Hôm nay ăn xong cơm trưa Đào Tam gia lôi kéo Tần thợ mộc nghỉ tạm cho tiêu cơm còn Tam Bảo và Tứ Bảo thì thần bí kéo Tiểu Hổ đến đông phòng.
Tam Bảo hỏi: “Tiểu Hổ ca, có phải thân thể huynh không thoải mái không, ta thấy mấy ngày nay huynh toàn thất thần.”
Tiểu Hổ vội vàng xua tay nói: “Ta tốt lắm, thất thần là vì ta đang cân nhắc chuyện làm sàn gỗ.”
“Vậy vì sao lúc huynh thất thần lại đỏ mặt!” Tam Bảo hỏi, “Huynh cho rằng da huynh đen thì đệ không nhìn thấy hả? Tứ Bảo còn đen hơn huynh nhưng hắn chỉ hơi biến sắc là đệ đã nhìn ra, không ai thoát được hoả nhãn kim tinh của đệ đâu!”
Tứ Bảo tức quá trợn mắt nhìn Tam Bảo mắng: “Đệ có đen như huynh nói đâu, đệ và Tiểu Hổ ca cũng giống nhau mà.”
Tiểu Hổ nghe thấy Tam Bảo nói thế thì lại đỏ mặt, giống như Tam Bảo nhìn trộm được bí mật nhỏ trong lòng hắn vậy vì thế giọng hắn cũng nóng nảy, vội giải thích: “Đệ nhìn lầm rồi, ta có đỏ mặt đâu.
Đó là ta phơi nắng nhiều, đệ cũng biết nắng mùa xuân rất rát đúng không?”
Tam Bảo nghi hoặc nhìn Tiểu Hổ, rõ ràng không tin nhưng trong lòng lại có tính toán: Huynh không thừa nhận cũng thế, chờ ta tìm hiểu rõ lại nói.
Vì thế hắn gật đầu à một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Tiểu Hổ thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận.
Hắn mới chỉ gặp con gái nhà người ta có hai lần, người ta đã có hôn ước chưa hắn còn không biết mà lỗ mãng thì sẽ liên lụy tới thanh danh của nàng ấy.
Xem ra hắn vẫn chưa đủ cẩn thận, đến Tam Bảo và Tứ Bảo đều nhìn ra manh mối, không biết cha hắn và người nhà họ Đào có nhận ra suy nghĩ của hắn không.
Tiểu Hổ toát một tầng mồ hôi lạnh và âm thầm nhắc nhở bản thân càng phải cẩn thận hơn mới được.
Ba người mang theo các loại tâm tư khác nhau mà không nhắc tới việc này nữa.
Bọn họ thay đổi sang đề tài khác và nói hăng say.
Lúc này Tần thợ mộc đã nghỉ đủ nên gọi Tiểu Hổ qua hỗ trợ thế là tên kia vội đáp lời và ra ngoài làm việc.
Mấy ngày sau đó Tiểu Hổ không còn tình trạng thất thần bị mắng nữa, Tam Bảo trộm quan sát thì cảm thấy có lẽ mình đa nghi, mặt tên kia đỏ là vì bị mặt trời phơi lâu.
Các tấm ván gỗ được bào bằng phẳng, hai bên cũng được bào cẩn thận rồi xếp khít bên nhau.
Chờ làm xong hết thảy thì việc còn lại chỉ là ghép chúng vào đúng chỗ.
Lao động chính nhà Đào Tam gia có 5 người cộng thêm cha con Tần thợ mộc cùng nhau dọn đống gỗ này vào khu nhà mới.
Bọn họ bắt đầu xếp từ chính phòng, lần lượt từng gian cho tới các phòng kề.
Hôm nay vừa lúc Nha Nha tới tìm Nữu Nữu thương lượng phương pháp thêu hoa.
Nàng đứng ở cửa vừa lúc thấy Tiểu Hổ đang khiêng tấm gỗ đi ra cửa.
Tuy tính tình nàng đanh đá nhưng nhìn thấy thiếu niên xa lạ thì vẫn xấu hổ thẹn thùng.
Nàng đỏ mặt tránh khỏi cửa để Tiểu Hổ đi ra ngoài trước ai biết tên kia cũng lập tức đỏ mặt khiêng tấm gỗ lùi lại phía sau nhường đường cho nàng.
Nhưng hắn hoàn toàn quên mất phía sau còn có Tam Bảo và Tứ Bảo vì thế theo phản ứng dây chuyền hai tên kia bị đẩy ngã dúi dụi trên đất, miệng kêu oai oái.
Tiểu Hổ sợ tới mức vội buông tấm gỗ đi đỡ hai tên kia.
Tam Bảo hò hét: “Tiểu Hổ ca, sao đang yên lành huynh lại lùi về sau vậy?!”
“Ôi, ôi, xin lỗi Tam Bảo, hai đứa có sao không?!” Tiểu Hổ lập tức xin lỗi.
Tam Bảo ngước mắt, hở? Sao mặt Tiểu Hổ ca lại biến sắc rồi?
“Hai tên này da dày như tường thành, có ngã cũng không vấn đề gì đâu!” Nha Nha đứng ở trước mặt Tam Bảo và Tứ Bảo nói, trong lòng vui sướng khi người gặp họa.
Tam Bảo cũng đã là thiếu niên mười lăm tuổi, đầu óc hắn lại nhanh nhạy nên lập tức nhìn Tiểu Hổ sau đó lại nhìn nhìn Nha Nha, trong lòng cũng đã hiểu ra đôi chút.
Tiểu Hổ đỏ mặt liên tục nói xin lỗi Tam Bảo và Tứ Bảo, còn Nha Nha cũng đỏ mặt nói: “Ngươi mau khiêng ván gỗ đi, hai tên này không sao đâu, còn quản bọn họ làm gì!” Nói xong, nàng lập tức đi về phía đông phòng.
Tứ Bảo nhìn bóng dáng Nha Nha và lẩm bẩm: “Chân thối, da ngươi mới dày ấy!”
Cuối cùng Tam Bảo cũng đã phát hiện ra bí mật của Tiểu Hổ vì thế hắn cực kỳ đắc ý cười nói: “Mau dọn gỗ đi thôi, ông nội ở bên kia chờ chắc sốt ruột lắm.”
Ba người tiếp theo dọn tấm gỗ, trong lúc ấy Tam Bảo phát hiện Tiểu Hổ lại thất thần, có lần còn suýt đánh rơi tấm ván lên chân.
Ngày hôm sau vất vả lắm Tiểu Hổ mới khôi phục bình thường nhưng Tam Bảo chơi xấu âm thầm gọi Nữu Nữu và bảo nàng gọi Nha Nha tới đây một chuyến.
Nữu Nữu nghi hoặc nhìn tam ca nhà mình thế là hắn lập tức đổi nụ cười xấu xa trên mặt thành nụ cười nịnh nọt sau đó lấy lòng mà năn nỉ Nữu Nữu nhất định phải hỗ trợ.
Ai ngờ Nữu Nữu kiên trì muốn biết nguyên nhân, Tam Bảo bất đắc dĩ chỉ có thể nói ra nghi hoặc trong lòng thế là Nữu Nữu cũng bắt đầu cười xấu xa.
Nàng không nói hai lời đã đi ra cửa tới nhà Nha Nha.
Lúc Tiểu Hổ lại thấy Nha Nha thì mặt hắn lại không biết cố gắng mà đỏ lên.
Lúc này Tam Bảo đã hoàn toàn tin tưởng Tiểu Hổ ca có ý với Nha Nha vì thế hắn thừa dịp nhàn rỗi kéo Tiểu Hổ vào trong phòng mình và cười như trộm: “Tiểu Hổ ca, huynh tự khai báo hay huynh muốn đệ nói thẳng ra?”
Tiểu Hổ bị Tam Bảo hỏi thì ngây ra: “Khai báo cái gì?”
Tam Bảo nhắc nhở: “Chuyện Nha Nha tỷ ấy!”
Tiểu Hổ lập tức đỏ mặt la lên: “Tam Bảo, đệ đừng nói bậy, các đệ ở cùng một thôn, đừng truyền lời nhàn thoại linh tinh!”
“Tiểu Hổ ca yên tâm đi, đệ xem huynh như đại ca trong nhà, khẳng định sẽ không nói bậy.
Trong lòng huynh có ý tưởng gì mau nói cho tiểu đệ đây.
Nếu có thể giúp gì đệ sẽ không chối từ!” Tam Bảo vỗ ngực bảo đảm.
“Không có gì, ta ra ngoài làm việc đây!” Tiểu Hổ không muốn nói, việc hôn nhân của hắn đều là do cha mẹ xử lý, tuy lúc này còn chưa có người thích hợp và dù hắn có ý với Nha Nha thì cũng không dám nói với cha mẹ mình.
Tam Bảo ngăn Tiểu Hổ lại và cười nói: “Tiểu Hổ ca, có phải huynh có ý với Nha Nha tỷ không? Huynh không nói thì đệ cũng biết.
Huynh phải nghĩ kỹ đó, qua mấy ngày nữa là công việc ở đây sẽ kết thúc, mà huỵnh vừa đi thì không biết tới khi nào mới gặp lại đâu!”
Tiểu Hổ ngây người, đúng vậy, công việc ở đây mà xong thì không biết tới khi nào hắn mới lại tới Đào gia thôn.
Có lẽ lần sau tới Nha Nha đã gả chồng, hắn cũng thành thân rồi.
Trên mặt Tiểu Hổ lập tức mang theo mất mát.
“Đệ nghe nói đã có bà mối tới nhà Nha Nha tỷ rồi đó!” Tam Bảo tiếp tục nói.
Tiểu Hổ cúi đầu vòng qua Tam Bảo và đi ra cửa.
Tam Bảo cũng đi theo phía sau.
Lại qua hai ngày lầu gỗ của nhà mới đã xong, Đào Tam gia cực kỳ vui mừng, cười không khép được miệng và khen tay nghề của cha con Tần thợ mộc đúng là hết chê.
Tần thợ mộc thành thật cười cười nói: “Đào tam thúc, ta lại giúp ngài làm thêm mấy cây thang đi, dù sao cũng còn thừa ít gỗ.”
“Được! Được! Ta cũng quên mất cái này.” Đào Tam gia cười nói.
Tam Bảo trộm lẩn tới bên cạnh Tiểu Hổ thì thầm: “Làm xong mấy cái thang là phải đi rồi đó!”
Tiểu Hổ trừng mắt nhìn Tam Bảo một cái thấy tên kia cười hì hì thì trong lòng lại nóng nảy.
Hắn nói: “Thừa nhận thì được tích sự gì, ta có làm chủ được đâu!”
Tam Bảo vỗ vỗ vai Tiểu Hổ và tự tin nói: “Huynh cứ chờ xem!” Nói xong hắn đi tới sân sau.
Lý thị đang ở đó băm cỏ heo, thấy Tam Bảo thò qua cười nịnh nọt thế là bà đã phủ đầu: “Lại có việc gì cầu xin hả?”
Tam Bảo lén lút nhìn bốn phía mới tiến đến bên tai Lý thị thì thầm một loạt.
Lý thị nghe xong hắn nói mới tạt cho hắn một cái: “Con mới tí tuổi đã nghĩ tới chuyện giật dây bắc cầu rồi! Chuyện nam cưới nữ gả nhiều quy củ, làm gì mà đơn giản như con nói.”
Tam Bảo bị mắng thì lắc lắc tay Lý thị làm nũng, “Bà nội giúp Tiểu Hổ ca đi, huynh ấy là người tốt!”
“Tiểu Hổ là đứa nhỏ ngoan, bà cũng tự biết!” Lý thị nói: “Việc này con đừng có quản, bà tự hiểu rõ trong lòng!”
Tam Bảo tiếp tục làm nũng thế là Lý thị vung con dao băm cỏ heo trong tay lên mới đuổi được hắn đi chỗ khác.
Chiều hôm ấy Lý thị bớt thời gian tới nhà Nha Nha một chuyến nói chuyện với mẹ Nha Nha là Hứa thị một lát.
Hứa thị nhiệt tình đưa Lý thị ra cửa, lại tiễn đến tận nhà Đào Tam gia sau đó còn đứng trong sân nói chuyện thêm một lát nữa.
Trong lúc ấy thi thoảng nàng ta lại nhìn nhìn Tiểu Hổ đang làm việc.
Tần thợ mộc ăn cơm chiều xong còn phải về nhà vì thế Lý thị làm cơm chiều sớm vì lo cha con họ đi muộn quá không an toàn.
Cơm xong Lý thị bóng nói gió hỏi Tần thợ mộc chuyện hôn sự của Tiểu Hổ.
Tần thợ mộc nói: “Còn chưa có đối tượng thích hợp, lúc trước có xem hai nhà nhưng bọn họ đều ngại Tiểu Hổ nhà chúng ta quá đen nên không đồng ý.”
“Ai da, còn có người như thế ư? Nông dân thì có ai mà không đen thui, có phải thư sinh đâu mà đòi trắng làm gì?” Lý thị kinh ngạc nói, “Ta thấy chẳng qua người ta kiếm cớ rút lui thôi.”
“Tam thẩm đúng là thông suốt, nhà ta nhiều con trai, có người ngại chị em dâu nhiều sẽ phức tạp.
Dù sao thì người làm cha mẹ đều muốn con gái gả tới nhà điều kiện tốt một chút, cái này ta cũng hiểu.
Tuổi Tiểu Hổ cũng chưa lớn, lại chậm rãi tìm kiếm cũng được!” Tần thợ mộc nói.
Lý thị cười hỏi: “Hôm trước có tiểu cô nương tới nhà chúng ta chơi ngươi thấy sao?”
Tần thợ mộc nghĩ nửa ngày đều không nhớ nổi nên nói: “Tam thẩm, ta bận làm việc nên cũng không chú ý lắm!”
“Đứa nhỏ kia cũng tới tuổi làm mai, vừa lúc ta biết nàng còn chưa đính thân.
Nếu nhà ngươi ưng thì tam thẩm sẽ giúp đưa lời.” Lý thị nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...