Giờ Dậu vừa đến là Lý thị đưa hộp đồ ăn đã chuẩn bị cho chồng con.
“Buổi tối chúng ta về muộn nên mọi người cứ ăn no trước đi! Chờ chúng ta trở về đón giao thừa!” Nói xong Đào Tam gia ngậm tẩu thuốc, Trường Quý cầm hộp đồ ăn, Trường Phú cầm nến thơm, tiền giấy rồi ba cha con đi tới thôn đông.
Lý thị nhớ ra ba người còn chưa lấy đèn thế là vội gọi Đào Tam gia lại để Trường Phú trở về lấy đèn.
Lúc này có thể nghe thấy tiếng pháo truyền tới từ thôn đông, nhất định là có người đang dâng hương lên bài vị tổ tiên.
Lúc cha con Đào Tam gia tới từ đường thì trong thôn đã có rất nhiều người tới.
Đào Tam gia đốt ba nén hương, một đôi nến rồi cắm hương vào bát sau đó mang theo con trai dập đầu với tổ tiên.
Xong xuôi ông nhường chỗ cho người khác còn ba cha con đi tới cạnh chậu than hóa vàng mã.
Đương gia của các nhà trong thôn đều tề tựu tế bái xong thì sẽ mang theo hộp đồ ăn đi tới khu nhà phía đông.
Trong phòng đã có bàn dọn sẵn, mọi người tìm chỗ ngồi sau đó bày đồ ăn và rượu mình mang tới ra, vừa làm vừa chúc mừng lẫn nhau trong lúc chờ tộc trưởng tới.
Đào Đại gia vẫn nói lời dạo đầu như năm vừa rồi, sau đó bắt đầu nói chuyện với mọi người.
Đều là hàng xóm láng giềng nên đề tài cũng nhiều, hơn nữa cả năm khó có lúc bọn họ ngồi chung một chỗ thế này nên hiện tại đều uống thoải mái.
Đào Tam gia nhìn nhìn bầu rượu Lý thị chuẩn bị thì thầm cười: “Lão thái bà này mỗi năm đều lấy một bầu rượu thế này, uống xong không say nhưng cũng lâng lâng!”
Trường Phú nhỏ giọng nói với ông: “Cha, nương chuẩn bị cho chúng ta chén rượu nhỏ xíu!”
Đào Tam gia cười nói: “Ta không cần nhìn cũng đoán được, chén rượu nhỏ thì nhỏ, như thế uống mới không say!”
Vừa lúc Đào Ngũ gia ở bên cạnh bưng cái chén nhìn qua thế là Đào Tam gia vui tươi hớn hở nâng chén.
Hai người vui vẻ uống một hơi cạn sạch, Trường Phú và Trường Quý cũng cùng người quen nâng chén cạn một hơi.
Uống uống, ăn ăn, dần dần những nhà chuẩn bị chén rượu to bắt đầu lè nhè.
Sau mười mấy chén thì bầu rượu không mà người cũng say.
Mọi người đều là người thành thật, sẽ không truy cứu chuyện chén rượu to hay bé, chỉ cần cùng nhau cạn chén uống một hơi là được.
Thế nên Đào Tam gia vui vẻ thoải mái bưng chén rượu hạt mít của mình, cảm thấy quả là tốt.
Bên này tiệc liên hoan trong tộc cực kỳ náo nhiệt, còn mấy phụ nhân và đám con trẻ ở nhà cũng tự tìm việc vui.
Lý thị bày đồ ăn còn thừa giữa trưa ra, lại làm mấy món mới sau đó cả nhà ngồi vào bàn vui vẻ ăn cơm chiều.
Mấy đứa nhỏ mới tỉnh ngủ, nói đúng hơn thì hẳn là Đại Bảo và Nhị Bảo mới tỉnh ngủ, còn Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu thì bị mẹ đánh thức.
Tam Bảo bị đánh thức thì cáu tiết muốn gào nhưng Lưu thị đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng duỗi tay che miệng hắn rồi ghé bên tai uy hiếp: “Ăn tết không được khóc!”
Hai chữ ăn tết này chạm trúng chỗ quan trọng trong lòng Tam Bảo thế là hắn lập tức không khóc, còn tích cực mặc quần áo rời giường.
Lưu thị cũng rảnh tay giúp con gái út mặc quần áo.
Lý thị nhìn mấy đứa cháu mắt sưng húp vì ngủ nhiều và nói: “Ầy, buổi tối trừ tịch phải đón giao thừa, mấy đứa ngủ cả chiều rồi nên tối sẽ không buồn ngủ nữa, qua giờ Tý chúng ta còn nấu sủi cảo ăn đó!”
Mỗi năm chỉ có một lần được ăn sủi cảo nên bọn nhỏ đều vui cười híp cả mắt.
Lý thị nhìn năm đôi mắt cong cong như trăng non thì cười cho thêm đủ số chẵn: Sáu đôi mắt như trăng non.
Lý thị, Lưu thị và Trương thị không ngừng gắp đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, canh gà còn thừa cũng để tụi nó uống.
Hoàng Hoàng ngoan ngoãn nằm bò dưới bàn, thi thoảng sẽ dùng móng vuốt cào chân bọn nhỏ thế là đám nhỏ sẽ ném thịt cho nó.
Hoàng Hoàng vui vẻ ăn, Đại Hoa thì dù lười chảy thây cũng tới ngồi xổm ở ngạch cửa dẩu mông duỗi người, vặn vẹo cái thân thể bồ tượng của mình sau đó dùng động tác nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý thị lấy lòng meo meo.
Lý thị lập tức bị bộ dạng của Đại Hoa dụ dỗ mềm lòng thế là cũng gắp cho nó một miếng thịt mỡ.
Đại Hoa ngửi ngửi nhưng không có hứng thú nên lại tiếp tục meo meo thế là Lý thị lại gắp cho nó một miếng lạp xưởng.
Đại Hoa ung dung ăn lạp xưởng, còn thịt mỡ nó không ăn thì Hoàng Hoàng được hưởng.
Hoàng Hoàng phe phẩy đuôi tỏ vẻ cảm tạ sau đó vui vẻ ăn luôn không hề chê bai.
Dưới ánh đèn như hạt đậu mấy phụ nhân, một đám trẻ con, một con mèo và một con chó cùng ăn bữa cơm chiều ấm áp.
Sau khi thu dọn xong Lý thị đốt một chậu than đặt ở nhà ăn.
Chung quanh chậu than có ghế nhỏ, bọn nhỏ vây quanh đó nói cười, Hoàng Hoàng và Đại Hoa cũng ở lại trong phòng ấm áp trải qua đêm giao thừa này.
Liên hoan ở từ đường rốt cuộc cũng tan, không ít người say rượu vì thế có không ít người hỗ trợ đỡ người say chậm rãi về nhà.
Đào Tam gia không say nhưng cũng lâng lâng, bước chân của ông nhẹ nhàng hơn dĩ vãng nhiều, đi đường buổi tối cũng nhanh nhẹn hơn.
Trường Phú đỡ cha, Trường Quý cầm hộp đồ ăn và đèn, ba cha con đi một lát đã về tới nhà.
Hoàng Hoàng nghe thấy bước chân của chủ nhân thế là bật dậy chạy ra ngoài gâu gâu kêu vui mừng.
Lý thị vừa mở cửa nó đã chạy như điên đi ra ngoài đón chủ nhân.
Lưu thị nhanh chóng tới nhà bếp lấy nước ấm, Trương thị đứng dậy pha trà, bọn nhỏ thì nhảy nhót chạy ra khỏi nhà vui vẻ hét: “Ông nội đã trở lại! Cha đã trở lại!”
Lý thị thấy thế thì bảo tụi nó mau vào nhà, đang ở trong ấm ra ngoài lạnh đột ngột sẽ bị cảm.
Bà ngửi mùi rượu trên người chồng con thì nghĩ hôm nay là trừ tịch nên cũng không nói gì nhiều mà đón lấy hộp đồ ăn trong tay Trường Quý nói: “Mau đi rửa mặt rửa tay đi!”
Đào Tam gia lại vui tươi hớn hở nói: “Cái tửu lượng rách nát của lão Ngũ mà cũng dám đua với ta, hô hô, hắn uống bò ra! Còn lão Tứ nữa, cha con hắn đều bò.
Chỉ có Đào Đại gia đúng là cáo già, ông ta không biết xấu hổ lấy ra cái chén còn nhỏ hơn cả của ta.
Ta mới thèm vào uống cùng ông ta!”
Cha con ba người lấy nước ấm rửa mặt rửa tay, cảm giác say cũng tan đi ít nhiều.
Người một nhà lại vây quanh chậu than chờ đón giao thừa.
Đào Tam gia đốt thuốc lá sợi sau đó thích ý hút một hơi và nói với Lý thị: “Lão thái bà, mang chút đậu phộng và trái cây ra đây đi?”
Lý thị trừng mắt nhìn ông ta: “Ông còn đòi, không phải ông say không ra cái gì còn ta mải phục vụ cha con nhà ông nên mới bận đến hôn mê hả?!” Nói xong bà đứng dậy lấy một đĩa đậu phộng rang, một ít hạt bí đỏ và một đĩa trái cây với quẩy.
Quẩy màu vàng dính một tầng đường bỏ vào miệng nhai vừa ngọt ngào vừa giòn nên bọn nhỏ cực thích.
Đào Tam gia kể với Lý thị về liên hoan trong tộc, cuối cùng cười nói: “Bà đúng là khôn khéo, chỉ chuẩn bị một bầu rượu nhỏ như thế, cái chén cũng nhỏ như hạt đậu phộng khiến ta cầm mà cũng ngượng!”
Lý thị mắt trợn trắng nói: “Lần sau ta chuẩn bị cho ông mười cân rượu, dùng bát cho ông uống lè lưỡi nhé!”
Đào Tam gia cười hê hê, Tam Bảo nhéo một hạt đậu phộng nói với ông nội: “Ông nội, làm gì có cái chén nào nhỏ như hạt đậu phộng?”
Lý thị phì cười nói: “Cháu ngoan nói đúng quá, để ông mấy đứa lấy ra cái chén bé bằng hạt đậu phộng cho ta xem!”
Đào Tam gia vươn tay ra với Tam Bảo và nói: “Cho ông xem đậu phộng đã.”
Tam Bảo đưa đậu phộng cho ông nội thế là Đào Tam gia vui tươi hớn hở bỏ vào miệng nhai.
Tam Bảo hô to mắc mưu thế là cả nhà phá ra cười.
Lý thị cười mắng: “Nhiều đậu phộng như thế mình con ăn hết đi, Tết nhất gào cái gì! Cả phòng này có mình con to mồm nhất!”
Tam bảo cười hì hì, Tứ Bảo thì thò qua lặp lại lời Lý thị: “Cả phòng có mình huynh to mồm nhất!”
Tam Bảo lấy đậu phộng ném Tứ Bảo, Tứ Bảo lấy hạt bí đỏ ném trả thế là Lý thị lại mắng: “Hai thằng nhãi phá hoại này, còn không ngừng thì bà lấy gậy đánh nát mông bây giờ!”
Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức ngừng ném nhau sau đó chuyển sang ngầm véo mông, véo eo.
Hai đứa vặn thành một đống thế là lật ghế ngã lăn ra đất còn cả nhà lại được dịp cười bò.
Bọn nhỏ ngủ hai canh giờ buổi chiều nên buổi tối cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa tụi nó còn phải đợi sủi cảo.
Đương nhiên là ngoại trừ Nữu Nữu, cái đầu nhỏ của nàng đã sớm gật như gà mổ thóc.
Lưu thị ôm con gái vào lòng, lấy một cái chăn nhỏ bọc cho nàng thế là Nữu Nữu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đào Tam gia lấy pháo ra, Lý thị thì mang theo Trương thị tới nhà bếp nấu nước đun sủi cảo.
Lưu thị muốn giao Nữu Nữu cho Trường Phú ôm và đi theo giúp nhưng Lý thị ngăn lại.
Tới giờ Tý nhà Đào Đại gia đốt pháo trước, sau đó từng nhà vang lên tiếng pháo hết đợt này tới đợt khác.
Thông thường người ta sẽ đốt hai ba bánh pháo vào đêm trừ tịch, nhà nông gia mua 10 bánh pháo dùng để đốt từ lễ tế tổ trưa trừ tịch tới sáng tân niên coi như đủ rồi.
Nữu Nữu cũng bị tiếng pháo đánh thức thế là một hai phải cùng mấy thằng anh ra ngoài xem náo nhiệt.
Lưu thị lo lắng nàng bị cảm lạnh nên không cho nàng ra khỏi phòng.
Cuối cùng Nữu Nữu đành phải ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...