Công việc thuận lợi, tình yêu hạnh phúc, gia đình hoàn hảo.
Đó là ước mơ của rất nhiều người, Cảnh Hạ Vũ cảm thấy mình chính là người may mắn và hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, lễ tốt nghiệp chớp mắt đã đến.
Là một sinh viên ưu tú, cô nhận nhiệm vụ đại diện toàn khoá bước lên bục phát biểu lần cuối cùng.
Quý Ninh Hinh ngồi phía dưới, tay ôm bó hoa thật to, vô cùng hãnh diện.
Nhìn xem, người tài giỏi kia chính là của nàng.
Lý Niệm Dao được Cảnh Hạ Vũ tiến cử, tốt nghiệp xong cũng tiến vào Quang Ảnh làm việc.
Công việc của cô nàng ở Nhất Niệm cũng đã sớm chuyển giao sang người khác.
Mà Cảnh Hạ Vũ sau khi rời khỏi giảng đường lại nôn nóng làm một việc – kết hôn cùng Quý Ninh Hinh.
Có trời mới biết cô đã đợi ngày này lâu đến thế nào.
Sau khi được sự đồng ý của Quý Kim Ngọc, cả hai liền đi thử trang phục, chụp ảnh cưới, lựa chọn địa điểm và phong cách trang trí cho ngày trọng đại.
...!
Hôn lễ được cử hành bên bờ biển – chính là bãi biển vắng người mà Cảnh Hạ Vũ vô tình tìm được từ rất lâu kia, cũng là nơi cô phát hiện ra những loại cây kì lạ, chế biến thành những món nước đặc biệt đã từng cho Quý Ninh Hinh uống thử.
Đám cưới không lớn, chỉ mời những người bạn thân quen, nhân viên trong quán.
Ghế ngồi cho khách mời được chia làm hai dãy, chừa ra một đường đi nhỏ chính giữa.
Phía ngoài cùng của từng chiếc ghế được cột mấy cái bóng bay màu trắng xanh.
Giữa đường đi, gần sân khấu, chiếc cổng vòng tròn được kết từ hoa hồng màu nhạt trông đơn giản lại vô cùng đẹp mắt.
Hai bên rìa của cổng là hai chùm bóng bay khổng lồ được tạo nên từ những cái bong bóng nhỏ.
Sân khấu chính của buổi lễ được dựng lên bằng một bức tường hoa, phía trên là bảng tên đôi tân nương có viền đèn led.
Giờ lành của lễ cưới được ấn định vào chiều tối, khi sắc chiều vừa hết, từng dây đèn tròn màu vàng ấm áp được thắp sáng làm tăng thêm phần không khí lãng mạn.
Sau khi thông báo đến giờ cử hành hôn lễ được phát ra, mọi người có mặt bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ai nấy đều ngoáy đầu nhìn về phía sau, chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.
Quý Ninh Hinh mặc váy cưới màu trắng tinh khiết, kiểu dáng đơn giản không cầu kì nhưng lại vô cùng tôn dáng.
Trang điểm tone nhẹ nhàng mà không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nàng.
Đầu đội lớp khoăn voan mỏng, khoác tay Cảnh Hạ Vũ trong bộ dạng tương tự đi vào lễ đường, khác biệt duy nhất chính là cô không đội khăn.
Đôi tân nương diện váy cưới đôi cùng kiểu dáng đi đến trước mặt người chủ trì hôn lễ trong ánh mắt ngưỡng mộ cùng chúc phúc của khách mời.
Người dẫn chương trình giúp hai người tuyên thệ, sau đó nói có thể tiến hành trao nhẫn.
Nhưng người ở phía dưới nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy có ai bưng khay nhẫn.
Lúc này, Tiểu Hùng không biết từ đâu xuất hiện, từ nơi xuất phát ban đầu của hai người chạy đến.
Hôm nay nó ăn diện rất chỉn chu, áo vest may riêng cùng nơ cổ màu đỏ rất lịch sự, rất đẹp trai.
Tiểu Hùng một đường chạy thẳng, đến bên cạnh Quý Ninh Hinh cùng Cảnh Hạ Vũ thì ngồi xuống, lúc này mới nhả ra vật ngậm trong miệng từ nãy đến giờ, nhe răng ra cười – là nhẫn.
Khách khứa không khỏi cảm khái về sự đáng yêu của nó.
Quý Kim Ngọc ngồi phía dưới rưng rưng nước mắt nhìn con gái trong ngày hạnh phúc.
Tình yêu bà không có được, cuối cùng cũng rơi vào người Quý Ninh Hinh.
Có người nguyện ý yêu thương, che chở, cùng đi với con mình suốt phần đời còn lại chính là điều hạnh phúc nhất của bậc làm cha mẹ.
Nghe xong lời tuyên thệ của đôi trẻ, nước mắt cố nén của bà rốt cuộc cũng rơi.
Cảnh Hạ Vũ sau khi trao xong nhẫn, quay người đứng đối diện Quý Ninh Hinh, nắm tay nàng đôi mắt thâm tình.
"Ninh Hinh, em đã từng đi qua rất nhiều nơi, thấy được rất nhiều cảnh đẹp nhưng mãi không có nơi nào dành cho em"
"Nhưng mà, hiện tại em tìm được rồi.
Nơi đẹp nhất, ấm áp nhất, hạnh phúc nhất, nơi mà em muốn về nhất, chính là nơi em thuộc về, là bên cạnh chị, là nhà của chúng ta"
"Cảm ơn chị, vì đã đến bên em, vợ"
Quý Ninh Hinh bị chọc cho cảm động, căn bản là không thể nói được bất cứ điều gì.
Cố lắm nhưng cũng không ngăn được nước mắt.
Chỉ biết đáp lại cô bằng một nụ hôn thật sâu và thật lâu.
Cảnh Hạ Vũ cũng không kiêng nể, cùng nàn dây dưa triền miên.
Có nơi để về thật tốt.
Chỉ cần nghĩ đến sau khi tan làm về nhà, có người ở cửa chào đón, mùi thức ăn trong bếp thoang thoảng bay khắp nhà, sà vào vòng tay ấm áp, bấy nhiêu thôi cũng đủ xua tan mệt nhọc.
Thật may mắn vì ở giữa tinh cầu cô đơn này, cô gặp được nàng.
"Cứ như là cả thế giới đều lướt qua bạn, còn người kia thì đứng lại, xem bạn như thế nào, có đói không, có lạnh không, có hạnh phúc không, có muốn theo họ về nhà của hai người hay không?"
Thật tốt.
"Hạ Vũ."
"Ninh Hinh."
"Hi vọng chúng ta vẫn sẽ như vậy, Nhất Niệm Vĩnh Hằng".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...