… Píp píp píp …
Tiếng máy móc chạy lặng lẽ khô khốc trong căn phòng trắng tinh, cái lạnh lẽo của máy lạnh và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của những bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm y học … nhưng trái ngược với những thứ đồ trắng trong căn phòng, người con gái đang đứng bên chiếc giường lại khoác trên mình trang phục màu đen cùng màu với mái tóc đen dài của mình, cô gái ấy, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương nhưng chẳng có chút vui tươi nào cả, toàn bộ con người cô chỉ độc một nét thâm trầm khó hiểu … đôi mắt cô nhìn vào người đàn ông đang nằm trên chiếc giường trắng lạnh, lớp kính trong suốt ngăn cách hai thứ không khí khác nhau giữa cô và người đó, một mảnh giấy vàng được đính trước mặt kính với một vài dòng chữ đỏ với đường nét rất đẹp, cô gái đó chỉ khẽ nói như độc thoại với chính mình …
“Levin … nếu anh không nhớ được anh là ai thì anh sẽ kết thúc mạng sống của mình tại chính nơi này … hy vọng anh không quên cái cách mà bản thân đã thoát khỏi cái bẫy của tôi!!”
Nói rồi, Nhiên đưa mắt nhìn lên màn hình lớn được kết nổi sẵn với hệ thống thông tin toàn cầu của vệ tinh Hoa Kì, đã 1 tuần kể từ khi Ath cùng những người trong Hell rời khỏi căn cứ này, họ rơi vào tay của “Tam Kiềng” như thể cố tình bị giam bắt … tất cả khiến cho Nhiên hoài nghi về những gì đang diễn ra xung quanh người con trai mà cô đã từng yêu, ngay từ khi cô xuất hiện lần đầu tiên ở văn phòng của hắn, cô đã nhận ra được một thứ không khí rất kì dị tồn tại xung quanh hai con người đó … chỉ có điều, lúc đó, mối quan tâm của cô không phải họ, và cô đã không nhận ra được những biến động đã và đang diễn ra … liệu có quá muộn không khi đến bây giờ cô mới nhận ra mọi chuyện??
“Lok …”
Tiếng gọi của một cô gái kéo Nhiên trở lại hiện tại, lại một người nữa xuất hiện, một bóng một mình, lần đầu tiên khi gặp người con gái này Nhiên thấy cô ấy ở một mình mà thiếu đi một hình bóng nữa … cũng phải thôi, người đó sao có thể ở đây được khi hình ảnh ấy đang xuất hiện trên màn hình kia …
“Chúng ta bằng tuổi, hãy gọi thẳng tên tôi đi Chi!!”
“Được …”
Phải, người vừa xuất hiện chính là Trịnh Huyền Mai Chi, người đã khiến cho toàn bộ các Dirty trong Hell căm phẫn và cũng là người khiến cho Kry và Sag phản bội lại chính những người bạn của mình … nhưng hình ảnh của Chi bây giờ dường như hoàn toàn khác so với trước đây, mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp trước kia giờ không còn nữa, thay vào đó là sự ngắn ngủi nham nhở, là do kiểu tóc như vậy hay là một lý do nào khác?? Khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng búp bê ngày trước giờ cũng biến mất, Nhiên bây giờ chỉ có thể nhìn thấy từ Chi là một người giống như con trai, một nét gì đó mạnh mẽ hơn, hà khắc hơn, một cái gì đó thâm trầm khó hiểu khó nắm bắt … có lẽ chỉ một thứ duy nhất ở Chi là không thay đổi, đó là đôi mắt trong sáng vẫn luôn luôn như vậy, có chăng thì chúng sâu hơn một chút, sắc hơn một chút … hai người con gái đó quả là những người thầy tài giỏi bậc nhất, đào tạo một Trịnh Huyền Mai Chi được như vậy, thật đáng khâm phục …
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ??” Nhiên thờ ơ hỏi, đôi mắt vẫn nhìn về phía màn hình …
“Khi lồng kính mở thì nguồn điện ở nơi này sẽ được kích hoạt …” Chi đứng ở phía cửa, một bước cũng không dám đi vào, cô chỉ có thể đứng ở bên ngoài cái bẫy hiểm độc mà Nhiên đã giăng ra mà trả lời: “Sau khi tòa nhà sụp đổ, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ có thể trở lại mặt đất nữa!!”
“Nếu không thể nhớ lại … tôi thà giết anh ta còn hơn!!” Nhiên cười nhạt, liếc nhìn Levin đang nằm trong chiếc giường kính … sao có thể ngờ được cô lại phải xuống tay với anh ta lần thứ 2 cơ chứ …
“Vậy ta đi thôi!!”
“Được!!”
Nhiên nhún vai trả lời, bước đi một cách khéo léo zic zac về phía Chi đang đứng, chỉ có người tạo ra bẫy mới có thể thoát khỏi cái bẫy đó, lối di chuyển bất quy tắc của Nhiên khiến cho Chi hơi loạn mắt, người con gái này làm sao có thể để người khác nhận ra điểm sống duy nhất trong cái bẫy hiểm với 3800 cửa chết cơ chứ … và cuối cùng, cả Nhiên lẫn Chi đều biến mất sau khi cánh cửa được khép lại hoàn toàn, trong phút chốc mọi thứ chìm trong im lặng vốn có … rồi chỉ vài phút sau, những cơn chấn động đột ngột xuất hiện làm rung chuyển toàn bộ mọi thứ, mạch điện bị cắt một cách nhanh chóng chỉ còn lại duy nhất một chấm đỏ li ti nằm ở giữa căn phòng, sự im lặng chết người một lần nữa bao trùm cộng thêm bóng tối tĩnh mịch … chiếc giường nơi Levin đang nằm chốc lát phát sáng, một ánh sáng dịu nhẹ chập chờn chốc sáng chốc tắt, thứ máy móc duy trì mạng sống của anh ta mà Nhiên đã lắp đặt … liệu người đàn ông này cuối cùng sẽ sống hay mãi mãi trở lại với cái chết vốn có??
Phía trên căn phòng tĩnh lặng đó, một đống đổ nát của một tòa nhà đã từng là ngôi biệt thự sang trọng trên ngọn núi heo vắng. Chỉ cần đặt thuốc nổ phá đi 16 cột trụ đã khiến cho ngôi nhà kiến cố phải sụp đổ, gạch vụn chất đống lên nhau che lấp đi bên dưới là tầng hầm sâu hoẳm, phá nát đi con đường duy nhất đi lên mặt đất từ căn phòng bí mật ấy … hai người con gái đứng lặng người trước cảnh tượng đó, không một chút cảm xúc, không một nét biểu cảm, dường như chứng kiến những sự sụp đổ đã là quá quen thuộc đối với họ …
“Tôi muốn câu trả lời từ cô!!” Chi lên tiếng nói, đôi mắt vẫn hướng về những mảng bụi đang tung mù khắp khu rừng tách biệt …
“Về cái gì??”
“Chị gái tôi!!” Chi quay sang nhìn Nhiên, sự nghiêm túc choáng gần như toàn bộ đôi mắt một phút trước còn trống trải: “Có thật là chị ấy đã muốn giết mẹ tôi??”
“Nếu là hiện tại … thì đúng vậy!!”
Nhiên đáp trả một câu rồi quay người bước đi, cô không muốn đôi co quá nhiều với người con gái này, cũng không muốn phải giải thích bất kì điều gì, những thứ đó bây giờ chẳng còn quan trọng nữa … Giờ hai con thuyền đã gặp nhau, điều duy nhất cần làm bây giờ là thực hiện tất cả những gì cần phải làm, kết thúc toàn bộ những rắc rối của cả quá khứ lẫn hiện tại …
“Vậy thì hãy bắt đầu từ cô ta đi!!”
“sao??”
Khó hiểu, bước chân của Nhiên dừng lại, khuôn mặt ngoái lại phía sau nhìn tấm lưng thon nhỏ của Chi đầy thắc mắc … cô gái kia vừa mới nói gì vậy??
“Kry nói chị Hương đã bị bắt cóc … tôi muốn chúng ta bắt đầu từ cô ta, người khiến cho Kry và Sag phải rời bỏ con thuyền này!!”
Gió thổi mạnh khiến có bụi gạch tung mù lên, giữa không gian rộng ấy, Nhiên và Chi đối mặt với nhau một cách thẳng thắn … sau một thời gian đủ dài, Chi đã có được một tầm nhìn khác biệt so với trước đây, điều này khiến cho Nhiên có chút bất ngờ … khóe môi nhếch nhếch lên, nụ cười cùng ánh mắt sắc lẹm, Nhiên gật đầu một cách thú vị …
“Được thôi … nếu cô đã muốn như vậy!!”
……………
Trở về sau một thời gian chạy từ nước này tới nước khác, người con gái mặc trang phục màu xám ngà ngả người xuống chiếc giường rộng, bên cạnh cô ta là một đứa trẻ đang nằm ngủ một cách ngon lành … có lẽ từ trước tới giờ, cô ta chưa từng gặp một đứa nhỏ nào giống như thằng nhóc này, dù xung quanh có ồn ào cách mấy, có những tiếng nổ chói tai nhức óc đến mấy nhưng dường như chẳng có thứ gì có thể ảnh hưởng tới thằng bé được. Lúc thức, đứa bé mở to đôi mắt màu xanh ngọc nhìn quanh một cách vô tư lự, không nột nét sợ hãi hay lạ lẫm. Lúc ngủ, chẳng một âm thanh nào có thể khiến thằng bé tỉnh giấc, dù bị di chuyển hay bị ném xuống đâu đó, thằng bé hoàn toàn không một chút phản ứng nào, khuôn mặt cứ luôn lì lợm như chính cha mẹ của nó vậy … liệu trên đời này có tồn tại đứa trẻ 5 tháng nào như vậy không??
… cộp cộp cộp …
Tiếng bước chân nện xuống nền gạch côm cốp tiến dần tới gần chiếc giường mà người con gái kia đang nằm nghỉ, cậu nhóc bên cạnh vẫn chứ nhắm nghiền đôi mắt ngủ li bì sau chuyến bay dài … sát khí từ người vừa xuất hiện thật có thể khiến người khác rợn người, nhưng với hai con người đang nằm trên giường khi thì dường như không có tác dụng …
“Hạ Tiểu Lan … tốt nhất là cô nên dừng trước cái vạch đỏ đó!!”
Giọng nói khiến người kia khựng lại, bước chân dừng trước vạch đỏ được kẻ cách chiếc giường khoảng 1 mét rưỡi, một sợi tóc của cô ta khẽ tung lên vượt qua đó và bị đứt một cách bị động …
“Bạch Linh, giao thằng nhóc cho tôi!!” Moth đưa mắt nhìn sợi tóc rơi xuống nền rồi lên tiếng nói, giọng nói đề nghị mà như ra lệnh …
“không thấy tôi đang nghỉ ngơi sao?? Cô nên biết tôn trọng một chút chứ!!”
Người con gái đó, người có cái tên Bạch Linh mà Moth vừa nhắc đó, cô ta chính là người đã bắt nó, đẩy nó vào hoàn cảnh trớ trêu không thể hành động, người đã sử dụng Khang Kiện để ra điều kiện với hắn … con người mà Moth từng coi thường giờ đang chơi lại cô ta …
“Tôi muốn thằng nhóc đó, mau giao nó cho tôi!!” Moth mất kiên nhẫn, cô ta quát lên bằng giọng trịch thượng …
“Ồ, sao lại dữ tợn như vậy??” Bạch Linh nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn về phía Moth, giọng nói giễu cợt, thái độ khinh thường: “ai đó chọc giận cô sao??”
“chọc giận tôi …” Moth cười khểnh, đôi mắt quắc lên nhìn Bạch Linh: “là cô chứ ai!!”
“Ồ … ra là TÔI à??” giọng nói của Bạch Linh đột nhiên cao vút, sự khinh thường thể hiện rõ nét qua thái độ của cô ta …
“Đừng nói nhiều, mau giao thằng bé cho tôi!!”
Lắc lắc cái đầu, Bạch Linh vươn tay khẽ xoa nhẹ vào má của Khang Kiện, một cử chỉ khiến cho Moth cảm thấy ngứa mắt … chỉ có điều, dường như Bạch Linh lại có một đôi mắt trái ngược hẳn với thái độ của mình, cô ta khẽ nhếch nhếch làn môi đỏ mọng …
“Không được đâu Hạ Tiểu Lan, cô chỉ là người cung cấp thông tin mà thôi … đừng ình cái quyền ra lệnh cho người khác như vậy!!”
“Cô …”
Nhận lại lời nói của chính mình, cổ họng của Moth như bị nghẹn lại … cảm giác bị phản bội là như thế này đây, cô ta có thể phản bội lại tất cả mọi người và ngược lại, cô ta cũng sẽ bị phản bội như chính hành động của cô ta vậy … cảm giác uất nghẹn này thật khó mà nuốt trôi được …
“Đừng nghĩ tôi không ở đây thì không biết cô đang giở trò gì nhé!!”
Bạch Linh cười khinh khỉnh tiến lại chiếc bàn gần giường rót là một ly rượu rồi thản nhiên uống, cô ta muốn cho người con gái kia biết bản thân cũng không phải là kẻ dễ đối phó …
“đó là lý do tại sao tôi đã không giao thằng bé cho cô khi rời đi … cô nên hiểu điều đó chứ nhỉ??”
Bị lợi dụng một cách trắng trợn, Moth nghiến răng ken két căm phẫn, cô ta cung cấp thông tin cho Bạch Linh nhằm lợi dụng người con gái này để kéo nó trở lại thế giới đen, ấy vậy mà chính cô ta lại là người bị lợi dụng … phũ phàng thật cái lối đối xử giữa con người với con người, thật chẳng khác gì lũ súc vật đang tranh giành nhau miếng thịt ngon …
“Cô … cô đúng là một con rắn độc!!”
“Tôi đã nói thế nào nhỉ …” Bạch Linh cười trước khuôn mặt sầm tối của Moth: “cô sẽ phải trả giá vì đã coi thường tôi!! Cái giá này đâu phải quá đắt, đúng không??”
“Bạch Linh …” Moth gằn giọng, sát khí lần đầu tiên hiện lên một cách rõ rệt: “Nếu giết cô ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!!”
“Hãy cược đi … xem cô có thể làm được gì??” Bạch Linh trả lời một cách thản nhiên, đôi mắt liếc nhìn về một hướng khác: “Tôi sẽ không giao thằng bé cho cô đâu!!”
“Được rồi, hãy đợi đấy … Hạ Tiểu Lan này thề sẽ không để cho cô được toại nguyện đâu!!”
Một nước quay người bỏ đi, Moth để lại cho căn phòng ấy một nỗi ám ảnh đáng sợ, có lẽ từ khi người chủ nhân của cô ta chết đi, cô ta chưa bao giờ tỏ một sát khí rõ ràng đến vậy … dù thản nhiên nhưng trước sức ép đó, Bạch Linh đã phải đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng, quả thực không thể đùa với lửa được … đưa mắt nhìn Khang Kiện, thằng nhóc này chẳng có chút thái độ nào cả, đôi mắt nhắm nghiền ngủ một cách ngon lành, có phải thằng bé là quái vật hay không mà áp lực như vậy mà cũng không bị tỉnh giấc?? hay vì là nhóc con nên mới không hiểu chuyện?? Quả thực thằng bé đang nằm bên cạnh cô ta kia mới thực là khó hiểu và đáng sợ …
………………
Mở mắt nhìn quanh, nó nhận ra dường như bản thân lại bị giam ở một nơi quen thuộc, vẫn cái nhà giam hình vòng cung ấy, vẫn mấy cái song sắt to oành ấy … nhưng tất cả còn mới lắm, nó khẳng định nơi này được xây lên trong thời gian gần đây, có lẽ người con gái kia muốn sử dụng nơi này chỉ để giam giữ và hành hạ nó … ngu ngốc, nếu muốn thoát, nó thừa sức thoát khỏi nơi này, nếu như cô ta không giữ Khang Kiện thì nó đã phá nát cái nơi quỷ quái này từ lâu rồi … giơ bàn tay của mình lên trước mặt, cái gông sắt cồng kềnh này thật chẳng có tác dụng gì cả, có chăng thì chúng chỉ nặng và chắc hơn nhưng thứ khác … để làm khó được nó, những thứ này hoàn toàn không thể …
“cô luôn tỉnh sớm hơn dự đoán nhỉ??”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên, nó đưa mắt nhìn cái bóng vừa bước vào từ bên ngoài góc rẽ, sử dụng loại giày không gây tiếng động, điều đó đã giấu được sự xuất hiện của ông ta đối với nó … nhưng không có nghĩa là nó không biết rằng có người tới …
“lại gặp rồi, tôi thật sáng suốt khi nhớ cái mặt của ông đấy!!”
Nó nói, câu nói bình thường như tất cả các câu nói khác, chỉ có điều, khi người phát ngôn là nó thì câu nói đó lại bao hàm một ý nghĩa hoàn toàn khác … mỉa mai, một sự mỉa mai đầy khinh bỉ … đôi mắt đỏ gắt của ông ta ánh lên một tia giận dữ, nhưng ông ta cũng không dại gì mà bộc lộ điều đó ra, để xả giận, ông ta có rất nhiều cách …
“vinh dự cho tôi …” ông ta cười sằng sặc che giấu đi cái sự giận dữ đang ngùn ngụt cháy trong đầu: “vài ngày nữa tôi sẽ lại giúp cô gặp một số người đấy … những người mà cô từng gặp ở một nơi giống thế này này!!”
“……………”
Nó nhíu mày, nhất thời không hiểu được những gì ông ta nói … nhưng chỉ vài giây sau, từ khuôn mặt to bè và ánh mắt thâm độc đỏ gắt của ông ta ngay lập tức khiến nó nhớ lại … mặt nó tối sầm, đôi mắt nhìn người đàn ông kia bằng ánh nhìn chứa đầy dao găm, nếu ánh mắt có thể giết người thì người đàn ông kia quả thực không thể sống sót …
… Ha ha ha ha ha …
Nhận thấy khuôn mặt đang chảy ròng xuống những giọt mồ hôi lạnh, người đàn ông đó cười to một cách khoái sảng, điệu cười khiêu khích càng khiến nó thêm giận dữ … mà khi nó giận thì nó thường im lặng, ánh nhìn càng gay gắt hơn, thề rằng nếu người đàn ông kia mà không chịu đi thì ông ta sẽ chết trong tay nó ngay lập tức … Điệu cười đột nhiên cứng ngắc khi ông ta nhận thấy không khí trong nơi nhà giam này đang đóng băng, một ánh mắt như muốn nuốt chửng ông ta đột nhiên xuất hiện, cảm giác như đang bị một con dã thú rình rập chực chờ cắn một phát vào điểm chí tử … quả không hổ danh là Hades, sức ép này ông ta lần đầu tiên được thử qua và cũng hãi hùng trước sự đáng sợ đó, nó chỉ ngồi đó trong im lặng, chỉ ngồi, không động đậy, chỉ nhìn, không lên tiếng, đó chính là toàn bộ biểu hiện của một con thú dữ rình mồi … mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán rồi xuống cằm, nhỏ giọt xuống đất … tách tách tách … bước chân lùi lại xa dần rồi biến mất … trong chốc lát ông ta đã biến mất khỏi tầm mắt của nó, ấy vậy mà sức ép ấy vẫn chẳng thuyên giảm … lần đầu đùa với hổ, ông ta hoàn toàn không bao giờ ngờ được một người như nó lại có thể chịu bị giam giữ ở một nơi như thế này … nếu không phải cô chủ của ông ta giữ trong tay viên ngọc quý là con trai của nó thì chắc tất cả những người ở đây đều đã không thể toàn mạng rồi …
“Hades, quả thực không chỉ là một cái biệt danh!!”
Lẩm bẩm trong miệng, người đàn ông đó vuốt trán của mình rồi quay người bỏ đi, có lẽ ông ta không bao giờ ngờ được lần thứ 2 chạm mặt, nó lại để lại cho ông ta một nỗi sợ hãi như vậy … liệu rằng có thật là nó đã mất đi bản tính vốn có hay không??
Nó ngồi đó, dựa lưng vào tường, những lời người đàn ông kia nói quả thực đã đả kích đúng vào điểm yếu nhất của nó … với nó, không gì quan trọng hơn người thân và những người bạn, ông ta nói như vậy, khác nào đang đe dọa nó rằng vài ngày nữa nó sẽ được gặp các Dirty của mình trong một hoàn cảnh giống trước đây, bị hành hạ đến mức thê thảm … chỉ cần nghĩ thôi đã khiến nó giận dữ rồi, nó rời bỏ Hell để làm cái gì cơ chứ?? Tất cả chỉ để tách rời nó với toàn bộ những người từng liên quan tới nó … vậy mà vẫn không được … kẽ răng nghiến chặt vào nhau, nó ngửa đầu vào tường, từ khóe mắt trào ra một dòng nước trong vắt, dòng lệ khiến cho trái tim nó đau đớn, cả cơ thể run lên không kiểm soát được … tại sao nó lại cứ luôn làm liên lụy đến người khác?? Từ chồng nó, con nó, rồi đến những người bạn của nó … rồi cuối cùng cả mẹ lẫn anh trai nó cũng sẽ bị liên đới theo … ruốt cuộc thì nó chỉ là kẻ bất tài vô dụng, nó chỉ có thể ngồi đây một cách bất lực … Hades mà như thế sao?? Không bảo vệ được bất kì ai xung quanh thì sao có thể xứng với cái tên ấy … vô dụng, nó đúng là đồ vô dụng, chỉ là thứ bỏ đi, một thứ nhu nhược không dám đối mặt với mọi thứ … nó chỉ viện cớ, chỉ loanh quanh đưa ra các lý do để trốn tránh, và kết quả là gì đây?? Sự việc ra cớ sự này đều là do nó … quả thực Bảo Lam đã đúng, những lời cô ta nói hoàn toàn đúng, nó đáng lẽ không nên tồn tại, nếu không thì chắc sẽ chẳng thể xảy ra được những bi kịch này, nếu nó không được sinh ra thì sẽ là tốt hơn … không, là tốt nhất mới đúng, nó đáng lẽ không nên được sinh ra …
“là ai thì ra mặt đi!!”
Dù chìm trong sự dằn vặt của chính mình nhưng các giác quan của nó đang dần nhạy bén, cái bóng đó đã ẩn mình cũng khá lâu rồi, kể từ khi người đàn ông kia rời khỏi thì cái bóng đó cũng đứng im trong góc khuất, nó không phát giác mà cũng không muốn phát giác … chỉ là, cái ánh nhìn của cái bóng ấy khiến nó phải quan tâm, dường như đó là một người mà nó đã đợi từ rất lâu … nhưng đột nhiên lại có cảm giác rất xa lạ …
… cạch … cộp cộp cộp …
Xuất hiện trước mặt nó là một thân hình được trùm kín bởi một lớp áo choàng đen, nó không thể nhìn thấy bất cứ cái gì từ người đó ngoài việc cảm nhận được sự di chuyển đang ngày một gần nơi nó bị giam … người đó, rất thản nhiên, rất bĩnh tĩnh, không có vẻ gì cho thấy là kẻ đang đột nhập vào nơi này cả … Nó không nói gì, cũng không phản ứng hay động đậy, chỉ có đôi mắt là nhìn về phía ấy … cảm giác quen thuộc toát ra từ người đó một cách rất rõ ràng, nhưng vẫn có một cái gì đó khiến nó cảm thấy xa lạ … ruốt cuộc thì nhân vật này là ai?? Nếu trực giác của nó đúng, thì sự xa lạ nó cảm nhận được là từ đâu??
Từ bên trong chiếc áo choàng, một khẩu Heckler & Koch có gắn giảm thanh xuất hiện, mũi súng nâng cao dần và hướng thẳng về phía đầu nó, với khoảng cách gần thế này, quả thực khó lòng để nó có thể thoát được khỏi viên đạn nhắm vào đầu như vậy … nhưng để có thể giết nó trong hoàn cảnh này, cái bóng kia thực sự không có cơ hội …
“Đừng làm điều ngu ngốc … tôi không muốn giết người đâu!!”
Nó lạnh giọng, đôi mắt chuyển đổi sang một trạng thái khác, hờ hững, vô cảm, làn mi cong hạ xuống lưng chừng che khuất đi một nửa con ngươi màu xanh ngọc bích …
“Không giết thì sẽ bị giết …”
Người đó lên tiếng, một giọng nói thanh nhẹ khiến nó hơi nhíu mày, đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình đang nghĩ …
… Chíu …
Viên đạn bay với vận tốc nhanh hơn cả ánh sáng tới thẳng phía trán của nó … Xoạt … Keng … nhưng nó còn nhanh hơn nữa, hành động của nó như một ảo ảnh khiến người nhìn tưởng như nó đã trúng đạn nhưng thực chất viên đạn đó đã bắn nát một mắt xích trong sợi xích đang ghìm giữ nó … những mảnh vụn rơi lả tả xuống trước mặt nó cùng với một lỗ nhỏ trên tường phía cạnh bên tai, không những vậy, nó nhanh chóng vung sơi xích lên khiến mắt xích sắt cong veo sắc nhọn bay thẳng về phía người nổ súng … đám song sắt không thể bao vệ cho người đó, thậm chí chúng còn khiến cái bóng ấy bị giữ chặt bởi chiếc móc câu ghim vào áo choàng kéo rịt kẻ đó lao vào những cột song lớn ấy … nếu không phản ứng nhanh, có lẽ nó đã khiến cái bóng ấy gãy cổ rồi …
“Định thử nghiệm khả năng của tôi sao, Trịnh Huyền Bảo Trân??”
Nó kéo đám xích trở lại bên mình, đôi mắt nhìn thẳng vào thân hình màu đen đang khụy gối cách chiếc áo choàng rách đến 1 mét, mái tóc vàng màu ánh kim ngắn ngủi bay tung lên một cách bị động, ánh mắt màu nâu trầm nhìn thẳng về phía nó bằng tất cả sự đề phòng, khuôn mặt một chút tái đi trước những gì vừa gặp phải … Hades, mục tiêu của cô ta hoàn toàn không phải là một cô gái bình thường …
“Lại cái tên đó …”
Miệng lẩm bẩm, đôi mày của Livi nhíu chặt lại với nhau, lần thứ 2 cô ta nghe thấy cái tên Trịnh Huyền Bảo Trân mà là gọi chính cô ta … hơn nữa, người phát ngôn lại là một nhân vật không bình thường, càng ngày cô ta càng hoài nghi về thân thế của chính mình, càng ngày càng nghi ngờ người cô ta đang phục vụ … thật ra, cô ta phục vụ cho ai?? Và quan trọng hơn, cô ta là ai??
“Nếu đã trở về, sao bây giờ mới xuất hiện??”
“………”
Nó nói, nó hỏi, nhưng thái độ của Trân khiến nó cảm thấy rất lạ, cô gái này sao lại đeo bộ mặt cảnh giác với nó như thế?? Có cái gì đó không đúng trong hoàn cảnh này … nó không cảm nhận được bất kì ai ở đây ngoài Trân, ruốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?? Nhiên đâu??
“Có chuyện gì vậy?? Trân, thái độ đó với tôi là sao đây??”
“Cái tên đó …”
“Sao??”
Nó không hiểu gì cả, đôi mày khẽ nhíu lại nhìn Trân khi cô đang đứng dậy và tiến lại gần chỗ song sắt trước mặt nó … từ trên xuống dưới, toàn bộ cơ thể Trân đầy rẫy những vũ khí mà thậm chí ngày trước nó thực sự không dám trang bị lên cơ thể của cô ta … nhưng cái sự đề phòng cảnh giới của Trân khiến nó hoài nghi về tất cả những gì diễn ra trong gần 1 năm qua …
“Trịnh Huyền Bảo Trân … là ai??”
Câu hỏi bất ngờ khiến nó trợn tròn đôi mắt, có phải nó nghe nhầm không?? Tại sao Trân lại hỏi câu hỏi đó?? Không nhớ được chính cái tên của mình, đừng nói với nó rằng người con gái trước mặt nó đã bị mất trí nhé!?
“không biết cái tên đó sao??” nó che giấu đi cái dao động của mình, giọng nói vẫn giữ thái độ như trước, không bày tỏ một chút cảm xúc nào cả …
“Tại sao cô lại gọi tôi bằng cái tên đó?? Cả cô gái kì lạ kia nữa … ruốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra??”
Livi không hiểu sao lại hoảng hốt trước thái độ dửng dưng của nó, cảm giác như cô ta đang bị chối bỏ, điều đó khiến cô ta hoang mang, một sự lo lắng không biết xuất phát từ đâu nhưng đã chiếm giữ lấy toàn bộ tâm trí cô ta …
“Đang phục vụ ai thì tới hỏi người đó, hỏi tôi thì sẽ biết câu trả lời sao??”
“………”
Lạnh lùng, nó nói lời đó chỉ muốn xác định xem có phải Trân thực sự đã bị mất đi kí ức, nó muốn chắc chắn rằng cô gái trước mặt giờ đây đang nhận lệnh từ một người khác tới giết nó …
“Cô …” Livi chỉ tay thẳng về phía nó, giọng nói như ra lệnh: “trước khi tôi hiểu rõ mọi việc, cô không được phép chết!!”
“………”
Nó nhướn mày, khóe môi nhếch lên cười, bờ vai nhún nhẹ một cái, tất cả các hành động này đều chứng tỏ rằng nó không dễ chết như vậy, kể cả khi người trước mặt có muốn giết cũng không dễ dàng giết được nó … cái kiêu ngạo của nó khiến Livi có phần khó chịu, cô ta chỉ có thể nhìn nó bằng sự giận dữ rồi quay người bỏ đi, chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của nó … không gian trở lại đúng sự yên tĩnh ban đầu … chỉ có nó là không còn thái độ như trước nữa mà thôi …
“Bảo Lam … dám làm vậy với người của tôi, cô sẽ không được yên ổn đâu!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...