Tiếng khóc thút thít như đang nấc lên của Katie khiến Maryellen choàng tỉnh. Mới hơn một giờ sáng, con bé ngủ chưa đầy một giờ đồng hồ. Maryellen mở choàng mắt và lập cập ra khỏi giường. Nhẹ nhàng nhấc Katie ra khỏi nôi, Maryellen ấp con lên vai và rất lo lắng. Katie đã bị ốm và quấy hai ngày nay, suốt đêm trằn trọc không ngủ. Bây giờ dường như tình hình con bé lại càng tệ hơn.
Maryellen đã nghỉ làm ở nhà chăm con từ ngày hôm trước. Bác sỹ Nhi khoa đã cho Katie uống kháng sinh, nhưng tình hình không khá hơn. Maryellen phải thức đêm để cho con ăn, nhưng sau khi ăn xong con bé lại trở ra hết. Bây giờ người nó đang nóng như hòn than và quấy khóc liên miên.
Mắt thâm quầng vì mất ngủ, Maryellen đi lại trong nhà nhưng cũng không dỗ được Katie. Cô cố gắng cho con bé mới sáu tháng tuổi uống một chút sirô Tylenol nhưng cũng không hạ được nhiệt độ.
Hai giờ sáng, Maryellen đã kiệt sức và hoảng loạn. Cô nói chuyện với bác sỹ tư vấn trên đường dây nóng hai tư giờ nhưng cái cô cần không phải là là một sự động viên làm yên lòng. Cô cần sự giúp đỡ. Một mình cô không thể xoay xở nổi. Cô ghét phải gọi cho Jon vào giờ này nhưng quả thực một mình cô không thể chống đỡ được.
Chuông điện thoại đổ năm hồi, và cô chán nản định đặt máy xuống. Jon không ở nhà, có nghĩa là anh ấy ngủ qua đêm ở đâu đó. Ý nghĩn ấy khiến Maryellen đau đớn và thất vọng đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
"Đừng khóc", cô tự nhủ. "Hãy quên anh ta đi". Cô cố không nghĩ đến việc anh đang ở đâu, bên ai.
Điều đó sẽ chỉ làm cho cô thêm khốn khổ mà thôi.
Vừa lúc cô định gác máy thì giọng Jon ngái ngủ cất lên.
"Có gì hay hơn không?", anh làu bàu.
"Jon? Em là Maryellen đây. Em rất xin lỗi vì gọi cho anh vào giờ này ... nhưng em không biết gọi cho ai nữa".
"Có chuyện gì vậy?".
"Katie anh ạ. Con bé đang bị sốt cao và xung huyết. Em đưa nó đến bác sỹ nhi sáng nay. Nó bị viêm phế quản và viêm tai".
"Em đã cho con uống thuốc chưa?".
"Em đã cho uống rồi nhưng em không yên tâm khi nghe tiếng thở của nó. Em đã gọi điện cho bác sỹ tư vấn qua điện thoại nhưng em vẫn rất lo. Em đến kiệt sức mất". Giọng cô run lên vì xúc động. Chỉ được ngủ một tiếng đồng hồ, cô đã gần như không còn sức chống đỡ và không còn khả năng đưa ra một quyết định nào dù đơn giản nhất.
"Con bé bị sốt bao nhiêu độ?".
"Gần bốn mươi độ, nhưng bác sỹ có nói với em rằng điều này không có gì là bất thường ở trẻ sơ sinh. Nhưng tiếng thở của con bé là điều khiến em lo lắng nhất. Con bé ho nhiều tới mức nó trớ ra tất cả mọi thứ ăn vào và nó không thể ngủ được ... khiến em mất ngủ theo.” Đã hai đêm hầu như không được chợp mắt, cô gần như suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần. "Em không biết em còn chống chọi được đến bao giờ nữa ...".
"Anh đến ngay đây".
"Nhưng còn công việc của anh thì sao?".
"Maryellen! Katie là con gái của chúng ta".
"Anh có nghĩ là em nên đưa con bé đến phòng cấp cứu không?" Đó là tất cả những gì cô muốn anh nói với cô.
"Để anh đến rồi mình cùng quyết định".
Giọng nói của Jon vẫn bình tĩnh và rất hợp lý. Hít một hơi thật sâu, Maryellen đồng ý cô cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải một mình xoay xở việc chăm sóc cho Katie.
Ba mươi phút sau Jon nhấn chuông cửa. Anh nhìn Maryellen và cau mặt.
"Lẽ ra em phải gọi cho anh sớm hơn".
Biết là trông mình chắc rất lôi thôi, Maryellen giao Katie cho Jon và ngượng ngùng đưa tay lên vuốt mái tóc. Đã một tháng rồi cô chưa gặp Jon, ngoại trừ những lúc ghé ngang qua đón Katie. Dường như anh đang cố tránh cô và sau bữa tối đêm Giao thừa cô cũng tránh xa anh. Hôm nay gặp anh trong bộ dạng thật khinh khủng đã làm cô mất hết tinh thần. Nhưng Katie bị ốm và Maryellen không còn sự lựa chọn nào.
"Con bé đã uống thuốc kháng sinh rồi", cô giải thích khi Jon đang âu yếm dỗ dành Katie. "Bác sỹ nói rằng sẽ mất một hai ngày con mới trở lại bình thường, nhưng nó vẫn bị sốt và không ngủ được".
Jon nhẹ nhàng áp má mình vào trán Katie. "Anh nghĩ con bé đỡ sốt rồi".
"Tạ ơn Chứa".
Maryellen kiểm tra nhiệt độ của con bé bằng mu bàn tay. Jon nói đúng, trán Katie đã đỡ nóng hơn sau khi uống thuốc hạ sốt Tylenol.
"Anh nghĩ sao? Chúng ta có nên đưa con đi cấp cứu không?". Maryrellen hỏi. Nếu không thực sự cấp thiết cô không muốn đưa Katie đi đâu trong khi trời lạnh thế này. Lại còn phải giao phó con cho một người nào đó có Chúa mới biết thì cô càng không muốn.
"Chờ một tiếng nữa xem sao đã." Jon gợi ý.
Maryellen gật đầu. Nếu Katie đã đỡ sốt có thể nó lại ngủ được.
"Anh sẽ ở lại với em", Jon nói.
Maryellen muốn đề nghị anh điều đó nhưng lại ngại mở lời, thật may là Jon đã tự nói ra. Cô không thể cất lời vì sợ rằng mình sẽ lại bật khóc, vì vậy cô chỉ khẽ gật đầu.
Cô bế Katie cho anh cởi áo khoác và sau đó trao Katie lại cho anh để hai bố con ngồi trên ghế đu.
"Con bé sẽ thở dễ hơn khi được bế,” Maryellen nói và xoay người một cách mệt mỏi.
"Em đi ngủ đi", Jon nói với cô. "Không có lý do gì cả hai chúng ta lại cùng thức cả".
"Nhưng ...". Maryellen không hiểu tại sao mình vẫn còn cãi lại Jon. "Một tiếng nữa anh đánh thức em dậy nhé?".
Jon nhìn cô. "Đã có ai nói với em rằng em thật là bướng bỉnh, không biết tự lo cho mình chưa?".
Maryellen nhìn anh chằm chằm.
"Đi đi", anh nói và trở về phía phòng ngủ.
Maryellen đã quá kiệt sức - và cũng rất biết ơn anh - không làm được điều gì khác nữa ngoại trừ việc gật đầu một cách ngoan ngoãn và lê bước về phía phòng ngủ. Làm một người mẹ độc thân khó khăn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng nhiều. Cô chưa bao gời nghĩ đến cảnh đi đi lại lại trong phòng với đứa con đang ốm trên vai, rồi việc phải tự mình đưa ra những quyết định quan trọng - những quyết định có ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe, sinh mạng của đứa trẻ.
Cô không biết cô sẽ thế nào nếu tối nay không có Jon.
Maryellen nằm vật xuống giường, cơ thể mỏi nhừ đầu óc quay cuồng. Cô tự nhủ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng cũng nhắm mắt - và khi tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ thì đã ba tiếng trôi qua. Hất chăn sang một bên, cô vội vã chạy sang phòng khách và thấy Katie đang ngủ ngon lành trong vòng tay Jon.
Anh cũng mở mắt khi cô bước vào.
"Con bé đang ngủ", Maryellen thì thầm, gần như không tin được. Chắc tay anh đã mỏi nhừ vì bế Katie suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Maryellen giơ tay ra bế con, và khi vừa nhấc Katie lên, Maryellen mới nhận thấy rằng con bé đang ngủ rất say.
"Con bé đã qua được giai đoạn tệ nhất rồi". Jon nói và đi theo Maryellen vào phòng của Katie.
"Em hy vọng như vậy". Và cô nhẹ nhàng đặt con vào nôi. Khi Katie quay lưng về phía cô, Maryellen cho tay vào sờ lưng con bé. Cơ thể đứa trẻ đã mát dịu. "Con sốt đã qua", cô thì thầm và đắp tấm chăn mỏng lên người Katie.
"Mấy giờ rồi em?". Jon ra khỏi phòng Katie và hỏi.
"Năm giờ rưỡi", cô trả lời. "Anh hãy ở lại", cô khẩn khoản. Trông anh cũng mệt mỏi như cô cách đây vài tiếng.
Jon đưa hai tay lên xoa mặt và ngáp. "Anh sẽ nằm ở ghế sô- pha".
"Cái ghế đó ngắn và không êm. Anh sẽ không ngủ được đâu".
Ánh mắt của anh như níu giữ cô.
"Anh có thể nằm chung giường với em", cô nói một cách thoải mái như thể việc anh ở lại qua đêm là chuyện bình thưòng. Giọng nói của cô bình thản và không chút khách sáo, nhưng trái tim cô như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Jon vẫn nhìn cô, dường như vẫn không biết những gì mình vừa nghe thấy có chính xác không.
“Em sẽ nằm một phía và anh nằm một phía", cô nói một cách đơn giản. Cô không đòi hỏi anh phải làm tình với cô nếu đó là điều mà anh đang nghĩ. Không đợi câu trả lời của anh, cô lặng lẽ đi vào căn phòng tối.
Jon vẫn đang do dự.
"Ba tiếng vừa rồi là giấc ngủ sâu và ngon nhất của em trong hai đêm qua", cô nói, ngồi ở một bên mép giường. "Anh cứ quyết định đi, em ngủ tiếp đây".
Maryellen nằm xuống và quay lưng về phía anh. Cô nhắm mắt lại rồi kéo chăn lên đến vai.
Một phút sau, nửa bên kia tấm nệm lún xuống khi anh đặt cả người lên.
"Anh sẽ nằm lên chăn", Jon thì thầm. "Vì vậy em không lo anh sẽ chạm vào người em đâu".
Mặc dù rất quan tâm nhưng Maryellen không đáp lại vờ như đã ngủ. Chỉ một lát sau cô đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh và biết rằng anh đã thiếp đi.
Khi Maryellen thức dậy, phòng ngủ đã ngập tràn ánh sáng. Jon nằm che khuất chiếc đồng hồ nên cô không thấy giờ. Cô ngẩng đầu ra khỏi gối để nhìn qua anh, và đồng hồ đã chỉ gần tám giờ. Jon cũng từ từ mở mắt khi thấy cô loay hoay.
"Em xin lỗi anh" cô thì thầm và lại gục đầu xuống gối. "Em không định đánh thức anh dậy".
"Anh đã ngủ thật à?", anh hỏi đầy hoài nghi.
"Katie cũng đã ngủ". Họ nhìn nhau, không ai muốn cử động. Họ mới chỉ ở bên nhau một đêm, đêm mà cô đã có Katie, và từ đó đến giờ đã rất lâu rồi.
Maryellen đã mắc quá nhiều sai lầm trong mối quan hệ này. Nhưng Jon đã chứng tỏ mình là một người cha tuyệt vời của Katie và luôn ở bên Maryellen khi cô cần anh nhất.
Họ đã hôn nhau vài lần và qua những nụ hôn đó cô đã nói với anh rằng cô trân trọng và yêu anh biết bao - nhưng sau mỗi lần như vậy cô lại quay về trạng thái tổn thương và thất vọng. Bây giờ cô mới thấy muốn được hôn anh biết bao.
"Jon". Giọng cô như thì thầm.
"Suỵt". Anh nằm sát đầu lại cô hơn và cô từ từ vươn người ra phía anh Và môi kề môi, họ chìm trong một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào. Sau một lát Jon mới miễn cưỡng rời môi cô. Anh nhìn cô, mắt nheo lại như thế anh không biết chắc mình có nên tiếp tục không, như thể anh đang hỏi ý kiến cô.
Maryellen lại ghì môi lên môi anh. Sau Giáng sinh cô đã gần như theo đuổi anh và anh đã từ chối cô. Trái tim cô sẽ vỡ tan ra từng mảnh nếu anh lại một lần nữa chối bỏ cô.
Nhưng cô không phải mất nhiều thời gian suy nghĩ vì họ lại quấn vào nhau trong một nụ hôn thật dài và tay họ lần cởi quần áo cho nhau. Chiếc váy ngủ của cô dễ dàng tuột ra khỏi vai. Jon vẫn mặc nguyên quần áo. Trong khi anh đang cởi cức áo sơ mi thì Maryellen nghe thấy tiếng Katie ở phòng bên cạnh.
Người Jon như đông cứng lại.
Maryellen cũng vậy. "Em sẽ xem có cho Katie ngủ tiếp được không". Đôi khi nếu cô cho Katie ngậm núm vú giả thì con bé sẽ ngủ thêm được vài phút.
Maryellen cầu mong Katie sẽ cho bố mẹ nó cơ hội hiếm có này.
Ngay lập tức, Maryellen mặc chiếc váy ngủ lên người và nhón chân sang phòng Katie. Và đúng như vậy, khi cô cho núm vú giả vào miệng Katie, con bé lại nhắm mắt và cô vỗ nhẹ lên lưng nó. Và trong giây lát cô thầm mong cảm xúc giữa cô và Jon chưa bị mất đi. Cô thực sự khao khát được bên anh.
Khi cô quay lại phòng ngủ cô biết đã quá muộn Jon đang ngồi ở một bên giường, lưng anh giữ thẳng và mặt quay vào trong tường.
"Katie đã ngủ rồi", cô thì thầm.
Anh không trả lời.
Quỳ gối trên giường, cô tiến lại từ phía sau anh và ôm vai anh. Cô hôn vào cổ anh, đưa lưỡi vào trong tai anh và cảm nhận một cơn rùng mình chạy dọc người anh.
Jon cầm tay cô và hôn vào lòng bàn tay. "May là Katie đã dậy đúng lúc".
"Con bé lại ngủ rồi", Maryellen nói.
"Chúng mình không nên có quan hệ tình dục với nhau em à", Jon thì thầm.
Anh đột ngột đứng lên và quay mặt về phía Maryellen.
Cô khuỵu xuống hai gót chân và thấy thật bẽ bàng vì những lời từ chối của anh.
"Làm tình với em là điều dễ chịu nhất. Anh có thể thực hiện ngay bây giờ nhưng anh sẽ không làm. Sự thật là anh không tin em. Em đã nói dối anh một lần. Em đã cố ngăn không cho anh được gần con gái anh ...".
"Nhưng đó là trước đây ...".
"Trước đây nào?".
Trước khi em nhận ra em có thể tin anh, trước khi em nhận ra em yêu anh.
Nhưng Maryellen không dám nói thẳng.
"Em đã giải thích tại sao em lại đối xử với anh như vậy rồi mà", cô nói và gục đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt anh. "Em đã thành thật hết mức với anh rồi".
Jon không nói gì trong một lúc lâu. "Anh cũng muốn thành thật với em".
Giọng anh run run rất chân thành Trong cô chợt loé lên một tia hy vọng và cô ngước mắt về phía anh. Anh đứng đó, hai tay nắm chặt và cơ mặt căng thẳng. "Anh không tin em - chính xác hơn là anh không tin chính bản thân mình. Anh không thể".
"Tại sao anh lại không thể?" Maryellen van nài. Cô có thể cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng Jon. Anh mong muốn được tin cô, được chút bỏ gánh nặng đang oằn trên vai anh. Cô phân vân tại sao anh lại mang trong người gánh nặng này, cho dù nó là gì, tại sao trước đây một năm nó không dằn vặt anh khi lần đầu tiên anh làm tình với cô. Đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu cô.
"Jon", cô thì thầm, và cố gắng thốt ra câu hỏi. "Anh đã có gia đình chưa?".
"Cái gì khiến em nghĩ thế?".
"Thì em còn biết nghĩ cách nào khác được", cô khóc và hét lên.
Giọng nói xúc động cao trào của cô chắc hẳn đã làm Katie giật mình. Con bé khóc ré lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Để em bế Katie". Maryellen nói và vội vã chạy sang phòng trẻ. Cô bế con bé lên và thay bỉm cho nó. Katie đã khá hơn nhiều, cơn sốt gần như lui hẳn khiến cô an tâm hơn.
Khi cô quay lại phòng ngủ thì Jon đã không còn ở đó. Cô nhìn ra cửa sổ phòng khách và kịp thấy xe anh ngoặt ở góc phố. Cứ nhìn cách lái xe thì cũng biết anh vừa mới rời khỏi nhà cô.
Rosie ngắm Allison ăn một miếng bánh kếp to tại nhà hàng Pancake Palace.
Hình như cũng ý thức được mẹ đang chăm chú nhìn mình, Allison ngẩng lên cười. Đây là cơ hội để hai mẹ con nói chuyện riêng với nhau. Zach và Eddie tham dự sự kiện Hướng đạo sinh cho cha và con và anh gợi ý Rosie nên đưa Allison đi ăn tối. Đây là một ý tưởng hay.
Tại thời điểm mới ly hôn, Rosie đã nghĩ rằng không bao giờ cô còn dính dáng đến Zach nữa. Tuy vẫn biết hai người sẽ phải ràng buộc với nhau về những vấn đề cuộc sống, nhưng trên hết cô cho rằng tình cảm của cả hai đã hết.
Nhưng mọi chuyện trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ của cô. Những ngày gần đây họ thường xuyên nói chuyện với nhau; thực tế sau khi ly hôn họ hạnh phúc hơn trước. Rosie rất đau lòng khi phải thú nhận điều đó, nhưng sự thật là như vậy.
"Các loại bánh kếp đều có giá một đô", Rosie nói và với tay lấy lọ sirô khi Allison đã ăn xong. "Chắc chắn là con không thể ăn ở đâu với cái giá thế này.”
“Cecilia nói rằng đây là nhà hàng có giá cả phải chăng nhất trong thị trấn".
Nếu Rosie nghe thấy tên một phụ nữ nào khác như vậy thêm một lần nữa chắc cô đã phải hét lên. Nhưng mặt khác con gái đã trở lại thân thiết với cô nên không có lý do gì để phàn nàn.
Hai đôla cho bữa tối là tất cả những gì Rosie có khả năng hiện giờ. Họ vẫn còn có những hoá đơn khổng lồ phải chi trả cho luật sư - việc này là Zach lo - và chi phí duy trì hai nơi ở. Hơn nữa, Rosie giờ đây phải trả thêm những khoản phụ liên quan đến công việc toàn thời gian của cô. Tài chính vẫn eo hẹp nhưng cô đã quen với việc tiết kiệm từng xu. "Con thích công việc ở văn phòng của bố chứ?". Câu trả lời không có gì phải suy nghĩ nhưng cô muốn cuộc nói chuyện của hai mẹ con thoải mái hơn.
"Ngày đầu tiên thì không", Allison thú nhận, tay cầm cốc nước uống vài ngụm. "Ở bên bố suốt ngày thật kinh khủng, bố rất vô lý".
Đó không phải điều mà Rosie từng biết nhưng cô cũng không định tranh cãi với con bé.
"Thế rồi bố giao con cho cô Cecilia, và mọi việc trở nên tốt hơn nhiều".
Rosie mỉm cười, không biết có gì ở Cecilia, người phụ nữ mà cô chưa từng gặp, đã ảnh hưởng sâu sắc đến Allison đến vậy.
"Bố nói với mẹ về Cecilia và chồng cô ấy rồi phải không?".
"Ừ". Zach đã nhắc đến đứa con gái cũng tên Allison đã mất của Cecilia. "Con gái Cecilia cũng tên Allison phải không con?".
Allison gật đầu. "Hôm nào đó chúng ta đặt hoa trên mộ cho bạn ấy được không mẹ?".
"Mẹ nghĩ chúng ta rất nên làm điều đó".
"Sinh nhật của bạn ấy là 25 tháng Sáu".
"Vậy có lẽ chúng ta sẽ đến thăm mộ của bạn ấy vào đúng ngày hôm đó".
Allison lại gật đầu. "Vâng. Con sẽ tự trả tiền cho khoản đó". Con bé rót một lượng sirô lớn lên miếng bánh kếp còn lại. "Chúng ta nói chuyện nhé, mẹ biết không?" Con bé ngước nhìn vẻ như chờ đợi Rosie phản đối.
"Mẹ biết".
"Cô Cecilia rất thông minh, nhưng cô ấy nói không phải lúc nào cô ấy cũng nhận ra điều đó. Chính chú Ian là người thuyết phục cô ấy nên học đại học và làm bất cứ điều gì mà cô ấy mong muốn".
"Không phải con đã nói với mẹ rằng chú ấy hiện giờ đang đi xa sao?".
"Nói chính xác là 'đi biển' mẹ ạ".
Rosie cố giấu nụ cười. "Mẹ xin lỗi".
"Nhà mình có quen ai khác có chồng làm Hải quân không mẹ?".
Rosie phải suy nghĩ một lúc. "Chồng cô Alman cũng trong hải quân. Mẹ dạy cùng cô ấy".
"Ồ", Allison lơ đễnh lầm bầm.
Một mối ngờ vực đang thôi thúc trong lòng Rosie, nhưng cô chưa dám hỏi thẳng con gái. Đã hàng tuần nay Zach không đả động gì đến Janice Lamond và cả Allison cũng vậy. Thật chẳng ra sao nếu cứ tra hỏi các con về bố chúng.
Rosie đã từng hứa sẽ không bao giờ ép chúng phải đối mặt với những tình huống khiến tình cảm và lòng tin của chúng phải đổ vỡ. Cô cũng chưa bao giờ ép chúng phải bào chữa cho bố - hay tệ hơn là bắt chúng phải lựa chọn giữa bố hoặc mẹ. Cô rất thắc mắc khi không thấy thông tin gì về người phụ nữ đó, nhưng rồi cô cũng không cả nhắc đến Bruce Peyton. Không phải vì có nhiều chuyện để nói ...
"Mọi việc ở văn phòng thế nào?" Rosie hỏi một cách thờ ơ. Cô hy vọng Allison sẽ nhắc đến tên Janice mà không cần gợi ý.
"Bố thực sự rất, rất bận. Mùa thuế thật là vất vả. Bố đi làm từ sáu giờ và thường phải ở lại muộn. Bố bận cả ngày với các cuộc hẹn. Con gần như không nhìn thấy bố nữa".
Zach luôn dậy sớm. Vào vụ thuế anh thường rời nhà trước khi bình minh, thông thường là khi Rosie vẫn còn đang ngủ. Cô vẫn biết anh rất mệt mỏi và hay cáu kỉnh vào cuối ngày làm việc.
"Mẹ hy vọng bố có được những người trợ lý tốt", Rosie lẩm bẩm.
Allison để dĩa bên cạnh cái đĩa. "Mẹ đang muốn biết về cô Lamond phải không?".
Rosie đỏ bừng hai má. Cô có thể phủ nhận điều đó và gần như thốt ra thành lời, nhưng Allison đủ thông minh để có thể biết đó là một lời nói dối. Rosie gật đầu. "Mẹ xin lỗi con yêu, lẽ ra mẹ không nên ...".
"Cô ấy thôi việc rồi", Allison nói và nhìn thẳng vào mẹ một cách bí ẩn. Nụ cười ánh lên trong mắt nó.
"Thôi việc ư? Rosie nhắc lại. "Từ khi nào?".
"Vài tuần trước đây. Trước Giáng sinh".
Trước Giáng sinh à? Không thể nào như vậy được. Rosie mơ hồ nhớ Zach nói rằng đã thăng chức cho cô ta. "Có chuyện gì vậy? Cô ta không phải đã được trả lương rất cao sao?" Rosie hỏi với thái độ thiếu thiện cảm không che giấu.
"Con không biết gì về vấn đề lương, nhưng mọi người ở văn phòng đồn là cô ta bỏ đi không báo trước khiến cho bố rất tức giận".
Rosie cũng cá là Zach sẽ như vậy.
"Các nhân viên khác ở cơ quan cũng không thích cô ấy".
"Vậy sao?" Điều này thật thú vị và hoàn toàn ngược với những gì mà Zach từng nói với Rosie. Anh ấy kể về Janice như là một người hoàn hảo, làm việc hiệu quả hữu ích, và đồng thời muốn ám chỉ rằng không ai là không thích một người thân thiện và biết giúp đỡ người khác như vậy.
"Lúc đầu cô Lamond rất dễ chịu. Cô Long trường phòng nói thế. Nhưng rồi dần dần cô Lamond trở nên trịch thượng với các nhân viên khác. Họ xì xào rằng cô ấy thao túng bố, bắt bố phải làm những gì cô ấy muốn".
Như thế không biết về điều đó, Rosie nói. "Mẹ chắc chắn là cô ấy làm như vậy. Nhưng con có biết tại sao cô ấy nghỉ việc không?".
"Dường như không ai biết gì cả".
Rosie rất hài lòng khi khám phá ra được những chi tiết này.
"Mẹ có muốn con tìm hiểu xem sao không?" Allison hỏi, rõ ràng là rất háo hức muốn đào bới sự thật.
Nghe có vẻ rất hấp dẫn nhưng Rosie lắc đầu. "Con không cần quan tâm nhiều chuyện này đâu".
Hai mẹ con trò chuyện vui vẻ trong suốt bữa tối, cười nói và ôn lại những ngày trước khi gia đình tan vỡ. Rosie thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên khi lại tìm lại được giây phút thư giãn bên con gái - và nhất là khi biết được rằng Lamond giờ đây đã không còn ở văn phòng.
Chiều ngày hôm sau Rosie ghé qua công ty kế toán. Từ dạo ly hôn cô chưa đến văn phòng, chủ yếu là vì không muốn Janice có cơ hội hả hê.
Mary Lou Miller đang ngồi ở bàn lễ tân. Cô ngẩng lên khi Rosie bước vào văn phòng và lộ rõ vẻ ngạc nhiên, theo sau đó là một sự đón chào rất chân thật.
Đã từng có thời gian mối quan hệ của Rosie và các nhân viên văn phòng rất dễ chịu và tôn trọng lẫn nhau.
"Chị Cox, tôi rất vui khi được gặp chị". Mary Lou nói.
"Chào Mary Lou". Cảm giác được chào đón khiến Rosie phấn khởi và phần nào xua tan đi sự bối rối trong cô. Rosie không nói trước với Zach là cô ghé qua. Lớp học hôm nay được nghỉ sớm vì có hội thảo của giáo viên về những yêu cầu của chương trình học mới của môn toán và khoa học. Rosie không phải tham gia vì cô đã tùng tham gia chương trình này trong khoá học bổ túc. Cô có một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi.
"Tôi giúp gì được cho chị?". Mary Lou tiến về phía bàn lễ tân cũng là một vách ngăn giữa khu vực phòng đợi và văn phòng bên trong. "Chị có muốn tôi gọi anh Cox không? Không may là bây giờ anh ấy lại đang tiếp một người khách, nhưng tôi có thể vào báo cho anh ấy biết rằng chị đang ở đây".
"Cám ơn cô, nhưng không cần đâu", Rosie nói với cô lễ tân. "Tôi đến để gặp Cecilia Randall".
"Ồ, chắc chắn là được", Mary Lou nói. "Tôi sẽ gọi cô ấy ngay".
"Cecilia đang giờ nghỉ", một người phụ nữ mà Rosie không nhận ra thông báo ra từ phía bàn làm việc. Đã có quá nhiều thay đổi ở văn phòng mà cô không biết. Cô và Zach trước đây thường trao đổi những chuyện ở văn phòng, nhưng đó là từ trước khi có Janice.
"Chị có thể đi thẳng đến phòng khách nếu chị muốn". Mary Lou gợi ý.
Thật là hoàn hảo. Rosie không muốn làm gián đoạn công việc của Cecilia.
Mục đích của cô là cám ơn về tất cả những gì Cecilia đã làm cho Allison.
Rosie đã quen thuộc với cách bố trí của văn phòng như chính nhà của mình - hay nói chính xác là nơi đã từng là nhà của cô, nơi cô và Zach cùng chung sống.
Những ngày đó ... ừ, là vùng lãnh thổ mà cô không muốn đặt chân vào.
Như Mary Lou vừa nói, Rosie thấy một phụ nữ trẻ đang ngồi ở bàn, đọc báo và nhâm nhi ly cà- phê. Một phụ nữ khác đứng tuổi hơn ngồi ở một bàn khác, đang tán gẫu qua điện thoại. Cecilia có mái tóc thẳng sẫm màu buông xuống vai và trông cô không khác gì một cô gái mười bảy tuổi. Cô ngước lên nhìn khi Rosie tiến đến gần.
"Xin chào". Rosie cười. "Tôi là mẹ Allison".
"Ồ, chào chị". Cecilia nói và mỉm cười lại. "Cô bé kể rất nhiều về chị".
Rosie kéo một cái ghế và ngồi xuống. Cô ngạc nhiên là con gái cô cũng biết nhắc đến mẹ. "Chị đến đây gặp em để chúng ta biết về nhau hơn và cám ơn em vì đã làm bạn với cháu Allison".
"Em rất vui vì được làm việc với cháu".
Rosie chắc rằng đó không phải là cảm giác lúc ban đầu. "Chị muốn em biết là chị rất biết ơn em vì sự kiên nhẫn của em với con bé. Nó đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn và em đã có tác động lớn tới nó".
"Em cũng rất vui khi chị thẳng thắn như thế với em".
"Sự thật là như vậy", Rosie nói. "Từ khi làm việc với em con bé đã thay đổi hoàn toàn".
"Thời gian bên cô bé cũng giúp cho em rất nhiều". Cecilia nói. "Khi bố mẹ em chia tay em mới lên mười và lúc đó em đã luôn nghĩ rằng sự chia ly đó là lỗi của em..".
Rosie ngay lập tức cảm thấy quan tâm. Cô đã nhiều lần nói đi nói lại với bọn trẻ về điều này, nhưng Allison và Eddie luôn gạt câu hỏi của cô đi, và sau một hồi cô đã buông xuôi vấn đề. Chắc chắn Rosie không hề muốn bọn trẻ phải chịu trách nhiệm gì về vấn đề hiển nhiên là giữa cô và Zach.
"Allison có nói với em rằng bản thân nó có lỗi gì trong việc này không?". Rosie thốt lên. "Bởi vì đơn giản điều đó hoàn toàn không đúng".
"Không, không". Cecilia cam đoan với cô. "Ý em chỉ là nhắc lại những gì xảy ra khi bố mẹ em chia tay giúp em nhận ra rằng em không liên quan gì đến việc của hai người. Nên chị thấy đấy, điều này cũng thực sự hữu ích cho em khi nhìn lại quãng đời trước đây của em".
"Chị hiểu", Rosie lẩm bẩm và thấy nhẹ nhõm. Hồi tưởng lại những việc đã qua, cô ước giá như cô đã xử lý mọi chuyện theo cách khác, không chỉ vụ ly dị, mà còn cuộc hôn nhân của mình. Cô cố gắng không nghĩ đến một năm vừa qua.
Chuyện gì đến đã đến. Những nuối tiếc ngập tràn trong lòng khiến cô cảm thấy suy sụp, và cô đang cố gắng vượt qua những cảm xúc tiêu cực này.
"Chị hy vọng em không phiền khi chị đến gặp em như thế này, nhưng chị thực sự muốn nói cảm ơn.” Rosie nói.
"Chị thật chu đáo quá". Cecilia gấp tờ báo lại và hỏi. "Bữa tối của hai mẹ con có vui không?".
Rosie gật đầu. "Thật tuyệt, mặc dù chị gần như cần một người phiên dịch. Những từ như xấu xa, chính đáng và điên khùng lại không phải nghĩa như là chị vẫn nghĩ.”
Cecilia mỉm cười. "Em biết. Bọn trẻ bây giờ có cách riêng để diễn đạt mọi thứ phải không chị?".
"Ừ đúng vậy". Rosie chợt nhớ ra một điều quan trọng là cô phải rời khỏi đây trước khi Allison đến làm. Cô đứng dậy chuẩn bị ra về thì Mary Lou tiến đến.
"Anh Cox nói muốn gặp chị", cô lễ tân nói, giọng như muốn xin lỗi, cô tránh sang một bên để Rosie đi qua.
Cửa phòng làm việc của Zach để mở. Khi Rosie bước vào căn phòng cô lập tức nhận ra rằng bức ảnh chụp cả gia đình đã không còn ở trên bàn làm việc, thay vào đó anh để một bức ảnh hai chị em Allison và Eddie. Anh đang đứng khi cô đi vào, cau mày ảm đạm. Không nói một lời nào, anh đi từ sau bàn làm việc ra đóng cửa, hơi mạnh tay hơn lúc bình thườngmột chút.
À vậy ra mọi việc sẽ xảy ra như thế này đây. Rosie cố gắng không để anh hăm doạ mình, nhưng thật là khó.
"Em đến đây làm gì?" anh hỏi.
Cô không hiểu nguồn gốc cơn giận của anh và cố nén để đáp lại một cách lịch sự. "Em đến để nói chuyện với Cecilia. Em muốn cám ơn cô ấy ...".
"Thật là một lý do hợp lý và chúng ta đều biết điều đó.” Anh quay lưng về phía bàn làm việc và biểu hiện giận dữ toát lên rõ trên khuôn mặt anh.
"Lý do cho cái gì vậy?" cô nói, cũng giận dữ không kém.
"Tìm hiểu về Janice".
Bây giờ thì cô đã hiểu. Zach không muốn cho cô biết là "bạn gái" của anh đã rời công ty. Từ những gì Allison bé nhỏ kể lại thì cô hiểu rằng việc ra đi của Janice không hề được thoả thuận.
"Việc em đến không liên quan gì đến Janice, mà tất cả là vì con gái chúng ta", Rosie khăng khăng.
"Vậy em nói đi".
"Thoả thuận thế này nhé. Em xin lỗi nếu sự có mặt của em ở đây khiến anh xấu hổ. Chắc chắn sẽ không lặp lại thêm một lần nào nữa". Đang muốn rời đi ngay, cô quay người hướng ra cửa.
Zach khoanh hai tay trước ngực và từ từ thốt thành lời. "Vậy em đã biết những gì em muốn biết chưa?” anh hỏi.
Rosie từ phía cửa quay lại. "Những điều mà em muốn biết?" cô nhắc lại. Sau đó cô nhận thấy chồng cũ của cô đang lo lắng bị cô phát hiện ra nỗi đau mà anh đã cố giấu suốt mấy tuần nay. "Đương nhiên là em có biết".
Zach nghiến răng. "Về việc xảy ra giữa anh và Janice ...".
"Em biết được rằng Cecilia Randall là một phụ nữ nhân hậu, phóng khoáng, một người bạn tuyệt vời của con gái chúng ta", cô ngắt lời anh. "Và em cũng biết được rằng chồng cũ của em là một gã ngốc thực sự". Cô cười ngất sau khi nói với anh điều đó và cũng là điều duy nhất cô có thể làm trong tình huống này. "Tuy nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên".
Cô đi ra khỏi cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...