Chuyến Xe Bus Số 14


Cát Ngọc nghi ngờ nhìn tôi một cái, tôi vội vàng nhịn đau nói: "Em phải tin tưởng anh..."
Cát Ngọc lườm tôi một cái, nói: "Em đương nhiên tin tưởng anh, ý của em là, cô ấy là ai vậy?"
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, cô gái buộc tóc đuôi ngựa liền giơ bàn tay mảnh khảnh như ngọc với Cát Ngọc, nói: "Xin chào, tôi là Tô Trinh, là bạn của A Bố"
Cát Ngọc cũng rất lịch sự bắt tay với cô ấy ,có một số bí mật, tôi cũng không muốn để Cát Ngọc biết.

Tôi không phải đang lừa cô ấy, tôi chỉ là không muốn hại cô ấy.

Tôi nói: "Cát Ngọc, em giúp anh mua ít trái cây đi?"
Cát Ngọc là một cô gái khôn khéo, cô ấy rất hiểu chuyện, cũng biết ý tứ trong lời nói của tôi, ừ một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
"Tô Trinh, cô biết là kẻ nào ra tay với tôi không?" Tôi hỏi trước, nhưng thanh âm rất nhỏ.
Tô Trinh ngồi trước giường bệnh, ghé sát vào tôi, cô ấy nhỏ giọng nói: "Nhà xưởng bỏ hoang kia, cậu còn nhớ không?"
Tôi chớp mắt, Tô Trinh lại nói : "Còn nhớ bên trong nhà xưởng có rất nhiều âm hồn bị người dẫn dụ vào, dùng để chế tạo người rơm hay không?
Tôi nhớ lại, quả thực có chuyện này.

Lúc tôi cùng Trần Vĩ ngồi trên chuyến xe cuối số 14 thứ hai, trạm cuối của tuyến xe buýt cuối số 14 kia chính là lái vào trong nhà xưởng.

Lần đó hai chúng tôi quả thật nhìn thấy rất nhiều người rơm.
"Kẻ muốn giết cậu lần này chính là kẻ chế tạo ra người rơm trong nhà xưởng!" Tô Trinh híp mắt, nhỏ giọng nói.
Tôi hỏi: "Kia sẽ là ai? Cô biết không?"
Tô Trinh gật đầu nói: "Trước đây tôi từng gặp hắn một lần, nhưng không biết khuôn mặt thật của hắn.

Hắn vẫn luôn đeo một cái mặt nạ màu trắng, chưa bao giờ tháo ra"

Tô Trinh vừa nói xong, tôi trừng mắt hỏi: "Nghịch Thiên Thần ?"
"Cái gì Thiên? Chưa từng nghe tới".

Tôi Trinh lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa ở sau lưng cũng đung đưa theo.
"Đúng rồi, cô là mèo yêu sao?" Tôi không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Tô Trinh một câu
Tô Trinh rất thẳng thắn nói: "Tôi vẫn luôn là người.

Thật lâu trước đây, lão tổ đã cứu mạng tôi nhưng lão tổ tìm xác của một con mèo già giúp tôi kéo dài mạng sống.

Vì lẽ đó, cậu thấy mèo già không râu, là tôi.

Tô Trinh mà cậu đang thấy bây giờ, cũng là tôi.

Chỉ có điều một là mèo, một là quỷ.

Chỉ đơn giản vậy thôi".
"À, là thế sao!" Tôi xác thực hiểu rồi liền không khác lắm so với chuyện bác Hải mượn xác hoàn hồn chỉ có điều lão tổ vì Tô Trinh tìm kiếm thân xác của một con mèo già, mà bác Hải thì kiếm một ông già què chân tên là Lưu Căn Hỉ.
"Lúc trước cô là cố ý dẫn tôi xuống hang động dưới đất đi?" Không đợi Tô Trinh nói, tôi trực tiếp hỏi một câu.
Tô Trinh ừ một tiếng, nói: "Đây là lão tổ căn dặn, dẫn cậu xuống tặng cho cậu trái tim ma"
"Tại sao tặng tim ma cho tôi?" Điều này, khi ở núi Thiên lão tổ đã từng nói, nhưng không rõ ràng, lúc đó lão tổ hẳn là không muốn lãng phí quá nhiều thời gian về vấn đề này.

Hiện tại có cơ hội hỏi rõ ràng, tôi nhất định phải hỏi Tô Trinh .

Tô Trinh nói: "Khi ngươi xuống khu vực của quỷ dưới đáy biển, lúc tìm kiếm mắt quỷ, từng có một tờ giấy, còn nhớ trên tờ giấy viết gì không?"
"Nhớ, nếu lấy đi mắt quỷ, sẽ giải phóng ác ma.

Tôi nhớ rất rõ ràng, nhưng sau khi tôi rời khu vực của quỷ dưới đáy biển, cũng không hề thấy ác ma gì" Tôi nói như vậy.
Tô Trinh cười nói: "Biết cậu lấy đi mắt quỷ, lại vì sao không nhìn thấy ác ma sao?"
Tôi lắc đầu, rất thẳng thắn nói: "Đương nhiên không biết."
"Bởi vì ngươi chính là tên ác ma kia!" Tô Trinh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nghiêm túc nói.
Tôi sững sờ, sửng sốt nửa ngày mới hỏi: "Tôi...!Tôi chính là tên ác ma đó? Tại sao lại là tôi? Tại sao không phải Trương Tam? Sao không phải là Lý Tứ?"
"Bởi vì cậu lấy đi mắt quỷ, cũng chỉ ngươi mới có tư cách lấy đi mắt quỷ, vì lẽ đó, cậu nhất định sẽ là một ác ma.

Còn lão tổ tại sao cho cậu tim ma, điều này tôi cũng không rõ lắm.

Tôi chỉ là từng nghe lão tổ nói nếu như không cho cậu tim ma, một khi cậu giết chóc quá nhiều, cậu liền trực tiếp bị chính mình hủy hoại"
Tô Trinh nói tới đây, tôi nhớ đến chuyện nổ súng bắn chết Cẩu Đản.

Chuyện này đối với tôi mà nói quả thực xem như là giết người, bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ tới Cẩu Đản sẽ là người sống.
Tôi nói: "Nói cách khác, lão tổ cho tôi tim ma chính là tạm thời giúp tôi áp chế ác ma trong thân thể, không để ác ma tàn phá phòng tuyến tâm lý tôi sao?"
Tô Trinh gật đầu, nói: "Cũng gần như vậy.

Nhưng lão tổ từng nói, làm như thế, đối với cậu cũng có chỗ xấu nhưng không tốt chỗ nào, lão tổ không nói rõ, tôi cũng không hỏi nhiều"
Tôi nghĩ tới những gì lão tổ nói với tôi khi ở trêи núi Thiên , hắn nói có một chuyện lừa tôi, hi vọng tôi không hận hắn, sau đó hắn liền nói ra chuyện hành giả Nhiên Tâm.


Nếu như chỉ đơn thuần là cho tôi tim ma giúp tôi áp chế ác ma trong cơ thể, như vậy hoàn toàn là đang giúp tôi.
Nhưng lão tổ lại nói không muốn tôi hận hắn, có lẽ đây chính là chỗ hại khi cho tôi tim ma ? Lúc đó lão tổ chưa nói, bây giờ cũng vĩnh viễn không thể nào biết được rồi.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tôi hỏi Tô Trinh.
Tô Trinh nói: " Khi lão tổ còn sống, tôi đã từng thấy đệ tử của lão tổ có qua lại với kẻ đeo mặt nạ.

Mấy ngày nay, tôi phát hiện đệ tử của lão tổ trở về rồi, tiếp tục thông đồng với người đàn ông đeo mặt nạ kia, hẳn là đang ấp ủ chuyện gì đó.

Nếu không có đoán sai, có lẽ muốn ra tay với mắt Quỷ trêи người cậu"
Tôi thở dài, trong lòng nghĩ liền bởi vì mắt quỷ này chọc phải bao nhiêu chuyện phiền toái, bây giờ muốn sống những tháng ngày an ổn yên bình đều không được còn phải lo lắng đề phòng, nói cho cùng đều là họa từ mắt quỷ.
"Cậu trước chăm sóc tốt bản thân đi, mấy ngày này, tôi giúp cậu điều tra".

Nói xong, Tô Trinh gật đầu với tôi, sau đó liền ra khỏi phòng bệnh.
Có thể nói rằng đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, hai tay không đến, hai tay không đi.
Tôi lúc này ngẫm lại, bỗng nhiên phì cười không trách gọi là mèo già không râu, tôi trước đây còn xoắn xuýt mèo già này làm sao sẽ không mọc râu được chứ?
Nguyên lai là một cô gái.
Phụ nữ đương nhiên là không mọc râu rồi!
Chạng vạng, tôi cảm thấy tốc độ hồi phục trong cơ thể mình thay đổi vô cùng vô cùng nhanh.

Tôi đã có thể cử động thân thể trêи giường bệnh rồi.

Nếu dựa theo tốc độ hồi phục này, nhiều lắm là ba ngày, tôi liền có thể nhảy nhót tưng bừng !
Tôi biết đây nhất định là sức mạnh trái tim thép của lão tổ và sống Thái Tuế sau khi tôi ăn trái tim thép cũng không cảm thấy rõ ràng thân thể thế nào nhưng tôi có thể rõ ràng cảm giác được trái tim đập vô cùng có lực liền giống như sức mạnh của trái tim thép ngưng tụ tới trong tim ma hợp lại làm một!
Cát Ngọc ngồi cạnh tôi, giúp tôi gọt táo chỉ trong thời gian nửa ngày, tôi liền có thể ăn uống, nuốt đồ ăn chỉ có lồng ngực còn mơ hồ có chút đau nhức, nhưng khi tôi cử động, có thể rõ ràng cảm giác được xương sườn trên căn bản đều đã khỏi rồi.
Cát Ngọc đút cho tôi từng miếng từng miếng táo nhỏ, tôi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Nếu cuộc sống cứ như vậy trôi qua thật là tốt biết bao.

Có lẽ rất tẻ nhạt, có lẽ không oanh oanh liệt liệt gì nhưng đây chính là cuộc sống, đây chính là tình yêu, không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần lâu dài bên nhau, bên nhau một đời.

Mới ăn được ba miếng, mộng đẹp của tôi liền bị gián đoạn.
Cửa phòng bệnh rầm một tiếng liền bị đẩy ra, tôi vừa nhìn, thấy ông Nhị vội vội vàng vàng chạy vào, trong nháy mắt nhìn thấy tôi hỏi: "Nhóc com lê đâu?"
Tôi nói: "Cháu cũng không biết.

Cháu nằm ở đây đã mấy ngày, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì."
Ông Nhị vỗ tay một cái, lau mồ hôi trêи trán, nói: "Ai ya, nhóc com lê cũng bị tai nạn xe, nghe nói mới vừa bị đưa đến đây, ông đang tìm cậu ta đó!"
Nói xong, ông Nhị liền vội vàng chạy ra ngoài, tôi hỏi Cát Ngọc: "Ông Nhị biết anh nằm ở bệnh viện này sao?"
Cát Ngọc gật đầu, nói: "Anh sáng sớm được Trần Vĩ đưa tới, mấy người ông Nhị liền tới thăm anh, chỉ có điều tới vội vội vàng vàng đều không mang theo thứ gì."
Tôi ồ một tiếng, không nói gì ,qua khoảng hơn hai giờ, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, y tá đẩy giường cấp cứu vào, theo sau là ông Nhị.
Tôi nhìn kĩ lại, nằm trêи giường cấp cứu chính là chú com lê nhìn miếng gạc trắng quấn trêи ngực hắn, hẳn là mới phẫu thuật xong.
Đặt chú com lê xong liền để hắn nằm ở giường bệnh cạnh tôi.

Y tá còn chưa đi, tôi liền vội vàng hỏi: "Ông Nhị, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chú com lê cũng bị xe tông?"
Tôi lần này không phải cảm thấy không đúng mà là khẳng định biết cái này không đúng.

Tôi bị tai nạn, chú com lê cũng tai nạn, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Ông Nhị thở dài, nói: "Nhóc com lê cũng đi nơi khác, chính là xuống lầu giúp ông mua thuốc lá, sau đó một lúc lâu đều không về.

Ông vừa nhìn ra cửa sổ hắn liền nằm trong rãnh nước bẩn dưới cầu là bị một chiếc xe con đâm trúng.

Ai, bên trêи cây cầu nhỏ đều có thể xảy ra tai nạn, ngươi thấy có kỳ lạ không?"
Tôi cả kinh, chợt nhớ tới những bức ảnh tiên đoán tử vong của bốn người chúng tôi, hình như quả thực chỉ còn chú com lê còn chưa thành hiện thực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui