Hắn đưa nó tới một ngôi biệt thự màu trắng rất đẹp, nhìn từ bên ngoài vào thực sự không khác gì một toàn lâu đài……nó tò mò tự hỏi không biết người sống trong căn nhà này là ai……
“nơi này là……”
Nó hỏi một cách ngập ngừng, hắn khẽ cười vừa bấm chuông vừa trả lời lại:
“nhà của một người em biết!!!!!”
Câu trả lời không rõ ràng của hắn khiến nó thắc mắc, ở Hoa Kì nó hoàn toàn không quen biết ai, nếu có thì cũng chỉ là người của D chứ không phải của “Tam Kiềng”
[“xin hỏi ai vậy?????”]
“tôi Davil đây!!!!”
[“xin ngài đợi chút chúng tôi sẽ cho người mở cửa!!!!!!”]
Nó chớp chớp đôi mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn mỉm cười xoa đầu nó và nói:
“chúng ta xe đi bộ từ đây, xe sẽ có người khác cất hộ!!!!!!”
“còn đi đâu nữa?????”
“đi gặp người chúng ta cần gặp!!!!!”
Vừa dứt lời thì chiếc cổng sắt nặng trịch mở ra và có vài người mặc áo ple đen chạy về phía nó và hắn……họ cúi đầu trước hắn kính cẩn chào……
“chúng tôi đón tiếp chậm trễ mong ngài thông cảm!!!!”
“không sao!!!!” hắn nói với thái độ hoàn toàn khác: “ông ấy đang ở đâu?????”
“ông chủ hiện đang đọc sách trong phòng sách ở phía tây khu nhà!!!!” một người trong số họ trả lời lại hắn, giọng nói chừng mực và nghiêm trang……
“tôi biết rồi!!!!! chúng tôi sẽ đi gặp ông ấy!!!!”
Hắn gật đầu rồi vòng tay qua vai nó kéo đi tiến vào khu vườn toàn hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc……nó vẫn không hiểu gì đôi mắt cứ quay lại nhìn về phía mấy ông vệ sĩ, nó thấy họ chia nhau ra người thì cất xe còn người thì quan sát xung quanh với vẻ đề phòng rất cao……
“tới rồi!!!!!”
Dừng lại trước một căn nhà kính lớn, nhìn từ bên ngoài có thể thấy được những giá sách làm bằng gỗ trầm nâu đỏ, nhưng rõ ràng là thư viện nhưng sao nó cảm thấy nơi này giống như một nơi ươm trồng cây giống hơn là một nơi chỉ để đọc sách……
“vào thôi nào!!!!!!”
Hắn lên tiếng khi thấy nó đứng ngẩn người ra nhìn, chắc nó đang ngạc nhiên lắm……và hắn có thể chắc chắn nó sẽ ngạc nhiên hơn nữa sau khi gặp người đàn ông đang ngồi đọc sách trong căn phòng này……
“em hãy để dành sự ngạc nhiên của mình cho người chúng ta sắp gặp!!!!!”
“nghĩa là sao?????” nó càng lúc càng không hiểu hắn đang nói gì……
Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười nắm tay nó cùng bước vào căn phòng……những giá sách rất nhiều và cũng như vậy với các chậu cây trồng, dường như số loại sách khác nhau ở nơi này ứng với số cây quý được gây giống, nó có thể nhìn thấy rất nhiều loại cây quý trong khu vườn này……phía trung tâm nơi tập trung nhiều ánh sáng mặt trời nhất có một chiếc bàn đọc sách và bóng dáng một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía nó và hắn……một cảm giác rất quen thuộc bỗng bao trùm lấy nó khi nó nhìn thấy tấm lưng thẳng và cao ấy, mái tóc đen đã điểm bạc kia dường như nó đã từng nhìn và từng gặp……
“cháu lại tới làm phiền bác đây!!!!!!”
Hắn lên tiếng khiến người đàn ông hơi giật mình, nhưng ông không quay lại mà bình thản cởi chiếc kính đặt lên trên quyển sách vẫn đang mở……ông từ từ đứng dậy vừa nói vừa quay lại……
“sao thế???? Thất bại rồi à????? Bác……”
Chưa thể nói được hết câu, người đàn ông ấy mở to đôi mắt nhìn nó và hắn một cách ngạc nhiên……và nó cũng vậy……
“bác…bác Nam??????”
“Hương?????”
Cả cơ thể của nó bỗng cứng đờ lại, quả thực quá bất ngờ khi nó có thể gặp ông Nam ở nơi này……nó quên mất rằng ông đã định cư ở Hoa Kì một thời gian dài trước khi trở về Việt Nam gặp nó……nhưng, tại sao ông Nam lại biết hắn????? hơn nữa nó còn cảm thấy ông Nam với hắn lại rất thân thiết, mối quan hệ giữa hai người ruốt cuộc là như thế nào????
“sao cháu lại ở đây?????”
Điều duy nhất hiện lên trong đầu ông Nam chính là câu hỏi này, từ khi công bố di chúc đến bây giờ ông mới gặp lại nó, khoảng thời gian nó biến mất không dài cũng không ngắn nhưng có quá nhiều biến cố xảy ra trên toàn thế giới mà ngọn nguồn đều từ tổ chức D mà ra cả……và hiện giờ nó đang có mặt ở đây với tình trạng hoàn toàn bình ổn không có chút gì là liên hệ với những biến động của thế giới cả……
“cháu……”
Nó thực sự không biết trả lời ông Nam như thế nào về hoàn cảnh hiện tại cả……chẳng lẽ lại nói nó tự tử rồi hắn cứu ư???? Nếu nói như vậy chắc ông Nam sẽ tức đến ngất xỉu mất, hơn nữa nếu ông biết biết những gì nó đang trải qua khiến nó nghĩ đến cái chết thì hẳn ông sẽ ngăn cản cho bằng được thậm chí là sẽ nói với gia đình nó về tình hình hiện nay……nó không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho nó cả, và càng không muốn mẹ và anh nó bận tâm về nó……
“bác không cho chúng cháu ngồi xuống ạ???? Đứng thế này nói chuyện mỏi chân lắm!!!!!” hắn lên tiếng gỡ rối cho nó ngay lúc ánh mắt của ông Nam chuyển dần sang sự nghi ngờ cố hữu……
“à ừ…hai cháu ngồi xuống đi!!!!!” ông Nam chợt nhớ: “uống gì để ta cho người làm!!!!!”
“cháu thì không cần nhưng bác bảo họ làm cho Hương một ly sô cô la nóng nhé!!!!!” hắn nhanh nhảu nói trong khi ấn nó ngồi xuống ghế……
Để ý thái độ khác lạ của nó với hắn, ông Nam ngờ ngợ ra một điều gì đó……ông gọi người làm và dặn họ làm một ly sô cô la nóng dành riêng cho nó và pha thêm một ấm trà cho ông và hắn……quay lại với chiếc ghế của mình, ông Nam liếc mắt quan sát và ánh mắt dừng lại ở bàn tay phải của nó, sự xuất hiện của chiếc nhẫn cưới kia đã cho ông một lời giải đáp rất rõ ràng……
“nào, một trong hai đứa nói cho ta biết lý do cho sự có mặt bất ngờ này!!!!!!”
Nó ngồi yên lặng, chính bản thân nó cũng không biết tại sao hắn lại đưa mình tới đây nữa là……trong khi đó thì hắn ngồi cười, trả lời lại ông Nam một cách vô tư đến ngạc nhiên……
“bác biết rồi còn gì, cháu nhờ bác làm thủ tục kết hôn cho chúng cháu!!!!!!”
“cháu đồng ý lấy thằng nhóc này rồi sao?????” ông Nam quay sang nó hỏi mà giọng chẳng mấy ngạc nhiên……cứ như là ông ấy đã biết trước truyện này rồi vậy……
“ơ……dạ cháu……” nó lúng túng không biết phải nói như thế nào……
“chuyện này mẹ cháu có biết không?????” ông Nam chợt hỏi……
Nó giật bắn cả mình, có nằm mơ nó cũng chẳng nghĩ được ông Nam lại hỏi câu hỏi như thế này……mặc dù là một câu hỏi rất đơn giản nhưng với nó thì đây là câu hỏi khó nhất trong tất cả các câu hỏi……
Nhận thấy sắc mặt của nó có phần biến đổi, cả hắn và ông Nam đều có thể hiểu được lý do……ông Nam nén tiếng thở dài và nói:
“ta có thể làm thủ tục cho các cháu ngay bây giờ, nhưng ta muốn cả hai đợi thêm 2 tiếng nữa, có một vài người bạn của ta đang tới và ta nghĩ rằng các cháu sẽ cần gặp họ trước khi quyết định kết hôn!!!!!!”
“bác, dù có thế nào thì cháu cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu!!!!!” hắn thẳng thắn khẳng định một cách chắc nịch như đinh đóng cột……
“ta không nói các cháu sẽ thay đổi quyết định, ta chỉ muốn cả hai đứa biết những gì cần biết mà thôi!!!!!”
Câu nói của ông Nam khiến cả nó và hắn đều không hiểu, nhưng cả hai chưa kịp lên tiếng hỏi thì người làm đã mang đồ uống đến, ông Nam cũng thay đổi hẳn thái độ và khơi lên chủ đề khác để nói chuyện……nếu như ông Nam đã muốn nó và hắn đợi thì cả hai cũng sẽ làm theo, dù thế nào thì biết trước hay biết sau cũng không tổn hại gì cả……
Trong khi đó, trên bầu trời đang có 3 chiếc phi cơ riêng mang trên mình những hình ảnh đặc trưng riêng của chủ sở hữu cùng một lúc bay hướng về thành phố New York sôi động trong cái không khí loãng thiếu oxi của độ cao hàng nghìn mét……
………………………
ở một thung lũng đầy gió và cỏ lau vàng, hai người đàn ông đang đứng đối mặt với nhau……một người mái tóc màu hung bay tự do theo làn gió lúc trầm lúc dữ, đôi mắt tràm tím lạnh lùng vô cảm, Bùi Ngọc Chiến bây giờ không còn giống như trước đây nữa……còn người kia, vẻ đẹp nam tính sắc bén, mái tóc đen ngắn cứ tha hồ tựa gió mà bay, Levin xứng đáng là người được chọn để trở thành cánh tay trái của hắn……
“cậu dẫn theo khá nhiều cái đuôi đấy!!!!!” Chiến nói một cách vu vơ: “liệu có người tôi quen không nhỉ??????”
“tôi không biết lý do tại sao cô ta lại đi theo, nhưng chắc cô ta biết tôi tới gặp anh!!!!!” Levin thản nhiên trả lời……
“Trịnh Huyền Bảo Trân, cô không cần phải ẩn mình nữa đâu, ra đây đi!!!!!” Chiến hướng nhìn về phía rừng, nơi có hàng ngàn loại cây cổ thụ mọc lên sừng sững……
Một bóng người từ trong rừng đi ra một cách chậm rãi, mái tóc vàng ánh kim bay theo từng đợt gió thổi, khuôn mặt lạnh lẽo càng đáng sợ hơn khi đôi mắt nâu sắc sảo ngày một thâm trầm……khoác trên người trang phục thon gọn bằng da màu đen và tối, tất cả vũ khí mà Chiến và Levin có thể nhìn thấy chỉ là một cây súng ngắn và ba con dao lam dắt ở bên hông và hai cổ chân……Trân bước đi chậm rãi không một chút sợ hãi nào cả, mà thậm chí còn khiến cho hai người con trai phải có cảm giác đề phòng……
“lâu không gặp Bùi Ngọc Chiến, tôi không ngờ anh lại đi theo “Tam Kiềng” đấy!!!!!” Đôi môi mọng đỏ mấp máy nói ra những lời cay độc đầy sát thương……
“tính cách của cô vẫn khó ưa như trước!!!!” Chiến cũng đáp trả……
“anh chống đối lại hai người bạn thân của mình, như vậy cũng được sao?????” Trân mỉa mai……
“đừng vòng quanh nữa, mục đích của cô là gì hãy nói thẳng ra đi!!!!”
“chà, tôi ngạc nhiên với sự thiếu kiên nhẫn của anh đấy!!!!!”
“Trịnh Huyền Bảo Trân!!!!!” Chiến gằn giọng một cách đáng sợ……
Trân nhếch môi cười, một điệu cười mà Chiến chưa từng nhìn thấy từ khi biết nhỏ cho tới nay……cái kiêu ngạo ngày trước từ khi nào đã chuyển thành cái mỉa mai khinh thường thế này?????
“mục đích chỉ có một!!!!” Trân ngay lập tức thay đổi thái độ, từ mỉa mai trở thành ra lệnh: “đó là yêu cầu các người làm theo phương thức của tôi, đưa số người sống sót lên mức cao nhất!!!!! chỉ vậy thôi!!!!!”
“kéo dài thời gian sao????” Chiến cười khểnh: “mục đích đâu chỉ có một chứ!!!!! Cô định qua mắt ai vậy?????”
“tôi chỉ có thể nói như vậy!!!!!” Trân thản nhiên quay đi và nói: “nhưng nó sẽ tốt cho ông chủ của anh đấy!!!!!! cân nhắc kĩ trước khi làm vì nếu không đúng hướng tôi sẵn sàng giết người “vô tội” đấy!!!!!!”
“cái gì?????”
“tạm biệt nhé!!!!!”
Chỉ để lại một câu trước khi biến mất sau những hàng cây, Trân để lại cho Levin và Chiến một dấu hỏi rất lớn……
“anh quen cô gái đó??????” Levin lên tiếng hỏi……
“một con cáo thủ đoạn!!!!!” Chiến gằn giọng có vẻ tức giận: “người đàn bà đó dám đẩy cô ta vào nơi này sao??????”
“này!!!! Anh có nghe tôi hỏi không đấy?????” Levin gắt lên……
“có!!!!! Tôi biết cô ta trước khi chính thức gia nhập tổ chức!!!!”
“vậy anh biết lý do tại sao Boss bắt tôi bảo vệ cô ta không?????” Levin hỏi: “một con người như vậy vứt đâu chả sống được!!!!”
Khuôn mặt của Chiến bỗng biến sắc……hắn ra lệnh bảo vệ ư???? Khi nào chứ????? Chẳng lẽ là lúc đó……
“cô ta là người của D sao????” Chiến hỏi bằng giọng đầy nghi hoặc……
“đúng vậy, còn một người nữa nhưng có vẻ cô gái còn lại đó mới là người đáng phải lưu tâm!!!!”
Chiến không nghe thấy những gì Levin nói sau đó, dường như anh đã lờ mờ nhận ra một điều gì đó……đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, kẽ răng nghiến lại đầy tức giận……
“hãy làm theo những gì cô ta nói!!!!!!”
“hả?????? anh vừa nói gì?????” khuôn mặt của Levin chỉ có duy nhất một biểu cảm đó là bất ngờ……
“đừng khiến tôi phải nhắc lại!!!!!”
Chiến gằn giọng lên một cách đáng sợ rồi quay lưng bỏ đi……chính lúc ấy những người áo đen ẩn nấp xung quanh cũng ra mặt đứng xếp hàng đằng sau Levin như chuẩn bị hành động……nhưng giết người thì dễ, duy trì sự sống mới là khó khăn, nhất là trong cuộc huấn luyện chỉ lấy thiểu số như thế này……
……………………
một người đàn ông mặc vest đen chạy vào căn phòng mà nó và hắn đang ngồi nói chuyện với ông Nam……anh ta cúi đầu kính cẩn lên tiếng……
“thưa ông chủ khách của ông đã đến!!!!!”
“đưa họ vào phòng khách chưa????” ông Nam đặt tách trà đang cầm trên tay xuống và hỏi mà không quay nhìn……
“chúng tôi đã làm theo đúng lời ngài đã dặn!!!!” anh ta lại cúi đầu khép nép……
“được rồi, các cậu hãy lui về đúng vị trí của mình đi!!!!!!”
Sau câu nói của ông Nam, người mặc đồ đen đó quay đi sau khi đã cúi đầu chào, một dáng vẻ sợ hãi hơn là kính nể……nó hơi nhíu mày nhìn thái độ của những người làm, với nó, ông Nam là một người hiền như đất và lúc nào cũng cười, nhưng tại sao những người kia lại có vẻ như sợ ông như vậy nhỉ????? Và nó nhận ra dường như những gì nó biết về ông Nam chỉ là những điều nó nhìn thấy thời thơ bé, chỉ trong những năm ngắn ngủi trẻ thơ thì sao nó có thể nhìn thấy hết được một con người, nhất là một người luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình như ông Nam cơ chứ……
“chúng ta đi nào, đi gặp những người các cháu cần phải gặp!!!!!!”
Ông Nam mỉm cười nói với nó và hắn rồi đứng dậy……hắn dường như cảm nhận được một điều gì đó khác lạ từ ông, tay hắn đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nó, hắn kéo nó đứng dậy và đi theo ông Nam về phía căn nhà chính……
“bác ấy định cho chúng ta gặp ai vậy nhỉ?????” nó khẽ lên tiếng hỏi hắn…
“anh cũng không rõ!!!!!!” hắn lắc đầu, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay nó……rồi giọng nói của hắn nhỏ dần đến mức nó không thể nghe thấy được: “mong rằng bố mẹ anh đừng có mặt ở nơi này!!!!!”
Nó nhìn hắn, khuôn mắt hắn bây giờ rõ ràng không tốt chút nào cả, có thể hắn đoán ra được người mà cả hai sắp phải gặp là ai hoặc hắn đang lo sợ điều gì đó……nó có cảm giác rằng bản thân đang mất dần đi cảm giác đề phòng, điều nó lo sợ ngày trước dường như đã trở thành sự thật mất rồi, ở bên cạnh hắn quá lâu, nó đã có thói quen dựa dẫm đứng núp dưới tấm bảo vệ vững chắc là hắn……điều này thực sự không tốt cho nó chút nào cả……
“lâu ngày không gặp, ba người khỏe cả chứ?????”
tiếng nói của ông Nam kéo nó trở về hiện tại……đôi mắt nó tìm kiếm các vị khách mà ông Nam nói đến……khuôn mặt nó bỗng tối sầm lại, tay siết chặt và nó cảm nhận được hắn còn ghì chặt hơn cả lực của nó, ngước nhìn hắn, nó giật mình khi khuôn mặt hắn lúc này thực sự đáng sợ, một khuôn mặt nó chưa từng nhìn thấy……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...