Lý thị cười mắng: “Đáng đời, ai bảo con không quản được cái mồm của mình! Thấy ai cũng hỏi người ta có từng cưỡi chó chưa!”
Tam Bảo đáng thương than thở: “Bà nội, còn không phải một câu của bà khiến cháu bối rối nhiều năm như thế à!”
“Thôi đừng ba hoa nữa, nghe bà nói, không được lắm chuyện về Nha Nha đó.” Lý thị nghiêm túc dặn dò.
Tam Bảo nhảy dựng lên, “Cơm này ăn không nổi nữa, cháu bảo không có là không có, sao mọi người không tin cháu chứ?”
Đào Tam gia trịnh trọng nói: “Không có việc này là tốt nhất, vừa lúc mấy đứa đều ở đây nên ông nói cho rõ ràng.
Đào gia thôn chúng ta có tộc quy trong đó nói người cùng tộc không được thành thân! Mấy đứa cũng lớn rồi, làm gì, nói gì đều phải cân nhắc nặng nhẹ, đừng tổn hại tới danh dự và trong sạch của người khác.
Nếu có người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi gia môn!”
Mấy đứa nhỏ đều gật đầu.
Sau cơm trưa Lý thị và Lưu thị lại vội vàng làm bánh trung thu.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, buổi tối khẳng định có thể thưởng trăng vì thế người một nhà đều vui vẻ.
Bụ Bẫm, Tiểu Nguyệt Nguyệt và Béo Ú lại lẻn sang đây.
Nhà Đào Tam gia nhiều người, hơn nữa đám Đại Bảo cũng kiên nhẫn, thích ném mấy đứa nhóc lên cao hoặc ôm tụi nó chạy nhảy khiến bọn nhỏ vui cười ha ha.
Đến Tiểu Nguyệt Nguyệt hay dỗi hay khóc mà lúc này cũng ăn vạ trong ngực Đại Bảo ồn ào: “Đại Bảo ca ca, ném cao cao! Ném cao cao!”
Đại Bảo cười và ôm Tiểu Nguyệt Nguyệt ném lên rồi đón được nàng.
Tiểu Nguyệt Nguyệt vui đến khua chân múa tay, còn Nữu Nữu thì trợn trắng mắt nói thầm: “Đến con nhóc này cũng tranh ca ca với mình!”
Nha Nha là khuê mật của Nữu Nữu vì thế sau cơm trưa mỗi ngày nàng ấy sẽ tới tìm Nữu Nữu để cùng nhau thêu hoa, và Đản Đản đương nhiên cũng sẽ đỏ mặt theo tới.
Nữu Nữu lặng lẽ nói với Nha Nha: “Nha Nha tỷ tỷ, hôm nay muội nghe ông nội muội nói người cùng tộc không được phép thành thân, tỷ có từng nghe nói tới chuyện này không?”
Nha Nha lắc đầu sau đó tiến tới bên tai Nữu Nữu và nói: “Chưa từng nghe nói, ta đâu có thể không biết xấu hổ mà hỏi cái này.
Đợi lát nữa về nhà ta bảo Đản Đản hỏi ông nội!”
Nữu Nữu gật đầu sau đó hai người thay đổi đề tài, bắt đầu thảo luận chuyện thêu hoa.
Tới nửa buổi chiều Nha Nha phải về nhà hỗ trợ nấu cơm, chỉ để lại Đản Đản chơi với đám Tam Bảo.
Chờ đến khi mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn đầy trời thì Đại Tần thị qua sân tìm người.
Ba đứa cháu nhà bà chơi đến điên rồi, trời tối cũng không thèm về nhà.
Đại Tần thị vui tươi hớn hở bế Tiểu Nguyệt Nguyệt và nói với Lý thị: “Tam tẩu tử, phiền cho tẩu quá, mấy đứa nhà ta cứ thích náo nhiệt, vừa lơ đãng là đã chạy sang bên này.”
Lý thị cười: “Nhà ta lắm trẻ con, đứa lớn mang đứa nhỏ là vừa khéo!”
“Một đám đều chơi quên lối về, trời sắp tối đến nơi mà tụi nó còn ăn vạ ở đây không đi, về nhà ta phải đánh cho mông tụi nó nứt thành hai mới được!” Đại Tần thị cười mắng.
“Ngươi nói lời này tàn nhẫn quá nhỉ, còn dọa cái gì mà đánh mông nứt thành hai nửa.
Ngươi lột quần tụi nó ra xem có đứa nào mông không phải hai nửa không! Trời tối cũng không sợ, ta còn muốn giữ tụi nó ở lại nhà ta ăn cơm chiều đó!” Lý thị cười nói.
Đại Tần thị cũng cười nói: “Thôi, hôm nay là tết Trung Thu, chúng ta không quấy rầy tam tẩu tử nữa!” Nói xong bà nói với Bụ Bẫm: “Bụ Bẫm dắt em về, chúng ta ăn bánh trung thu đi!” Sau đó bà chào hỏi mọi người và mang theo cháu mình về nhà.
Lúc ánh trăng sáng tỏ vẩy đầy sơn thôn thì một nhà Đào Tam gia đã chuẩn bị xong việc tế nguyệt.
Người ta nói “Nam không bái nguyệt, nữ không cúng ông táo”, việc chuẩn bị tế bái đều là do các nam nhân hoàn thành, nữ nhân chỉ cần dọn dẹp một chút rồi lễ bái là được.
Trong sân bày một cái bàn gỗ nhỏ, trên đó có lư hương, một đĩa bánh trung thu nhân hạt khô, một đĩa bánh trung thu nhân đậu đỏ nghiền, một đĩa trái cây ngào đường, một đĩa điểm tâm Đại Bảo và Nhị Bảo mua về, cuối cùng là một đĩa quả lê và quả quýt nhà mình trồng.
Trước bàn bày một cái chiếu, có bốn cái nệm rơm.
Lý thị mang theo con dâu và cháu gái bước tới nệm rơm thành kính vái lạy ba lần và đứng dậy.
Tế nguyệt xong nam nhân thu dọn cống phẩm sau đó thay vào đó bằng một cái bàn vuông, người một nhà ngồi vây quanh đó cùng ngắm trăng.
Bánh trung thu tự làm tuy không mềm mại được như điểm tâm mua bên ngoài nhưng nhân vừa nhiều vừa ngọt, ăn vào cũng rất ngon.
Lý thị cười nói: “Năm nay ta làm nhiều hơn năm ngoái mấy nồi bánh trung thu cho Đại Bảo và Nhị Bảo mang đi ăn.”
Đại Bảo gật đầu nói: “Bà nội, bánh trung thu nhà chúng ta ăn ngon thật, so với điểm tâm mua bên ngoài còn ngon hơn!”
Lý thị càng vui vẻ hơn, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, khi nào muốn ăn cứ nhắn về bà nội sẽ làm cho con mang đi!”
“Vâng.” Đại Bảo vui vẻ đáp.
Nữu Nữu hỏi Lý thị: “Bà nội, món thịt đậu xanh cũng có thể làm nhân bánh Trung thu đúng không?”
Trương thị vui vẻ tiếp lời: “Đúng vậy, nương, Nữu Nữu nhắc nhở con mới nhớ.
Chúng ta có thể nghiền đậu xanh như đậu đỏ, như thế là có bánh trung thu nhân đậu xanh.”
Lý thị cười ha hả nói: “Theo lời con nói thì có phải nhân sủi cảo cũng có thể làm nhân bánh Trung thu không?”
Đào Tam gia phun một hơi thuốc lá và nói: “Vẫn thôi đi, đừng phá hỏng lương thực, ta thấy bánh nhân hạt khô này là ngon nhất.”
Lý thị cầm lấy một cái bánh trung thu nhân hạt khô, bộ dạng hùng hổ đưa cho Đào Tam gia, “Ăn của ông đi, nhiều bánh thế này còn không lấp được miệng ông!”
Đào Tam gia đón lấy rồi cười ha hả nói: “Tính tình bà càng ngày càng hung!”
Bọn nhỏ đều ha ha cười, Lý thị thì đỏ mặt, tức giận kéo ghế ngồi xa Đào Tam gia nhất.
Trăng sáng treo trên bầu trời, trên mặt đất là bóng người, bóng cây loang lổ.
Trung thu trăng tròn, cả nhà đoàn viên, thật sự là hạnh phúc của cuộc đời!
Mà sở dĩ giờ khắc này hạnh phúc là vì nó ngắn ngủi, sau đêm Trung thu Đại Bảo và Nhị Bảo lại phải trở về trấn trên.
Vào một buổi sáng sớm lạnh lẽo hai đứa cất bước ra khỏi nhà, trên vai là chăn đệm mẹ mới làm, con đường núi lạnh lẽo không khí mùa thu nhưng lòng người lại cực kỳ ấm áp!
Lý thị một hai bắt Đào Tam gia đưa tụi nhỏ đi nhưng ông chỉ nói: “Ta đã sớm an tâm mà sao bà cứ lo lắng thế?”
Lý thị mắng ông là đồ ngoan cố sau đó trốn vào trong phòng không biết làm gì.
Đào Tam gia thì vừa hút thuốc vừa dạo một vòng quanh thôn mới trở về.
Trời càng ngày càng lạnh, bụng Trương thị cũng ngày một lớn.
Sau khi trồng xong lúa mạch người một nhà hoàn toàn nhàn rỗi.
Đào Tam gia mang theo con cháu chuẩn bị đủ củi lửa chuẩn bị cho mùa đông giá rét tiếp theo.
Sáng sớm ngày 20 tháng 11, Trương thị bắt đầu đau từng cơn.
Trường Quý đi thôn bên mời Phùng lang trung còn Lý thị thì mời Trần thị cùng thôn tới hỗ trợ đỡ đẻ.
Lưu thị vội nấu một bát trứng gà đường đỏ cho em dâu.
Dù đã đau đến kêu gào nhưng Trương thị vẫn uống xong bát trứng gà đường đỏ kia, không để phí chút nào.
Ăn no mới có sức mà kêu, Trương thị gào hết tiếng này tới tiếng khác, người nhà Đào Tam gia nghe thấy thì kinh hồn táng đảm.
Ngày thường Trương thị ăn khỏe cực, Lý thị lo lắng đứa nhỏ quá lớn không dễ sinh nên thường mắng nàng ta, cũng không cho ăn quá nhiều.
Trương thị đã sinh hai đứa nhỏ mà hiện tại lại kêu kinh như thế khiến Lý thị cũng cảm thấy lo lắng.
Trần thị kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn tình huống đã nói: “Không có việc gì, tốt lắm!”
Lưu thị và Nữu Nữu ở nhà bếp đun nước nóng.
Sau đó Lưu thị không cho Nữu Nữu vào nhà mà một mình bưng nước ấm vào.
Trương thị ăn no nên tiếng kêu rất có lực, đứa nhỏ ra đời cũng nhanh, Lý thị lúc ấy mới yên tâm.
Một bé gái hồng hồng nhăn nhúm được bao lại đặt bên cạnh Trương thị.
Rốt cuộc nàng ta cũng được như nguyện vì thế vui vẻ chảy nước mắt, khóc còn kinh hơn lúc Nhị Bảo lên trấn trên làm công.
Phùng lang trung kê chút thuốc ở cữ, lại dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trường Quý vui vẻ đưa ông tới tận ngoài thôn, dọc đường về có người biết tin tới chúc mừng thế là hắn lại vui tươi hớn hở cảm tạ.
Lý thị lôi kéo tay Trần thị cảm ơn mãi.
Trần thị nói chúc mừng rồi ra cửa thế là Lý thị lập tức để Trường Quý cầm 30 quả trứng gà đưa tới nhà cho bà ấy.
Lưu thị hỗ trợ thu dọn phòng cho em dâu, lại kiểm tra cửa sổ xác định không lọt gió mới lấy thêm một cái chăn bông đắp cho Trương thị.
Ở cữ phải chú ý cực kỳ, không thể chịu chút lạnh nào.
Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu được cho phép thì nhẹ nhàng đi vào tây phòng.
Lần đầu tiên tụi nó nhìn thấy trẻ con mới sinh, thật sự đúng như lời Lý thị nói: Hồng hồng nhăn nhăn giống con khỉ nhỏ, xấu kinh lên được!
Tiểu muội muội đội mũ mềm, được bó thành cái kén và đặt bên cạnh Trương thị, chỉ có cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài chăn bông.
Đứa nhỏ đang ngủ say, đôi mắt nhắm chặt lộ mấy cái lông mi bé tí, cái mũi nho nhỏ đỏ hồng, miệng nhỏ phấn nộn, trong lúc mơ còn mún mún đòi ăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...