Qua hơn ba giờ trên xe, cuối cùng cũng đến một thôn trong núi, trong thôn hiếm khi có nhiều người đến nên có không ít người dân sang xem náo nhiệt. Giản Ninh, Nhậm Nguyên cùng với những người khác đảm nhiệm vai trò khuân vác hành lý cho các cô gái, lấy hành lý của mọi người xuống xe xong, hít thở không khí trong lành khiến cả người cảm thấy dễ chịu.
Các học sinh ngày thường bị nhấn chìm trong việc học hành căng thẳng, thoáng chốc cũng thả lỏng hơn, trò chuyện ríu ra ríu rít, có nữ sinh còn cười tủm tỉm nói chuyện với các ông bà cụ.
“Chú Lý, chú xem, bây giờ chúng ta đi ngay luôn sao?”
“Đúng vậy, phải rồi, ở đây có lều, hai người một cái, mấy đứa xem xem chọn thế nào, chú và chú Vương của mấy đứa chung một lều, ngoài ra còn phải dùng các loại công cụ, số còn lại sáu đứa nam sinh cứ trao đổi.” Người dẫn đầu đội chuyện nghiệp chính là chú Lý mà Hà Bình đã gọi.
Lão Lý ba mươi lăm tuổi, từng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện sinh sống và cắm trại ở nông thôn, là một người thành thạo, bây giờ đang lấy đồ trang bị trên xe ra cùng với một người khác trong đội.
Hoàng Vân và Lâm Tú lôi kéo hai nữ sinh khác sang, cười tít mắt nói, “Tụi mình sẽ tự cầm hành lý, các cậu chia nhau số đồ trang bị còn lại, nếu còn cần gì thì cứ bảo bọn tớ, hai đứa mình cũng cầm được.”
“Không cần, nhưng mà các cậu thật sự phải nên tự cầm hành lý của mình.” Mạnh Soái trông có vẻ là một tên cay nghiệt, nhưng thật ra là kiểu ngoài lạnh trong nóng, rất dẻo miệng.
Bây giờ thấy các nữ sinh đến, không thể nào không xách vật nặng giúp các cô, sau khi thương lượng, các nam sinh còn lại liền giao hành lý của các cô cho cậu ta, quay đầu bàn bạc với nhau xem ai xách trước, sau một hồi sẽ thay lượt.
Nhậm Nguyên cầm lấy một cái lều, “Mình lấy trước, hành lý đơn giản nhưng thứ này lại không nhỏ, Giản Ninh, cậu cầm giúp túi của mình, mình lấy thêm cái nữa, thứ này chỉ chiếm diện tích chứ không nặng.”
“Ừ.” Giản Ninh biết Nhậm Nguyên đang chia sẻ một phần gánh nặng với mình, ai bảo tối qua cậu bị cảm làm chi, tới giờ còn thấy choáng.
Người bệnh là lớn nhất.
“Tôi cũng cầm hai cái, cũng vừa đúng lúc chúng ta dư người, có thể thay phiên nhau.” Trịnh Phàm cũng cầm lấy hai cái lều khác, đứng chung với Nhậm Nguyên, “Đoạn đường này coi bộ không dễ đi, không biết phải đi bao lâu nữa.”
Thịnh Quang vác hành lý của Trịnh Phàm trên lưng, hỏi, “Chú Vương, chúng ta phải đi bao lâu mới đến?” Nói xong, cắn quả táo trên tay một cái.
Người được gọi là chú Vương xoay người trả lời, “Thằng nhóc này béo như vậy chẳng trách sợ đi nhiều, nói cho cháu biết, phải đi một tiếng.”
“Không phải chứ??” Thịnh Quang suýt xỉu.
Hoàng Vân, Lâm Tú, cùng với hai nữ sinh khác là La Đan, Tô Hà không cảm thấy gì, cười cười nói nói đi trên con đường nhỏ bên đồng ruộng, còn có đường mòn, từng bước hướng đến nơi cắm trại.
Đối với bọn họ, cơ hội được đi chơi như vậy rất hiếm.
Dãy núi mênh mông kéo dài vô tận, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót, cách đó không xa là tiếng nước chảy, một nhóm mười hai người cứ đi trên con đường nhỏ, sơn thôn cách họ ngày càng xa.
“Hai người có muốn đổi không?” Mạnh Soái nhìn đồng hồ trên tay, đã được nửa tiếng, đưa ra ý kiến thay đổi người, Nhậm Nguyên và Trịnh Phàm không ý kiến, giao đồ cho Hà Bình và Mạnh Soái. Còn về phần Giản Ninh và Thịnh Quang, Giản Ninh là người bị ốm, còn Thịnh quang là kiểu mập mạp, không hề thích hợp, có thể cố gắng tới đích đã coi như là không tệ.
Thay đổi hai lần, cuối cùng cả đoàn cũng tới được mục tiêu, một đồng cỏ bằng phẳng, cách đó không xa là bờ sông, có thể nhặt vỏ sò, vỏ ốc, phía sau là lưng núi, phía trước có thể ngắm đồng ruộng, là một nơi rất tốt.
“Hô! Cuối cùng cũng tới, ông đây mệt chết được!” Thịnh Quang không lo lắng gì mà đặt mông ngồi xuống đất, miệng gào thét mệt mỏi.
Mạnh Soái tung cước đá vào mông Thịnh Quang, để đồ vật xuống rồi mới ngồi lên tảng đá, “Chỗ này thật sự rất tốt, không khí trong lành, phong cảnh đẹp, rất hợp để vẽ vật thực.”
“Đúng vậy, không thể nào nhìn thấy được cảnh này trong thành phố.” Trịnh Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh.
Nhậm Nguyên đứng bên Giản Ninh, lật tới lật lui cái túi của Giản Ninh tìm đồ đạc. Nhậm Nguyên càng tìm càng cau mày thật chặt, Giản Ninh cũng rụt cổ ngày càng thấp.
Thấy sắc mặt của Nhậm Nguyên không xong, Giản Ninh lập tức cầm túi lên che trước mặt mình, “Đừng, nếu không được thì đừng tìm nữa, dù sao bây giờ mình cũng không khó chịu lắm.”
“Không khó chịu? Vừa nãy ai mới bị ngạt mũi? Ai mới ho khan?!” Nhậm Nguyên giật lấy túi, sau đó lại tìm lung tung, lục hơn nửa ngày mới tìm thấy thuốc trong túi quần áo, tức giận trừng Giản Ninh, Nhậm Nguyên lấy nước và thuốc đưa cho cậu.
Giản Ninh chột dạ nhận thuốc, sau khi uống xong mới nhìn Nhậm Nguyên, “Đừng giận, lát nữa chúng ta đi bắt cá, cậu xem, Hoàng Vân và Lâm Tú đều đi hái hoa rồi kìa.”
“Bắt cá?!” Thịnh Quang vừa nghe đã thấy hứng thú, đứng lên khỏi mặt đất, phủi phủi vụn bánh mì trên tay, lôi kéo Mạnh Soái, “Mạnh Soái, Trịnh Phàm, bốn người chúng ta cũng đi đi! Uầy, Hà Bình, cậu làm gì bên đó thế?”
“Dựng lều, phải dựng lều trước đã, cần đến sáu cái lều, các cậu nghỉ ngơi xong rồi thì qua đây giúp một tay.” Hà Bình và chú Vương đang dựng lều ở bên kia, căn lều đầu tiên hoàn thành, có vẻ vẫn còn tốt.
Nhậm Nguyên lên tiếng, “Ừm, tụi mình cũng tới, Giản Ninh, cậu nghỉ ngơi đi.” Thấy Giản Ninh muốn đi theo, Nhậm Nguyên liếc mắt nhìn, “Có thể đi nhưng không được làm phiền.”
“Cậu thật là, cha mẹ mình không nhờ cậu chăm sóc mình, sao mà cậu cứ thích xem mình như con nít thế!” Giản Ninh đi theo, tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trịnh Phàm và Mạnh Soái tự nhiên cũng sẽ không rỗi rãi nên đi theo, Thịnh Quang vừa nhìn là biết khổ cực, miệng cứ thở hồng hộc, nên thẳng thắn đến tìm mấy nữ sinh chơi đùa, hái hoa bắt bướm cho họ, mò vỏ sò vỏ ốc cho họ, trêu đùa mấy nữ sinh đến vui vẻ.
Vừa nhìn là biết một tên ham ăn biếng làm!
Hà Bình và Nhậm Nguyên cũng coi như là người có kinh nghiệm với việc dựng lều, làm rất nhanh, dưới sự chỉ đạo và dẫn dắt của hai người, trong chốc lát liền làm xong cái lều thứ nhất, còn lại năm cái lều nữa.
“Chậc, không ngờ mấy đứa thật thông minh, học rất nhanh.” Chú Lý khen ngợi bọn họ, sau đó mở một cái lều khác ra, chuẩn bị dựng nó lên cùng với chú Vương.
Mấy đứa nhóc choai choai được khen một cái, lập tức càng thêm chịu khó.
Hơn một giờ sau, tất cả các lều đều được dựng lên, đèn pin, túi ngủ tránh côn trùng, hộp quẹt lẫn nến vân vân đều được chia đều ra cho đám nhóc, còn các nữ sinh đều nhận lều.
Hai nữ sinh chung một lều, hai cái lều ở giữa, bốn cái còn lại vây xung quanh, đủ để thể hiện sự quan tâm chú ý của các nam sinh đối với họ, dù sao cũng là dã ngoại, xảy ra chuyện thì không phải chỉ có mất vui, mà còn không thể ăn nói.
Nhậm Nguyên và Giản Ninh cũng tự nhiên mà chung một lều, bây giờ là lúc thu dọn đồ đạc, hai người bắt đầu chỉnh sửa lại lều và vật dụng của mình.
“Uầy, Nhậm Nguyên này, mình cảm thấy có chút linh cảm không rõ!” Giản Ninh nói xong câu đó liền nhận được một cái liếc mắt của Nhậm Nguyên.
“Suy nghĩ không tốt nên chỉ nói điều không tốt, nếu thành sự thật thì lúc đó chúng ta cũng ở đây đấy!” Nhậm Nguyên cất đồ đạc xong rồi cầm một cái đèn pin ném cho Giản Ninh, “Cầm lấy, mỗi người một cái tương đối tiện hơn.”
“Ừ, cảm ơn.”
Đội trưởng Lý và đội trưởng Vương bên ngoài cũng không phải người mới vào nghề, đã sớm lấy củi sẵn, chuẩn bị lát nữa bắt gà rừng hay gì đó để nướng, để cho đám nhóc này nếm thử cái gì gọi là món ăn dân dã, không có gà rừng thì cũng sẽ có cá trong sông.
Gia vị cùng với những thứ linh tinh họ đều có, không lo hương vị không ổn.
Một buổi chiều, chủ yếu là ở trong sông, thời tiết tháng bảy rất nóng, ở trong sông mát mẻ hơn rất nhiều, tự nhiên cũng hạ nhiệt, các nam sinh nhảy vào trong nước, nữ sinh cũng không hề rụt rè mà tham gia vào trong nhóm, quậy suốt cả buổi chiều.
“Đủ rồi, đi ăn cá nướng thôi!”
“Thật tốt!” cả đám người nhanh chóng di chuyển đến bên đống lửa, ngủi mủi cá nướng, thèm đến chảy nước bọt, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào con cá như hận không thể ăn sạch nuốt vào bụng.
Đội trưởng Lý nhìn dáng vẻ của mấy đứa trẻ, bật cười, để cá nướng lên lá cây sạch sẽ, “Đêm nay chúng ta chia ra làm hai đội, chú và chú Vương mỗi người dẫn một đội vào thám hiểm trong hầm trú ẩn, cứ yên tâm, không hề nguy hiểm đến tính mạng, bọn chú đã vào trước rồi.”
Đội trưởng Vương càng tăng thêm cảm giác thần bí, nói, “Nghe nói là nơi của quỷ sứ thời kháng chiến, chú và đội trưởng Lý cũng chỉ vào từ hai con đường, đi một vòng cũng không tìm ra con đường còn lại, nhưng mà, nói không chừng có thể là do bỏ sót, dù sao lúc đó cũng chỉ có bốn người bọn chú vào mà thôi.”
Vừa nói vậy, các nam sinh lập tức cảm thấy hứng thú, các nữ sinh tuy sợ những vẫn tò mò.
Sau khi ăn tối xong liền chia đội, kết quả là Nhậm Nguyên, Giản Ninh, Trịnh Phàm, Lâm Tú, Hoàng Vân đi theo đội trưởng Lý, còn Hà Bình, Mạnh Soái, Thịnh Quang, La Đan và Tô Hà đi theo đội trưởng Vương.
Nói xong, quyết định trưa mai xuất phát.
Tối, đến lúc ngủ, Nhậm Nguyên và Giản Ninh nằm trong túi ngủ, cùng nhau trò chuyện, trong căn lều gần đó cũng vang lên tiếng trò chuyện ầm trời.
“Này, mình muốn đi vệ sinh.”
“Ừm…mình đưa cậu đi.”
Giản Ninh gật đầu, chui ra khỏi túi ngủ, đi đến nhà vệ sinh xa xa với Nhậm Nguyên.
Sau khi giải quyết xong chuyện trọng đại của đời người, Giản Ninh đang kéo quần thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến từ bên kia, tay run rẩy, dây thắt lưng còn chưa buộc đã kêu một câu, “Nhậm Nguyên, cậu có nghe thấy gì không?!!”
“Mặc quần xong rồi chúng ta đi tìm đội trưởng.” Nhậm Nguyên đi tới, kéo Giản Ninh đến nơi cắm trại.
Lúc nghe chuyện xưa khi còn bé, bọn họ có nghe người già kể một số chuyện liên quan đến những chuyện trong núi, còn có chuyện yêu ma quỷ quái gì đó, sơn tinh mộc tinh mê tín gì gì đó nữa, chẳng lẽ là có thật?! Bàn tay Nhậm Nguyên cũng đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng kéo Giản Ninh đến nơi cắm trại.
Dù sao cũng đừng xảy ra chuyện gì, bây giờ mới là đêm đầu thôi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...