Trường Phú hỏi: “Ở đây có quen không? Con có gặp Nhị Bảo không?”
Đại Bảo đáp: “Phan chưởng quầy và Vương sư phó đều đối xử với con rất tốt, con ở đây cũng đã quen.
Mỗi ngày dậy sớm cùng người trong tiệm quét tước vệ sinh, dỡ hàng dọn đồ ăn, sau đó ăn sáng.
Cơm ở đây rất tốt, còn quản no! Sau khi ăn xong con theo sư phó học quản lý sổ sách, lúc nhiều khách con lại giúp chạy bàn phục vụ.
Nhị Bảo bên kia cũng khá tốt, có thời gian rảnh con sẽ qua đó xem hắn, nếu hắn rảnh sẽ qua nói với con mấy câu.
Thuận thúc cũng thường xuyên ghé qua xem con, Thuận thẩm còn làm đồ ăn ngon mang tới đây nữa.”
Nghe Đại Bảo nói thế Trường Phú cũng yên tâm trong lòng.
Trường Quý lại hỏi: “Nhị Bảo làm gì mỗi ngày vậy? Nghe ông nội mấy đứa nói là y quán kia đã nhận mấy học đồ nhưng mọi người đều không chịu được khổ!”
Đại Bảo nói: “Nhị Bảo cũng có nói mỗi ngày phải làm gì, về cơ bản cũng giống con bên này, mỗi ngày dậy lúc canh năm sau đó theo sư phụ tập một bộ quyền tên là ‘Ngũ Cầm Hí’.
Sau đó hắn sẽ quét tước vệ sinh, nấu nước pha trà cung cấp cho y quán cả ngày hôm ấy.
Ban ngày hắn ở y quán hỗ trợ, có đôi khi đi đưa thuốc cho người ta, còn phải giúp đỡ xử lý thuốc, dù sao thì hắn cũng phải làm mọi việc trong y quán.
Công việc ở đó nhiều lại phức tạp, hơn nữa tính tình Hồ sư phó cũng không tốt, quản cực kỳ nghiêm.”
Trường Quý chưa từng qua y quán nên vừa nghe Đại Bảo nói thế thì hắn cũng không biết công việc nhiều là nhiều như thế nào.
Trường Phú lại hỏi Đại Bảo: “Cơm sáng thường ăn cái gì, cơm trưa và cơm tối ăn cái gì, mấy giờ đi ngủ, mấy giờ dậy, quần áo có đủ mặc hay không, có đánh nhau với ai không?”
Tam Bảo trợn trắng mắt, đây rõ ràng là Lưu thị để Trường Phú hỏi.
Đại Bảo thì nhẫn nại trả lời từng câu một sau đó Đào Tam gia đứng dậy nói thời gian không còn sớm nên muốn tới y quán xem Nhị Bảo.
Nữu Nữu nhanh chóng nói: “Ông nội, còn chưa tính tiền đâu!”
Đào Tam gia hỏi Đại Bảo bao nhiêu tiền sau đó để Nữu Nữu đưa tiền cho anh mình rồi mang theo con cháu tới y quán.
Công việc ở y quán ngày nào cũng bận rộn, Nhị Bảo cứ thế xoay quanh trong đại sảnh.
Hắn gầy hẳn một vòng, Đào Tam gia nhìn thấy thì cực kỳ đau lòng, Trường Quý cũng khó chịu cực kỳ.
Nhị Bảo thấy người nhà đứng ngoài cửa hiệu thì nhanh chóng bẩm báo Hồ lang trung một tiếng.
Hồ lang trung nhìn nhìn ra ngoài sau đó gật gật đầu thế là Nhị Bảo mới đi ra ngoài hàn huyên với người nhà.
Đào Tam gia duỗi tay véo véo má Nhị Bảo, quả nhiên gầy, chẳng véo được tí thịt nào.
Nhị Bảo nói: “Ông nội, trong y quán bận nhiều việc, cháu chỉ nói hai câu là phải vào rồi.”
Đào Tam gia hơi hối hận nói: “Mới một tháng con đã gầy thành thế này, y quán sao mà vất vả quá.
Không được, mau về nhà với ông nội, để ông lại nhờ người tìm một chỗ khác cho con.”
Trường Quý gật đầu, “Nhị Bảo về với cha đi.”
Nhị Bảo lại lắc đầu cười nói: “Ông nội, cha, mọi người hiểu lầm rồi, con không chịu khổ.
Hồ sư phụ và mọi người đối xử với con rất tốt, chưa từng đánh chửi.
Chẳng qua người tới xem bệnh mỗi ngày nhiều, con chưa thích ứng nổi nên mấy ngày đầu có cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi thích ứng được rồi thì cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.”
Nữu Nữu đau lòng nhìn Nhị Bảo và nói, “Nhị ca, huynh có quầng thâm trên mắt kìa!”
Nhị Bảo ngượng ngùng sờ sờ mắt mình và giải thích: “Chỗ sư phụ có quá nhiều y thư, ban ngày không có thời gian nên tới tối con thức đêm xem.
Sư phụ cũng không chê con thắp đèn tốn dầu thì con thức đêm một chút cũng có sao!”
Đào Tam gia nghiêm túc dạy: “Hiện tại con còn nhỏ, đừng mạnh mẽ ép hỏng người.
Lúc trước đã nói thế nào? Ba năm đầu sẽ là khảo nghiệm, con cũng chẳng nên gấp gáp làm gì, trước tiên là xây dựng cơ sở vững chắc đã, nhìn quầy thuốc kia đi, toàn bộ đều là thảo dược, cứ nhớ kỹ chỗ ấy đã rồi lại nói sau.
Ông cảm thấy con thức đêm xem đống sách kia là hơi sớm!”
“Hì hi, sư phụ cũng nói thế, sư phụ để con theo Khánh Hoa thúc phân biệt thảo dược và dược tính của chúng!” Nhị Bảo nói.
“Vậy con phải nghe lời sư phụ, từ đêm nay không cho thức đêm nữa, nếu hỏng mắt, thân thể cũng hỏng theo thì ông nội sống làm sao nổi!” Đào Tam gia kích động mắng.
Nhị Bảo nhanh chóng nhận sai, cũng hứa sẽ không thức đêm nữa Đào Tam gia mới nguôi giận.
Ông để Nữu Nữu đưa trái cây ngào đường và bánh Hoắc Hương Lý thị làm cho Nhị Bảo.
Nhị Bảo ôm tay nải ngửi ngửi mùi và cảm thán nói: “Chính là mùi vị này, mùi của gia đình!”
Nữu Nữu che miệng cười, Tứ Bảo lại nói: “Nhị ca, huynh với đại ca nói giống nhau thế.”
“Thôi đi vào đi, ta thấy Hồ lang trung đã nhìn qua đây mấy lần rồi.
Nhớ kỹ lời ông dặn, qua một thời gian ông lại qua thăm con, nếu vẫn thức đêm thì ông sẽ mang con về không cho ở đây nữa!” Đào Tam gia nói.
Nhị Bảo gật đầu sau đó vui vẻ đi vào y quán.
Trên đường trở về Đào Tam gia vẫn luôn không yên lòng về Nhị Bảo.
Ông dặn dò con cháu không được kể chuyện của Nhị Bảo cho Lý thị, Trương thị và Lưu thị.
Qua một thời gian nữa ông sẽ tới thăm hắn, nếu Nhị Bảo vẫn gầy thì ông hạ quyết tâm nói gì cũng phải mang hắn về.
Buổi tối Đào Tam gia vừa hút thuốc vừa chậm rãi kể tình hình của Đại Bảo và Nhị Bảo gần đây.
Lý thị, Lưu thị và Trương thị vui vẻ nghe không sót cái gì.
Lúc nghe nói Đại Bảo gảy bàn tính lách cách thế là Lý thị liên tục khen Đại Bảo có bản lĩnh.
Khi nghe nói Nhị Bảo bắt đầu đọc y thư bà lại vui tươi hớn hở khen Nhị Bảo.
Cuối cùng nghe hai đứa nhỏ nói là nhớ đồ ăn bà làm thế là Lý thị lập tức khóc sướt mướt một trận.
Lưu thị và Trương thị đã biết tình hình con trai gần đây thì cũng rất vui vẻ, lúc ngủ lại bắt chồng kể lại một lần sau đó lại khóc một hồi.
Cuộc sống trong nhà Đào Tam gia chậm rãi khôi phục như bình thường.
Lý thị và con dâu cũng chậm rãi thích ứng với việc Đại Bảo, Nhị Bảo không có ở nhà.
Tam Bảo và Tứ Bảo vẫn như cũ, có cơ hội là sẽ phá đám, nói không thông là lại vặn thành một cục.
Nữu Nữu thì giống như đổi tính, nghiêm túc đi theo Lưu thị học thêu hoa và vá áo.
Chờ đến khi Đào Tam gia lại đi thăm Nhị Bảo thì quầng thâm trên mắt hắn đã mất, cả người cũng béo hơn lần trước một chút.
Đào Tam gia véo véo má hắn thấy có thể véo ra thịt thì mới yên tâm.
Nhị Bảo cũng cao hơn, có lẽ vì ngày nào cũng theo sư phụ luyện Ngũ Cầm Hí nên cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều.
Tâm bệnh được giải trừ nên Đào Tam gia cũng vui vẻ, về nhà ông báo tình huống của Nhị Bảo cho mọi người.
Trường Quý cũng yên lòng và chuyên tâm chăm sóc Trương thị, cùng chờ đợi đứa con thứ ba ra đời.
15 tháng 7 là tết Trung Nguyên.
Đào Tam gia bỏ giấy trắng đã mua trước đó ra để cắt thành hình đồng tiền sau đó dùng dây thừng xâu thành chuỗi treo lên.
Mỗi dây có một mảnh giấy trên đó viết tên húy của tổ tiên nhà Đào Tam gia, góc trái bên dưới viết tên vãn bối nào đó.
Người một nhà cầm tiền giấy đi tới con đường rẽ trong thôn, Đào Tam gia dùng gậy gỗ vẽ một vòng tròn trên mặt đất để hở góc Tây Bắc sau đó bỏ tiền giấy vào trong vòng tròn mà đốt.
Ông nhắc mãi tên tổ tiên, mời họ về lấy tiền giấy đi hưởng dụng.
Lý thị lấy ra một ít tiền giấy đã chuẩn bị trước rồi đốt ở vòng ngoài, miệng nói là những ai không có con cháu đốt tiền cho có thể tới lấy mà dùng.
Con cháu đều mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn tiền giấy hóa thành tro, theo gió đảo quanh, càng bay càng cao và xa.
Chờ đốt hết tiền giấy người một nhà mới trở về, Lý thị nói: “Giữa tháng bảy quỷ đi lung tung, buổi tối nên nghỉ sớm, không có việc gì thì đừng có mà ra ngoài.”
Tứ Bảo cùng Tam Bảo thương lượng xong thế là Tứ Bảo chui vào đông phòng ngủ chung với anh hắn.
Nữu Nữu ngủ ở cách vách cũng sợ nhưng mẹ nói tiểu cô nương đã lớn không thể ngủ cùng các anh được nên nàng đành phải chui trong chăn mỏng, rúc trên giường cực kỳ đáng thương.
Tam Bảo hình như biết Nữu Nữu sợ nên cố ý nói chuyện lớn tiếng với Tứ Bảo.
Nữu Nữu nghe thấy giọng anh trai thì cũng không sợ nữa.
Qua một lát Tam Bảo nhẹ nhàng xuống giường xốc rèm vải nhìn vào phòng trong, lại nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Nữu Nữu ngủ say mới quay lại giường nằm xuống cạnh Tứ Bảo.
Tứ Bảo ghé sát tới nhỏ giọng nói: “Tam Bảo, đệ buồn tè!”
“Đi nhà xí!” Tam Bảo nhắm hai mắt và nhỏ giọng đáp.
“Giờ là giữa tháng bảy đó, đệ không dám đi!” Tứ Bảo nhỏ giọng than.
Tam Bảo thở dài sau đó ngồi dậy lấy từ dưới giường một cái bình nhỏ và nói, “Đi vào đây, lặng lẽ một chút!”
Tứ Bảo vui vẻ cực kỳ: “Biết ngay là huynh có chuẩn bị!”
“Cầm đi, còn muốn ta bưng cái bô cho đệ đi tiểu hả?!” Tam Bảo trừng mắt mắng.
Tứ Bảo đón lấy cái bình rồi nhanh chóng giải quyết nỗi buồn.
Trong lúc ấy Tam Bảo tiếp tục lải nhải: “Đặt cái bình cho đàng hoàng, nếu đánh đổ ta đuổi đệ ra ngoài.
Còn nữa, lúc lên giường nhớ dém màn cho kỹ, không được để muỗi bay vào.”
Tứ Bảo oán giận: “Huynh lắm chuyện thế!” Nói xong hắn đặt cái bình xuống rồi vén màn chui vào giường rúc vào bên cạnh Tam Bảo ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...