Mình hành động chẳng khác nào một đứa học sinh Troy Davis thầm trách mình. Bởi anh đã bắt đầu huýt sáo khi chuẩn bị cho buổi tối đi chơi cùng Faith.
Huýt sáo! Bất kỳ ai nhìn thấy anh cũng khó mà nhận ra đó lại là ngài Cảnh sát trưởng chín chắn và điềm đạm của vịnh Cedar. Nhưng anh chẳng quan tâm tới việc ai nghĩ gì. Đây là đêm thứ Bảy đầu tiên sau nhiều năm - đúng thế, nhiều năm rồi - đêm thứ Bảy của đam mê chứ không phải của bổn phận. Anh cảm thấy hơi có lỗi khi nghĩ thế, vì anh yêu Sandy rất nhiều, nhưng anh biết chắc chắn mình sắp có một buổi tối giản dị, đầy mềm vui.
Faith đã mời anh tới ăn tối tại nhà mình ở Seattle. Cuối buổi chiều, anh cạo râu, rồi dùng nước dưỡng sau khi cạo, hãng mà anh dùng từ hàng chục năm nay.
Có thể đã đến lúc thay đổi rồi. Sau khi chải đầu xong, anh tìm trong tủ một cái áo sơ-mi để mặc. Không phải là loại có cồn cứng, anh chọn một cái áo sợi vốn dùng để đi lễ vào sáng Chủ nhật. Một cái áo phù hợp với bữa tối hẹn hò thứ Bảy.
Kể từ cuộc điện thoại đầu tiên, gần như đêm nào anh cũng gọi cho Faith.
Thường thì anh không phải là loại người dành cả tiếng để buôn chuyện qua điện thoại, vậy mà anh và Faith thậm chí còn nói chuyện lâu hơn thế. Rồi họ gác điện thoại, và Troy phải kiềm chế để không gọi lại cho chị ngay.
Cách đây một tuần, họ đã gặp nhau ở vịnh Cedar để ăn món khoai tây chiên nóng hổi và uống sô-đa - tất nhiên là ở Pancake Palace rồi. Như Faith miêu tả, đây vốn là địa điểm yêu thích hồi thanh niên của họ. Sau đó hai người tản bộ ra chỗ bến du thuyền. Họ nói chuyện, cười vui bên nhau và nhắc lại kỷ niệm xưa.
Khi Faith lái xe về Seattle, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Troy phải chờ đến khi anh nghĩ là chị đã về đến nhà mới gọi điện để chắc chắn rằng chị lái xe về an toàn. Họ đã bên nhau gần bốn tiếng đồng hồ, và còn nói chuyện thêm một tiếng đồng hồ nữa trên điện thoại ngay khi Faith vừa về đến Seattle.
Họ chua hôn nhau. Thậm chí anh còn chưa từng chạm đến người chỉ một cách thân mật - chỉ là những ngón tay khẽ chạm nhau khi anh đưa Faith ly nước hay đụng nhẹ khuỷu tay khi anh để chỉ khoác tay lúc sang đường. Thành thật mà nói, anh e ngại. Nhưng hôm nay, anh quyết tâm vứt bỏ mọi nỗi sọ hãi phía sau và tất nhiên, nếu có cơ hội, anh sẽ tiếp cận Faith để được đặt lên môi chị một nụ hôn nồng nàn. Chắc Faith cũng muốn điều đó. Họ đã từng yêu nhau thắm thiết, nên anh dễ dàng hiểu được Faith đang nghĩ gì, chỉ qua những cử chỉ nhỏ nhất. Anh hy vọng hôm nay mình sẽ bắt được tín hiệu từ chị.
Trước khi rời khỏi nhà, Troy lao vào nhà tắm lục lọi nước hoa để rồi bực bội kinh khủng khi không thể tìm được. Con gái anh đã tặng anh một lọ nhân dịp Giáng sinh. Một lọ rất đẹp, loại đắt tiền. Hẳn phải cách đây một năm rồi, có lẽ là hai năm ấy chứ, và anh chắc chắn là anh đã cất đâu đó trong phòng tắm. Anh chưa từng mở lọ nước hoa đó ra.
Anh cố nghĩ lại, lúc đó, Sandy vẫn còn sống trong nhà, như vậy phải là hơn hai năm rồi. Chắc lúc này nó bị hỏng rồi cũng nên. Thôi vậy, anh cũng không muốn tỏ ra lộ liễu quá. Và anh cũng không nên dùng mùi nặng, theo anh biết phụ nữ thường cảm nhận về hương thơm rất tốt. Vậy nên nước dưỡng dùng sau khi cạo râu cũng là đủ rồi.
Troy sắp xếp mấy quyển tạp chí trong phòng khách, cố tính toán xem mình nên đi lúc nào. Anh không nên đến sớm, như vậy hơi có vẻ hơi quá vồn vã nhưng đến muộn lại có thể bị coi là không lịch sự. Tình trạng giao thông và lịch phà khiến anh khó có thể đoán ra chính xác là mất bao lâu để đến đó.
Đúng lúc vừa quyết định đi thì anh nghe thấy tiếng mở cửa.
“Bố, bố có đây không?”.
“Megan?”. Tim anh đập mạnh. Anh chưa hề kể gì về Faith với con gái mình.
Không phải vì anh cảm thấy có lỗi không hẳn vậy, mà chỉ vì anh không chắc mình nên nói gì với con bé. Có lẽ còn quá sớm để nói rằng mối quan hệ này của họ là nghiêm túc. Anh sẽ giữ bí mật cho đến khi nào anh biết liệu anh và Faith có thực sự có một tương lai chung hay không.
“Bố đây rồi”, Megan nói, cô loanh quanh chỗ góc bếp khi anh bước vào phòng khách để lấy chìa khóa trong túi quần. Con gái anh nhướn mày ngạc nhiên. “Bố diện thế”.
Anh lúng túng lẩm bẩm một câu gì đó, tự hỏi mình phải nói gì đây. Bản năng mách bảo anh rằng Megan chưa sẵn sàng để nghe về bất kỳ người phụ nữ nào khác trong cuộc đời bố nó.
Megan tiếp tục chăm chú nhìn anh, cô khoanh tay vào như thể thăm dò thái độ của bố. “Nhân dịp gì thế ạ?”, cô hỏi.
Troy nhún vai không thoải mái. “Chẳng có gì quan trọng. Bố đi gặp một người bạn cũ”. Giờ là lúc quyết định có nên nói với Megan rằng “bạn cũ” có phải là phụ nữ hay không, nhưng anh lại đắn đo.
“Nếu bố không nói thế, con đã tưởng rằng bố chuẩn bị đến một cuộc hẹn hò”.
Troy nhíu mày và lại nhún vai.
Megan lắc đầu. “Đó là điều con nghĩ”.
“Điều gì?”.
“Con không thể hình dung ra là bố hẹn hò”, cuối cùng cô bảo. Dường như cô nghĩ rằng không nên phí thời gian tranh luận.
“Tại sao không?”, anh hỏi lại. Anh mới sắp đến tuổi nghỉ hưu chứ chưa chết.
“Ôi, thôi nào, bố”, Megan nói đùa. “Bố ư?”
“Có thể bố lại muốn hẹn hò đây”, anh cảnh báo con gái. Anh không thấy con gái có vẻ ủng hộ một chút nào Anh cũng chẳng thích thú gì.
“Không thể nào!”. Trông con gái anh có vẻ sốc, giọng của nó kiên quyết hơn anh tưởng.
“Tại sao không?”.
“Mẹ mới mất”.
Chẳng cần ai nói với anh điều đó. “Bố biết rất rõ mẹ con mất khi nào”.
Anh không muốn nhắc Megan rằng trước đó, Sandy đã ôm nhiều năm. Trong suốt những năm tháng đó, anh chưa từng để mắt tới một người phụ nữ nào khác.
Tới tận phút cuối cùng, anh vẫn chung thủy.
“Như thế vẫn không ổn”, Megan cứng đầu cứng cổ cãi, nụ cười tắt dần trên môi cô. “Bố sẽ không làm thế chứ?”
“Tại sao lại không?”. Anh đáp lại và cố che giấu những cảm xúc lẫn lộn trong mình.
“Như con đã nói, sẽ không ổn đâu”. Lần này cô bé nhắc lại to hơn. “Mọi người sẽ đàm tiếu”.
“Bố không sống cuộc đời mình dựa vào dư luận”. Anh đáp lại, giọng bực tức, khó chịu.
“Bố sẽ không tôn trọng những ký ức về mẹ”. Megan thực sự buồn rầu. “Bố, mới chỉ hai tháng thôi! Bố cố tình đùa con - phải không - rằng bố đang hẹn hò.
Như thế là sai”. Đôi mắt cô đầy sợ hãi - giống hệt mắt Sandy.
“Không, tất nhiên là không rồi”, anh hết mực dịu dàng trả lời con.
Ngay lập tức Megan thấy thoải mái. Cô lại mỉm cười và không thể nào giấu được cái thở phào. “Ơn Chúa. Chỉ một phút trước đó bố đã làm con lo lắng”.
Troy thở dài. Không thể hỏi ý kiến con gái anh về việc đến gặp Faith rồi. Cô đã thể hiện cảm xúc của mình rất rõ. Megan chưa muốn anh hẹn hò với bất kỳ ai.
“Con ghé qua để mời bố ăn tối”, cô thông báo.
“Khi nào?”.
“Con định tối nay, nhưng con biết là bố đã có kế hoạch - với bạn của bố”.
Mặt cô có vẻ thất vọng. “Con nên nói với bố sớm hơn nhưng con không bao giờ nghĩ là bố lại bận”, cô cắn môi, vờ như đó là một việc không quan trọng. “Đó là điều con đáng phải nhận vì đã không báo trước với bố”.
Hơn hết thảy, Troy không muốn làm con gái mình thất vọng chút nào.
“Con có món gì thế?”. Anh buộc phải hỏi.
“Thịt cừu hấp và cua tươi con đã mua ở phiên chợ của những người nông dân chiều nay. Craig thì chuẩn bị một nồi súp lớn cùng với ngô và khoai tây”.
“Con ăn mừng gì thế”.
Con gái anh tươi cười. “Bố phải chờ xem. Liệu bố có đoán được không?”.
Tại sao, ôi, tại sao anh không đi từ cách đây mười phút nhỉ. Thế thì lúc này anh sẽ không còn ở đây và Megan không thể biết gì về kế hoạch của anh.
“Bố đoán được không, bố”. Mắt cô lấp lánh hy vọng.
“Bố phải gọi điện đã”. Anh nói như nghẹn lại. Nếu có phương án nào để từ chối con gái, chắc chắn anh sẽ lôi ra. Megan hư rồi; anh nghĩ thế. Nó là con một nên được cả bố lẫn mẹ hết sức nuông chiều. Ngoài ra, cả anh và Megan đã bên Sandy trong suốt thời gian chị ốm. Họ đã trở nên gần gũi và quá hiểu cảm xúc của nhau.
“Ôi, bố”. Megan nghẹn ngào và mắt ngân ngấn nước. “Con muốn để bố bất ngờ, nhưng con không thể.
“Bất ngờ gì?”, anh hỏi, cố giả vờ rằng việc thay đổi kế hoạch của anh chẳng có gì là to tát.
“Tin vui của con”, cô đáp lại. Anh nhận ra là con gái mình đang cố giữ giọng bình thường.
Troy không biết nghĩ gì nữa.
“Con có thai rồi!”, cô gào lên rồi cứ thế mặc những giọt nước mắt lã chã nơi gò má. “Craig và con sắp cho bố được làm ông rồi”.
Phải mất một lát Troy mới hiểu ra vấn đề. “Con sắp có con à?”.
Cô gật đầu rối rít rồi lại bắt đầu cười, vừa cười vừa khóc. “Được gần hai tháng rồi. Bố có tin không? Hẳn phải là ngay sau khi mẹ mất, khi đó con rất buồn và... con nhớ mẹ nhiều lắm. Bố có thấy không, bố?”.
Troy không biết con gái mình định nói gì.
“Đứa con này là món quà cuối cùng mẹ dành cho con”.
“Mẹ con...”.
“Mẹ đã gửi đứa bé này cho con vì mẹ biết con sẽ rất buồn. Mẹ biết một đứa con sẽ giúp con cân bằng cuộc sống trong tương lai khi không có mẹ”.
“Ôi”. Anh thấy xúc động trước vẻ thơ ngây của con bé - và anh cũng có một chút lo lắng.
“Bố mừng cho chúng con chứ?”. Cô vừa hỏi vừa đưa tay ra chạm vào tay áo của bố, lặng lẽ thăm dò anh.
“Ôi, con yêu”, anh nói và ôm con gái, “Bố hạnh phúc chứ. Bố lo cho con, cho tất cả chúng ta”. Anh ngừng lại. “Con thấy ổn chứ?”
Cô gật đầu. “Con thấy rất tuyệt. Craig rất vui. Con cũng vậy. Ban đầu con không thể tin được. Từ khi cưới, con vẫn uống thuốc. Cách đây vài tháng con mới không dùng, và...”
Anh không cần nghe thông tin này, đây là việc Megan nên kể với mẹ nó.
Nhưng anh thay vị trí của Sandy từ lâu rồi mà có lẽ vì thế mà con gái anh thấy thật tự nhiên khi kể cho anh nghe những chi tiết trong cuộc hôn nhân của mình.
“Con thôi không dùng thuốc nữa từ khi mẹ đi - từ khi chúng ta không thể giữ mẹ thêm một chút nào nữa”, cô nói rõ thêm. “Con chỉ quên...”
“Bố biết”.
“Giờ thì bố đã hiểu tại sao con lại bảo đứa con này là món quà cuối cùng của mẹ dành cho con rồi đấy”.
Troy vỗ vào lưng con. Có thai là tin rất vui, và nếu Sandy còn sung, chắc chắn chị sẽ thấy như ở trên mây khi biết mình sắp được làm bà.
“Con muốn bố đến nhà lúc mấy giờ?”. Troy hỏi.
“Bảy giờ”, Megan vừa nói vừa quay đi. Con không nghĩ để cua và thịt cừu đến tối mai là một ý hay”.
Troy đồng ý là không nên hoãn lại. “Bố sẽ gọi cho bạn bố”.
“Cảm ơn bố yêu quý”.
Đã nhiều năm rồi Megan không gọi anh là bố yêu quý. Cô thường chỉ gọi là bố. “Một tiếng nữa con sẽ gặp lại bố, cô vừa nói vừa vội vàng đi ra cửa.
“Bố sẽ tới”, anh khẳng định với con bé. Rồi chợt nhớ ra, anh hỏi. “Con có muốn bố mang theo gì không?”.
“Không... ôi, bố, làm ơn đừng để lộ ra là bố đã biết về đứa bé. Bố mẹ anh Craig cũng tới và con muốn họ ngạc nhiên”.
“Ồ, bố không ngờ đấy”. Vậy là cả ông bà thông gia cũng tới. Thật buồn cười là Megan không nói với anh sớm hơn. Chắc con bé vẫn cho rằng điều đó không là vấn đề. Nó không có lý do gì mà nghĩ rằng anh đã có kê hoạch khác, vì anh chẳng mấy khi làm gì bên ngoài. Cuộc đời anh không có chỗ cho ai khác ngoài Sandy và tất nhiên là Megan - tính đến thời điểm này.
Troy nhìn theo Megan lái xe ra khỏi nhà, xuống phố rồi mới bước tới chỗ điện thoại. Không cần nhìn lên tìm số của Faith, anh nhấn luôn.
“A lô”, giọng Faith vui vẻ ngay sau hồi chuông đầu tiên.
“Chào em”, anh cảm thấy rất khó khăn khi phải thông báo tin không vui cho chị.
“Troy, đừng có nói với em là anh đang đến gần nhà rồi đấy. Dù sao thì em cũng sẵn sàng rồi đây. Em sợ là em quá nhiệt tình với bữa tối”, chị vừa nói vừa cười. “Em đã nướng ổ bánh mì mới theo công thức của mẹ em. Em chẳng nhớ lần cuối cùng em dùng công thức đó là khi nào. Em nghĩ là Lễ Tạ ơn”.
“Faith...”. Anh ngập ngừng. “Nghe này, anh...”
“Anh có nhớ cái bánh sô-cô-la em đã làm trước khi anh đi học lớp huấn luyện cơ bản không?”. Anh chưa kịp nói hết câu thì chị lại hỏi.
“Em cũng nướng bánh à?”.
“Vâng, hồi ấy em đã nướng bánh đấy. Em gần như đã quên mất cảm giác vui sướng như thế nào khi nướng xong chiếc bánh đó”.
Anh cảm thấy buồn da diết. “Faith”, anh không thể nào giấu nổi nỗi thất vọng của mình. “Anh không thể đến được”.
Đầu dây bên kia im lặng.
“Anh xin lỗi”, anh nói thêm, “xin lỗi nhiều hơn những gì anh có thể nói”.
“Có chuyện gì thế anh?”.
Anh không biết phải nói thế nào. “Ừ, có chuyện... rất quan trọng”.
Chị ngừng một chút và dường như lấy lại được bình tĩnh. “Những chuyện thế này là thường mà Troy ạ. Kế hoạch bao giờ chẳng hay thay đổi”. Giọng chị nhẹ nhàng. “Chúng ta hẹn lần khác vậy”.
“Là Megan, con gái anh”, anh giải thích. “Nó vừa biết tin nó có thai và mời anh tới nhà ăn mừng”.
“Troy, đó là một tin tuyệt vời!”.
“Ừ, đúng vậy”, anh nói. “Anh vừa mới nhận được lời mời”.
“Em hiểu”, chị đáp lại. “Tất nhiên là anh phải tham gia cùng với vợ chồng con gái anh rồi”.
“Chúng mình sẽ cùng ăn tối sau chứ?”, anh hỏi.
“Vâng, em rất vui”.
“Anh cảm thấy thoải mái hơn khi em hiểu cho anh”. Anh bảo Faith. Rõ ràng Faith đã dành cả ngày để nấu nướng chuẩn bị cho bữa tối của họ.
“Troy, tối nay, anh hãy ăn cùng con gái anh. Em rất hiểu. Anh không phải lo lắng thêm một chút nào đâu”.
“Cảm ơn em”. Lời cảm ơn khiến anh cảm thấy lòng thư thái nhẹ nhàng hơn, nhưng anh vẫn rất buồn. Faith luôn say sưa và tốt bụng đúng như anh vẫn nhớ.
Anh mong được gặp lại chị - để xem chị có thay đổi gì so với hồi trẻ không?
“Không sao đâu anh. Thật mà”.
“Còn những ố bánh mì...”.
“Sao anh?”.
“Chúng có thể đông lại được không?”.
Tiếng cười dịu dàng của chị như xoa dịu sự bối rối của anh. “Có chứ. Em sẽ cho vào ngăn đông bây giờ”.
“Thế còn bánh ngọt?”.
“Em sẽ mang tới cho một người bạn đang bị ốm”, chị nói. “Dù sao cả hai chúng ta đều không nên ăn nhiều đồ ngọt”.
Troy sẽ đánh đổi mọi thứ để được ngồi cạnh Faith tối này. Nhưng thay vào đó, anh phải ngồi cười và nói chuyện lịch sự với bố mẹ chồng của con gái mình.
Anh không thể hình dung ra tối nay lại như thế, nhưng Megan là con gái anh.
Con bé phải được ưu tiên số một. Hơn nữa, anh và Faith còn nhiều buổi tối khác.
Anh đang nóng lòng chờ đợi những buổi tối ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...