhiên, nó sẽ không bao giờ bỏ rơi Khang Kiện, không bao giờ …
… oa oa oa … ma ma … oa oa oa … ma ma …
Tiếng khóc thét lên của Khang Kiện khiến khuôn mặt nó giãn ra, đúng vậy, chỉ cần có thể nhìn thấy nó, Khang Kiện chắc chắn sẽ khóc lên … đã lâu lắm rồi, thực sự nó đã bị tách khỏi Khang Kiện lâu lắm rồi …
“KHANG KIỆN!!”
… píp píp …
Đám bom ở phía bao quanh cậu bé bỗng nhiên bật tín hiệu đỏ, nó hoàn toàn không biết đến điều đó, đôi mắt nó giờ chỉ còn hình ảnh Khang Kiện đang gào khóc, đôi bàn tay nhỏ bé chới với trong không trung đòi mẹ … nó đau lòng đến độ không thể thở, chỉ có thể như điên chạy tới đó …
… píp píp … BÙM …
“KHÔNG …”
Hàng loạt những trái bom phát nổ, lửa cháy bùng lên trong mắt của nó, Khang Kiện bị ngập và bị thổi tung đi do sự liên hoàn của các trái bom … đôi mắt nó mở to kinh hoàng, đôi chân vẫn không ngừng chạy tới nhưng sức thổi tung của bom khiến cả cơ thể nó bị bắn tung lên cao và bay thẳng ra xa đập xuống nền đất mà bất tỉnh, những mảnh gạch bụi bị bay tứ tung nay rơi lộp bộp xuống như thiên thạch còn mang khói … tất cả tạo nên một khung cảnh tan hoang khi toàn nhà bị nổ bay mất phần gạch ngói phía trên, còn sót lại cũng chỉ là những mảnh tường sắp sập, một lỗ hổng lớn thông thẳng xuống phía dưới, hoàn toàn không còn lưu lại bất kì một con người nào …
… xoạt xoạt …
Đám gạch vụn rơi lả tả xuống, nó gượng ngồi dậy, trên khóe mắt nó chảy xuống một dòng máu từ trên đầu, đôi tay xuất hiện những vết bỏng khiến da nó đỏ rát … nhưng rất cả những cơn chấn động đó hoàn toàn không bằng được cảnh trống trải phía trước, hốc mắt nó mở to tràn ra thứ nước mà người ta gọi là nước mắt … nó lảo đảo đứng dậy, bước từng bước tới nơi đã từng được treo Khang Kiện, giờ chỉ là một cái lỗ hổng rất lớn, thậm chí một mảnh vải cũng không còn sót lại, khuôn mặt nó lúc này chẳng ai có thể diễn tả được, làn môi mím chặt chốc chộc run lên từng đợt, đôi mắt cứ thế mở to một vẻ kinh hoàng, nước mắt cứ thể chảy xuống … nó khụy hai chân xuống, bần thần nhìn cái cảnh tượng trước mắt, miệng nó run lên bật ra tiếng gọi, nhưng sau đó chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn …
“Khang … Khang Kiện … không thể thế được … Khang Kiện … gru gru … a a a …”
Nó gục đầu xuống, đôi tay cắm chặt xuống nền đất cứng lạnh lẽo, móng tay không ngừng cào xuống những đường nét xước xát, làn tóc xõa sượi che đi khuôn mặt không còn chút hồng hào mà chỉ có sự đau đớn hiện hữu ở đó … tóc tóc tóc … nước mắt cứ thể rơi xuống nền đất, toàn thân nó run rẩy như thể không có bất kì điều gì có thể khiến nó ngừng run được … nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước cùng vô hồn, miệng nó nói như mê sảng …
“Mẹ xin lỗi … Khang Kiện … mẹ xin lỗi …”
… AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA …
Với nó lúc này, cả thế giới như sập xuống, tất cả chỉ còn toàn một màu đen tối tăm, nó đã mất đi thứ quan trọng nhất, đã mất đi điều đáng để bảo vệ … nó bây giờ, hoàn toàn không còn gì để mất nữa …
“Tiểu thư … tiểu thư … cô không sao chứ …”
Tiếng gọi cứ bậm bõng bên tai, nó không nhìn thấy gì nữa cả, trước mắt nó chỉ còn lại hình ảnh quay chậm của những phút trước, cú giáng này quả thực không thể đau đơn hơn được nữa … nó ngồi im lặng vẫn cái tư thế như một cái xác, giọng nói vô cảm vô hồn cất lên như tự nói mà như ra lệnh …
“Giết … Giết chết con khốn đó … phải khiến cô ta quằn quại đau đớn …”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...