Anh....hát?
Ah....!! Yến Hồi Ôn phản ứng lại ở trong lòng kêu to.
Đội trưởng Lục chính trực, khí phách, mặc lên đồng phục không gì là không thể, muốn hát! Nếu không phải Lục Sơ Dương chủ động nhắc đến, cô quả thật không dám nghĩ tới.
Yến Hồi Ôn cắn môi, cật lực kiềm chế giọng nói không được kích động như vậy: ".....Vâng."
Cô hạnh phúc đến đá chân lung tung, bên kia nhất thời yên lặng.
Vốn cho rằng Lục Sơ Dương muốn mở miệng hát, ai biết anh lại bên đó hơi chút ngại ngùng nói: "Chờ anh một chút."
"Sao vậy?" Yến Hồi Ôn hỏi.
"Quên lời bài hát, tìm một chút."Anh đáp.
"...."
Yến Hồi Ôn nhịn cười, quả nhiên nghe thấy âm thanh anh sử dụng di động: "Em tưởng rằng anh sớm đã chuẩn bị xong rồi."
Lục Sơ Dương cười: "Rất lâu không xem qua."
"Hả? Anh bình thường không hát sao?"
"Anh bình thường hát cho ai nghe?" Lục Sơ Dương hỏi lại.
Ngoài cô ra, còn có thể là ai.
Yến Hồi Ôn biết bản thân mặt đỏ lên rồi, nói không lại anh, dứt khoát không lên tiếng mà chờ. Khoảng nửa phút sau, anh chuẩn bị xong rồi, bởi vì Yến Hồi Ôn nghe thấy âm thanh di động lần nữa bị đặt lên mặt đất.
Chờ chút...
Lục Sơ Dương lại đem di động bỏ xuống đất, cũng chính là nói, anh vẫn đang để trống hai tay, vậy để trống hai tay làm gì?
Đương nhiên là tiếp tục chống đẩy rồi.
Yến Hồi Ôn biết anh mỗi đêm đều sẽ rèn luyện, nhưng bởi vì âm thanh rèn luyện này phát ra, đã làm cho cả người cô đều nóng lên, nếu lại thêm vào hát.....
Nghĩ như vậy.
"Hồi Ôn?" Lục Sơ Dương chuẩn bị bắt đầu rồi.
Cô "dạ....." một tiếng thật dài, sau đó nghe thấy anh ở đầu bên kia cười thành tiếng.
Yến Hồi Ôn xoa xoa đôi tai đỏ đến muốn bốc cháy, chờ mấy giây.
"Неслышны всадудажешорохи " Giọng từ tính của Lục Sơ Dương liền truyền đến, cùng với tiếng hít thở do vận động mà thêm trầm thấp, "Всёздесьзамерлодоутра. "
......
Giọng hát ung dung thong thả, giống như dòng sông trôi yên bình.
Yến Hồi Ôn dùng tay che mặt, cả người bởi vì bên lỗ tai kề sát lấy giọng hát của anh mà bắt đầu, nhiệt độ nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Không phải bởi vì nghe không hiểu lời bài hát, mà là người hát, giọng hát của anh ấy chính là chất xúc tác.
Chỉ dùng một chút, cô liền ùng ục sục sôi lên.
Một đoạn sau đó, Lục Sơ Dương vậy mà đổi thành tiếng trung.
"Người trong lòng tôi đang ngồi ở bên cạnh."
"Tôi muốn nói với cô ấy, nhưng không biết nói làm sao."
.....
Anh yêu em, vô cùng yêu, muốn cùng em đi hết cuộc đời, anh muốn nói cho cô biết.
Cô gái nhỏ ỷ lại vào anh, hoàn toàn thuộc về anh.
Nhưng Lục Sơ Dương có thể cầm súng nhanh chóng quả quyết mà giải quyết vài tên tội phạm, cũng có thể lạnh lùng sắc bén trong lúc nguy cấp truyền đạt mệnh lệnh, lại chỉ riêng lời mềm mại như vậy, anh lại nói không nên lời.
Hát xong chữ cuối cùng.
......
"Hồi Ôn, chúc ngủ ngon." Anh nhớ cô, thấp giọng nói.
"....Ngủ ngon."
Chờ sau khi cúp điện thoại, Yến Hồi Ôn có chút không tìm thấy phương hướng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm trần nhà, giống như đó chính là Lục Sơ Dương. Cô động viên bản thân, không phải chỉ là...... hát một bài thôi sao.
Bình tĩnh, bình tĩnh....
Hít thở, hít thở.....
Yến Hồi Ôn đem bản thân chôn vào trong giường, cảm thấy hiện giờ cả người trên dưới đều tên phản đồ không có tiền đồ, tên phản đồ muốn đi lại gần Lục Sơ Dương.
Trạng thái hỗn loạn này duy trì gần hai ngày.
Thẳng đến Yến Hồi Ôn nhớ ra, ngày hôm nay phải đi thử váy cưới, cô nhanh chóng xuống giường, rửa mặt.
Sau đó, trong nhà vệ sinh lách cách vang lên một trận, lúc cô lên lầu suýt nữa trượt té, may mà Yến Hồi Thử ở trước mặt đang xuống lầu lúc này kịp thời duỗi tay, đỡ cô một cái.
"Ôi! Gấp như vậy?"
Yến Hồi Ôn xua tay với cậu, tỏ ý bản thân không rảnh, lại một chân nhảy lên lầu, cô chân vẫn chưa khỏi, phải nhanh chóng mà đổi một cái quần dài. Yến Hồi Thử đưa mắt nhìn theo cô đi lên, chộp lấy khẩu trang không có việc gì tiếp tục xuống lầu.
Nhìn giống như đang rất nguy cấp, cậu còn cho rằng anh rể muốn đào hôn cơ!
Xe của Lục Sơ Dương đã dừng ở dưới ba cây bạch quả ngay trước cổng đại viện.
Giữa hè, lá cây bạch quả xanh biếc, mặt trời nóng muốn cháy người đang phát ra ánh sáng chói mắt, xuyên qua cành cây, mờ mờ ảo ảo mà phủ lên chiếc xe việt dã to màu xanh quân đội.
Yến Hồi Ôn mặc một chiếc áo sơ mi có cổ thắt hình con bướm cùng với chiếc quần jean dài có dây quai, cổ chân che vô cùng kín kẽ. Cô mở một chiếc ô, bởi vì sợ Lục Sơ Dương nhìn ra, tốc độ rùa bò mà đi về phía anh.
Lục Sơ Dương mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, gió lạnh vừa thổi, Yến Hồi Ôn thở ra một hơi dài.
Lúc nãy cô ở trên đường đã cố hết sức cân đối, nhưng một người có kinh nghiệm chiến đấu thậm chí có thể làm một tay súng bắn tỉa như Lục Sơ Dương, từ kính chiếu hậu đều xem vào trong mắt, trong lòng rõ ràng.
Anh gõ vào tay lái, không lái xe.
"Làm sao vậy?" Yến Hồi Ôn kéo thẳng lưng.
Lục Sơ Dương không nói chuyện, rũ mắt xuống, nhìn cổ chân bị quần dài che phủ đi của cô.
Ngay tức khắc, Yến Hồi Ôn trong lòng vang lên chuông cảnh báo.
"Ôm một chút." Cô bổ nhào vào cánh tay anh, che đi tầm mắt của anh.
Lục Sơ Dương bất động thanh sắc.
Lúc này làm cho Yến Hồi Ôn cảm thấy, bản thân liền giống như một học sinh nhỏ thi không qua môn, thất bại giấu đi đề thi, vì vậy cô cùng anh chơi xấu: "Được không?" Ngón tay sạch sẽ của cô, bắt đầu từng chút một từ cổ tay áo thun của anh chui vào.
Lúc cô nói lời này, hơi thở nhẹ nhàng xuất hiện ở hõm vai của Lục Sơ Dương, mà trong đôi mắt cô, vừa mềm mại đều là ánh mắt cầu xin người khác "Anh mau đồng ý đi".
Lúc này làm cho người ta thật sự nhịn không được.
Lục Sơ Dương lập tức nắm lấy cánh tay cô, ngăn chặn cánh tay nhỏ đang chui vào trong cổ tay áo của anh, sau đó nghiêng người, xuyên qua giữa ghế lái chộp lấy chân cô, đem cô bế qua đặt lên trên đùi mình.
"Không phải ôm như vậy..." Yến Hồi Ôn mắt trợn tròn.
"Vậy ôm thế nào?" Lục Sơ Dương hỏi, duỗi tay đi nắm lấy cổ chân của cô.
"..."
Mặt nhỏ của Yến Hồi Ôn đỏ lên, lại bắt đầu không thành thật chơi xấu, nhưng đầu gối vẫn còn chưa kịp nhô lên, trong nháy mắt, tay chân liền bị anh dễ dàng khống chế.
Lục Sơ Dương căn bản không cần phí sức lực, chỉ thuận tiện nắm lấy hai khớp xương.
"Làm sao bị?" Anh không vui hỏi.
"Chính là, trẹo chân một chút." Yến Hồi Ôn ung dung trả lời.
Lục Sơ Dương lại lần nữa rũ mắt nhìn vẻ mặt cô, cô đang nhìn chằm chằm ngón tay, mỗi lần giấu giếm một chút gì đó, chính là vẻ mặt ngoan ngoãn này.
Anh chỉ có thể thở dài: "Để anh xem xem."
Lục Sơ Dương đại khái đoán ra, ngày hôm trước vốn là muốn kết thúc công việc trở về thay bóng đèn, chờ lên trên lầu lại phát hiện đèn trong phòng sáng lên, chiếc bàn cũng không thấy, lại so với cô hôm nay....
Yến Hồi Ôn ở trên người anh giãy giụa hai cái.
Lục Sơ Dương liền một tay ôm lấy cô, cúi đầu cởi đôi giày vải của cô. Yến Hồi Ôn nhanh chóng nâng tay vòng lấy cổ anh duy trì cân bằng, thuận tiện lén quan sát sắc mặt của anh.
Lúc anh đang nhìn cổ chân đang bị sưng đỏ như cái màn thầu đó, sắc mặt rõ ràng liền trầm xuống.
Lục Sơ Dương dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bên trên cổ chân: "Đau không?"
"Không đau..." Yến Hồi Ôn thận trọng đáp.
"Không đau?" Anh ấn xuống.
Lúc này, Yến Hồi Ôn suýt nữa cắn lấy lưỡi mình, đau đến đem đầu đập lên trên lồng ngực anh sám hối: Để mày giả vờ với anh ấy...
"Chưa xử lý qua?" Lục Sơ Dương giọng không vui hỏi.
" Em bôi thuốc rồi...."
"Không được." Lục Sơ Dương vừa đụng vào liền quyết đoán phủ nhận đi cách làm của cô, đem cô ngồi lại trên ghế, bản thân xuống xe từ bên trong cốp xe cầm lấy một hộp ý tế quay lại. Chờ sau khi ngồi lại ghế lái, lại đem cô ôm lên đùi.
Bởi vì sinh tồn dã ngoại hình thành thói quen, ở trong xe của Lục Sơ Dương, quanh năm đều bỏ tất cả vật phẩm có khả năng dùng tới, bao gồm thuốc trị thương.
"Sẽ đau." Anh cúi đầu, đem chân của Yến Hồi Ôn đặt lên trên đầu gối, giúp cô xử lý chỗ bị thương.
"Vâng...."
Có Lục Sơ Dương ở đây, cô nào có còn lo lắng đau, liền chú ý tới chiếc cằm đang căng lên của cô. Lúc cô ngẩng đầu lên, hơi thở nhỏ nhẹ của cô vừa vặn rơi lên trên hầu kết của anh.
Hầu kết đó trượt lên trượt xuống một chút.
Yến Hồi Ôn suýt nữa liền mơ màng hôn qua, lúc đang tiến đến càng gần, Lục Sơ Dương nhịn không được mà than nhẹ cuối cùng kéo xuống ống quần cô, nghiêng đầu sang cắn lấy môi cô.
Dần dần, hai người bắt đầu lúc có lúc không mà hôn nhau.
Yến Hồi Ôn ở trên chân anh vặn vẹo, thậm chí còn ngu ngốc nghĩ, vừa nãy bản thân đối với anh làm cái gì?
Lục Sơ Dương dùng cánh tay ôm lấy eo cô, chờ sau khi trấn an bạn gái nhỏ xong, mới chậm rãi rời khỏi môi cô: "Tại sao lại không nói với anh."
Cô giả bộ bán manh.
"Sợ anh đau lòng?"Anh lại hỏi.
Yến Hồi bị lật tẩy: "Vâng...."
Kỳ thật, Lục Sơ Dương thật sự đau lòng, đặc biệt là bạn gái nhỏ cũng không thích chủ động nói ra, nếu không phải anh nhìn thấy..... Vậy, sau này nếu như lại xảy ra?
Anh bó tay không có biện pháp hai giây, nắm lấy tay nhỏ của Yến Hồi Ôn một cái, kéo về hướng phần bụng dưới lớp áo thun.
Đó là một đường dao cắt bị thương.
Trong nháy mắt ngón tay mềm mại của cô đụng vào làn da và cơ bắp của anh, giọng của Lục Sơ Dương cũng nhẹ xuống: "Đau lòng không?"
Yến Hồi Ôn kinh ngạc gật đầu.
"Chỗ khác còn muốn xem không?" Anh hỏi.
"Muốn...."
Tim cô đều mềm nhũn rồi.
"Được! Trở về đều cho em xem, về sau còn giấu giếm anh không?" Lục Sơ Dương cuối cùng hỏi, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác cho cô thấy.
Yến Hồi Ôn vô lực lắc đầu.
"Ừm." Lục Sơ Dương sờ đầu cô động viên,"Loại tình huống đã phát sinh này, giấu anh cũng không cần thiết." Nhưng sau khi dạy bảo xong, anh phát hiện, vẻ mặt của bạn gái nhỏ không đúng lắm, vừa nãy vừa manh manh cười với anh mà.
Anh nâng mặt nhỏ của Yến Hồi Ôn lên, cẩn thận tỉ mỉ tìm chứng cứ.
Quả nhiên, vành mắt lại muốn đỏ lên.
Lục Sơ Dương nhanh chóng kéo gỡ ra hai cánh tay của cô, nhìn thẳng vào cô, phán đoán anh vừa nãy, rốt cuộc đào hố to thế nào cho bản thân. Bạn gái nhỏ của anh rất dễ đau lòng, vừa đau lòng liền khóc.
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, giây tiếp theo, trong lồng ngực liền có một thân hình nhỏ nhào tới.
"Ôm một lát." Yến Hồi Ôn rầu rĩ ngay cả cái ôm cũng cọ xát lên.
"Hồi Ôn..."
"Liền một lát thôi." Cô nhẹ giọng xin.
.....
"Ừm." Lục Sơ Dương cười khổ, cái hố này đào quá lớn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...