Trong thư viện, Đặng Đô đang ngồi ngâm cứu sách, tay phải lật từng trang, tay trái đẩy gọng kính, rất có phong thái thư sinh, thứ không hợp với vóc dáng cơ thể của hắn chút nào. Từ đằng sau, một kẻ lạ mặt tiến đến:
"Đặng Đô, nghiên cứu của ngươi đến đâu rồi? Chủ nhân ta đã đầu tư cho ngươi rất nhiều nhưng có vẻ thật vô vọng."
"Ha! Lưu Hoàng, tin tốt cho ngươi đây, biết cái tên Vương Nhật Thiên chứ?"- Đăng Đô nhếch mép.
"Huh? Chưa từng nghe qua."
"Đó là cái tên đứng đầu trong kì thi sát hạch kiến thức với số điểm tuyệt đối 100 điểm."
Hai người nhìn nhau, kẻ tên Lưu Hoàng ngạc nhiên rồi gật đầu hiểu ý.
"Hắn rất có tiềm năng, đưa hắn vào hội chắc chắn sẽ đẩy nhanh tiến trình, nhưng mà chưa biết hắn có chấp nhận hay không."- Đặng Đô thở dài.
"Có người..."- Lưu Hoàng bỗng nhiên trở nên cảnh giác, không quên nhắc cho Đặng Đô.
Đám người mà hắn nhắc tới chính là Tiến Đạt và những người bạn. Không chần chừ, Đặng Đô ra hiệu cho Lưu Hoàng ẩn nấp, nhưng có vẻ là thừa thải. Hắn cũng nhanh tay sắp xếp tập tài liệu trên bàn trốn, nhưng không kịp. Đám Tiến Đạt đã đến nơi và nhận ra hắn.
"Ái chà chà! Ai đây ta?"- Tiến Đạt cà khịa.
"Một con bò thư sinh? A ha ha...!"- Một thằng trong đám hùa theo. Bỗng nhiên, cả đám quay lại nhìn, rồi hắn bắt đầu im lặng.
"Tắm biển là được rồi đó mày!"
"Nhà mày cũng giàu mà cũng không đủ tiền mua mắm muối cho mày à!"
"Bố mày đéo quen thằng này!"
"Bớt nhạt cho đời thêm mặn."
Tiến Đạt nhìn qua Đặng Đô, rồi chợt phát hiện đống tài liệu mà hắn đang cầm, xem chừng nó rất là quan với hắn a. Tiến Đạt giật lấy tập tài liệu rồi lật từng trang.
"Ái chà chà! Gì đây? Giả thuyết tụ linh cho tư chất Bạch sắc? Là cái đéo gì?"
"Thằng khốn! Trả đây."- Đặng Đô định giành lại tập tài liệu, nhưng lũ tay chân của Tiến Đạt đã nhanh chóng áp chế hắn xuống đất. Tuy rất đô con nhưng cơ bắp của một người bình thường không thể nào so sánh với cơ bắp được cường hóa với linh lực. Biết là vô ích, nhưng Đặng Đô vẫn tiếp tục vùng vẫy với hy vọng bảo vệ được tập tài liệu quý giá mà hắn và hội Bạch Lạng Nha phải nghiên cứu vất vả để có được.
Không! Hắn thà chết còn hơn nhìn thứ đó rơi vào tay bọn chúng.
Vẫn còn một hy vọng, Lưu Hoàng! Một suy nghĩ bất chợt vụt qua đầu của Đặng Đô. Đối với Lưu Hoàng, chủ nhân của hắn là trên hết và tập tài liệu đó rất quan trọng với chủ nhân của hắn, vậy nên chắc chắn hắn sẽ không nhắm mắt cho qua chuyện này.
Đúng như hắn nghĩ Lưu Hoàng bỗng từ đâu lao đến, giành lấy tập tài liệu rồi định tiện tay giải thoát luôn cho Đặng Đô. Nhưng không như kế hoạch, tên Tiến Đạt không phải dạng vừa, so với đám năm nhất thì hắn thuộc một trình độ khác, vậy nên các giáo viên khá quan tâm đến hắn. Chỉ ngay khi Lưu Hoàng định chạy đến chỗ Đặng Đô, tay hắn đã bị Tiến Đạt giữ lại.
"Mày đã thua ngay khoảnh khắc mày định cứu nó rồi."- Tiến Đạt cường hóa tay hắn rồi đấm thẳng vào mặt Lưu Hoàng, Lưu Hoàng kịp đưa tay bọc linh lực của hắn lên đỡ đòn những cũng vô ích.
Ầm...!
Lưu Hoàng như bao cát bị đập mạnh xuống đất, tập tài liệu trên tay hắn cũng vì thế mà bay tứ tung khắp phòng. Phun chiếc răng mới gãy ra khỏi miệng, Lưu Hoàng gắng gượng đứng dậy. Như không cho hắn cơ hội, Tiến Đạt tiếp tục đấm vào bụng hắn thêm lần nữa khiến hắn nằm đo đất, lần này hắn không thể đứng dậy được nữa.
Hy vọng cuối cùng đã mất.
"Có vẻ thứ này quan trọng với các ngươi nhỉ?"- Tiến Đạt nhặt lên một tờ trong tập tài liệu xem qua và rồi bắt đầu xé.
"Thằng chó! Trả lại cho tao.!"- Đặng Đô cố hết sức xoay mình và thoát khỏi bè lũ của Tiến Đạt, rồi lập tức lao về phía hắn.
Ầm...!
"Mày muốn chạm vào chúng ta bằng cánh tay bẩn thỉu đó ư, tên thường dân phế vật?"
Lại một lần nữa, Tiến Đạt lại cường hóa tay hắn rồi đấm vào Đặng Đô, không mạnh như lúc trước nhưng như vậy là quá đủ so với cơ thể của người không có linh lực bảo vệ, may mắn là tên to con vẫn giữ được ý thức.
"Ủa? Gì đây?"- Một giọng nói quen thuộc cắt ngang sự căng thẳng trong căn phòng.
"Ái chà chà! Tưởng ai, hóa ra là bè lũ phế vật."- Tiến Đạt quay sang nhìn hắn.
"Oh! Ý tưởng chiết suất linh lực cũng khá ổn đấy nhỉ, nhưng mà không an toàn chút nào! Hmm..."- Hắn vẫn tiếp tục đọc tập giấy, không thèm để ý xung quanh.
"Thằng kia, tao nói mày đấy!"- Tiến Đạt cau mày.
"Này Đặng Đô, toàn bộ thứ này là ngươi tự nghĩ ra sao? Tuyệt thật!"- Hắn vẫn bình thản quan sát tập giấy.
"Này thằng phế vật, mày xem thường tao đấy hả?"- Tên Đạt vẫn cà khịa.
"C-Chạy đi... Vương... Nhật Thiên...! Chuyện này... không liên quan... tới ngươi..."- Mặc dù toàn thân bị thương đến mức không thể đứng dậy, Đặng Đô vẫn lo lắng cho Thiên.
"Sao phải chạy nhỉ? Không phải chúng ta là bằng hữu của nhau sao?"- Thiên thản nhiên.
Đặng Đô đang cố gắng đuổi Thiên đi thật xa, hắn không muốn
Đến lúc này, Tiến Đạt không thể chịu nổi. Bị lơ tận hai lần, mà người lơ hắn lại chính là một tên thường dân phế vật. Nhân lúc thư viện vắng vẻ, hắn dự định cho Thiên một bài học để sau này còn biết trên biết dưới.
"Sai lầm lớn nhất của ngươi là không chịu chạy dù đã có người cảnh báo. Các ngươi, lên!"- Tiến Đạt ra lệnh. Lập tức, 4 người trong số đồng bọn hắn lao lên hội đồng Thiên, nhưng trước khi bọn chúng kịp chạm vào hắn thì:
"No.01!"
Bốp! Rầm!
Một khối cầu kim loại đen bất ngờ lao thẳng vào bốn đứa nó, đẩy lũ phiền phức qua một bên.
"Thường dân? Phế vật? Lúc nào cũng bô bô mấy thứ đó, lũ quý tộc các ngươi lúc nào cũng rác rưởi như vậy sao?"- Thiên cau mày lườm Tiến Đạt.
"Các ngươi bị sao thế? Nó chỉ là một thằng bạch sắc vô năng thôi đấy!"- Tiến Đạt bất ngờ.
Đám còn lại nghe vậy cũng liền lao vào hội đồng Thiên. Lần Này không cần sự giúp đỡ của quả cầu kim loại nữa, hắn sử dụng một loại võ thuật khá giống loại võ Judo mà hắn được Ma Vương tiền nhiệm truyền dạy lúc đó. Loại võ này thiên về kỹ năng lấy nhu thắng cương, không cần sử dụng quá nhiều sức. Muốn đánh bại loại võ này phải đạt được cảnh giới bao bọc linh lực vào các bộ phận trên cơ thể, hay còn gọi là cảnh giới Bọc Linh, thứ mà Lưu Hoàng đã sử dụng lúc trước.
Để đạt được cảnh giới này, nhất định phải tụ linh lên cực hạn Linh Sĩ, tức giai chuẩn bị đột phá thành Linh Úy. Ở giai đoạn này linh lực trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bành trướng để thích nghi với việc đột phá. Nếu ở giai đoạn Linh Sĩ, lượng linh lực của một người chỉ vừa lấp đầy cơ thể thì ở giai đoạn cực hạn Linh Sĩ, lượng linh lực lại có xu hướng tràn ra ngoài và bao bọc quanh cơ thể. Bởi vậy, các linh thuật sẽ được cường hóa khả năng, hiệu quả sẽ cao hơn. Ví dụ: Ở giai đoạn Linh Sĩ cấp 1, khi sử dụng linh thuật cường hóa lên một bộ phận cụ thể, lượng linh lực sẽ tụ lại và tóm gọn trong bộ phận đó; còn ở giai đoạn cực hạn Linh Sĩ, lượng linh lực quá nhiều khiến cho bộ phận không chịu đựng nổi, lượng linh lực lúc này sẽ tràn ra ngoài và bao bọc bộ phận với số lượng lớn, khiến những đòn đánh giờ đây có thể tăng tầm và hiệu quả của chúng cũng lớn hơn rất nhiều.
Vì bọn chúng vẫn chưa đạt đến cảnh giới này, Thiên dễ dàng hạ gục bọn chúng trong nháy mắt rồi đưa tay lên khiêu khích Tiến Đạt. Lúc này, từ một góc, Đặng Đô vẫn hoang mang về những chuyện đang xảy ra:
"Có thể đánh bọn chúng dễ dàng như vậy, thật khó tin. Nhưng Tiến Đạt đã đạt đến cực hạn Linh Sĩ, kì thực hắn không dễ đối phó chút nào."
"Ha! Tưởng ba cái thứ con nít đó có thể đả thương được ta sao?"- Tiến Đạt trợn mắt, hắn bắt đầu thủ thế, bọc linh lực vào cánh tay rồi lao về phía Thiên làm một quả phủ đầu.
Ầầm....!
Đòn đánh dữ dội làm không gian trấn động, khói bụi mịt mù. Tưởng chừng Thiên đã đo đất ngay trong cú đấm đó, nhưng Tiến Đạt lại thu tay, lui về thủ thế.
"T-tên này thật sự không có linh lực sao?"
Đằng sau đám bụi, Thiên vẫn đứng ở đó như chưa có chuyện gì. Trên tay hắn là một cánh tay máy màu đen với các đường mạch màu đỏ như máu.
"Đến lượt ta."- Thiên đưa tay về phía sau, tạo thế chuẩn bị lao về trước, hệ thống phản lực trong cánh tay máy cũng bắt đầu kích hoạt.
Ầm!
Hệ thống phản lực hoạt động, đẩy tất cả lượng khí nén được ra phía sau khiến Thiên lao về phía Tiến Đạt với tốc độ cực nhanh.
Một đòn tấn công không thể né, Tiến Đạt như một quả bóng bị đập mạnh vào tường, hắn lãnh trọn đòn rồi bất tỉnh.
Một kẻ vô năng đánh bại một kẻ ưu tú chỉ trong một đòn.
"Cái quái gì vừa xảy ra vậy?"
Khỏi phải nói cũng biết điều này khó tin đến mức nào. Tất cả những người chứng kiến đều há hốc, hết nhìn Tiến Đạt rồi lại quay sang nhìn Thiên. Đặng Đô cũng ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười:
"Có lẽ hắn ta sẽ là người viết nên trang sử mới cho những kẻ vô năng như chúng ta rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...