Trong căn hộ trung cư nhỏ khá tách biệt với khu dân cư của thành phố Hà Nội sôi động, có một cô gái đang đứng lặng một mình bên ban công sáng đèn và nhìn về một nơi xa xôi nào đó không ai có thể biết được … cô ấy mang trong mình nỗi buồn khó diễn tả, người bạn thân nhất của cô giờ không biết đang ở nơi đâu và đối mặt với điều gì, cảm giác bất lực vô vọng khiến những gì cô đang làm hiện nay chỉ như đang cố vớt vát một cái gì đó không bao giờ trở lại … nhưng lý do cho nỗi buồn ngày hôm nay lại là về một phương khác, một phương trời mà cô không thể đi tới trong một khoảng thời gian rất dài nữa …
“Hân!!”
Tiếng gọi thân thuộc vang lên khiến cho Hân hơi giật mình, cô quay lại nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa mỉm cười, một nụ cười gượng gạo khó có thể thấy được nét tươi tắn ngày trước …
“em lại suy nghĩ gì vậy??”
Tuấn tiến lại gần phía Hân khẽ hỏi, cậu hiểu cô gái đang đứng bên cạnh này còn hơn cả bản thân mình nữa … và cậu không khó để nhận ra nét muộn phiền của bạn gái mình …
“em … em chỉ tự hỏi hiện giờ Hương đang làm gì thôi!!”
Hân lảng tránh ánh mắt quan tâm của Tuấn, cô không muốn mình trở thành một nỗi bận tâm của người ấy trong hoàn cảnh rối rắm này …
“đừng nói dối anh!!” Tuấn choàng tay ôm lấy Hân từ phía sau và nói như khẳng định một điều đúng đắn: “em đang nhớ gia đình của mình đúng không??”
“ ... ... ... ”
Sự im lặng của Hân chính là lời giải đáp đúng nhất cho câu hỏi của Tuấn, cậu lại càng siết chặt vòng tay của mình …
“anh xin lỗi khi chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải cách ly với chính gia đình của mình …” Tuấn nói mà giọng có chút trầm lắng nghèn nghẹn: “… anh chỉ không muốn em hay bất kì ai bị tổn thương … nhưng … một mình anh không thể làm được điều đó … anh xin lỗi!!”
“anh đâu có lỗi gì … ” Hân nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tuấn, cô hiểu nỗi lòng của người cô yêu: “vì em đã lựa chọn cùng Hương bước đi con đường này nên em phải chấp nhận mọi thứ diễn ra … anh đã làm hết khả năng của mình rồi mà … đừng tự trách nữa được không anh??”
Tuấn khẽ lắc đầu nhìn người con gái trong vòng tay mình trầm buồn lên tiếng:
“nếu muốn em có thể dừng lại tại đây, anh sẽ không ép em tiếp tục … ”
“Anh Tuấn!!” Hân không để Tuấn nói hết, cô quay phắt lại đối mặt với cậu nói kiên quyết: “Anh nghĩ rằng em sẽ dễ dàng để anh lại một mình sao?? Em đã nói rồi, em sẽ không bao giờ buông tha anh đâu, vì vậy đừng bao giờ nhắc lại điều này với em nữa!!”
“Hân …” Tuấn ôm lấy Hân thật chặt: “Anh xin lỗi, anh sẽ không nói như vậy nữa … chỉ là anh … anh sợ em sẽ càng đau lòng hơn khi lấn quá sâu vào chuyện này!!”
“mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà anh!!” Hân vùi đầu vào bờ vai rộng mà chắc chắn ấy thì thầm chấn an: “dù chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau, hai chúng ta chắc chắn sẽ giúp được hai người bạn của mình, chắc chắn mà!!”
Đã hơn nửa năm kể từ lần cuối Tuấn và Hân gặp hắn, cả hai người đều đã thu xếp cho gia đình lánh mặt đi khỏi những nơi nguy hiểm thậm chí cũng cách ly chính mình với họ … mọi thứ đã và đang được tiến hành rất thuận lợi theo những gì mà nó từng lên kế hoạch, nhưng khoảng thời gian dài như vậy, liệu những gì của quá khứ có còn hữu dụng nữa hay không??
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống trái đất luồn qua khe cửa sổ soi sáng khuôn mặt khả ái của Hân, cô vốn đã không ngủ được rồi … dù cho Tuấn đã cố làm cô yên lòng nhưng vẻ ngoài luôn luôn có thể che dấu được cảm xúc bên trong … ngước nhìn lên mặt trăng tròn đầy, đến khi nào cuộc sống của họ mới tròn trịa được như vầng trăng kia??
Cùng lúc ấy, tại một nơi không có ánh trăng chỉ tồn tại một khoảng trời trái ngược, cô gái với đôi mắt xanh ngọc đang ẵm trên tay cậu con trai kháu khỉnh ngồi trước giường … chăm chút cho con, lo lắng cho chúng, nhưng nó vẫn hướng mắt nhìn về phía xa xăm, nơi tồn tại những người đã từng sống chết cùng nó … nói rằng sẽ quên nhưng đâu thể quên được, nói rằng vẫn nhớ nhưng nỗi nhớ khắc khoải khiến con tim đau đớn … dù nhớ dù quên đều khiến nó đau lòng, từ bỏ là không dễ dàng nhưng nó không muốn quay về, cuộc sống thanh bình bên người chồng của mình khiến nó sợ hãi đối mặt với bản thân trước kia … và trên hết, con của nó còn quá nhỏ, Khang Kiện rất cần đến tình yêu thương của một người mẹ, nó không thể nhẫn tâm được, nó không thể giống như Dương Trung từ bỏ mọi thứ được, người nó giống lại là người bác của nó, người coi trọng gia đình hơn cả mạng sống … và có lẽ rằng, nó sẽ trở thành một Dương Khang thứ 2 chăng?? Nếu như ai đó làm tổn hại đến gia đình nó đang gây dựng thì nó sẽ như thế nào?? Liệu rằng nó đã từng suy nghĩ tới điều này chưa??
... ... ...
Trở lại Việt Nam sau một năm, Hoàng Nhất Long, anh trai của nó ngay lập tức tới gặp 3 con người, 3 nhân vật có sự ảnh hướng lớn nhất đối với nó khi Hell vẫn còn tồn tại …
“ba người có mặt tại đây thật tốt quá!!”
Long không giấu được sự vui mừng, cả Hùng, Dương và Nhi đều đã có mặt tại Dương Khang ngay khi anh vừa bước chân xuống phi trường … người tháp tùng dĩ nhiên không phải ai xa lạ chính là Đạt người bạn thân đồng thời là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Long …
“Cậu chủ, anh về đây có việc gì sao??”
Hùng hỏi khi nghe được tin Long về đây một cách đột xuất, nếu không phải anh đang trò truyện với Nhi và Dương thì chắc Long sẽ không gặp mặt cả ba người cùng một lúc như thế này được …
“Đúng vậy, tôi muốn bàn với ba người về chuyện của em gái tôi!!”
“về Hương ư??”
Long gật đầu, cùng lúc ấy Đạt lấy trong cặp một tập file màu vàng đặt lên mặt bàn, đồng thời anh cũng truyền đạt lại toàn bộ ý của ông chủ của mình …
“đây là toàn bộ những thông tin mà tôi thu thập được tại Pháp và những nước thuộc Châu Âu khác, có vẻ như “Tam Kiềng” và D đang đối đầu với nhau rất gay gắt!! chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng địa bàn hoạt động của cả hai tổ chức này hiện đang thu hẹp dần đến mức đáng ngạc nhiên!!”
“không thể nào!!” Nhi tròn mắt với lấy tập file: “sao tầm ảnh hưởng của họ lại bị thu hẹp được??”
“đứng đầu trong tổ chức D hiện nay không phải là một người mà rất nhiều người … ông Nguyễn Đại Phong đã biến mất sau em gái tôi không lâu!! Có vẻ nội bộ không ổn chút nào thì phải!!” Long cũng hoài nghi …
“Thế lực thứ 3 là ai??” Dương nhìn Long hỏi không để tâm tới những gì anh vừa mang tới …
“Chắc anh sẽ không ngờ được đâu … ” Long cười một cách chua chát …
“đã đến lúc anh kể cho chúng tôi ngọn nguồn của chuyện này rồi đấy!!” Dương rút trong túi áo ngực một xấp ảnh ném lên bàn: “cuối cùng thì vì ai mà em gái anh phải chịu nỗi bất hạnh không đáng có này??”
“anh gặp ông ta rồi sao??” Long nhìn những tấm ảnh rồi nhìn Dương hỏi …
“người đàn ông này là ai?? Tại sao lại giống với bố cậu như vậy??” Dương tối sầm mặt xuống khi nhận thấy rằng rõ ràng Long biết điều gì đó mà anh không biết …
“người đàn ông này … ” Long giơ tấm ảnh lên trước mặt và nhìn bằng con mắt căm thù: “ông ta chính là bố đẻ của tôi … người sinh ra hai anh em tôi!!”
“CÁI GÌ CƠ??” Không tin vào những gì mình vừa nghe, Dương đứng bật dậy hỏi bằng tất cả sự hoài nghi của mình: “cậu đang đùa với tôi sao?? Chính tôi là người tận mắt nhìn thấy bố cậu qua đời trên giường bệnh!!”
“Người đó không phải bố tôi!!” Long lắc đầu phủ nhận …
“Hả??” một lần nữa Dương không hiểu mình có đang nghe lầm …
“Đúng vậy, ông chủ của tôi không phải là bố của cậu ấy … ” Hùng lên tiếng khẳng định: “… mà là người bác ruột của họ!! Dương Khang!!”
“Dương Khang??” cả Nhi lẫn Dương đều trợn tròn mắt kinh ngạc … tên của tập đoàn lớn này chính là tên người chủ của nó ư??
“chú của tôi là thuộc hạ thân cận nhất của ông ấy … ” Hùng tiếp tục nói: “vậy nên chuyện tôi đầu quân cho Hell cũng là do sự chỉ định của chú tôi sau khi ông chủ qua đời!!”
“Việc của em gái tôi chính là sát hại người đàn ông này, Dương Trung!!” Long để tay lên những tấm ảnh chụp đúng hình dáng và khuôn mặt của cha đẻ mình: “người là nguyên nhân ọi nỗi đau mà con bé phải gánh chịu!!”
“Khoan đã … ” Nhi không thể theo kịp với những tình tiết rắc rối Long và Hùng vừa nói: “tôi không hiểu … tại sao Hương lại phải làm vậy?? lý do gì mà toàn bộ những người ở tầng lớp trước đều nhầm Dương Khang là Dương Trung?? Tất cả truyện này là sao??”
“Hai người không cần phải hiểu, người hiểu rõ chuyện này chỉ có riêng mình Hương mà thôi!!” Long cười lặng lẽ trầm buồn: “nó đã dành suốt một thời gian dài chỉ để tìm hiểu cho căn kẽ mọi chuyện và chuốc lấy nỗi đau khổ về mình!!”
“nghĩa là sao??”
“gần một năm đã trôi qua, tôi không biết khi nào con bé mới xuất hiện nhưng một khi Dương Trung chưa chết thì chắc chắn con bé sẽ quay trở lại!!” Long lảng tránh câu hỏi và đi thẳng vào vấn đề chính: “tôi hy vọng ba người sẽ giúp tôi ngăn chặn điều đó!!”
Câu nói của Long khiến toàn bộ những người có mặt đều im lặng, họ hiểu ý của anh là gì và chính họ cũng không muốn điều đó xảy ra … chỉ là họ không biết phải bắt đầu từ đâu, mọi thứ với họ quá mơ hồ, mơ hồ đến mức không thể nào đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới …
Nhưng không phải ai cũng có cảm giác mơ hồ như vậy, người đang điều hành tổ chức mang chữ cái cuối cùng của bảng chữ cái là Z đang toan tính một điều gì đó không ai có thể biết được … thông qua những gì mình có được, quá khứ của nó dường như đã bị Ngọc nắm giữ trong tay hoàn toàn, chỉ có điều hiện tại và tương lai lại có quá nhiều bược ngoặt, mỗi lối rẽ lại dẫn tới những kết quả khác nhau mà người lựa chọn kết quả lại không phải là Ngọc … cô đang đứng trên một chiến tuyến khác, tách biệt với tất cả những con thuyền đang đi trên cùng một dòng sông …
“cô chủ, Hoàng Nhất Long đã trở về Việt Nam!!”
Nhận thông báo từ người trợ lý, Ngọc trầm tư trước bàn làm việc, một con người như Long mà nhúng tay vào chuyện này thì thật khó mà lường được chuyện gì sẽ xảy ra … thế lực hiện tại của người đàn ông này thật không thể coi thường, vì em gái, vì mẹ và vì cả gia đình, Long có thể làm tất cả để có thể bảo vệ những thứ đó …
“Bùi Ngọc Chiến, cậu có thể cho tôi biết các người đang dự tính cái gì hay không??”
Ngọc gục đầu xuống mệt mỏi, người bạn thân nhất của cô cũng đang đứng ở chiến tuyến khác đối nghịch, mọi hành động của cậu ta vốn không thể qua mặt được Ngọc nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể đoán biết được ý định của người đó nữa … bộ ba ngày trước giờ mỗi người một nơi, mỗi người một tiêu chí và hướng đi riêng, có khi nào ba con đường này có thể găp nhau không??
“Ngọc!!”
Tiếng gọi khiến Ngọc giật mình, đôi mắt mở to ngay lập tức bật dậy quay phắt về phía sau … từ khi nào trong phòng riêng của cô đã xuất hiện một người đàn ông thế này??
“Ch … Chiến!!”
“xin lỗi vì đã đột nhập vào phòng của cậu!!”
Đúng vậy, người vừa xuất hiện sau lưng của Ngọc chính là Chiến, người bạn đối với cô là vô cùng quan trọng … lâu lắm rồi mới được nhìn thấy khuôn mặt thân thường này, sao trên đó lại có nét lạnh lẽo trầm buồn như vậy??
“Ngọc??” Chiến nhíu mày nhìn khuôn mặt của cô bạn … chẳng lẽ anh không được hoan nghênh ở đây sao??
Rồi bất ngờ Ngọc lao tới ôm chầm lấy Chiến, vòng tay siết chặt lấy cơ thể anh như đang trút giận …
“tên ngốc này, nếu đã đi thì phải vui vẻ chứ … vác bộ mặt này tới để làm tôi căm ghét sao??”
Ngọc cắn mạnh vào vai Chiến một cái khiến khuôn mặt anh chợt nhíu lại, lâu ngày không gặp cô bạn của anh vẫn đanh đá bướng bỉnh như trước, không thay đổi chút nào cả … nếu có thì chắc chỉ địa vị của Ngọc là thay đổi mà thôi …
“cậu làm thế này khiến tớ tưởng chúng mình là một đôi đấy … ”
… Á …
Ngọc tức giận thụi vào bụng của Chiến một cái đau điếng khiến anh gập người lại hai tay ôm lấy bụng …
“Cậu bạo lực quá … ”
Còn chưa nói hết câu thì Chiến đã bị Ngọc dùng hai tay nắm lấy tai vặn ngược lên mặt đối mặt … khuôn mặt Ngọc bây giờ vừa giận dữ vừa có nét vui mừng, nó khiến cho anh không thể đùa được nữa …
“muốn tôi giết cậu không??”
“Không!!”
“Vậy thì nói đi, về đây làm gì??”
“ ... ... …”
Khuôn mặt Chiến trở lại trạng thái ban đầu, anh gỡ bỏ hai bàn tay của Ngọc xuống khỏi tai mình … bằng giọng nói lạnh lẽo vô cảm, Chiến bắt đầu vào vấn đề chính về việc anh xuất hiện ở đây …
“tớ cần sự giúp đỡ của cậu … để đánh bật mọi chân tay của D ở Đông Dương!!”
“Đã bắt đầu rồi sao??” Ngọc thở ra nói, cô biết ngày này rồi sẽ đến …
“từ nửa năm trước rồi!!”
“và bây giờ … ” Ngọc hiểu ý …
“ … không chỉ lật đổ mà phải phá hủy hoàn toàn … không được để lại bất cứ tàn dư nào … ”
“thằng nhóc vội vàng đến mức thế sao??” Ngọc quay nhìn Chiến hỏi một cách chậm rãi: “nó có chắc chắn rằng Hương sẽ không quay trở lại để cản trở việc đó không??”
“một sự đảm bảo không kiểm soát được … ” Chiến cười nhạt: “tớ chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ nằm trong khoảng thời gian đã định!!”
“bao lâu??”
“6 tháng tính từ bây giờ!!”
Ngọc giật mình, cô hoài nghi hỏi: “hai người đó … còn sống sao??”
“sẽ sống!!”
Câu trả lời không lường được khiến khuôn mặt Ngọc tái đi, cô bặm môi tiến lại gần cái ghế của mình và ngồi phịch xuống … giờ thì cô đã hiểu tại sao em trai mình lại vội vàng đến vậy, nỗi lo lắng này thật là không thừa chút nào …
“Được rồi, hãy nói kế hoạch của cậu đi!!”
... ... ...
… Bốp …
ở một nơi tăm tối không có chút ánh sáng mặt trời nào, một thân thể bê bết máu nằm rũ rượi bên bờ tường, mái tóc đen dài xõa sượt dưới nền đất … toàn thân có rất nhiều vết thương vẫn đang rỉ máu … phía gần đó là một đám người thân thể cũng không lành lặn gì, chúng cũng bị tổn hại không kém gì người đang nằm kia …
“con quỷ cái này … mày là cái thứ gì thế hả??”
Nhận thấy cử động từ phía người con gái đã bị trăm ngàn lưỡi dao vào người, đám kia thật không thể tin trên đời này tồn tại một con quái vật sống dai hơn cả đỉa như thế …
“lũ các ngươi … quá vô dụng!!”
Cô gái ấy, dùng tay chống xuống đất rồi từ từ ngồi dậy, đôi mắt vô hồn ánh lên một sự lạnh lẽo đáng sợ … không có bất kì một tia sáng nào phát ra từ người ấy, cô ta như một thây ma đã chết nhưng vẫn đi lại được vậy …
“con điếm này …”
Một thằng trong số chúng định lao tới cho cô ta ăn đạp thì bị một người khác chặn lại … hắn ta có khuôn mặt khá trẻ nhưng một vết sẹo ngang mặt khiến hắn có vẻ gì đó đáng sợ, không chỉ vậy, ở tên đó toát lên một cái gì đấy làm người khác phải kiêng dè sợ hãi …
“mày là người của “Tam Kiềng”??”
“Không!!”
“cái cách mày giết người đang tố cáo mày đấy!!”
Điệu bộ khinh thường thấy rõ trong lời nói của tên mặt sẹo, có lẽ hắn đang chế giễu cái sự sợ hãi không dám thừa nhận của một cô gái từng ra tay giết quá nhiều người …
“Nó chỉ hơi giống mà thôi!!”
Câu trả lời không theo dự định khiến điệu cười của hắn ta cứng nhắc lại … cô gái đó hoàn toàn không phủ nhận, thậm chí còn thừa nhận bằng một câu khẳng định … trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể nói được như vậy, cô gái ấy quả không tầm thường …
“ai cử mày tới??”
“không ai cả!!”
Thái độ thiếu tôn trọng ấy của cô gái khiến tên mặt sẹo có phần nóng mắt …
“vậy là mày muốn chết??”
“đúng … nhưng không phải bây giờ!!”
Mất kiên nhẫn, tên đó rút súng và bắn một phát … Đoàng … khiến bờ vai của cô gái bật máu … trợn tròn mắt khi nhận thấy bản thân vừa bắn trượt, nhưng có thật là hắn ta đã bắn trượt hay không khi chính bả vai của hắn cũng vừa mới bật máu??
“giết tôi không dễ đâu … ” cô gái đứng dậy trong tay một khẩu súng nhỏ hai nòng chỉ bắn được đúng 2 viên đạn duy nhất: “và không có lý do nào để tôi tha chết cho các người!!”
Đôi mắt cô gái đột nhiên rực sáng trong bóng tối một màu xanh chết chóc … mùi máu tanh lại tiếp tục xộc lên khi hàng chục thân thể ngã xuống, máu chảy thành dòng loang lổ khắp một vùng đất rộng tràn ngập tiếng quạ đêm … nỗi kinh hoàng của thế giới ngầm đã tiếp tục xuất hiện tại Nga, nơi mọi hoạt động được cho là bần tiện nhơ nhuốc nhất của thế giới … và cũng là nơi sự báo thù được đặt lên hàng tối quan trọng …
“Chưa đủ … nỗi oán hận này vẫn chưa đủ …”
Tiếng lầm bầm của cái bóng đen đang lết trong đêm tối loạng choạng dựa tường mà đi … cô gái đó như một con ma tội ác đang gieo rắc cái chết để đạt được mục đích của mình … sợi dây của thế giới đen tối này thật khó mà cắt đứt được, dù thời gian có dài bao nhiêu, dù con người đã lương thiện bao nhiêu nhưng một khi đã nhuốm bùn thì khó có thể gột rửa cho sạch được …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...