“Ares!!!!!!!”_ nó gọi……
“tao đây!!!!!!”_ Ares tiến lại gần phía nó……
“Sag!!!!!!!!”
“tao đây!!!!!!”_ Sag bước lên……
“Aph!!!!!!!”
“tao đây!!!!!!”_ Aph bước tới đứng ngang với Sag……
“Hes!!!!!!!”
“tao đây!!!!!”_ Hes lại bước ra……
“Hmer!!!!!!”
“tao đây!!!!”_ đến lượt Hmer……
“Hep!!!!!!!”
“tao đây!!!!!”_ rồi đến Hep……
6 trong 12 người lãnh đạo của Hell lần lượt bước ra trình diện trước mặt nó với vẻ lo lắng……
“tao từng nói rằng không cho bất cứ một đứa nào đến Hải Phòng làm loạn!!!!!! bọn mày nhớ chứ??????”_ nó nhìn 6 con người đang đứng trước mặt và nói……
“nhớ!!!!!!!!”_ Ares gật đầu trả lời……
“bọn mày cũng nhớ chứ???????”_ nó nhìn đám còn lại hỏi……
Chẳng đứa nào dám lên tiếng chỉ gật đầu ra hiệu rằng nhớ……
“nếu nhớ thì sao lại để xảy ra chuyện này?????”_ nó gằn giọng lên: “Ares!!!! Mày giải thích thế nào đây?????? Việc quản lý đàn em tao giao hết cho bọn mày!!!!!!! giải thích đi!!!!!!!!”
Dường như không ai trả lời được câu hỏi của nó……nó biết trước là sẽ thế này mà………nhếch mép cười nó nói:
“chắc tao phải tới Hải Phòng một chuyến rồi!!!!!!!!!”
“tao và Hera sẽ đi cùng mày!!!!!!!”_ Ze lên tiếng nói……
“khỏi!!!!!!!”_ nó gạt phắt nói: “mình tao được rồi!!!!!!!”
“nhưng………”_ Hera xanh mặt nhìn nó ngập ngừng……nó đang bị thương thế kia sao có thể đi gặp bọn chúng cơ chứ??????……
“ra ngoài hết đi!!!!!!!”_ nó quay mặt ra chỗ khác và nói như ra lệnh: “tao cần yên tĩnh!!!!!!!!”
Chẳng ai còn dám nói câu nào nữa lủi thủi đi ra ngoài……nhưng tự nhiên Hmer khựng lại đứng nhìn nó như muốn nói gì đó………có điều nhìn nó thì cậu lại chẳng dám lên tiếng………
“còn chuyện gì nữa???????”_ nó quay lại nhìn thấy Hmer vẫn đứng đó thì nhíu mày hỏi: “tao nói rằng ra ngoài hết cơ mà???????”
“nó vẫn đang đợi mày để đi học cùng đấy!!!!!!!!”_ Hmer nói đúng một câu rồi bước nhanh ra khỏi phòng………
“nó” mà Hmer nhắc đến chắc là hắn rồi……nhưng Hmer nhắc thì nó mới nhớ rằng hôm nay là thứ bảy, vẫn phải đi học……nhìn đồng hồ thì mới 4h sáng, tự nhiên nó nghĩ tới những việc mình phải làm trong cái nhà kia và nó cảm thấy mệt mỏi……từ trước tới nay nó chưa bao giờ có cảm giác này, trong lòng cứ bức bối khó chịu……nụ cười của hắn làm nó có cảm giác tội lỗi, sao hắn lại giống bố nó đến vậy chứ??????? Chưa từng nghĩ nó sẽ gặp một con người có nụ cười hiền và tươi sáng giống người bố đã khuất của mình………nhìn hắn nó lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nó cảm thấy mình đã sai ở đâu đó……cảm giác sai trái cứ vây lấy nó khiến nó không còn suy nghĩ được gì nữa………
“trở lại là Hương chưa???????”_ tiếng của Dương lần nữa kéo nó về thực tại………
“rồi!!!!!!!”_ nó bật cười chỉ xuống ghế và nói: “anh ngồi xuống đi!!!!!!!”
“em lại mơ thấy bác à??????”_ Dương ngồi xuống và nhìn nó hỏi: “anh nghe Minh kể lúc mê man em cứ gọi bố!!!!!!!”
“…………”_ nó không nói gì cả……ánh mắt nó tự dưng đượm buồn……
Dương biết nó buồn……khi trở lại với con người thật nó vẫn thường như thế, ánh mắt cứ luôn luôn buồn……có lẽ chính vì muốn quên đi những điều đau buồn nên nó mới phải hóa trang……nó tự biến mình thành hai con người khác nhau thể hiện hai tính cách khác nhau của nó……nó đè nén chính con người thật vào sâu tận cuối của tâm hồn mình………nhưng chỉ trong hơn một tháng nay thôi Dương đã nhìn thấy con người thật của nó xuất hiện, nó tức giận một cách vô thức nhưng lại không phải của Hades, nụ cười ngây thơ ngày trước cũng đã xuất hiện thấp thoáng khi nó và anh gặp nhau nói chuyện về cái tên đang theo đuôi nó………chỉ có nước mắt là anh chưa gặp lại, con người của nó ngày trước hay cười cũng hay khóc, mà khóc thì rất dai………nhưng giờ anh thấy cái ánh mắt buồn của nó ngày người bố thân yêu của nó mất đi, anh cảm thấy hình như nó đang trở lại với thời kì đầu của Hades, trở về những ngày đầu tiên khai sinh là con người tàn bạo Hades………
“bố bảo em phải sống thật tốt!!!!!!!!”_ nó cúi gằm mặt xuống, tay phải bấu chặt vào chiếc chăn dày như cố kìm nén cảm xúc và nói: “phải sống thật với chính mình!!!!!! Phải biết tin tưởng vào bản thân!!!!!!!”
“………….”_ Dương nhìn nó yên lặng……chắc chắn tâm trạng nó đang rối bời nên mới nói ra những điều như thế này……anh hiểu nó hơn ai hết……đây chính là lúc nó cảm thấy tồi tệ nhất……anh chỉ nên yên lặng để nó nói hết ra những suy nghĩ suốt 7 năm qua nó che dấu……
“em cảm thấy mình đã sai ở đâu đó!!!!!!!!”_ nó ngước mắt lên nhìn Dương nói: “khi nhìn thấy bố trong giấc mơ, nụ cười hiền ngày trước ấy khiến em cảm thấy tội lỗi!!!!!!! Anh nói đi!!!!! Có phải em đã sai ở đâu rồi không?????”
Dương thoáng ngạc nhiên khi nghe nó nói như vậy……cảm giác tội lỗi ư????? Sao nó lại có suy nghĩ như vậy nhỉ?????? Suốt những năm qua anh theo sát nó, chứng kiến những gì nó làm, anh không một lần ngăn cản nó vì chưa một lần nó vượt qua giới hạn của bản thân………cái sai của nó chỉ là lỡ quên mất bản thân của mình khi sống quá thật trong hai cái vỏ bọc chính nó tạo ra mà thôi……trước anh không hiểu lý do tại sao nó lại thay đổi nhưng giờ khi gặp hắn thì dường như anh đã hiểu, chính hắn đã làm khơi dậy con người thật của nó……nhưng điều này khiến anh lo lắng, con người thật ấy không bộc lộ rõ ràng, nó cứ nhập nhằng giữa hai vỏ bọc tự tạo ấy, anh sợ chính vì sự không rõ ràng này sẽ khiến nó đi quá giới hạn của bản thân và làm những điều không ai tưởng được…… anh sợ đây chính là thời điểm nguy hiểm khiến nó không còn là chính mình……
“em chỉ sai một điều duy nhất thôi!!!!!!!”_ Dương gác chân hai chân lên bàn và nói: “nhưng anh sẽ không nói điều ấy đâu!!!!!!!!!!”
“tại sao???????”_ nó nhìn Dương trân trân với vẻ thắc mắc……
“vì em là người rõ điều đó nhất!!!!!!!!”_ Nhi bước vào phòng cười nói: “chỉ là em chưa nhận ra thôi!!!!!!!!”
“nghĩa là sao???????”_ nó nhíu mày nhìn cả hai hỏi……
Nhi với Dương nhìn nhau như đã có kế hoạch cả rồi………Nhi ngồi xuống bên giường nó và cười nói tiếp:
“chuyện đó để sau!!!!!! Giờ em tính sao với thằng nhóc kia đây??????”
“thằng nhóc nào???????”_ nó ngu ngơ hỏi lại……cảm giác như nó đã từng hỏi lại như thế này ở đâu rồi thì phải……
“lại ngu rồi!!!!!!”_ Nhi gõ nhẹ vào đầu nó và nói: “thì thằng nhóc Prince chứ ai nữa!!!!!!!”
“kệ đi!!!!!!!”_ nó thở dài nói: “giờ cậu ta biết hết mọi chuyện rồi chắc sẽ không theo đuôi em nữa đâu!!!!!!!!!”
“sai rồi!!!!!!!”_ Dương lắc đầu nhìn nó nói: “tên đó si tình thật sự đấy!!!!!!!! vẫn đang ngồi dưới nhà chờ em đi học kia kìa!!!!!!!”
“anh đuổi cậu ta về đi!!!!!!!”_ nó nhún vai nói một cách nhẹ tênh: “nếu cậu ta còn theo đuôi em thì chắc chắn sẽ có nhiều chuyện xảy ra!!!!!!! Nói chung đều phiền cho cả em và cả cậu ta!!!!!!!!”
Dương và Nhi lần nữa tròn mắt nhìn nó……có lẽ đây là lần đầu tiên từ ngày nó thay đổi, nó đã lo lắng cho người khác, và người này lại là hắn, Prince……có lẽ nó không nhận ra nhưng những người ngoài như Dương và Nhi thì cảm nhận được rất rõ vai trò của tên nhóc Prince kia đối với nó………và một lần nữa ánh mắt hai người gặp nhau, cùng nở một nụ cười mỉm nhưng không lộ liễu………có lẽ hai người đã tìm được nhân vật có thể đưa nó trở về với bản thân mình……
“thế có định đi học không???????”_ Nhi nhìn nó hỏi……
“có!!!!!!”_ nó gật đầu……
“bị thương thế này thì học hành gì nữa!!!!!!!”_ Dương phản đối: “ở lại nhà anh đi!!!!!!!”
“không sao!!!!!!!!”_ nó lắc đầu nói: “đã bị thương đến mức không đi được đâu!!!!!!!”
“vậy có hóa trang không??????”_ Nhi hỏi tiếp: “mặt mũi thế này thì sợ em khó chịu!!!!!!!”
“khỏi đi!!!!!!!”_ nó xua tay nói: “chỉ cần buộc tóc lên và đeo cái kính vào là được!!!!!!! Từ giờ em sẽ chẳng hóa trang làm gì nữa!!!!!!!!!”
“kính của em vỡ rồi còn đâu!!!!!!!”_ Dương nói: “anh thấy cái xe máy nằm đè lên vỡ tan rồi!!!!!!!”
“thì mua cái khác!!!!!!!”_ Nhi nói: “chỉ cần không hóa trang thì em muốn gì chị mày cũng chiều!!!!!!!!”
Nhi thực sự thấy vui trong lòng, chỉ cần nó tẩy bỏ lớp hóa trang thì nó đã trở về một phần của chính mình rồi……và cũng có nghĩa bắt đầu từ đây nó sẽ có những hành động và thái độ khác với bảy năm qua……cô đang rất hy vọng về những gì sau này……
“chở em về nhà lấy đồng phục!!!!!!!”_ nó bước xuống giường và nói: “hôm nay khác với mọi ngày đây!!!!!!!”
“để anh chuẩn bị xe!!!!!!!”_ Dương đứng dậy nói: “còn tên nhóc kia thì sao????? những người khác nữa!!!!!!!”
“chị xuống bảo họ về hết đi!!!!!!!!”_ nó hất mặt bảo Nhi: “em không muốn gặp bất cứ ai cả!!!!!!!”
“được rồi!!!!!!!!”_ Nhi gật đầu rồi kéo tay Dương đi xuống nhà………
Nó quay người vài cái cho đỡ mỏi, những vết thương trên cơ thể nó bây giờ mới thấy đau……nhìn vào trong gương, nó thật sự chẳng còn nhận ra mình nữa, giờ chẳng còn là Cenderella như con Trân vẫn hay gọi cũng chẳng còn là Hades nữa……trông nó bây giờ thảm hại chưa từng thấy, khuôn mặt không hóa trang cũng không còn cảm xúc lạnh lùng……nó dường như thấy xa lạ với con người đang đứng trước mặt kia……
…………………………………
“mọi người có thể về được rồi!!!!!!!!”_ Nhi với tư cách là Hera đứng trước mặt các Dirty của Hell nói: “nó không muốn gặp bất cứ ai lúc này!!!!!!”
“chị ấy không sao chứ Hera?????”_ Ath lo lắng hỏi: “em chưa thấy chị ấy như vậy từ 3 năm trước!!!!!! em sợ quá!!!!!!”
“không sao!!!!!!!”_ Ze cười nói: “lần này anh sẽ không để nó nổi điên đâu!!!!!!!!”
Câu nói của Ze thực sự có tác dụng, anh chưa lần nào ngăn cản Hades mà lần này lại nói ra câu nói này thực sự khiến ai cũng bất ngờ………nhưng nhìn ánh mắt của Ze thì chẳng ai còn lo lắng gì nữa……
Rồi lần lượt mọi người cũng rời khỏi biệt thự của Dương, chỉ còn mình Pos là còn nán lại như chưa muốn về………lúc nhìn thấy nó đang đứng cơ thể bê bết máu anh đã thực sự hoảng hốt, không phải vì nó bị thương mà anh hoảng vì nó chính là cô bé “mắt kính” trong quán bar của Cherry……cô bé mà người bạn cũng là cấp trên của anh rất mực yêu mến và dõi theo……không thể tưởng tượng được cô bé ngây ngô thường cười vui nói chuyện với anh lại là Hades tàn bạo………giờ anh không biết đâu mới là con người thật của nó, làm sao nó có thể sống hai cuộc sống ngược nhau đến như vậy……
“có chuyện gì sao Pos??????”_ Ze vỗ vai Pos hỏi: “tao thấy khi nhìn thấy Hades đứng đó thì mày có vẻ gì đó rất bất ngờ!!!!!!! Từng gặp nó với khuôn mặt khác rồi phải không??????”
“sao mày…….?????”_ Pos bất ngờ trước câu hỏi của Ze……
“rồi mày sẽ hiểu!!!!!!!”_ Ze vỗ vai Pos cười nói: “giờ thì về đi!!!!!!!”
Biết là chẳng thể làm gì hơn nên Pos đành thất thểu đi về……Dương quay lại nhà thì hắn vẫn ngồi đó, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ đồng thời có chút lo lắng………Dương lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh hắn hỏi:
“sao chưa về????? tính ở lại đây luôn à?????”
“tôi đợi Hương!!!!!!!!”_ hắn trả lời ngắn gọn……
“khỏi đợi!!!!!!!”_ Dương nói một cách nhẹ tênh: “tôi sẽ đưa cô bé về!!!!! cậu không cần phải lo lắng!!!!!!”
“……………”_ hắn không nói gì nhưng đôi mắt lại vô cùng tức giận nhìn Dương……
“về đi!!!!!!”_ Dương đứng dậy buông quay lưng nói với hắn: “cậu chưa biết mình đã yêu phải ai đâu!!!!!!”
Hắn nhìn theo cái dáng đi của Dương mà trong đầu hiện rõ một dấu hỏi……anh ta nói vậy là ý gì??????? ……nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng dậy đi về, hắn biết trước nó sẽ không muốn nhìn thấy hắn rồi mà……giờ nếu muốn gặp nó thì tốt nhất là chăm chỉ đến lớp mà thôi……
Bước ra cổng, hắn nhìn trời, cũng đã hửng sáng rồi, xe máy thì cho đi tự do nên giờ phải cuốc bộ về nhà thôi……
“này Minh!!!!!!”_ tiếng của Tuấn vang lên đằng sau khiến hắn hơi giật mình quay lại……
Tuấn đang đứng dựa người vào tường bên cạnh chiếc xe máy của mình, có lẽ cậu đang đợi hắn………
“mày chưa về à??????”
“tao đợi mày!!!!!!!”_ Tuấn ném cho hắn cái mũ bảo hiểm và nói: “lên xe đi!!!!!”
Hắn ngồi lên xe và để Tuấn chở về nhà……
……ROẸT……
Nó vung tay quẹt con tuýt ba cạnh mạnh xuống đất phát ra một âm thanh ghê rợn kèm theo một ánh sáng lóa lên trong tích tắc……với ánh mắt kiêu ngạo và giọng nói lạnh băng, nó cất tiếng hỏi:
“BỌN MÀY LÀ AI???????”
Tiếng hỏi của nó dường như làm đóng băng cả không gian khiến cho bọn kia phải có chút e ngại……bị rơi vào hoàn cảnh này rồi mà nó chẳng hề nao núng hay tỏ ra sợ hãi chút nào……câu đầu tiên nó hỏi lúc nào cũng là danh tính những kẻ đang đứng trước mặt, đó gần như là thương hiệu của Hades nó rồi……bất cứ ai cũng phải xưng danh trước nó……
“CHẮC CHƠI BẨN LÀ BẢN TÍNH CỦA BỌN MÀY!!!!!! DÁM ĐÁNH MÀ KHÔNG DÁM XƯNG TÊN THÌ THẬT LÀ NHỤC MẶT!!!!!!!!!!”_ nó tiếp tục nói khi bọn kia chẳng đứa nào dám trả lời câu hỏi của nó………
“nói hay lắm!!!!!!!!”_ một tiếng nói khả ố vang lên kèm theo tiếng vỗ tay bôm bốp: “không hổ danh là Hades!!!!!!! Một cái kính cũng đủ hạ gục hai người!!!!!!!!!”
Nó nhíu mày nhìn thằng vừa lên tiếng……tên này có vẻ gì đó giang hồ nhưng hình như lại không phải, cách ăn mặc thì là dân bão chắc rồi nhưng lại không phải của Hà thành……trông ngoại hình thì chắc là đại gia của Hải Phòng……
“mày là thằng nào?????? Dân bão thì liên quan gì tới tao???????”_ nó hất mặt về phía tên đó hỏi……
“tao là quân của anh trai đứa mày làm cho sống dở chết dở!!!!!!!”_ tên đó tối sầm mặt gườm nhìn nó nói: “vậy đủ liên quan chưa??????”
“những đứa tao làm cho như thế nhiều lắm!!!!!!!!”_ nó cười nhếch mép cười ngạo mạn nói: “và chưa từng một lần tao để tâm đến những thằng đó!!!!!! Nói xem đó thằng khốn khiếp nào???????”
“mày………”_ tên kia tức sôi máu khi nghe những lời khinh bỉ của nó……rồi tên đó quát lên: “CHÉM CON CHÓ ĐÓ CHO TAO!!!!!!!!”
Nó nhếch môi cười khi đám kia lăm le cầm tông cầm tuýt tiến lại gần……với con tuýt ba cạnh trên tay nó liếc mắt nhìn xung quanh quan sát từng hành động của đám giang hồ……và đồng loạt cả lũ đó lao tới, nó chuẩn bị thế định lao lên thì………
……KÍT…ÍT…ÍT……RẦM…..ẦM….ẦM…….Á….Á….Á…..Á……
Tiếng động kinh hoàng và những tiếng thét thất thanh khiến nó giật mình quay phắt lại đằng sau……một chiếc xe ga chẳng biết của loại nào đang lao về phía nó với tốc độ lết kinh điển bỏ lại đằng sau là hai ba thằng đang nằm quay đơ vì bị xe lao thẳng vào người……nó nhảy phốc sang một bên tránh và tìm kiếm chủ nhân của con xe tội nghiệp kia……
……BỐP……KENG……
Nó giật mình lần nữa quay lại phía sau……hắn đột ngột xuất hiện sau lưng nó và ột tên đang định chém lén nó một cú đấm như trời giáng……nó trợn tròn mắt lên nhìn khuôn mặt hắn đang ướt đẫm mồ hôi và nét mặt phảng phất nỗi lo sợ gì đó………hắn quay lại phía nó, đôi tay hắn vội vàng chạm vào khuôn mặt nó với độ run khinh khủng, hắn cầm vai nó lắc trái lắc phải miệng không ngừng nói với giọng lo lắng hết mức:
“cậu không sao chứ????? Không bị thương chỗ nào chứ??????”
Tay hắn run lên từng chặp……nó tròn mắt nhìn hắn ngạc nhiên đến độ không nói được gì chỉ lắc lắc cái đầu cho hắn yên tâm……
Những tiếng rên rỉ vang lên kéo nó và hắn trở lại với thực tại……đẩy nó về phía đằng sau lưng mình, giật lấy con tuýt nó đang cầm trên tay, hắn nhìn lũ kia với ánh mắt căm phẫn gầm lên:
“BỌN KHỐN CHÚNG MÀY ĐANG LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ???????”
“MÀY LÀ THẰNG NÀO MÀ DÁM XEN VÀO CHUYỆN CỦA BỌN TAO?????????”_ thằng cầm đầu với khuôn mặt hơi tái gằn giọng lên hỏi hắn………
“bọn mày không cần biết!!!!!!!”_ hắn cầm lấy tay của nó siết chặt và nói: “cái lũ cậy đông hiếp yếu như mày không xứng để tao nói tên!!!!!!!”
“thằng chó này!!!!!!!!”_ tên đó lần nữa bị khiêu khích bằng lời nói khinh thường của hắn……rồi lần nữa tên đó hét bảo bọn đàn em lao vào đánh hắn và nó………
Hắn nắm chặt tay nó kéo về gần sát vào mình thì thầm nói:
“bám sát tớ!!!!!! Đừng hành động gì cả!!!!!!!”
Rồi hắn lao lên tay phải cầm tuýt phang cho từng thằng một còn tay trái giữ chặt lấy nó………nó bị kéo theo từng bước di chuyển của hắn một cách bị động, lần đầu tiên nó biết đến cảm giác được bảo vệ, trong hoàn cảnh này nó không thể hành động gì được, nó không nghĩ hắn lại tới nhanh đến như vậy……
Hắn một tay đánh lại năm sáu người, một tay che chắn cho nó……bỗng một trong số những tên bị xe của hắn tông phải đứng lên và lao vào hắn từ phía sau……nó trợn trừng đôi mắt của mình nhìn tên đó định đá ột cái thì bất chợt hắn kéo tuột nó về phía sau, con tuýt vung tới phang thẳng vào mặt tên kia một cái khiến hắn tứa máu mồm nằm vật xuống đất……nhưng……
……XOẸT……
Một lưỡi kiếm lao đến chém một phát vào cánh tay phải của hắn khiến hắn bất ngờ giật mình quay nhìn, con tuýt trên tay bất ngờ bị buông xuống……vài giây sau hắn tung chân lên đá bay cây kiếm dài sáng bóng trên tay thằng đánh lén……..một con tuýt nữa hướng thẳng vào đầu hắn mà phang xuống………hắn nhíu mày vì biết sẽ không tránh được định đưa cánh tay trần vừa bị chém lên đỡ thì nó lao ra đá thẳng một phát vào bụng khiến cho tên cầm tuýt khựng lại cúi gập người xuống, nó tiện tay đấm luôn ột phát nằm vật xuống………nó quay sang hắn quát:
“CẬU ĐIÊN À?????? SAO PHẢI BẢO VỆ TÔI CHỨ??????”
“ĐÃ NÓI ĐỪNG CÓ HÀNH ĐỘNG GÌ CƠ MÀ!!!!!!!!!”_ hắn trợn mắt tức giận quát vào mặt nó: “ĐỂ TỚ BẢO VỆ THÌ CÓ SAO CHỨ????????”
“………”_ nó ngạc nhiên……đây là lần đầu tiên hắn to tiếng với nó……
Giờ tất cả chỉ còn lại đúng 3 người……nó vốn có định ra tay đâu nhưng hắn thất thế thì trong vô thức nó đã hành động……nó cũng không hiểu mình bị sao nữa, có lẽ nó không muốn thấy những người bên cạnh mình bị tổn thương chăng??????? Khi nhìn thấy hắn bị chém vào tay thì nó chợt hốt hoảng, giống như cái hôm Ath bị chém vì bảo vệ nó vậy………chỉ là hôm ấy nó không bộc lộ sự hốt hoảng đó ra mà thôi………
Thằng cầm đầu khuôn mặt tái đi khi thấy quân của mình nằm lê lết dưới tay một thằng vô danh tiểu tốt như hắn………bỗng đằng xa có tiếng xe máy gầm rú lao về phía chúng với tốc độ kinh hoàng………nó quay ngoắt về phía ánh sáng chờ đợi, hắn cũng nhìn theo về hướng đó……nhưng xuất hiện trước mắt nó lại là những tên dân chơi có phong cách kì quặc, gần hai chục tên mà tên nào cũng đội mũ bảo hiểm, đi xe toàn loại phân khối lớn từ 400cc trở lên……
Mặt nó tối sầm lại, rút tay ra khỏi tay của hắn……hắn hơi giật mình trước thái độ của nó định nắm lại nhưng nó đã dùng tay của mình xé phăng một mảnh từ cái áo màu đen trên người……hắn quát:
“cậu làm cái gì thế hả????? sao lại xé áo??????”
Nó không trả lời mà kéo tay hắn xuống……dùng mảnh vải vừa xé ấy băng chặt vào vết thương của hắn để cầm máu……đôi mắt nó bây giờ băng giá và rất đáng sợ……băng xong nó quay ngoắt về phía hội xe và nhìn với vẻ tức giận……
Lúc này bọn kia đã hạ hết mũ và xuống xe, một trong số hai chục tên đó nó thấy khá quen……tên đó đi chiếc xe đua màu đỏ chói cùng bộ đồ màu đen, trông khá công tử nhưng ánh mắt thì mang sự ngông cuồng………
“BỌN MÀY LÀ AI???????”_ nó gằn giọng hỏi……
“một cô gái ư??????”_ tên công từ nhìn nó từ đầu đến chân rồi nhìn tên cầm đầu hỏi bằng một giọng rất nghiêm nghị: “bọn mày đánh một cô gái à?????”
“cô ta chính là Hades đấy anh Đại!!!!!!!”_ tên đó nhìn tên công tử chỉ thẳng vào nó trả lời: “đến hôm nay em mới biết được mặt thật của cô ta!!!!!!!”
Những tiếng xì xầm vang lên trong hội xe đua ấy……có lẽ nhân vật Hades tàn nhẫn lạnh lùng là con gái khiến cho bọn họ có một cú shock khá lớn………
“………”_ tên công tử tên Đại quay ngoắt sang nhìn nó……ánh mắt nhíu lại có vẻ khó chịu cực độ……
Hắn vội vàng kéo nó lấp vào sau lưng hắn để tránh cái ánh mắt soi mói kia………
“thằng nhóc nào kia????? 11 tên Dirty đâu???????”_ Đại quay nhìn tên kia ánh mắt rực lửa gằn giọng hỏi: “tao bảo thanh toán hết bọn nó cơ mà?????? mày làm ăn thế đấy hả???????”
“dạ……dạ……em……”_ tên kia co rúm người trước ánh mắt đáng sợ của Đại……
Không để tâm đến thằng đàn em nữa, Đại quay nhìn nó và hắn với ánh mắt khó chịu rồi quay sang chỗ những thằng đi cùng nói:
“bọn mày giải quyết đi!!!!!!!”
Buông lại đúng một câu rồi tên Đại đội mũ lên và lên xe phóng đi thẳng……bọn còn lại đứa nào đứa nấy rút trong người ra những cây kiếm sáng loáng nhếch mép cười tiến tới phía hắn và nó……những tên bị đánh đều đã đứng dậy và cầm lại vũ khí của mình………giờ thì nó và hắn lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan tứ phía truy hồi……
“rắc rối!!!!!!!”_ nó nghiến răng, đôi mắt long lên những tia tức giận……
“áp lưng vào lưng tớ!!!!!!!!!”_ hắn kéo nó áp vào lưng ánh mắt nhìn đám kia đề phòng nói với nó: “như thế an toàn hơn!!!!!!!!!”
“………”_ nó nhìn hắn rồi nhếch môi cười quay sang chỗ những thằng kia nói: “tự bảo vệ lấy mình đi!!!!!!!!”
Vừa dứt lời thì đám kia lao tới……con tuýt đầu tiên từ phía bên phải nhắm thẳng vào đầu nó phang xuống, nó không né mà dùng tay trái bắt lấy con tuýt đó đồng thời giơ chân lên đá thẳng vào mặt khiến gã đó ngã dúi về phía sau đồng thời đẩy ngã mấy đứa đứng bên cạnh……tay phải nó nhanh chóng nắm lấy đầu cán tuýt phang tới tấp những tên khác……ánh mắt nó không lộ chút sợ hãi nào mà băng giá đến đáng sợ, khóe môi luôn thường chực một nụ cười khinh bỉ kèm theo sự thích thú………
………KENG……BỐP……BỐP………XOẸT……RẦM……
Hắn cũng không thua kém gì nó, trên tay đã cầm một lưỡi kiếm khá dài và sắc, có lẽ cũng như nó, hắn cướp được từ tay bọn kia……tuy nó không để ý nhưng những quả thực hắn đánh rất khá, hắn không tàn nhẫn như nó, cầm kiếm nhưng hắn chỉ dùng lưng kiếm khi chém xuống mà thôi………chính vì vậy mà hắn bị thương nhiều hơn nó, bị tuýt đập vào người, bị kiếm chém liên tiếp trong khi hắn lại quá khoan nhượng không làm chúng bị thương………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...