Sau khi đến bệnh viện, đăng ký khám bệnh, lấy số rồi ngồi trên băng ghế chờ trước cửa phòng khám. Giản Ninh ngồi cạnh Nhậm Nguyên, để Nhậm Nguyên dựa vào vai mình, thỉnh thoảnh sẽ nói chuyện với nhau.
Giản Ninh không ngừng nhìn quanh cửa phòng khám rồi nhìn vào trong, sau đó lại là một người đi ra, số người xếp hàng phía trước cũng giảm bớt từng người một, y tá vẫn kêu từng số. Nhậm Nguyên không đỡ hơn chút nào, sắc mặt vẫn tái nhợt, tay vẫn ôm bụng như cũ.
“Nhậm Nguyên, cậu ổn không?”
“Ừm, đừng lo, chỉ là đau dạ dày thôi.” Nhậm Nguyên nghĩ, tại sao bây giờ lại giống như chính mình an ủi ngược lại Giản Ninh vậy? Rõ ràng mình mới là người bệnh mà.
“Số 16, Nhậm Nguyên!”
“Có!”
Giản Ninh lên tiếng, sau đó đi vào phòng khám với y tá, nhìn thấy bác sĩ mặc áo choàng trắng ngồi bên trong, lần đầu tiên cậu cảm thấy mặc bộ quần áo này lên người lại đẹp như vậy, không hề chướng mắt chút nào cả!
“Bác sĩ, cậu ấy bị đau dạ dày, nhờ bác sĩ xem giúp.”
Nhậm Nguyên được đỡ nằm xuống, bác sĩ cầm ống nghe, đi tới đứng bên cạnh Nhậm Nguyên, lấy tay nhấn vào vị trí dạ dày bị đau vài cái, sau đó lại nghe một chút, Giản Ninh không hiểu đó là quá trình gì, nhưng thấy bác sĩ làm thế liền cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Sẽ không có vấn đề gì chứ?!
“Là do ăn bậy, dạ dày bị viêm, tôi sẽ kê đơn thuốc, uống thuốc xong sẽ không có chuyện gì.” Bác sĩ thoáng nhìn vẻ mặt lo lắng của Giản Ninh, không nói lời nào trở lại ghế ngồi của mình, viết ‘xoạt xoạt xoạt’ vài tên thuốc, sau đó đưa cho cậu ra ngoài lấy thuốc.
Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, may là không bị bệnh gì nặng, không phải…
Không phải là cái gì, Giản Ninh cũng chẳng biết, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng đã không còn nửa, cả người cũng thả lỏng không ít.
Để cho Nhậm Nguyên ngồi nghỉ ngơi, Giản Ninh một mình chạy đến trước cửa lấy thuốc. Trả tiền thuốc xong mới quay trở về chỗ Nhậm Nguyên.
“May là mang theo đủ tiền, không thì chẳng biết làm sao mới được.”
“Ừm, về nhà đi, họ xin phép cho chúng ta rồi, không cần về trường.” Dạ dày Nhậm Nguyên đã dễ chịu hơn một chút, vẫn còn chịu đựng được nên không muốn ngồi lâu ở bệnh viện, thấy Giản Ninh quay về liền oán trách một câu, sau đó đứng lên nói, “Cậu cũng không cần phải về học.”
“Xin lỗi, mình…”
“Sao vậy? Đột nhiên lại nói xin lỗi, thật sự nghe không quen nổi!”
Nhậm Nguyên và Giản Ninh cùng nhau ra khỏi bệnh viện, Giản Ninh vẫn đỡ lấy Nhậm Nguyên, âm thanh nói chuyện rất khẽ nhưng rất rõ ràng. Lời xin lỗi của Giản Ninh khiến Nhậm Nguyên bất ngờ, quan hệ giữa Giản Ninh và Nhậm Nguyên rất tốt, hai người bọn họ rất ít khi nói ‘xin lỗi’ và ‘cảm ơn’ với nhau.
Nhìn gò má Nhậm Nguyên, Giản Ninh mở miệng muốn nói gì đó nhưng ấp a ấp úng hết cả buổi mới lên tiếng, “Sáng nay lúc mình vào lớp nghe bọn họ nói hôm qua cậu đến lớp tìm mình, mình… Uầy, không phải mình cố ý gạt cậu mình phải ở lại kiểm tra sau khi tan học, mình không nghĩ là cậu sẽ quay lại tìm mình, mình chỉ cảm thấy, cảm thấy sau này cậu và Phương Linh Linh bên nhau thì người anh em là mình đây sẽ bị vứt qua một bên.”
Giản Ninh nói một hơi thật dài xong mới nhìn Nhậm Nguyên, cậu cũng không biết Nhậm Nguyên nghĩ gì, có cảm thấy cậu rất phiền phức hay không, thực tế cậu cũng tự cảm thấy mình rất phiền.
“Nói cậu IQ không cao, ai dè là không cao thật!”
“Này, cậu nói chuyện khách sáo chút đi, mình rất ít khi nói lời xin lỗi dài như vậy mà cậu còn không chấp nhận, thật sự là không nể mặt nhau!” Giản Ninh trừng mắt liếc Nhậm Nguyên, sau đó đón xe, nhét người kia vào trong xe.
Đồ không biết tốt xấu!
Về đến nhà, mở cửa nhà Nhậm Nguyên ra, Giản Ninh đỡ Nhậm Nguyên nằm lên giường, phỏng đoán giờ này chắc chắn mẹ mình đang xem tivi, nếu biết bọn họ về rồi, nhất định sẽ hỏi một đống câu hỏi.
“May là cậu nhanh trí không cho mình dẫn cậu về nhà mình, không thì mình chẳng thể nào giải quyết mẹ được!” Chăm sóc cho bệnh của Nhậm Nguyên giảm bớt, Giản Ninh kéo cái ghế bên cạnh ra, nghiêng mặt nhìn Nhậm Nguyên đang nằm trên giường cách mình không xa.
Nhậm Nguyên chịu không được nên bật cười, sau khi uống thuốc xong, bên trong dạ dày đã thoải mái hơn nhiều, nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
“Giản Ninh, cậu cũng tìm bạn gái đi!”
“Tìm làm gì, mẹ mình mà biết nhất định sẽ chặt chân mình, hơn nữa còn phải nhắm mục tiêu vào trường đại học trọng điểm, không thể lãng phí thời gian cho chuyện tình cảm yêu đương ~”
“Phải phải phải, chỉ mình cậu có chí hướng, còn bọn mình thì không!” Nhậm Nguyên nhịn không được trêu chọc, Giản Ninh này thật đúng là một tên ngốc.
“Này, cậu phải bổ túc cho mình những tiết của nửa ngày hôm nay, nếu không, mình không theo kịp chương trình thì sẽ hỏi cậu, ai bảo thành tích của cậu tốt hơn mình.” Giản Ninh chợt nhớ tới chuyện đó, hung hăng liếc mắt nhìn Nhậm Nguyên.
Nói cậu ấy là đồ ngốc, thật sự vẫn là đồ ngốc! Nhậm Nguyên thất vọng trong lòng, ngoài miệng đồng ý: “Biết rồi, cuối cùng cậu cũng đồng ý mình thông minh hơn cậu.”
“Không phải, cậu chỉ có thành tích cao hơn mình thôi, còn EQ mình cao hơn cậu!”
Lần này Nhậm Nguyên không nhịn được nữa, lớn tiếng cười ha ha ha, nhìn Giản Ninh đang ngớ ngẩn, lại cười đến mức không nín được, lần này Giản Ninh không tha cho người ta nữa, nhào lên giường, đè người ta xuống dưới, doạ dẫm nói, “Cười cười cười, cười cái rắm! Còn cười nữa, không cho cậu cười!”
“Được được được, mình không cười!”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trên mặt và ánh mắt đều dạt dào ý cười, Giản Ninh nhéo hai má Nhậm Nguyên cho hả giận, phồng mặt lên, bị tức đến chết.
Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh đang phồng mặt, không hiểu sao lại sững người một chút.
“Nhìn nhìn cái gì? Này, cậu và hoa khôi lớp kia đã tiến đến bước kia chưa?” Dù ngoài mặt Giản Ninh nói không có hứng thú với những chuyện yêu đương, nhưng nam sinh ở tuổi này, trong lòng ai cũng có một chút xuân tình ngây thơ âm thầm chuyển động.
“Cô ấy ngồi sau xe mình, còn sau đó nữa,… thôi, nói không rõ, mình không biết, cậu hỏi mình mình hỏi ai?!” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, có thể thấy rõ từng sợi lông tơ và lông mi tinh tế trên mặt Giản Ninh.
“Hả? Cậu cũng không biết à, mình còn tưởng cậu là người cái gì cũng biết chứ!”
“Nhưng mà mình từng nghe những người kia nói rồi, cậu có muốn mình thử cho cậu xem không?” Nhậm Nguyên nhìn đôi môi mở ra khép lại của Giản Ninh lúc nói chuyện, đột nhiên nhả ra một câu.
Giản Ninh hứng thú nhìn Nhậm Nguyên, nghiêm túc hỏi, “Làm mẫu thế nào?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Giản Ninh, cái đầu luôn giữ được sự minh mẫn trong nhiều năm qua của Nhậm Nguyên bỗng chốc trở nên không tỉnh táo, nhìn ánh mắt dần dần trở nên khó hiểu của Giản Ninh.
Là sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...