Chú com lê cười lạnh một tiếng, hỏi một câu: " Còn nhớ tôi nói loại thuật vu cổ này tên gọi là gì không? "
Tôi nói: " Đứa trẻ trông cửa bốn mắt".
(Mình xin phép chen ngang chút.
Nguyên văn tiếng trung là: 四目门童.
Dịch ra hán việt: Bốn mắt môn đồng.
Môn nghĩa là cửa, môn đồng là đứa trẻ trông cửa.
vậy tổng thể câu này nghĩa là: đứa trẻ trông cửa bốn mắt.
Ngày hôm qua mình có post fb chương 18 với tựa đề: Bốn mắt môn đồng.
Tuy nhiên sau một hồi tìm hiểu và xác định chính xác ý nghĩa của câu này nên mình đã đổi lại ở chương cũ, và từ chương này sẽ thay thế hẳn luôn )
- " Đúng! vu cổ chi thuật quỷ dị ở điểm này, bởi linh hồn trẻ con đều bám vào ở trên trứng gà, mà gà mẹ khi ấp trứng đều dùng cái mông để ấp, vì vậy những đứa trẻ con này chết đi vong linh không cách nào siêu sinh.
Nếu khi trứng gà nở mà vẫn chưa siêu sinh thì chỉ có thể hồn phi phách tán.
Vì vậy, đại đa vong hồn số trẻ con đều sẽ chọn phụ thể vào gà con, tốt xấu cũng được tiếp tục sống tiếp".
Tôi vội vàng hỏi: " Nói cách khác, dùng phương pháp đặc thù này ấp ra gà con, sau khi chúng nó sinh, bản thể là gà nhưng linh hồn lại là những đứa trẻ con bị giết kia ?"
Chú com lê gật đầu nói: " Không sai! Dùng phương pháp này ấp ra gà con, sau khi sinh ra chủ nhân tùy ý chọn một ngón tay, dùng châm đâm thủng đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi cho gà con uống.
Một khi uống xong, bởi trong cơ thể gà con có oán khí rất nặng, thì sẽ cùng chủ nhân thông linh.
Khi chủ nhân không ở nhà, những gà con này sẽ có chức trách giữ nhà, mỗi khi có người xa lạ đến, chúng nó không gọi cũng không tìm đồ ăn, mà chỉ là lẳng lặng nhìn những người xa lạ này.
Mà chủ nhân những con gà này sẽ rung động nhè nhẹ ngón tay nhỏ máu, dùng phương pháp này có thể ở bên ngoài ngàn dặm biết được trong nhà có người lạ đến".
Tôi cả kinh nói: " Thật sự có thể thần kỳ như vậy sao ?"
Chú com lê nói: " Còn có một cách nói càng khuếch đại là sau khi gà con cùng chủ nhân thông linh, gà con chính là mắt của chủ nhân.
Nên khi có người lạ đến, cảnh tượng trong mắt gà con chủ nhân đều có thể thấy".
Này cái quái gì vậy, tôi giật mình.
Thấy trên mặt tôi biến ảo không ngừng, miệng kinh sợ đến mức không đóng lại được, chú com lê nói: "Này chính là đứa trẻ trông cửa bốn mắt trong truyền thuyết, anh có thể không tin tôi, nhưng nếu như có cơ hội, anh có thể đi bắt một con gà của bà Phùng, vừa nhìn liền biết thật giả".
Tôi nói: " Xem như thế nào?"
Chú com lê nói: "Xem mắt!"
Tôi nói: " Nhìn kiểu gì ?"
Chú com lê nói: "Gà chỉ có một tầng mí mắt, mà dùng vu cổ chi thuật những gà con này lại có hai tầng mí mắt, hai con mắt chính là bốn tầng mí mắt, vì vậy mới xưng là đứa trẻ trông cửa bốn mắt!"
Nói hồi lâu rốt cục tôi đã hiểu.
Hóa ra dùng vu cổ chi thuật tạo ra những con gà con, cũng chính là Đứa trẻ bốn mắt trông cửa, là cách mà những hoạn quan quyền quý kia chuyên môn dùng để giữ nhà.
Thời cổ đại đều là dùng chó trông nhà, nhưng những hoạn quan nắm quyền kia khả năng cảm thấy muốn thử cái mới mẻ, trùng hợp gặp được vu thuật Đứa trẻ bốn mắt trông cửa rất thần kỳ này.
Vì vậy trắng trợn tàn sát trẻ con, không để ý lê dân bách tính chết sống, làm mục nát Vương triều, sớm muộn sụp đổ.
Chỉ có điều sau khi Vương triều sụp đổ, thời đại biến thiên, những vu cổ chi thuật độc ác này vẫn lặng lẽ lưu truyền xuống.
Tôi hỏi: "Nói cách khác, thúc vừa mới vào nhà bà Phùng, liền có cảm giác không đúng ư ?"
Chú com lê gật đầu, nói: "Những gà con kia nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích, tôi từ trong ánh mắt chúng nó nhìn thấy không phải sự ác độc, mà là đáng thương.
Chỉ có linh hồn trẻ con tinh khiết nhất, mới có thể nắm giữ ánh mắt như thế.
Vì vậy tôi nhận ra được, những con gà này không phải từ nhỏ được nuôi bằng thịt người.
Bởi vì nếu gà con từ nhỏ nuôi bằng thịt người, tuy rằng cũng liên tục nhìn chằm chằm vào người ta, nhưng ánh mắt sẽ là tà ác, độc ác, hận không thể xông lên ăn thịt người.
Còn những con gà này ánh mắt lại như một đám nhỏ trong lòng run sợ, vì vậy tôi đã nghĩ đến Đông Hán vu cổ chi thuật, Đứa trẻ trông cửa bốn mắt".
Lại với ông ta hàn huyên vài ba câu, chúng tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Tôi nằm ở trên giường lẳng lặng suy tư, ngày hôm nay vừa gửi tin nhắn cho âu phục đại phục, ông ta đã trở lại khách sạn.
Suy tính thời gian, khẳng định ông ta không ở trong nhà bà Phùng quá lâu.
Mà tôi theo dõi bà Phùng cũng hoàn toàn không có lộ ra dấu vết nào a? Tôi tuy rằng chưa từng học qua theo dõi chuyên nghiệp, nhưng cũng tuyệt đối không có bị lộ, chỉ có thể là bà Phùng một mực suy đoán biết có người đang theo dõi.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình một cái ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ: " Chẳng lẽ bà Phùng cũng không phát hiện có người theo dõi , mà những đứa trẻ bốn mắt trông cửa kia phát hiện có người xa lạ lẻn vào nhà bà ta, vì vậy bà ta ngay lập tức về nhà?"
Nói thật lòng, trong lịch sử vu cổ chi thuật, trù yểm thuật xác thực rất nổi danh, hơn nữa xác thực rất thần kỳ.
Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy chú com lê nói tới Đứa trẻ bốn mắt trông cửa không được khuếch đại như vậy.
Nhưng sự việc đã xảy ra trước mắt, tôi tuyệt đối không bị lộ nhưng bà Phùng vẫn một mực nhanh chóng trở về nhà.
Tôi thấy hẳn có cái gì quái lạ ?
Ngày hôm sau, chú com lê nói trước tiên về nội thành một chuyến, có chút việc muốn làm.
Chúng tôi cáo biệt, sau đó tôi tới thôn Tang Hòe, giả bộ đi ngang qua nhà bà Phùng nhân cơ hội nhìn những con gà kia đến cùng có khác biệt gì.
Sau khi tiến vào thôn Tang Hòe, vì để không thể hiện mình đang gấp gáp, tôi liền móc điếu thuốc ra cùng mấy ông cụ ở cửa thôn nói chuyện phiếm.
Tôi phát hiện trong những ông cụ này, có một ông già đầu hói rất tặc (1) ------------------------------------------(1) không rõ trộm, gián trá hay lén lút nên để nguyên tặc.
Lôi kéo tôi kể lể hơn hai giờ không hề chán.
Ông ta cùng tôi tán gẫu đề tài có lớn có nhỏ, câu trên nói tới máy bay, câu dưới đã có thể nói tới Áo yếm.
Tôi thậm chí thấy ông già này là bị điên rồi? Chẳng lẽ cố ý muốn cùng tôi kéo dài thời gian tán gẫu để kiếm thuốc hút? Bởi vì khi tán gẫu thỉnh thoảng tôi mời mọi người xung quanh hút thuốc.
Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp từ trong túi móc ra một hộp thuốc, đưa cho ông ta nói: " Lão gia tử, ngày hôm nay hàn huyên với người thật vui.
Bây giờ con có chút việc không quấy rầy người nữa, sau này có cơ hội lại tán gẫu."
Cửa thôn đã không còn ai, chỉ còn tôi và ông ta, những ông lão khác tất cả đều đã về nhà đi ăn cơm trưa.
Tôi cho ông ta một hộp thuốc đang chuẩn bị rời đi, ai biết ông ta cười hì hì, nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu hài nhi, anh đến thôn bọn tôi đến cùng có chuyện gì?"
Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn ông ta cười nói: "Không có chuyện gì a, chính là tìm người tán gẫu giải sầu đây".
Ông lão hói đầu ông lão cười khà khà, rất là quỷ dị nói: " Giải sầu? Tối đêm mò tới đây giải sầu ?"
Ông ta không dùng tiếng phổ thông mà dùng tiếng địa phương, nhưng tôi vẫn có thể hiểu.
Tôi yên lặng, sửng sốt một hồi, lại đưa lên một hộp thuốc, nói: " Lão gia tử, cơ thể con từ nhỏ đã thích tản bộ buổi tối, ăn xong cơm tối đi tản bộ một chút, có trợ giúp thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ nha".
-" Đừng nói lời vô nghĩa, mua đưa tôi thêm một hộp thuốc".
Ông lão hói đầu cười hì hì, rồi duỗi ra bàn tay tiều tụy ra, ý tứ là để tôi cho ông ta một hộp thuốc tiếp.
Trên người tôi chỉ còn lại hai hộp, có điều còn cần phải trở lại thôn Tang Hòe, vì không để cho bí mật tiết lộ, tôi mặt tươi cười, lại móc ra một hộp thuốc, đưa tới, nói: " Lão gia tử, lão gia ngài thật thông minh a, vãn bối khâm phục".
Ông lão cười quái dị nói: "Tiểu hài nhi, anh có mắt, hiểu chuyện, tôi yêu thích.
Có điều tôi khuyên anh đừng tiếp tục đi tới nhà bà Phùng.
Bà Phùng không phải là người mà anh có thể đắc tội".
Tôi dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi: "Lão gia tử, ngài lời này là sao ?"
Ông lão rút ra một điếu thuốc, tôi liền lấy cái bật lửa đốt giúp.
Ông tá thoả mãn gật gù, vỗ bờ vai của tôi nói: " Mấy hôm nay buổi tối các anh mỗi ngày đều đến thôn phải không?"
Tôi gật đầu.
Ông ta nói: "Khuya ba hôm trước, anh cùng tiểu tử mặc âu phục kia cùng đến".
Tôi ừ một tiếng.
Ông ta còn nói: "Khuya hai hôm trước, là anh đến."
Ta vẫn là ừ một tiếng.
Ông ta cuối cùng nói: " Tối ngày hôm qua, là tiểu tử mặc âu phục kia đến".
Tôi dùng sức gật đầu nói: "Đúng!"
Nói đến đây, ông lão hói đầu bỗng nhiên cười thần bí, lời nói ý vị sâu xa nói rằng: "Tiểu hài nhi a, anh oa nhi nầy nhân phẩm không tệ, thiện tâm, nhưng anh vẫn là quá tuổi trẻ.
Anh bị người ta sử dụng như cây thương, anh có biết không?"
Tôi cả người cả kinh, nhất thời thấy cái ông lão hói đầu này hẳn phải biết bí mật gì, nên ngày hôm nay mới cố ý lôi kéo tôi một trận tán gẫu vô nghĩa, chính vì muốn đơn độc nói cho tôi một chút chuyện này.
Tôi gấp thiết nói: "Lão gia tử, kính xin ngài chỉ giáo a!"
Ông ta hút một hơi thuốc, nhỏ giọng nói: "Anh lẽ nào không phát hiện sao? Hai người cùng đi tìm bà Phùng, nhưng đều là anh đi vào nhà bà Phùng, mà hắn ta căn bản không đi vào sân.
Hơn nữa khuya hôm trước còn chỉ có một mình anh lẻn vào nhà bà Phùng".
Tôi có chút ngượng ngùng, cảm giác làm trộm lại bị tóm.
Ai ngờ ông ta nói tiếp một câu để tôi triệt để khiếp sợ tại chỗ.
Ông ta nói: "Anh có biết tiểu tử mặc âu phục tối ngày hôm qua đến làng rồi sau đó làm chuyện gì không? Đánh chết anh cũng không đoán được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...