Cinderella Thời Hiện Đại

Nó vùi mình xuống chiếc giường ấm áp……hôm nay quả là một ngày dài biết bao lo lắng……vắt tay lên trán và nhìn vào khoảng không màu đen của căn phòng……
Hôm nay lúc ra về, Dương vừa gặp Hùng là ngay lập tức cả hai lao vào đánh nhau một trận……thật chẳng hiểu hai ông này có phải là bạn lâu năm của nhau không nữa……đánh nhau chán rồi lại kéo nó lên xe và vứt nó ở trước cổng nhà rồi rủ nhau đi nhậu……nó đến là bó tay với hai anh chàng này……
Nhưng điều nó cảm thấy không yên chính là thái độ khác lạ của Kry, suốt ngày hôm nay nó không thể tập trung được……nhất là lúc Đức Mạnh ứng phó với hai con người nổi tiếng trong giang hồ là Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng……nó đã không nhạy bén nhìn ra được mục đích thực của hai người họ, báo hại khiến cho anh quản lý Đức Mạnh phải chịu một đấm oan gia……may mà có hắn và Tuấn xuất hiện can ngăn chứ nếu không Bar của nó phải điêu đứng ít nhiều……đó còn chưa kể đến việc nó phải ra mặt……
Nhưng thật không ngờ, hắn và Tuấn lại là bạn thân với Đại ca Minh Hoàng……rõ ràng chênh nhau rất nhiều tuổi……nó chưa từng nghĩ tới việc hắn có mối quan hệ với một con người như Minh Hoàng……
Nghĩ tới đó mới nhớ, hình như nó đã từng gặp qua cái người tên Minh Hoàng đó……nhưng lục tung cả mớ trí nhớ mà nó vẫn không tài nào nhớ được gặp anh ta trong hoàn cảnh nào……khi mới nghe nhắc đến hai cái tên Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng, ban đầu nó chẳng biết hai con người này là ai, nếu anh Đức Mạnh mà không nói sơ qua chắc nó cũng mù tịt……
Suy nghĩ nhiều mà nó không biết đi vào giấc ngủ từ bao giờ……lần đầu tiên trong đời nó có thể ngủ dễ như vậy vào buổi tối……có lẽ bởi căn nhà quá yên ắng chăng????????
……………………………
Sáng hôm sau, nó dậy trước khi đồng hồ điểm giờ báo thức……gãi đầu ngáp một cái, nó bước vào phòng tắm……Cánh tay bó bột khiến nó khó chịu……ngứa mà không thể gãi được……không biết đến khi nào nó mới có thể tháo bột đây????? để cánh tay thế này quả thực bất tiện……
Khoác tạm cái áo khoác ngoài, đúng là trời đã trở lạnh thật rồi, từ bây giờ đồng phục chuyển sang mùa đông, nữ được phép mặc quần dài……nó thích mặc đồng phục giống con trai như thế này, trang phục này tạo điều kiện cho nó hoạt động dễ dàng hơn khi mặc váy……
Xách cặp lên vai, thói quen đi học sớm của nó đã trở lại……vì không có xe đạp nên nó quyết định sẽ đi bộ tới trường……chỉ có 3 cây số thôi, khoảng cách đó chẳng là gì đối với nó……căn nhà của nó đột nhiên yên ắng lạ thường, điều này khiến cho nó nhất thời không thích ứng được……chẳng biết ba mẹ con bà Thuyên đi đâu mà nó chẳng thấy tăm hơi từ lúc nó về nhà……vài cô giúp việc nói bà ta lôi nhỏ Trân và nhỏ Chi ra ngoài với vẻ tức giận chứ không biết họ đi đâu……
Bước từng bước chậm rãi trên đường, không khí lạnh buổi sớm làm nó khẽ rùng mình, nhưng thực sự rất thoải mái……nó chưa từng nghĩ rằng đi bộ dưới cái tiết trời như thế này lại thú vị như vậy……cảnh đường phố sao mà thanh bình đến vậy????? đâu thể ngờ được nó đã từ bỏ cái thanh bình này để tìm đến thế giới đen tối kia……nhưng chính vì thế mà nó mới hiểu được, thế giới không phải là màu hồng như nó thường nghĩ……cái trắng cái đen không rõ ràng như những gì nó thấy……trắng đen của xã hội cứ nhập nhằng nhập nhằng pha hòa lẫn nhau thành một màu xám xịt đầy nguy hiểm……
Tiếng lách cách bên đường khiến nó chú ý, các bà dọn quán lề đường đã bắt đầu đẩy hàng ra, trông họ sống thật bình yên……nó đứng ngẩn ra nhìn những người bán hàng dọn ra từng đồ ăn thức uống……tự nhiên nó thắc mắc với chính mình……ngày trước nó thường đi học rất sớm, sao lại chưa từng để ý thấy những cảnh như thế này????? Thật là kì lạ……
……Kít……ít……
Tiếng phanh xe làm nó giật mình……quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động……hắn đang ngồi trên chiếc xe địa hình màu nâu và đang tròn mắt lên nhìn nó……

“Hương????? Sao em lại đứng đây??????”
Nó hiện đang tròn mắt lên nhìn hắn……hai hôm nay hắn luôn đi ô tô đến trường, sao bây giờ lại xuất hiện dưới bộ dạng “hoàng tử xe đạp” thế này??????
Hắn xuống xe dắt lại phía nó và làm động tác hua tay trước mặt nó nói:
“Hương???? Em sao thế?????”
Nó giật mình vội quay mặt đi nói tránh:
“không sao hết!!!!! tôi đi đây!!!!!”
Nói rồi nó toan bước đi thì bị hắn giữa tay lại……cảm giác ấm áp trong bàn tay của hắn khiến nó giật mình vội vàng giật tay lại……đôi mắt ánh lên sự bối rối hiếm gặp……
Hắn bật cười nhìn nó nói với vẻ nhí nhố:
“em sao thế???? người tôi đâu có điện!!!!!!”
“tại sao anh lại ở đây????? chẳng phải đã nói rằng đừng lại gần tôi nữa hay sao!!!!!!!”_ nó lạnh lùng nói với giọng đều đều……
Chính nó cũng chẳng biết giờ nó là ai nữa……Dương Mỹ Nguyệt Hương hay Hades……nó chẳng còn phân biệt được nữa……
“tình cờ thôi mà!!!! tôi đang đi mua bánh thì gặp em đấy!!!!!”_ hắn tươi cười dựa người vào xe nói như không để tâm đến thái độ khác lạ của nó: “muốn quá giang một đoạn không??????”
“khỏi cần!!!!!”_ nó lạnh nhạt nói rồi quay người bước đi……

Hắn đứng đằng sau khẽ mỉm cười, thái độ của nó với hắn đã hoàn toàn khác……càng lạnh lùng thì hắn biết hình ảnh của hắn trong tim nó ngày càng đậm nét……hắn gạt chân chống xe rồi từ từ dắt đi về phía nó……trong chốc lát hắn đã đi song song với nó……và hắn bắt đầu luyên thuyên……
“em mặc thế này trông dễ thương cực!!!!!!”
“vớ vẩn!!!!!”
“sao hôm nay em lại đi bộ thế?????”
“không liên quan tới anh!!!!!”
“lên xe tôi chở!!!! đi bộ vậy không mỏi chân hả????”
“không!!!!”
“lên đi mà!!!!”
“không!!!!!”
Cứ thế, nó và hắn lời qua tiếng lại cho tới cửa hàng bánh ngọt Sweet cake……hắn nhờ nó giữa hộ cái xe rồi chạy vèo vào trong mua bánh cho cả hắn và nó……cũng từ ngày biết nó đến giờ mà hắn đâm ra nghiền ăn bánh ở cửa hàng này rồi, công nhận ngon thật……
“cầm đi!!!!!!”_ hắn cười toe chìa trước mặt nó chiếc bánh kem vô cùng ngon mắt, loại mà nó ưa thích……
“cảm ơn!!!!”
“em ăn đi!!!! Đưa xe tôi dắt!!!!”_ hắn vừa nói vừa giữa lấy chiếc xe của mình……

Nó ăn chiếc bánh rất tự nhiên mà không để ý đến ánh mắt dịu dàng của hắn đang hướng về phía nó……cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập lấy hắn……nó sẽ chẳng bao giờ biết được, việc tình cờ gặp nó trên đường đã khiến cho hắn vui mừng đến thế nào……có lẽ hắn phải cảm ơn chị gái mình vì đã cướp xe ô tô của hắn để hắn phải lóc cóc đạp xe đạp tới trường thế này……
“lên xe đi!!!!!”_ hắn kéo áo nó và nói: “đi bộ xa vậy rồi em không mỏi à??????”
“…………”
Nó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu……hôm nay tự nhiên nó dễ tính hơn hẳn mọi ngày……còn hắn thì khỏi nói rồi, khuôn mặt nở một nụ cười tươi sáng nhất……có lẽ chỉ vậy thôi cũng đủ để cho hắn hạnh phúc rồi……
Nó ngồi đằng sau dựa lưng mình vào lưng của hắn, tay phải chống phía trước giữ thăng bằng và nhìn cảnh vật thi nhau chạy về một điểm hun hút trước mặt……cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong tâm trí nó……ngày trước hồi còn tấm bé, bố nó cũng thường chở nó như thế này……hay thật, từ hôm bị đánh úp tới giờ, cứ nhìn thấy hắn hay ở bên cạnh hắn là y như rằng nó nhớ tới bố……thật là lạ lùng……
Nhưng nghĩ đến đây nó mới để ý, cứ mỗi lần nó nói cái gì đó tổn thương hắn, là ngày hôm sau ngay lập tức thái độ của hắn lại thay đổi, ban đầu mới gặp, hắn trầm tính hơn, nhưng giờ cứ thấy nó là mắt hắn lại sáng lên……trên môi lúc nào cũng thường trực một nụ cười……mỗi lần nó mắng hắn, ngày hôm sau, đôi mắt hắn lại sâu thêm một chút, và nồng nàn hơn một chút……thật sự nó không thể lý giải được những điều ấy……thành thật mà nói, với nó, hắn hoàn toàn là một ẩn số không thể hiểu hết được……
“này Prince!!!!!!”
Nó khẽ gọi……
“gọi Minh được rồi!!!!! tự nhiên bắt chước gọi Prince làm gì thế???????”
Hắn đáp lại ngay lập tức……
“thích gọi vậy!!!!!”_ nó nói ngang……
“tùy em!!!!! nhưng tôi vẫn thích gọi tên hơn!!!!!”_ hắn vừa đạp xe vừa nhún vai trả lời……nhưng khuôn mặt hắn vẫn cứ hiện hữu một nụ cười tươi sáng……
“tại sao lại thích gọi tên?????”_ nó thắc mắc……
“tôi thích em gọi tên tôi!!!!!”_ hắn trả lời bình thản……
“tại sao lại thích tôi gọi tên anh?????”_ nó tiếp tục hỏi……
“vì tôi thích em nên muốn em gọi tên tôi!!!! Vậy thôi!!!!”

“những gì tôi nói trước đây anh không để vào đầu sao??????”_ nó hướng đôi mắt lên trên bầu trời, đầu ngả hẳn lên lưng của hắn mà hỏi……
“chẳng phải đã nói rồi sao!!!!!!”_ hắn bật cười thản nhiên trả lời nó một cách rất tự tin: “tôi sẽ khiến em phải thay đổi!!!!! những lời nói của em chỉ làm tôi càng quyết tâm hơn thôi!!!!!”
“không sợ bị tổn thương ư??????”_ nó hỏi giọng lành lạnh u buồn……
“………”_ hắn yên lặng……giọng nói của nó làm hắn cảm thấy xót xa……người bị tổn thương là nó chứ đâu phải hắn……
“sao lại im lặng?????”_ nó khẽ quay đầu nhìn về phía hắn……nhưng chỉ thấy tấm lưng và bờ vai rộng của hắn mà thôi……
“Tôi thà bị tổn thương còn hơn là nhìn thấy em đau khổ!!!!!!! Vì vậy em không cần lo cho tôi đâu!!!!!”_ hắn trả lời với chất giọng đều đều trầm ấm ấy……
Lời nói của hắn dường như có tác dụng khiến cho tim nó khẽ rung lên một nhịp……một cách tự nhiên, nó cảm thấy bình yên khi ở cạnh hắn……lý trí của nó lại một lần nữa bị dao động……
“anh giống bố tôi ghê!!!!!”_ nó buột miệng khen hắn một cách vô thức……
“hả??????”
Hắn có nghe nhầm không????? nó bảo hắn giống bố của nó ư????? Chẳng lẽ từ đầu tới giờ nó cứ coi hắn như bố của nó?????? Không đùa đấy chứ????? hắn muốn làm người yêu nó chứ có muốn làm “bố” của nó đâu!!!!!!!
Có lẽ thắc mắc của hắn là đúng, nhưng chắc hắn chưa ngộ ra được một điều rất hiển nhiên…… “trong đời thường, người con trai phải coi người con gái như con gái của mình thì cuộc sống mới dễ chịu được!!!!!! và ngược lại……”……chẳng biết đến bao giờ hắn mới ngộ ra được điều này nhỉ??????
…………………
Vừa tới trường, nó ngay lập tức nhảy xuống xe và nói:
“cảm ơn”
Rồi nó bước đi để lại hắn đứng nghệt ra đó……từ khi nào mà nó lại nói “cảm ơn” với hắn như thế nhỉ?????? …….ngẩn tò te một lúc hắn mới dắt xe vào trường để gửi……nó thì đi mất dạng từ lâu rồi……nhưng dù không đi theo nhưng hắn biết nó đi đâu, chắc chắn là điểm đến quen thuộc ngày đầu tiên hắn gặp nó……chính là “Thư Viện”……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui