48
Lúc đi ra bãi đỗ xe sau giờ làm việc ngày thứ Bảy, Rachel cười khi nghe câu chuyện vui của Jane. Đó là ngày bận rộn nhất của cửa hàng và cô đã đứng suốt gần mười tiếng đồng hồ; cô thấy mình kiệt sức. Cười là giải tỏa được căng thẳng mặc dù câu chuyện chẳng có gì và nhạt toẹt.
Bãi đỗ xe tối om, chỉ có ánh sáng đèn đường mờ mờ. Đến gần xe, tay đang cầm chìa khóa, Rachel bỗng đứng sững lại khi có một người đàn ông cao và gầy đi ra khỏi chỗ tối. Cô sợ không thể nhúc nhích nổi.
Người đàn ông lên tiếng. “Rachel, Nate đây”.
Cô thấy mình như sắp khụy xuống và mãi tới khi cơn tức giận bùng lên cô mới đỡ mệt. “Anh làm em sợ thế tổn thọ mất mười năm đấy”, cô cáu kỉnh. “Anh nghĩ anh đang làm gì chứ, anh trốn trong bóng tối như thế à?”.
“Anh xin lỗi”.
“Anh nên xin lỗi!”.
Anh giơ cả hai tay lên. “Anh chỉ muốn nói chuyện với em. Anh không thích bắt đầu cuộc Chiến tranh Thế giới Thứ ba”.
“Anh nên nghĩ trước khi anh tới để dọa em”. Đúng lúc đó, Jane lái xe tới và đi chậm dần như thể để kiểm tra xem tình hình thế nào. Ngay khi nhận ra Nate, cô mỉm cười, vẫy tay và lái xe đi.
Rachel vẫn tiếp tục. “May là em không giơ chìa khóa ra làm thủng mắt anh đó”. Cơn giận che giấu sự hoan hỉ trong cô. Rachel không muốn hạnh phúc kiểu này và điều đó càng làm cô giận dữ với chính mình hơn vì đã phản ứng như thế với anh. “Hơn nữa”, giọng cô bối rối, “tại sao anh lại nấp trong bóng tối như là...như là kẻ đi lén thế?”. Cô đút chìa khóa vào ổ và mở cửa.
“Như anh đã nói rồi, anh đến để nói chuyện với em”, anh không lùi bước. Họ đứng cách nhau gần một mét - có lẽ là gần quá. Quá gần.
“Anh yêu em, Rachel. Anh không thể chịu được. Anh sẽ để em đi con đường của riêng em, nhưng anh không thể làm được điều đó”.
Cô ước gì anh không nói điều đó. Mỗi khi anh mở miệng là cô lại yếu đuối đi một chút. “Đây không phải là một ý hay”.
“Anh thì cho rằng đây là một ý tưởng tuyệt vời”. Anh nhích lên một bước nhỏ về phía cô.
Tim đập rộn lên, Rachel vội giơ tay ra. “Anh đứng nguyên đó”.
“Không”.
“Tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.
Anh vẫn tiến lên. “Em cứ gọi đi”.
“Nate...đừng”. Nhưng anh đã đến bên cô và ôm nhẹ bờ vai kéo cô về phía anh. Cô không thể nào chống cự lại được. Và ngay khi anh chạm vào cô, cô ngả luôn vào vòng tay anh giống như cô vốn thuộc về vòng tay yêu thương ấy. Khi anh hôn cô, cô đã phải túm lấy cổ áo sơmi của anh.
“Rachel, Rachel”, anh thì thầm gọi tên cô giữa những nụ hôn đê mê đến ngạt thở. “Sao em lại đuổi anh ra khỏi cuộc đời em?”.
Giá anh không nói gì có khi cô lại quên, ít nhất là để có thêm một nụ hôn dài nữa. Nhưng, không, anh phải đi và không được nhắc đến việc tại sao mối quan hệ của họ lại như vậy.
Cô cố giằng mình ra khỏi anh rồi thở hổn hển, cố hít một ít ôxy vào đầu để suy nghĩ cho sáng suốt.
“Ôi không, em đừng”, anh phản đối. “Anh sẽ không để em đi dễ dàng thế đâu”.
“Nate, không được đâu”. “Ai nói thế?”.
“Em nói”.
“Vậy thì em sai rồi. Anh yêu em”.
“Anh thậm chí còn không biết em”. Anh đang làm cho câu chuyện này khó khăn hơn. “Em chỉ là một cách để anh phản đối gia đình anh thôi. Em... từ chối - anh còn dám hôn em nữa không! Ôi... ôi”. Cô vùng vẫy khi môi anh tìm môi cô. Nụ hôn của anh vội vã, đòi hỏi và càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Đầu gối cô run lên và tim cô run rẩy và nếu cô không nhanh chóng có hành động gì, có lẽ họ sẽ kết thúc nụ hôn ở trong nhà cô, ở trên giường của cô mất thôi...
“Chúng mình ra khỏi đây đi”, Nate hổn hển nói.
“Không”. Cô không biết lấy đâu ra hơi sức để chống cự lại anh. “Em đã nói với anh rồi, không được đâu”.
Anh xiết chặt vai cô và nhìn xoáy vào mắt cô. “Anh sẽ chỉ nói một lần thôi, vì thế, em nghe cho rõ đi.
Anh chạm vào cô làm cô chết lặng người. “Em có hiểu anh không?”.
Cô cố gật đầu.
“Tốt, Rachel Pendergast, anh yêu em. Anh là con người của chính anh. Anh là người như trước đây anh đã từng. Anh yêu bố mẹ anh nhưng anh không cho phép họ áp đặt cuộc đời anh. Bố anh là một nghị sỹ. Anh là một sỹ quan trong Hải quân Mỹ. Đó là một công việc anh yêu thích và một chức vụ anh có được nhờ rèn luyện của anh. Em có hiểu không?”.
Cô lại gật đầu.
“Bố anh không bảo anh phải làm gì - hay phải yêu ai. Anh tự có quyết định của anh. Hiểu chưa?”.
“Em hiểu, nhưng…”.
“Không nhưng gì hết. Anh yêu em”.
Rachel ngẩng đầu lên. “Đừng yêu em. Xin anh đừng yêu em”.
Anh nâng cằm cô lên và cô không thể tránh nổi anh mắt rực lửa của anh. “Xin lỗi em, quá muộn rồi”.
“Nhưng...”.
“Em lại định tranh luận với anh chứ gì?”.
“Em... ôi, Nate”. Cô ôm chầm lấy anh. “Em cũng nhớ anh, nhớ nhiều lắm”. Anh thở thật sâu và đặt hai tay lên eo cô, anh nhấc bổng cô lên. “Sao mãi em mới nói ra thế”.
“Em sợ”, cô thì thầm. Và đúng là cô sợ thật. Nếu họ để mối quan hệ này tiếp tục, sẽ đến lúc cô phải gặp gia đình anh. Chẳng cần nói cũng biêt họ sẽ không đồng ý, chắc chắn không có gì khiến cô sợ bằng bố mẹ anh. Không vị trí, không của cải, không bằng cấp, cô chẳng có gì để mà kể. Cô được một người dì nuôi nâng và dì cô đã mất năm cô mười chín tuổi, từ đó trở đi cô phải tự mình kiếm sống. Đến con chó ở đường cùng cũng còn có phả hệ tốt hơn cô.
“Em không có gia đình”, cô nói, xấu hổ khi thú nhận điều này với một người đàn ông có gia đình rất thế lực.
“Em đã có anh”.
“Em ư?”, cô thở dài. “Sao anh cương quyết thế? Sao anh không để em đi?”.
“Vì em là người đáng để anh giữ. Còn bây giờ, không tranh luận nữa, chúng mình sẽ nói chuyện”.
Cô miễn cưỡng đồng ý. Anh lái xe đưa cô tới Pancake Palace và họ ngồi trong một khoang kiểu cũ. Cả hai không thể không nhìn nhau chăm chú. Khi người phục vụ tới, họ đều gọi cà phê và kem chuối, nhưng kem chảy ra, cà phê thì nguội lạnh họ cũng chẳng thèm để ý. Cuối rùng, Rachel cầm chiếc thìa lên nhưng rồi lại đặt xuống. “Được rồi. Em đã thấy anh là người có những ý tưởng lớn, chúng mình sẽ đi đâu đây?”.
“Tới nơi chúng ta sẽ ở đó cho tới khi anh lên tàu”. “Và đó là nơi nào vậy?”.
“Nơi chúng mình hẹn hò. Em là người con gái của anh và anh là người đàn ông mà em đã thắng”.
Cô chớp mắt. “Nate, nghe cứ như là trong một bộ phim từ những năm 1950 ấy. Em nên đi giày cưỡi ngựa và mặc một chiếc váy bồng, và chúng mình nên nghe Bobby Darrin”.
“Anh chắc chắn là ở đây người ta có đĩa của Bobby Darrin”, anh thì thầm. “Thế còn Bruce thì sao?”, cô hỏi.
“Anh nghĩ em nên nói với anh ấy rằng em sẽ không gặp anh ấy nữa thì hơn”. Nate đặt môi anh lên môi cô. “Em đã có một người đàn ông ổn định rồi”, anh nói. “Em đâu cần tới hai người”.
Ổn định? Sandra Dee và Frankie Avalon sẽ nhảy điệu van-xơ ở đây bất kỳ lúc nào.
Nhưng cô vẫn hiểu ý Nate là gì - và cô biết là anh đã đúng. Jolene sẽ không vui nhưng Rachel hiểu mối quan hệ của cô với Bruce không thể tiếp tục.
49
Allison thức dậy nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ phòng ngủ. Trái tim cô bé đập rộn ràng và cô bé nhận ngay ra rằng đó chỉ có thể là Anson. Cô bé không quan tâm là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần được nói chuyện với cậu mà thôi. Cô bé vội vàng nhoài ra chỗ cửa sổ và suýt ngã ra khỏi giường.
Đúng rồi, Anson đang đứng ở sân, vai cậu run lên chống đỡ những luồng gió lạnh buốt của tháng Ba. Trong ánh trăng mờ, cô bé nhìn thấy cậu đang mặc chiếc áo choàng đen, lấp ló trong bóng tối. Không một chút thắc mắc, Allison mở cửa ngay cho cậu.
“Anson”, cô bé gào lên. “Anh đã ở đâu vậy? Em lo phát ốm vì anh”. Đã hai tuần rồi kể từ hôm Allison gặp cậu ta ở khu mua sắm. Cậu không đi học. Không một người bạn nào biết cậu ở đâu. Cậu ta biến mất, không ai nhìn thấy. Khi cô bé suy sụp và gọi điện hỏi mẹ cậu thì bà Butler chẳng quan tâm cũng chẳng lo lắng. Anson không trả lời cũng không trèo vào phòng cô bé giống như lần trước cậu ghé thăm cô giữa ban đêm.
“Vào đi”, cô bé giục. “Lạnh lắm”. Cô bé đứng sang một bên nhưng cậu ta vẫn kiên quyết đứng trong gió rét. “Anson”, cô bé bảo. “Vào đi! Anh sắp lạnh cóng rồi”.
“Không!”, cậu lắc đầu ngang bướng. “Lý do duy nhất anh đến đây chỉ là để nói lời tạm biệt”.
“Tạm biệt?”. Đầu óc cô bé quay cuồng. “Sao thế? Anh đi đâu vậy?”.
Cậu ta nhún vai như thể chẳng có gì quan trọng. “Anh vẫn chưa biết”.
Allison xoa bàn tay dọc cánh tay, run rẩy vì lạnh. “Vào đi, chúng mình cần nói chuyện”.
Anson lại từ chối, nếu có gì cậu ta sẽ lùi lại một bước. “Xin anh”, cô bé dịu dàng.
Cậu ta lưỡng lự một chút. “Anh không thể”, cuối cùng cậu thì thào. “Anh không thể”.
“Tại sao không?”.
Cậu ta dường như sắt đá đối với cô bé. “Như anh đã nói, lý do duy nhất để anh ở đây là nói với em rằng anh sẽ không gặp em nữa”.
Những lời của cậu như tát vào mặt cô bé. “Anh không có ý đó chứ. Anh không có ý đó chứ!” Cô bé nghẹn ngào vì thất vọng và bị tổn thương. “Em yêu anh”.
“Ồ, đừng”, giọng cậu sắc lạnh như thể sự thú nhận của cô bé đã khiến cậu nổi cáu. “Em không hiểu sao, anh là kẻ thua cuộc. Anh sẽ chẳng bao giờ làm được điều gì cả”.
“Điều đó không đúng!”. Nhưng Anson không nghe. “Anh không muốn kéo theo em”, cậu ta bảo.
“Đừng nói thế”, cô bé nóng nảy, bực tức đáp lại khi cậu ta nói như vậy về bản thân mình. “Anh không phải là kẻ thua cuộc. Điều đó không đúng”. Cô bé ngờ rằng cậu ta chỉ đang nhắc lại những gì mẹ cậu ta đã bảo trong suốt cuộc đời cậu ta.
“Bố em là một người tốt”. Cậu ta tiếp tục. “Em cảm ơn bố em hộ anh, được không?”, cậu ta bắt đầu quay đi.
“Đừng đi”, Cô bé thò ra cửa sổ và tóm cậu lại. Nếu Anson không đỡ được có lẽ cô bé đã bị ngã xuống đất rồi. Ngay khi ở trong vòng tay cậu, dù đang lơ lửng treo ở cửa sổ, cô bé vòng tay quanh cổ cậu và hôn say sưa. Ban đầu, cậu chống cự lại, cố đẩy cô bé ra. Nhưng chỉ một lát sau cậu đã hôn lại cô bé. Và rồi, rõ ràng là đã quyết định nên cậu dứt ra khỏi cô bé và lùi lại.
“Xin anh”, cô bé nài nỉ. “Hãy vào nhà để chúng mình có thể nói về chuyện này. Đừng quay lưng với em - như thế này”.
Cậu lưỡng lự gật đầu. Trong khi cậu trèo vào cửa sổ phòng ngủ. Allison tìm chiếc áo choàng dày và mặc vào. Run rẩy vì lạnh, cô bé quấn chiếc khăn quàng vào lưng.
Anson ngồi cúi đầu ở cuối giường cô bé. “Em có nói gì cũng không làm anh thay đổi ý định đâu”.
“Anh yêu em”, cô bé thì thầm và quỳ trên nền nhà, trước mặt cậu. “Đừng phủ nhận, vì em biết đúng như vậy”.
Cậu nhắm mắt lại và gương mặt đầy đau khổ. “Anh không nên đến”, cậu thì thầm. Cô bé ngờ rằng cậu ta nói thế vì mình hơn là vì cô bé.
Cô bé đặt tay lên tay cậu. “Em rất cảm ơn vì anh đã đến. Anh không được rời xa em. Em sẽ không để anh đi”. Cô bé đứng dậy. “Nếu anh đi, em sẽ đi với anh”. Không còn lựa chọn nào khác, cô bé đã quyết định rồi, không còn lựa chọn nào khác. “Dù anh đi đến đâu, em cũng muốn theo anh tới đó”.
“Không”. Cậu ta lạnh băng và căng thẳng.
“Anson, anh phải nghe em. Tất cả là vì chuyện xảy ra ở nhà hàng Hải Đăng phải không?”.
Cậu không trả lời cũng chẳng nhìn cô bé.
“Bố em tin tưởng ở anh. Em tin vào anh. Như thế có ý nghĩa gì không?”.
Cậu ta có vẻ suy nghĩ rồi lại lắc đầu. “Em không thấy à? Thế đấy - mọi thứ anh chạm vào đều hóa thành cát bụi. Anh nghĩ với em thì khác, nhưng không phải. Anh sẽ ra khỏi đây trước khi anh làm hại đời em”. Cậu ta quay gót và bước ra phía cửa sổ.
“Nhưng anh không biết anh sẽ đi đâu”. Cô bé vội vã thì thầm. Và rồi cô bé chợt nhớ ra điều gì đó.
“Anh không thể đi được”, cô bé bảo cậu ta. “Anh sẽ vi phạm vào điều khoản anh đã hứa. Anh phải đi học, nhớ không?”.
“Nhưng anh cũng phải có việc làm nữa”. “Vâng, nhưng...”.
Anson lại lắc đầu. “Đã quá muộn để lo về chuyện đó. Nếu bây giờ họ tìm thấy anh, có lẽ họ sẽ giam anh một thời gian. Anh phải ra khỏi đây”.
Câu trả lời của Anson dấy lên trong đầu Allison hàng chục câu hỏi. Nhưng cô bé không hỏi một câu nào nữa vì sợ sẽ phải nghe câu trả lời. “Anh sẽ làm gì để kiếm tiền?”.
Cậu quay lưng lại và cười một cách chua chát.
“Anson?” Trước đó cô bé chưa bao giờ thấy cậu ta như vậy và cô sợ hãi. Trong lòng cô nhói đau khi nhận ra có một lý do để Anson phải rời khỏi vịnh Cedar đêm nay.
“Anh đã làm gì?”, cô bé thì thầm.
“Em không nên biết thì hơn”, mắt cậu dịu lại khi nhìn cô bé lần cuối. “Tạm biệt”, cậu thì thầm và giơ tay ra chạm vào mặt cô.
“Không!”, cô bé vội lao ra cửa sổ nhưng cậu ta quá nhanh. Cậu ta lao vút ra. “Em làm thế nào để biết tìm anh ở đâu?”, cô bé gọi với ra lúc cậu ta bước qua thảm cỏ.
Anson không trả lời. Hai tay cậu ta đút sâu trong túi và đôi vai rung lên. Cô bé đứng yên đó cho tới khi cậu ta đi khuất và từ sâu trong tim mình, cô bé hiểu rằng cô sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cậu nữa. Những giọt nước mắt ứa ra, chảy xuống đôi gò má lạnh buốt của cô bé. Cô đóng cửa sổ lại, và trèo lên giường.
Vài tiếng sau Allison vẫn không ngủ được. Gối của cô bé đẫm nước mắt khi cô tỉnh giấc vào sáng thứ bảy trước tiếng gõ cửa - nhưng lần này là tiếng gõ cửa phòng ngủ.
“Allison”, mẹ cô mở cửa ra. “Hơn mười giờ rồi đó con”.
Cô bé ngồi dậy và dụi mắt. Vào cuối tuần cô bé thường ngủ nướng. “Có người muốn nói chuyện với con”.
Cô bé chợt nghĩ đó có thể là Anson nhưng rồi lại nhận ra là không thể thế được.
“Ai ạ?”
“Cảnh sát trưởng Davis”. Mặt mẹ cô bé có vẻ nghiêm trọng và Allison thấy trong lòng căng thẳng.
“Sao chú ấy lại muốn gặp con?”. Dù biết câu trả lời nhưng cô bé vẫn hỏi. Việc này có liên quan tới Anson.
“Bố con đang nói chuyện với ông cảnh sát trưởng. Theo mẹ, con nên mặc quần áo vào và cùng ra đó nói chuyện”.
Allison gật đầu và mặc dù có vẻ bình tĩnh nhưng tim cô bé vẫn thắt lại. Đây là điều cô bé sợ nhất - Anson sẽ lại vướng vào một rắc rối nữa.
Lúc mặc quấn áo và chải đầu, Allison run lẩy bẩy. Dù Anson có làm gì, dù cậu ta có bị bắt, điều đó sẽ có nghĩa là đám cháy trong công viên sẽ là một thứ bị ghi vĩnh viễn vào hồ sơ của cậu, điều đó cũng có nghĩa là bố sẽ không cho cô bé được gặp cậu nữa.
Ông cảnh sát trưởng đặt cốc cà phê xuống khi Allison bước vào bếp. Ông đang ngồi ở bàn với cả bố và mẹ cô bé.
“Đây là Allison, con gái chúng tôi”, bố cô bé giới thiệu và chỉ chỗ cho cô bé ngồi xuống. “Allison”, anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào cô bé. “Cảnh sát trưởng Davis có vài câu hỏi dành cho con đó. Việc này rất quan trọng và con nên trả lời thẳng thắn và trung thực. Con có hiểu không?”.
Cô bé cúi đầu xuống thì thầm, “Vâng”.
“Chào Allison”, cảnh sát trưởng Davis nhã nhặn. “Bác nghe nói cháu là bạn của Anson Butler”.
Cô bé gật đầu.
“Bác muốn biết cháu gặp cậu ta lần cuối cùng là khi nào?” ông cảnh sát trưởng nói tiếp. Lúc Anson đi, cô bé biết cậu ta đã làm việc gì đó không phải. Cậu ta cũng đã nói thế mà. Tiếng cười ớn lạnh của cậu ta lại vang lên trong đầu cô bé.
Bố cô bé cúi xuống cô. “Con hãy nói sự thật với cảnh sát trưởng Davis”.
“Tối qua”, cô bé thì thầm và biết rõ rằng bố mẹ sẽ nổi xung lên nếu biết cô bé để cậu ta vào phòng ngủ giữa ban đêm.
“Khi nào?”.
“Khoảng hai giờ sáng”.
“Con trốn ra khỏi nhà à?”. Mẹ cô bé thốt lên, ngạc nhiên và thất vọng. Allison lắc đầu. “Không. Anson đến tìm con”.
“Ở nhà mình à?”. Bố cô bé hỏi mà không để lộ vẻ bất bình, nhưng ánh mắt cho thấy rằng anh không hài lòng mặc dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Allison thở dài. “Anh ấy gõ vào cửa sổ phòng con và con thức dậy. Anh ấy - anh ấy đến để chào tạm biệt”.
“Cậu ta có bảo cậu ta sẽ đi đâu không?”.
“Không ạ. Anh ấy bảo không biết”.
“Cháu có biết liệu cậu ta đi đâu không?”. Cô bé lại lắc đầu.
“Con có chắc là cậu ta chạy trốn không?”, bố cô bé hỏi và nhấn mạnh để biết thêm thông tin”.
“Anh ấy không ở nhà cũng không ở trường. Con đã hỏi khắp mà không ai nhìn thấy anh ấy”.
“Vậy cậu ta trốn ở đâu nhỉ?”. Ngài Cảnh sát trưởng thắc mắc.
“Con không biết”. Allison ước gì mình biết. Suốt cả tuần cô bé đã hỏi và mong chờ tin tức của cậu. Nghĩ tới việc Anson sống trên đường phố, cô bé lại ứa nước mắt muốn khóc. Mẹ cậu ta không giúp được gì, bà ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
“Cháu có biết cậu ta lấy tiền ở đâu ra không?”, ông cảnh sát trưởng lại hỏi. Cô bé ngập ngừng trong giây lát.
“Anh ấy không nói”.
Cảnh sát trưởng Davis nhìn bố cô bé.
“Anh ấy đã làm gì ạ?”, Allison phải tìm ra mới được.
“Đến thời điểm này chúng tôi vẫn chưa biết Anson làm gì”.
Cảnh sát trưởng Davis thận trọng nói từng từ. “Cậu ta là người mà chúng tôi quan tâm”.
“Quan tâm gì ạ?”.
Bố cô bé và Cảnh sát trưởng lại nhìn nhau đầy ẩn ý.
“Khoảng một giờ sáng nay, nhà hàng Hải Đăng bị cháy rụi”.
“Có phải ai cố ý đốt không?”, cô bé kêu lên.
“Chúng tôi chưa biết chắc”, ông Cảnh sát trưởng trả lời. “Nhưng theo đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy thì vụ hỏa hoạn có chủ đích”.
Allison hổn hển lẩm bẩm. “Anson sẽ không bao giờ làm điều đó”.
“Cậu ta từng đốt cái lán trong công viên”, bố cô bé nhắc nhở. Anh đặt tay lên vai con gái như thể muốn truyền sức mạnh cho cô bé.
“Con không quan tâm”, cô bé đứng phắt dậy. “Anh ấy không làm việc đó”.
“Seth Gunderson đã cho cậu ta nghỉ việc”.
“Ông Gunderson nghĩ rằng anh ấy lấy trộm tiền, nhưng anh ấy không lấy”.
“Anson đã nổi giận”.
“Nếu là chú, chú cũng sẽ nổi giận”, Allison gào lên, “Nếu chú bị ai đó kết tội không công bằng”. Giọng cô bé vỡ òa. Cô bé không thể tin nổi rằng nhà hàng Hải Đăng đã biến mất. Nó đã trở thành một điểm nhấn của vịnh Cedar.
“Như chú đã nói, các chú chưa chắc chắn được rằng vụ hỏa hoạn đó có phải là cố ý hay không”, cảnh sát trưởng cố gắng giúp cô bé bình tĩnh.
“Nhưng các chú đang cố kết tội Anson!”
“Allison”, mẹ cô bé nhẹ nhàng gọi con. “Không ai định kết tội cậu ta”.
“Tất cả những gì chú muốn bây giờ là nói chuyện với Anson”, Cảnh sát trưởng trấn an cô bé.
Allison không tin ông ta. Cô bé cho rằng ông Cảnh sát trưởng và bố mẹ mình đều cho rằng cậu bé có tội. Cô bé cũng nhận ra rằng hẳn cậu ta phải làm gì đó, nhưng không phải là đốt nhà hàng Hải Đăng. Mặc dù có bằng chứng hoặc có nghi ngờ chống lại cậu, nhưng cô bé biết rõ một điều: Anson vô tội.
Justine Gunderson nhìn chằm chằm vào nơi từng là nhà hàng của họ, tay cô ôm chặt con trai để che bớt luồng gió lạnh buốt thổi từ vịnh vào. Leif đang ngủ bình yên, ngậm ngón tay. Seth đứng cách cô vài mét và trả lời các câu hỏi của đội trưởng đội cứu hỏa. Mùi khét lẹt ập vào mũi cô, dính vào quần áo và tóc cô. Khói bốc lên từ những tàn tro của cái nhà hàng vốn một thời là giấc mơ của họ, vốn liếng của họ và toàn bộ nguồn thu nhập. Thậm chí đến tận bây giờ, nhìn vào những dấu tích còn sót lại, vẫn khó mà tin rằng Hải Đăng không còn nữa. Tất cả chỉ còn lại bộ khung cháy đen và một đống rác. Cô điếng người khi nhận ra cái khung ảnh bằng sắt cháy cong queo - đó là bức ảnh Jon Bowman tặng lúc họ mở nhà hàng.
Vài phút sau, Seth trở lại bên cô và bế Lelf từ tay cô. Con trai họ vẫn ngủ vì thế cậu bé sẽ không phải nhìn thấy cảnh này. Justine cảm thấy sốc thật sự. Cô không thể khóc và cũng không thể nghĩ nổi gì nữa.
“Là một vụ cố tình đốt nhà”, Seth thì thầm.
Thật khó mà tin nổi. “Ai...ai có thể làm một việc như thế với chúng ta?”. Seth lắc đầu. “Anh không biết”.
“Làm thế nào?”.
“Đội trưởng đội cứu hỏa cho biết nó bắt đầu từ chỗ gần bếp. Người ta nghĩ rằng đó là một ngọn lửa do đốt dầu mỡ”.
Đến giờ tình huống này trở nên khó mà trở thành thực tế được.
“Kẻ làm việc này thật ngu ngốc”, anh nói một cách dứt khoát. “Hoặc là hắn muốn bị bắt”.
Ít nhất câu nói đó cũng có chút động viên tinh thần. Justine muốn bất kỳ kẻ nào đã làm việc này phải bị bắt. Muốn rằng kẻ đó phải đối mặt với họ ở tòa, phải nhận sự trừng phạt cao nhất.
“Đội trưởng đội cứu hỏa hỏi là liệu có nhân viên nào bất mãn với chúng ta không?”.
Seth lẩm bẩm. Bản thân anh dường như cũng đang bị sốc.
“Có không nhỉ?”. Seth là người trực tiếp lo việc thuê ai và đuổi việc ai, và lịch làm việc của đội ngũ nhân viên. Justine thì lo việc phục vụ và giữ sổ sách thu chi tài chính.
“Anson Butler khá tức giận khi anh cho cậu ta nghỉ việc”, giọng Seth khàn khàn và anh gần như không nghe thấy chính mình nói.
Justine thì nhớ ra rằng Seth mới cho hai nhân viên nghỉ việc. “Thế còn thằng bé kia?”.
“Tony Philpott”, Seth bảo cô. “Cậu ta sẵn sàng đón nhận điều này. Anh nghe nói cậu ta đã có việc làm khác.
“Ồ”
“Cảnh sát muốn thẩm vấn Anson. Cậu ta đã biến mất. Họ đang tìm kiếm cậu ta”.
Justine tựa sát vào người chồng. “Em hy vọng là họ tìm thấy cậu ta”.
Seth gật đầu. Anh đưa cánh tay còn lại lên ôm vai vợ và kéo cô về phía mình. “Chúng mình sẽ vượt qua chuyện này”.
“Tất nhiên rồi”, Justine đáp lại, nhưng thực ra cô chẳng biết làm thế nào để vượt qua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...