Chuyến Xe Bus Số 14
Chú com lê hỏi : Người anh em vì sao không đi?
Lê Nguyên Giang cũng không trả lời chúng tôi mà là trực tiếp xông vào trong khoang buồng lái nhìn dáng dấp là trước tiên dừng thuyền lại.
Tôi vội vàng khuyên cậu ta nói : Ôi ôi ôi người anh em người anh em có lời gì chúng ta trước giải thích rõ được không?
Lê Nguyên Giang cắn răng nói : Đó là vùng đất quỷ ! Là vùng đất quỷ mà bà tổ vứt bỏ các ngư dân(dân làm nghề chài) ai dám đi nơi đó chứ?
Ông Nhị cười lạnh một tiếng lạnh nhạt nói : Ngu muội! Cậu cứ việc lái về phía trước lái tôi đảm bảo cậu sẽ không có chuyện gì.
Lê Nguyên Giang nói cái gì cũng không đi liền muốn đi vào khoang lái dừng thuyền lại trong quá trình tranh chấp như vậy thuyền đánh cá đã tiến lên khoảng cách không nhỏ xung quanh đã là biển khơi mênh mông.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên trên thân thuyền truyền đến một trận chấn động thuyền ước chừng lắc lư mấy lần , vốn là thuyền ở trên biển lắc lư đó là chuyện rất bình thường nhưng lắc lư vừa nãy rõ ràng không giống liền như là có một đôi tay ở dưới đáy khoang thuyền lôi thuyền đánh cá.
"Xảy ra chuyện gì?" Chú com lê hỏi một câu.
Mọi người không rõ vì sao cũng không ai biết xảy ra chuyện gì may mà sau vụ chấn động lần này thuyền ngược lại cũng không lại gặp phải chuyện gì không yên ổn nhưng trong lòng mọi người đều bịt kín một tầng bóng tối.
Ngoại trừ ông Nhị ra ba người chúng tôi đều có chút thấp thỏm, tôi và chú com lê không phải rất biết rõ thế giới trong nước tục ngữ nói bắt nạt núi chớ bắt nạt nước(ý chỉ lên núi không nguy hiểm bằng xuống biển) dưới đáy biển này chôn dấu vô số nguy hiểm.
Lê Nguyên Giang thấp thỏm là bởi vì bản thân cậu ta là dân chài cũng có mấy năm kinh nghiệm đánh cá chuyện có thể xảy ra dưới nước mà khiến cậu ta cũng không rõ này quả thật có chút khiến người không thể phỏng đoán.
Thuyền đánh cá trôi nổi trên mặt biển tôi và chú com lê tựa lên rào chắn giơ ống nhòm nhìn về hướng đông nam ,khoảng cách quá xa ngoại trừ bầu trời và biển ra thỉnh thoảng sẽ có vài con chim biển vút qua từ trên đỉnh đầu chúng tôi lại không có thứ gì khác nữa.
Vùng đất quỷ mà Lê Nguyên Giang nói tới hiện nay còn không nhìn thấy nhưng ông Nhị không biết dùng biện pháp gì nói vài câu với Lê Nguyên Giang trong khoang lái vậy mà lại thuyết phục được cậu ta.
Các dân chài đều rất xem trọng những việc này ,nghiêm ngặt mà nói là đều rất mê tín có thể khiến cho một người mê tín đi làm chuyện mà anh ta không dám làm tôi cũng coi như là giơ ngón tay cái lên với (bái phục) ông Nhị.
Nhưng liền tại lúc này trên thân thuyền lại lần nữa truyền đến chấn động chấn động lần này càng mãnh liệt hơn liền như là vô số cây búa mạnh mẽ gõ thân thuyền tôi vội vàng tóm chặt lấy rào chắn thò đầu nhìn xuống dưới trong nước biển màu xanh thẳm trống rỗng tuếch nhưng thân thuyền liền vẫn luôn lắc lư.
Lê Nguyên Giang đau lòng chiếc thuyền này liền nói với chúng tôi : Không được, tôi phải xuống xem một chút!
Ông Nhị trực tiếp ngăn lại nói : Đi xuống xem xem? Người xuống dưới quỷ lên.
Này không phải là trò đùa!
Lê Nguyên Giang sửng sốt một chút như là nghe không hiểu cậu ta hỏi ông Nhị : Ông có ý gì? Có thể nói cụ thể một chút không?
"Hơn hai mươi năm trước tôi đã tới vùng đất quỷ lúc đó tôi ngồi vẫn là thuyền gỗ nhỏ lúc ra khơi vẫn là muốn dựa vào mái chèo của mình do vận may run rủi tôi ngược lại thật ra may mắn nhìn thấy thứ này.
"
Ông Nhị không quanh co lòng vòng mọi người ai cũng không nói chen vào ông ấy tiếp tục nói : Đây là linh hồn không sinh(không sống không diệt) không có nơi đến không sinh là dân chài chết ở trong biển có vài người biết mình chết rồi có mấy người không biết mình chết rồi nhưng đều không ngoại lệ bọn họ đều lưu luyến giàu sang nơi trần thế hoặc là vợ con linh hồn vĩnh viễn không bao giờ đầu thai nhìn thấy thuyền bè qua lại thì sẽ lắc lư thân thuyền.
"Hóa ra là như vậy?" Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ cảm thấy ông Nhị xác thực hiểu biết sâu rộng.
Lê Nguyên Giang vẫn cứ thấp thỏm không thôi lúc này trèo lên lan can nhìn xuống dưới đột nhiên cậu ta quát to một tiếng : Không đúng ! Trong nước làm sao có một người phụ nữ!
Vừa nghe lời này ba người chúng tôi hầu như là lấy tốc độ tốc độ chạy đến bên cạnh lan can đồng thời thò đầu nhìn xuống chỉ thấy trong nước biển bên trái thân thuyền đang có một bó tóc đen dài trôi nổi trên mặt biển theo thuyền đánh cá chậm rãi trôi.
Chỗ chân tóc tóc dài kia che kín trong nước biển ai cũng không biết tóc dài này đến tột cùng là từ đâu trôi đến cũng không biết tóc này đến cùng là cùng bơi theo thuyền đánh cá vẫn là vướng ở trên động cơ thuyền đánh cá.
Lê Nguyên Giang rất là lo lắng loại thuyền đánh cá kiểu cũ của cậu ta này nếu như bị những tóc này quấn lấy chân vịt vậy thì gay go rồi.
Trừ ông Nhị ra ba người chúng tôi đều là bám chặt lấy lan can thấp thỏm nhìn những mái tóc kia nhưng có câu nói nói thế nào.
Sợ cái gì thì cái đó đến.
Chính đang đón gió vượt sóng thuyền đánh cá nhỏ chậm rãi tiến tới sau khi ở đáy thuyền rõ ràng truyền đến một tiếng vang vù trên khuôn mặt ngăm đen của Lê Nguyên Giang trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cậu ta một bước dài vọt vào trong buồng lái không nói gì trực tiếp tắt hệ thống phát động đi.
"Làm sao vậy?" Tôi đuổi tới buồng lái hỏi.
Mặt của Lê Nguyên Giang đều doạ trắng rồi cậu ta run rẩy nói : Trên cánh quạt quấn lấy thứ gì động cơ suýt chút nữa bị bịt hỏng.
Lần này nhưng liền đau "bi"rồi vào đúng lúc này ưu thế của thuyền gỗ nhỏ liền thể hiện ra mấy người có thể luân phiên chèo thuyền tiến tới.
Nhưng này gần biển thuyền đánh cá kia liền không giống rồi đối lập cho chúng tôi mà nói thân hình to lớn như vậy chính là lại tới mười người chúng tôi cũng không có cách nào chèo lên trước , hiện nay biện pháp duy nhất có thể làm chính là xuống biển dùng sức người quét sạch hết thứ quấn trên cánh quạt.
Lê Nguyên Giang không nói gì cởi áo ra liền chuẩn bị nhảy xuống nước.
Ông Nhị trực tiếp ngăn cậu ta lại nói : Cậu không thể xuống dưới!
Sau đó lại nói với tôi : A Bố, cháu xuống đi!
Kỹ năng bơi của tôi vẫn được chúng tôi cũng mang theo bình dưỡng khí, có máy hít thở dưới nước chỉ cần có thứ đồ này không ngừng tôi ở trong nước chính là ở hơn một giờ đồng hồ cũng không có vấn đề gì.
Tôi tuy rằng không hiểu ông Nhị tại sao khiến tôi xuống nhưng tôi biết ông Nhị tự nhiên có dự định của ông ấy.
Lúc này tôi liền bắt đầu mặc trang bị đeo xong mặt nạ lặn đeo lên bình oxy men theo cầu thang trên thân thuyền từng bước một lùi tới mặt biển.
Chú com lê giơ một ngón tay cái với tôi ra hiệu ok.
Tôi ngậm lấy máy hít thở dưới nước hai tay dùng sức đẩy thang sắt một cái sau đó ngửa mặt nhảy vào trong nước.
Vù!
Vừa mới vào nước một luồng cảm giác lạnh lẽo tập kích toàn thân trong lỗ tai lại không còn tạp âm gì khác trong trời đất phảng phất chỉ còn dư lại tôi và biển.
Tôi ngậm lấy máy hít thở dưới nước tận lực hạ thấp tần suất hô hấp của mình tiết kiệm khí oxy.
Nước biển rất trong veo nhưng đáy biển rất sâu cúi đầu nhìn xuống dưới u ám mà không thấy đáy ,tôi ít nhiều có chút chứng sợ hãi biển sâu thấy cảnh này cảm thấy hơi choáng váng liền vội vàng điều chỉnh tầm mắt nhìn về phía trước.
Lê Nguyên Giang đã sớm dừng động cơ tôi chậm rãi bơi tới gần cánh quạt nhìn về phía cánh quạt ,đúng như dự đoán bên trên quấn lấy rất nhiều tóc màu đen hơn nữa những sợi tóc này rất dài.
Tôi đại khái nhìn một chút độ dài của những sợi tóc này chí ít đạt đến 3m!
3m đây là một khái niệm gì, một cô bé từ sinh ra mãi cho đến 50 tuổi mới có thể làm được bởi vì tóc càng dài tốc độ mọc liền càng chậm.
Tôi bơi tới cạnh cánh quạt một tay nắm lấy cánh của cánh quạt để cố định thân thể mình một tay kia đi kéo những sợi tóc dài kia.
Những sợi tóc này đã quấn đến trên trục quay của cánh quạt quấn lấy vô cùng chặt tôi dựa vào một đôi cánh tay của mình khẳng định là không cách nào gỡ ra.
Nghĩ tới đây, tôi lại lần nữa nổi lên mặt nước ông Nhị nhìn tôi hỏi : Có phát hiện gì không?
"Trên cánh quạt xác thực quấn lấy rất nhiều tóc dài bản thân cháu túm không ra , ông Nhị ông ném cho cháu thanh dao găm kia xuống đây đi.
" Chú com lê đưa dao găm cho tôi lúc tôi vừa nãy thay quần áo ném tới trên sàn tàu.
Chú com lê quay đầu nhặt lên dao găm quẳng xuống biển trong nháy mắt còn không có rơi vào trong nước tôi từ trong nước xòe bàn tay ra một phát tóm lấy dao găm trong tay.
"Chú em có cần giúp không?" Lê Nguyên Giang ở trên boong thuyền hỏi tôi một câu.
Tôi còn chưa nói ông Nhị liền nghiêm khắc nói : Không cần! Không chỉ là cậu không thể xuống nước ai cũng không thể giúp cậu ta chỉ có thể chính cậu ta tới làm.
Tôi không nói gì gật gật đầu cắn vào máy thở mạnh mẽ rụt đầu lại lần nữa lặn xuống biển.
Lại lần nữa bơi tới cạnh cánh quạt tôi mới từ trong bao dao rút cây chủy thủ này ra trên lưỡi dao găm liền mơ hồ lóe ra tia sáng lạnh lần này tôi xem rõ rõ ràng ràng này không phải phản chiếu đây chính là chính thanh dao găm phụt ra đến tia sáng.
Trong lòng tôi cả kinh nghĩ thầm lẽ nào dưới đáy thuyền đánh cá này có thứ gì không sạch sẽ sao?
Tay cầm dao găm sắc bén tôi ôm lấy cánh của chân vịt dùng sức cắt đứt những mái tóc dài màu đen kia đang cắt bỗng nhiên cảm giác có người ở sau lưng vỗ tôi một cái.
Tôi quay đầu nhìn lại dọa tôi cả người run lên suýt chút nữa phun ra máy thở.
Một trương mặt nạ màu vàng liền kề sát ở sau đầu của tôi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...