Lớp mười hai khai giảng sớm hơn một chút so với những lớp khác, Giản Ninh và Nhậm Nguyên lấy bao lớn bao nhỏ từ tay cha mẹ, thành công trở thành bạn cùng phòng.
Lúc Đinh Lượng và Tần Quyên biết chuyện, mang theo ánh mắt mập mờ nói hai người bọn họ đúng là mưu mô bất lương, vậy mà ở lại trường, còn ở chung phòng, căn bản là có mục đích khác! Đan Thần cũng dẫn Phương Linh Linh theo, Đan Thần nói tiếp, Phương Linh Linh đứng bên cạnh chỉ có thể cười, đỏ mặt.
So với mấy người này, cô là người đơn thuần, tiếp xúc với Đan Thần suốt một kỳ nghỉ cũng chỉ dám nắm tay, còn chưa từng hôn môi.
Nhậm Nguyên da mặt dày không sợ người khác nói, còn Giản Ninh da mặt mỏng, nhưng cũng rất lợi hại, đáp trả lại từng lời một, cuối cùng chọc cho các nữ sinh bên cạnh không chịu được nữa, thẳng thắn cùng nhau bàn đến mấy anh đẹp trai trong lòng.
Chậc chậc, hoa tử Lưu Đức Hoa vô cùng đẹp trai, không chỉ đẹp, mà còn đóng phim, biết ca hát, là một người đàn ông toàn năng, nhất định phải gả cho người như vậy mới đúng!
Không đúng không đúng, Lâm Chí Dĩnh ở Đài Loan cũng rất đẹp!
Trời ơi, còn Hương Cảng nữa, cậu thấy Quách Phú Thành cũng rất tuấn tú đúng không?
Các nam sinh nghe các nữ sinh bàn bạc đến ngôi sao, trong lòng không biết đang là mùi vị gì. Nhậm Nguyên nhìn tình hình bên kia, vui mừng nghĩ, cũng may mình thích nam sinh cùng thích thể thao giống mình, mà không phải là nữ sinh thích ngôi sao, lựa chọn ban đầu thật sáng suốt.
“Giản Ninh, tuần này chúng ta đừng về nhà.”
“Cậu muốn làm gì?” Giản Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn Nhậm Nguyên, đang suy nghĩ đến mục đích phía sau những lời này của Nhậm Nguyên.
Nhậm Nguyên bĩu môi ôm vai cậu, ra dáng anh em tốt nói, “Không phải ở lại ôn tập à? Với lại, coi như mình có nghĩ đến chuyện kia, chẳng phải lúc đó cậu cũng sẽ cho mình ăn chắc luôn sao.”
“Nhậm Nguyên, nhớ cho kỹ, những lời này không được nói quá trắng trợn.”
Đẩy tay Nhậm Nguyên ra, Giản Ninh đi tới chỗ bọn Đinh Lượng, Nhậm Nguyên phủi phủi tay, đi theo sau. Giản Ninh này không dễ lấy lòng chút nào.
Ngày mai là thứ bảy, buổi sáng học sinh lớp mười hai vẫn học như thường, buổi chiều mới được về nhà, cho nên chỉ có một mình bọn họ quay về trường.
Nhậm Nguyên và Giản Ninh tạm thời giữ chức hộ hoa sứ giả đưa Phương Linh Linh và Tần Quyên về phòng ở lầu bên kia, lúc hai người mới vào phòng, vừa vào cửa, các bạn cùng phòng đã cho bọn họ một sự bất ngờ to lớn. Nhìn thứ tròn tròn ở giữa phòng, Nhậm Nguyên cảm thấy ——
Nhậm Nguyên rất không có tấm lòng thương cảm, không thích nhận nuôi thú cưng.
“Các cậu định giữ nó lại?” Nhậm Nguyên kéo ghế của mình ra, chỉ chỉ thứ đang nằm trên khuỷu tay Giản Ninh.
Những người còn lại đều nhao nhao nhìn Giản Ninh, biết có Giản Ninh ở đây, chuyện thuyết phục Nhậm Nguyên hoàn toàn không là vấn đề gì cả.
Mà sự thật cũng là như vậy.
Giản Ninh liếc nhìn Nhậm Nguyên, thứ mà Nhậm Nguyên chỉ khi nãy chính là một con mèo lông trắng, hơi nheo mắt lại, Nhậm Nguyên hắng giọng, kéo ghế về chỗ cũ, quyết định đọc sách.
“Giận hả?”
Mối quan hệ giữa hai người là cả trên giường lẫn dưới giường, Giản Ninh nhìn Nhậm Nguyên, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, hỏi. Xác định Nhậm Nguyên có nghe nhưng không trả lời, Giản Ninh vươn tay ra vỗ vỗ đầu Nhậm Nguyên.
“Giận thật?”
“Giản Ninh, mình bị dị ứng mèo, cách xa mình ra một chút.” Nhậm Nguyên nhìn thứ nằm trong lòng Giản Ninh, ra chiều từ chối.
Giản Ninh chưa từng nghe Nhậm Nguyên nói như thế, nhìn gương mặt khó chịu của Nhậm Nguyên, ném mèo cho người phía sau bảo bọn họ mang về nhà, còn mình đến bồn rửa tay thật sạch.
Giản Ninh cứ làm thế mà không nói lời nào, lúc quay lại bên cạnh Nhậm Nguyên, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, “Không biết cậu dị ứng mèo, không nuôi.”
Nhậm Nguyên không ngờ lần này Giản Ninh dễ dàng nhượng bộ như vậy, dù bị dị ứng, nhưng không ảnh hưởng đến cơ thể, chẳng qua chỉ thấy khó chịu mà thôi. Mà dáng vẻ này của Giản Ninh thật sự là rất hiếm thấy.
“Ngày mai về nhà chúng tôi sẽ mang về, tối nay thiệt thòi cho Nhậm Nguyên rồi, cậu cố chịu chút nhé, dù sao cũng không thể để cho con mèo này sống một mình.” Một nam sinh trong phòng trả lời, sau đó chợt nhớ tới hai người họ có quan hệ không tệ với nữ sinh, lập tức đề nghị, “À, nếu không thì hai người đi tìm hai người đẹp kia hỏi thử xem, hỏi bọn họ có muốn nuôi một con mèo lang thang hay không, dù sao con gái cũng rất hay thương cảm.”
Đề nghị này không tồi, Tần Quyên thì coi như bỏ qua, chắc có thể đi hỏi thử Phương Linh Linh.
Giản Ninh suy nghĩ một chút, nhìn Nhậm Nguyên, thấy Nhậm Nguyên gật đầu, lập tức bỏ mèo trắng vào trong cái thùng, đi tới ký túc bên kia của nữ sinh.
Làm phiền nữ sinh khác gọi Phương Linh Linh xuống lầu nhận đồ.
Phương Linh Linh vốn đang trong phòng tán gẫu với bạn, nghe có người nói Giản Ninh tìm mình, ngạc nhiên chào bạn cùng phòng một tiếng rồi xuống lầu, thấy Giản Ninh đang bưng một cái thùng, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều.
“Không phải là cậu đến tặng quà cho mình đấy chứ, nhưng cách sinh nhật mình còn rất sớm.”
Giản Ninh bất đắc dĩ giao cái thùng cho Phương Linh Linh, “Cái này là do đám nam sinh lòng đầy thương cảm hứng lên nhặt được, cho cậu nuôi, cậu thấy thích thì nuôi, không thì để bọn họ mang về nhà.”
Phương Linh Linh nghi ngờ nhận lấy cái thùng, mở ra nhìn, là một con vật trắng trắng mềm mềm, hai mắt lập tức sáng lên, “Được, nó rất đáng yêu, bạn cùng phòng của mình chắc chắc sẽ thích! Cảm ơn, chỉ cậu mới hiểu được mình.”
“Được rồi, lời của đại tiểu thư cậu tụi mình nào dám không nghe ~ không nói nữa, mình về, vậy giao nó cho cậu.” Giản Ninh nhớ mình còn phải trở về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ được giao, tán gẫu với Phương Linh Linh đôi ba câu rồi lập tức về ngay.
Trở về phòng, thấy một đám ánh mắt mong đợi, cố ý ngâm nga khoe khoang một hồi mới nói, con mèo trắng kia đã được giao cho Phương Linh Linh.
Người trong phòng nghe xong, lập tức nhao nhao nói, sớm biết thế để tự bọn họ đi! Cơ hội tiếp xúc với người đẹp cũng không nhiều. Nhậm Nguyên nghe thấy mèo trắng có người nhận nuôi, cũng không tranh luận chuyện này với Giản Ninh và bạn cùng phòng khác, vì đó là một chuyện tốt.
“Mấy người các cậu đã làm bài tập vật lý ngày mai chưa? Đã học bài lịch sử chưa?” Trong phòng này có hai người thuộc lớp văn, thật ra lớp văn bên kia có nhiều người được xếp sang ký túc lớp khác, Giản Ninh chính là một trong số những người đó. Bốn người còn lại đều là lớp tự nhiên, Nhậm Nguyên là một trong số đó.
Nghe thấy mệnh lệnh của trưởng phòng đại nhân, mọi người bĩu môi, bắt đầu cầm sách lên đọc.
Học sinh lớp mười hai thật khổ, chừng nào mới được nghỉ đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...