Chuyến Xe Bus Số 14


Tôi nói: Ai , đừng, ông nếu như cứu tôi ra ,tôi không tội cũng thành có tội !
Lão tổ có chút bệnh tâm thần nói: Cậu còn để ý những thứ này?
Tôi nói: Lão tổ ,ông không phải là người , không đúng, ý của tôi là ông không phải là người bình thường ,ông chắc chắn sẽ không để ý những chuyện này , tôi còn sinh hoạt trong xã hội bình thường này, nếu như tôi vượt ngục vậy liền một vạn phần trăm có tội.

Lão tổ nghĩ hồi lâu cuối cùng dĩ nhiên xì một tiếng nở nụ cười ,hắn nhìn tôi trong phòng giam nói: Cũng đúng, nhốt cậu ở đây cũng tránh cậu chạy , đến lúc ta liền trực tiếp tới đây tìm cậu rồi!
Lão tổ đến tột cùng thần thông nhường nào ,tôi tạm thời không nghĩ ra ,ở lúc tôi ngày đầu bị bắt, hắn liền biết rồi hơn nữa còn có thể lặng yên không một tiếng động né tránh tầng tầng canh giữ chạy đến phòng giam ,tôi cảm thấy lão tổ hẳn là một con quỷ đi.

Sáng sớm hôm sau,Trần Vĩ tới thăm tôi nói đang đả thông quan hệ (tìm người giúp )xem xem có thể thả tôi ra hay không.

Tôi cười nói: Nào có đơn giản như vậy, lần này đoán chừng là gặp hạn rồi.

Trải qua tối hôm qua một đêm , tôi cũng coi như là nghĩ rõ ràng nếu như tôi lần này phán quyết cái mười năm hai mươi năm nếu như lao động cải tạo tốt phỏng chừng còn có thể giảm hình phạt ,nếu như trực tiếp phán tử hình tôi liền theo lão tổ chạy trốn cho xong.

Dù sao ,ai cũng không muốn chết.

Lúc gần đi ,Trần Vĩ chớp mắt vài cái với tôi, ý này giống như là đang nói: Chú em cậu yên tâm đi ,anh có biện pháp.

Kết quả ,ngày thứ ba ,tôi liền được thả ra ngoài , lý do là kẻ dùng súng giết hại Lý Nhị Cẩu trong video với tôi không là cùng một người là một kẻ giống tôi khác.

Lúc rời đi ,Trần Vĩ đã lái xe đón tôi.


Lúc tôi lên xe từ đầu đến cuối là đầu óc mơ hồ , một chuyến hành trình quả nhiên là cực kỳ quái dị quả thực quái đã đến không thể tưởng tượng , ba ngày trước mơ mơ hồ hồ đi vào sau ba ngày mơ mơ hồ hồ rời đi đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Ở trên xe ,Trần Vĩ châm điếu thuốc nói: Chú em ,anh đưa cậu ăn bữa cơm đón gió tẩy trần (ăn chúc mừng hoặc chào đón) đi.

Đến phòng ăn ,lúc chờ món lên, Trần Vĩ không ngừng được cười hì hì cuối cùng mới nói ra bí mật trong lòng.

"Chú em, thời đại này muốn giải quyết chuyện còn phải cần cái này nha.

" Lúc nói chuyện ,ngón tay cái và ngón giữa và ngón trỏ của tay phải của Trần Vĩ hai tay hợp lại không ngừng mà gảy đây ý là tiền.

Tôi nói: Anh dùng tiền đả thông quan hệ?
Trần Vĩ cười nói: Anh cái nào có thần thông như vậy ,chú em cậu nghĩ kẻ quay video kia là dùng biện pháp gì khiến cậu ngồi tù ?
Tôi nói: Không biết.

Khuôn mặt Trần Vĩ chảy xuống vài đường hắc tuyến (ảnh bên dưới) ,anh ta nói: Đơn giản mà, hắn chính là chỉ bằng vào một video quay bằng cameras lỗ kim quay liền bằng cái video này khiến cậu ngồi tù ,mà anh đây làm sao khiến cậu ra tù ,cậu biết không?
Tôi vẫn cứ lắc đầu nói: Không biết.

Không đợi Trần Vĩ nói chuyện , tôi nói thẳng: Anh Trần , đừng thừa nước đục thả câu rồi, có lời gì một hơi nói ra đi.

Trần Vĩ cười hì hì sáp lại gần tôi nói: Nếu kẻ hãm hại cậu có thể cung cấp một đoạn video để chứng minh cậu là người tội phạm giết người, anh liền cũng có thể cung cấp một đoạn video chứng minh cậu lúc đó không có hiện trường!
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ , trong nháy mắt đã hiểu ý của Trần Vĩ ,tôi nhỏ giọng hỏi: Anh sửa đổi video giám sát ở phòng ở tổng trạm ?
"Đúng, chơi cái này, sở trường của anh , video giám sát ở phòng ở trạm tự anh sửa đổi vốn là vụ án này đã coi như là trạng thái nửa kết án , chiếc xe nghiền nát đầu của Cẩu Đản vẫn không tìm được ,mọi người cũng không để ý cái gì , kết quả anh cung cấp chứng minh không ở hiện trường của cậu, này không liền không sao đi !

Nghĩ tới nghĩ lui , tôi cảm thấy Trần Vĩ lần này xác thực trả giá vì tôi nhưng có thể chủ ý ban đầu anh ta cứu tôi cũng là ở cứu chính anh ta.

Tôi nói: Anh Trần ,anh cứu em ra, ý tứ vẫn là tiếp tục đi nhà xưởng tìm kiếm bí mật ngăn cản thân thể mục nát ?
Vừa nói đến đề tài này , Trần Vĩ lại là nặng nề thở dài nói: Ai ,chú em !
Người phục vụ bưng đồ ăn qua, Trần Vĩ tạm thời nhịn xuống.

Sau khi chờ người phục vụ đi rồi , Trần Vĩ lúc này mới nói: Chú em ,thật không nói gạt cậu nếu như lại duy trì như này đi ,anh cảm thấy nhiều lắm ba tháng , mặt của anh liền bắt đầu mục nát !
Lúc nói chuyện , Trần Vĩ thật cẩn thận vén mở cổ áo cho tôi xem , gáy của anh ta đã bắt đầu mọc ra chấm đen ,tôi biết đây là quá trình trước của mục nát đợi khi chấm đen mọc xong thân thể liền bắt đầu mục nát.

Nhưng nhà xưởng kia thật sự quá quỷ dị , tôi mỗi lần đi hầu như đều là trải qua sống chết.

Lần thứ nhất đi ,mắt quỷ kéo tôi từ trong ảo giác về hiện thực coi như là cứu tôi một mạng có thể lúc ấy mắt quỷ liền đã đang cảnh cáo tôi rồi khiến tôi không cần đi nhà xưởng.

Lần thứ hai đi là cùng ông Nhị bọn họ mới vừa vào nhà xưởng liền gặp phải người rơm như vậy.

Lần thứ ba đi trực tiếp gặp phải lão tổ một mình hắn đánh tất cả chúng tôi ngoan ngoãn thuận theo.

Lần thứ bốn đi là theo dõi tài xế của xe chuyến cuối số 14 khác kết quả suýt chút nữa bị tài xế kia giết chết.

Đã tròn bốn lần rồi không có một lần không phải nguy hiểm tầng tầng hơn nữa ba lần trước tôi là vì cứu Cát Ngọc , này tự nhiên là không cần suy nghĩ nhiều tự nhiên là việc không thể chối từ.


Lần thứ bốn đi cũng coi như là vì bản thân tôi kỳ thực nói trắng ra tôi vẫn không có thật thật sự sự từng giúp Trần Vĩ.

Nghĩ tới đây ,tôi có chút xấu hổ liền nói: Anh Trần , vậy như này đi, hai chúng ta liền lại đi một chuyến công xưởng kia.

Trần Vĩ cao hứng quả thực muốn khóc rồi, anh ta kích động đến tay đều không biết nên đặt ở đâu, môi khẽ nhúc nhích vẫn muốn nói cái gì lại cũng không nói ra miệng, đến cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn lời nói )trực tiếp tụ đến trong chén rượu.

Anh ta đổ một chén đầy cho tôi.

Khi tôi còn bé , bố tôi liền giáo dục tôi , tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (báo ân gấp mười lần) ,tôi nghĩ thầm , lần này ra tù cũng đều là công lao của Trần Vĩ cũng nên báo đáp người ta rồi.

Lúc trở lại phòng ở trạm, Cát Ngọc nhìn thấy tôi rất là khiếp sợ chạy tới sờ sờ mặt tôi véo véo cánh tay tôi, tôi cười nói: Đừng véo hỏng rồi , anh liền là A Bố chân chân chính chính không thể giả được.

Cát Ngọc nhào vào trong ngực của tôi khóc rối tinh rối mù.

Buổi trưa tôi đến bệnh viện trung tâm thành phố một chuyến ,chú com lê chẳng biết đi đâu , ông Nhị nằm ở trên giường bệnh hút thuốc trong phòng tràn đầy sương khói cảm giác này liền như gian phòng bệnh này mới vừa bị lựu pháo dã chiến từng oanh tạc.

Ông Nhị cũng không biết tin tức tôi bị bắt cho nên nhìn thấy tôi cũng không có cỡ nào kinh ngạc.

Tôi nói: Ông Nhị , cháu còn muốn lại đi một chuyến công xưởng kia.

Ông Nhị ngậm thuốc lá hỏi tôi : Còn đi làm gì?
"Là như vậy ,cháu có người bạn, thân thể vẫn luôn mục nát ,nguyên nhân ban đầu có thể là ở công xưởng kia xuất hiện , anh ta giúp cháu một ơn lớn, cháu cũng muốn giúp anh ta.

Ông Nhị gật đầu nói: Ừ, ý tưởng là đúng , có ơn báo ơn, cháu qua đây ông cho cháu một thứ.


Đi tới trước giường bệnh của ông Nhị, ông ấy tìm kiếm sau lưng ,tìm kiếm một hồi đưa cho tôi năm mai (lượng từ của tiền xu) tiền đồng nói: Đây là tiền Ngũ đế từng khai quang chuyên khắc âm hồn ,âm khí trong nhà xưởng rất nặng cháu cầm đi.

Tôi vừa ra đến trước cửa , ông Nhị lại phân phó tôi một câu: Đúng rồi ,A Bố, mấy ngày nay ông đang suy nghĩ chuyện mắt quỷ ,mắt quỷ hẳn là có thể xuyên qua quá khứ và tương lai , nhưng đầu tiên trong lòng cháu nhất định phải tưởng tượng trường hợp kia.

Tôi gật gật đầu , nghxi thầm lần sau lại gặp nguy hiểm , tôi liền trước tiên xuyên qua trở về rồi hãy nói.

Tối muộn xuất phát , tôi lái ra khỏi phòng ở trạm liền cảm thấy ngày hôm nay không giống với thường ngày ,hành khách hôm nay không lại là kiển chân chờ đợi những xe buýt khác, sau khi nhìn thấy xe bus của tôi trực tiếp liền lên xe cũng không nhiều nói cái gì.

Tài xế xe buýt của một chiếc xe thu thập âm hồn khác bị tôi giết chết rồi nhưng kẻ chủ mưu phía sau sẽ tiếp tục tìm kiếm những tài xế khác đến thế thân hay không, cái này tạm thời không rõ ràng ,tôi nhất định là sẽ không cho kẻ khác vẫn luôn tại địa bàn của tôi thu thập linh hồn, đây tuyệt đối là tuần hoàn ác tính.

Lúc trong lòng đang thất thần bỗng nhiên có một bé trai đi lên xe ,sau khi bỏ tiền xu vào đưa cho tôi một tờ một trăm đồng cười nói: Chú ơi, cho đổi chút tiền lẻ.

Tôi sững sờ, nghĩ thầm làm sao còn có người lên xe bus đổi tiền lẻ à? Hòm nhét tiền cũng không phải của nhà tôi , tôi cũng không thể thể tùy tiện mở.

Tôi nói: Không !
Lời phía sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng , tôi liền sững sờ rồi , bởi vì vì là trên tờ tiền một trăm đồng mà đứa bé trai này đưa cho tôi viết một hàng chữ ,cụ thể là chữ gì tôi còn không thấy rõ.

Ngay lập tức tôi liền bắt đầu móc túi ,sau khi gom đủ một trăm đồng tiền lẻ đưa cho cậu bé.

Bé trai chỉ ngồi một trạm liền xuống xe rồi mà tôi trước sau suy đoán tờ tiền một trăm đồng trong túi kia, tôi nghĩ thầm sau khi lái đến xưởng Tiêu Hóa , tôi nhất định phải xem xem trên tờ tiền này đến tột cùng viết chữ gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui