B a ngày sau Daniel Sherman được chôn cất trong một khu đất riêng của gia đình. Đám tang chỉ có những người trong gia đình và vài người bạn thân thiết tham dự. Bob Beldon, một người bạn thân thiết thủa thiếu thời của Dan đọc điếu văn. Hai người đã cùng tham gia vào đội bóng thời phổ thông trung học và sau khi tốt nghiệp lại cùng được gọi xuất ngũ để tham gia cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Maryellen đã không nhớ ra rằng đã có thời chú Bob và bố thân nhau thế nào. Sau khi trở về từ cuộc chiến, bố cô đã bỏ rơi tình bạn ấy và tất cả những mối quan hệ khác để rồi chìm đắm thật sâu trong địa ngục của riêng mình.
Sau tang lễ, Maryellen trở về nhà, kiệt quệ cả về thể xác và tinh thần. Cô thấy mình cần có thời gian để suy nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trong năm qua. Cô đỗ xe gần phòng tranh rồi đi bộ ra khu cảng.
Khu vọng lâu nơi hay diễn ra những buổi hòa nhạc ở khu vịnh này vào mỗi tối thứ năm trong suốt mùa hè, lúc này đây thật vắng vẻ. Maryellen ngồi dựa lưng vào giữa dãy ghế và nhìn thẳng về phía trước. Cô thấy mối quan hệ của mình và bố thật phức tạp. Bây giờ thì cô mới hiểu là bố cô rất yêu quý cô yêu nhiều như bất cứ một người cha nào yêu con gái. Kelly cũng vậy - cũng có thể bố yêu nó hơn. Và bố cũng rất yêu mẹ nữa.
Cái chết của chồng làm cho Grace thấy khá nặng nề. Maryellen cứ ngỡ sự căng thẳng quá sức của mẹ có nguyên nhân từ việc mẹ cô chưa chuẩn bị tinh thần cho cú sốc này. Đối với Grace thì việc Dan chạy theo người đàn bà khác còn dễ dàng chấp nhận hơn sự thật đau lòng khi ông tự tước đoạt cuộc sống của chính mình như thế.
Chính Maryellen cũng lẫn lộn trước những tình cảm của mình. Đó là bố cô, và cô yêu ông ấy. Vậy mà lúc cô còn nhỏ, khi bố cô bị bóng tối tội lỗi bao vây thì cô lại cố tránh xa ông. Lên năm tuổi cô đã biết đến cụm từ ''bóng tối''. Bây giờ thì cô đã thấy cụm từ ấy có nghĩa là như thế nào rối. Sau cuộc chiến ấy, bố cô đã bị mặc cảm tội lỗi đeo bám, những tội lỗi mà ông không thể trút bỏ hay chia sẻ cùng ai.
Maryellen hoàn toàn hiểu được cảm giác mà bố cô đã trải qua, bởi vì chính cô cũng phải sống chung với cảm giác hối hận và đau đớn vì những sai lầm trong quá khứ. Lúc nào cô cũng tin rằng cô và bố không có điểm gì chung.
Chính vì tin rằng như vậy nên họ đã không chia sẻ với nhau nhiều điều.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má, rồi những giọt khác nối nhau rơi lã chã mà cô chẳng hề hay biết. Maryellen không phải là người uỷ mị; cô không phải là người mau nước mắt và cô cũng không hề muốn thế. Khi bước chân ra khỏi cuộc hôn nhân của mình, cô đã khóa lại tất cả những tình cảm yếu đuối. Theo cô những giọt nước mắt uỷ mỵ đều phải trả giá đắt. Có tiếng chân ai đang bước lại gần, Maryellen bật ngồi thẳng dậy và nhanh tay lau nước mắt trên mặt. Dù sao thì cô cũng không đến nỗi quá bất ngờ thì thấy người khách không được mong đợi kia chính là Jon.
“Anh đọc báo thấy tin về bố em. Anh rất tiếc”. Jon đứng cách cô vài bước chân, dưới khu vọng lâu và nhìn ra mặt nước. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Gió vẫn thổi nhè nhẹ.
“Cảm ơn anh”. Con phà chạy từ Bremerton và vịnh Cedar đang ì ạch hướng về cầu cảng. Maryellen nhìn chằm chằm ra phía đó chứ chẳng nhìn vào Jon. Anh vẫn không nhúc nhích mà cô thì lại đang muốn ở một mình. Nếu cô không bắt chuyện thì thế nào anh cũng đoán được suy nghĩ của cô và bỏ đi.
“Anh xin lỗi phải nói chuyện này với em bây giờ...”.
“Thôi, anh đừng nói gì bây giờ hết”, cô nói.
“Em đã lựa chọn cách rời bỏ anh”. Giọng anh nghe có vẻ hối hận. “Nếu như em nói cho anh biết về đứa bé thì lẽ ra chúng ta đã có thể...”.
“Chúng ta có thế làm gì?”, cô quát lên. ''Có thể bỏ nó đi chứ gì?''.
Cơn giận dữ của cô làm cho anh kinh ngạc. Anh chết lặng một lúc rồi lao lên chỗ giữa lối đi và đứng đối diện trực tiếp với cô. “Không, Maryellen, nếu em nói về cái thai thì lẽ ra chúng ta đã có thể nói chuyện như những người văn minh với nhau. Nhưng em đã làm gì? Em đã lừa dối anh. Em bảo anh là mọi chuyện đều rất ổn, nhưng thực tế lại không có gì ổn cả”.
Cô cúi đầu xuống và nhìn xuống bàn chân. “Anh sai rồi. Mọi chuyện ổn đấy chứ. Em sẽ sinh và nuôi con của em”.
"Em sai lầm ở chỗ đó đấy. Đây không phải là đứa con của em mà là con của chúng ta''.
“Không đúng”. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, nó khiến cô dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
“Bố nó cũng có quyền chứ”.
Maryellen bỗng lạnh lùng. “Anh muốn em phải trả cho anh bao nhiêu?”.
“Em nói cái quái gì thế hả?”. Anh cau mày, rõ ràng anh vẫn chưa hiểu ý của cô.
“Anh muốn được nhận bao nhiêu tiền thì mới để cho em và đứa bé được yên?”, cô hỏi.
Anh nhìn cô trân trối một lúc lâu, trái tim anh như muốn ngừng đập. ''Em muốn trả tiền cho tôi để tôi tránh xa đứa con của mình à? Có phải em vừa đề nghị thế không?''.
Cô gật đầu.
"Không thể nào!''. Giọng anh nghe giận dữ và pha sự ghê tởm. Sau đó anh làm cô hoàn toàn ngơ ngác. ''Ai bảo em là anh muốn thế''.
“Bảo em cái gì?”, cô nói được mỗi câu đó để chống trả anh. “Nếu em không hiểu thì mẹ kiếp, anh sẽ bị nguyền rủa trước khi anh trao cho em một thứ vũ khí khác”.
Cô chợt nhớ lại mình biết rất ít về anh. Anh là một đầu bếp, một nhà nhiếp ảnh tài ba và một người thừa kế miếng đất kếch sù của ông nội. Đó là tất cả những gì cô biết về anh - quá ít ỏi. Anh còn là một người tình tuyệt vời nữa. Ý nghĩ đó làm bụng cô thấy cồn cào.
“Anh đã chụp ảnh em vào lúc nào?”.
Anh không trả lời mà chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
"Em đã nhìn thấy bức ảnh ấy ở Seattle. Đó là em, anh Jon. Anh nghĩ là em không nhận ra em à?". Hóa ra không phải chỉ có mình cô là người lừa dối. Khi ngẩng đầu lên, Maryellen thấy anh trông thật ngượng ngùng, như thế anh rất xấu hổ vì cô đã bắt gặp anh làm việc đó sau lưng cô. Cô tỏ ra khó chịu.
''Anh tưởng là em không bao giờ thấy được bức ảnh ấy''. Anh thú nhận, hai tay cho vào túi.
“Tất nhiên là anh tưởng như thế rồi. Anh đã theo dõi em khắp nơi, đúng không Jon? Anh đã chụp bức ảnh đó từ khi nào?”.
Anh cúi gằm mặt nhìn ra chiếc ghế dài cách cô vài bước chân. Anh vẫn dán mắt ra mặt nước ngoài cảng và những đỉnh núi nhấp nhô của dãy Olympic đằng sau. ''Cả hai chúng ta đều đã trưởng thành. Chúng ta nên đi đến một thỏa thuận chung về đứa bé''.
“Nếu anh không muốn tiền thì anh muốn cái gì?”.
“Anh muốn con trai anh”, anh trả lời “hay là con gái thì cũng thế”.
“Tại sao chứ? Tại sao con em lại quan trọng với anh thế? Đó có phải là do tính sĩ diện đàn ông không? Hay là anh định trả thù? Hay là vì cái gì khác hả?”. Anh lắc đầu. ''Những đứa con là điều anh mong đợi hơn hết thảy ở cuộc đời này". Giọng anh cứng nhắc vì giận dữ. ''Nhiều năm qua anh đã từ bỏ rất nhiều thứ. Nhưng anh không thể từ bỏ giọt máu của mình được''.
Maryellen bắt đầu thấy lo sợ thật sự. Mối quan tâm của anh dành cho đứa con này không giống như những gì cô nghĩ trước đó. Cô đã hoàn toàn hiểu nhầm thái độ của anh ở lần gặp trước lễ Giáng sinh. Từ những phản ứng của anh và kinh nghiệm bị buộc phải từ bỏ giọt máu của mình trước đây, Maryellen tin rằng anh sẽ hoàn toàn thoải mái nếu rũ bỏ được trách nhiệm với đứa con này.
“Thôi được rồi”, cô miễn cưỡng nói, “chúng ta hãy nói chuyện bình tĩnh. Anh muốn có trách nhiệm với đứa con này như thế nào?”.
“Anh muốn cùng nuôi nó”.
“Không phải đến hết đời đấy chứ?”. Cô lập tức phản kháng mạnh mẽ. ''Em không thể để điều đó xảy ra?''.
“Tại sao không?”.
“Anh biết gì về việc chăm sóc một đứa trẻ?”.
Anh nhún vai. “Thì cũng biết bằng em thôi”.
“Đêm nào anh cũng phải làm việc thì lấy đâu ra thời gian chăm sóc nó?”. Cô cãi lại.
“Thì ngày nào em cũng làm việc đấy thôi. Sắp xếp thế là hoàn hảo. Con chúng ta sẽ lúc nào cũng có bố hoặc mẹ bên cạnh”.
Đến lúc này thì bụng Maryellen quặn lại vì một cơn đau. ''Điều đó là không thể vì chúng ta phải luôn đổi chỗ ở cho con từ nhà này sang nhà khác''.
“Thì em hỏi anh muốn gì nên anh phải bảo em như vậy”, Jon tiếp tục. “Giải pháp cùng nuôi con là hợp lý số một rồi. Nhưng anh cũng muốn được vào viện lúc em sinh con”.
“Anh muốn vào đó ư? Để làm gì mới được chú?”
Anh vờ như không nghe thấy câu hỏi. ''Em đã tìm được ai chăm cho em lúc sinh chưa?''.
“Mẹ em sẽ làm việc đó”.
“Thế thì tốt rồi. Cứ bảo mẹ em vào đó với em. Nhưng anh muốn mình là người đầu tiên đón con đấy”.
“Không được”. Như thế thì quá phức tạp và quá vô lý. Cô chỉ muốn anh để cho cô ở một mình. Hôm nay cô đã phải chịu đựng một nỗi buồn đau vô hạn rồi, và cô không sẵn sàng để chịu thêm một nỗi buồn đau nào nữa. ''Anh muốn gì nữa không?'', cô hỏi với vẻ mệt mỏi chán nản.
“Ồ có chứ. Có vài mong muốn nữa trong danh mục của anh”.
"Em sợ cái danh mục đó''.
“Và câu trả lời của em cũng sẽ vẫn là “không” à?”.
Cô đã thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh cũng giống như Clint và thế nào cũng yêu cầu cô phá bỏ cái thai trong bụng. Cô thậm chí còn ngờ nghệch đến mức không tin rằng Jon thực sự muốn quan tâm và gắn bó với cuộc đời của đứa con này.
"Tại sao anh không giống những người đàn ông khác?'', cô lầm bầm cáu kỉnh. Như Clint chẳng hạn.
“Anh ư?”, anh thách thức, ''tại sao em cũng không giống những người phụ nữ khác, những người luôn coi con mình là một phương tiện để thao túng đàn ông?''.
"Anh có một cái nhìn quá tăm tối về phụ nữ đấy".
“Không tăm tối bằng em nhìn đàn ông đâu”.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đột ngột chấm dứt cuộc cãi vã giữa họ. ''Thôi được rồi". Anh dịu dàng bảo Maryellen. "Chúng mình làm lành với nhau nhé? Em có sẵn lòng cho phép anh được quan tâm chăm sóc con không? Cho phép anh là bố của đứa bé nhé?''.
Thật mỉa mai là anh lại đặt vấn đề này với cô vào đúng cái ngày chôn cất người cha yêu quý mà cô không bao giờ quên được. ''Em có phải quyết định ngay bây giờ không anh?".
“Có, ngay lúc này. Anh e là như vậy”.
“Tại sao chứ?”.
“Bởi vì anh vừa đi gặp luật sư. Nếu chúng ta không thỏa thuận được thì anh buộc phải đưa chuyện này ra tòa”.
Ngày đưa chồng về nơi an nghỉ cuối cùng, Grace đứng bên mộ anh, ôm sát hai cô con gái vào lòng để cả ba được cùng nhau vĩnh biệt Dan. Cơn ác mộng đã qua đi. Chị đã có được câu trả lời cần thiết cho những thắc mắc của mình. Điều Grace không lường trước được, là nỗi đau dai dẳng sẽ còn theo mẹ con Grace trong suốt quãng đời còn lại. Ba ngày liền Grace liên tục gặp ác mộng. Những câu hỏi và nỗi nghi ngờ vẫn luôn giày vò chị kể từ khi anh mất tích nay đã được lá thư đó xua tan hết; giờ thì chị hiểu rằng không được trách cứ anh vì sự đau khổ mà anh đã phải chịu đựng hay vì quyết định cuối cùng của anh là cái chết. Nhưng chị chợt nhận ra rằng, câu trả lời này cũng giày vò ám ảnh mình chẳng kém gì lúc chị chưa lý giải được nguyên nhân sự mất tích của Dan.
Dan đã chọn cách tự tước đoạt cuộc sống của mình. Anh thà chọn cái chết còn hơn là phải đối đầu với quá khứ, với tương lai. Anh đã không tìm sự chia sẻ giúp đỡ từ bất cứ ai. Những gì Dan viết trong thư đã minh chứng cho tâm trạng tối tăm bế tắc của anh nhưng nó vẫn không giải thích được hết những thắc mắc của Grace. Trong thư Dan không giải thích tại sao anh không thể chia sẻ với chị. Sau cuộc chiến ở Việt Nam thì Dan đã thay đổi rất nhiều; chị cảm nhận được điều đó và lẽ ra chị phải giúp đỡ anh, nhưng chị đã quá vô tâm và chỉ nghĩ rằng anh đã có người đàn bà khác.
Những ngày qua có bạn bè và các con ở bên cạnh, Grace dễ dàng bỏ thoát khỏi những câu hỏi giày vò đó, nhưng lúc này chỉ còn lại một mình chị. Hai cô con gái đều về nhà chúng hết cả rồi. Chúng đã thấy yên lòng về bố và giờ thì đã quay về với cuộc sống riêng. Nhưng Grace không chắc mình có thể làm như thế.
Hành động tự tử của Dan đã làm thay đổi suy nghĩ của chị về cuộc hôn nhân và về cả cuộc đời mình.
Grace đun một ít nước rồi đợi trà ngấm, trong khi đó, chị thay bộ áo vét bằng một chiếc quần mặc ở nhà và một cái áo sát nách. Đôi mắt vốn sưng húp vì đã khóc quá nhiều nhưng bây giờ thì nó đã khô hẳn, chị đã khóc hết nước mắt rồi. Grace vừa rót trà vào tách thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Chị mong sao đó là Olivia, chị rất muốn nói chuyện với cô bạn thân nhất lúc này. Nhưng chị cũng lại muốn được yên tĩnh một mình. Tình cảm của chị thật mâu thuẫn; chị không muốn cô đơn, nhưng lại không muốn tiếp ai cả. Olivia chắc chắn sẽ hiểu tâm trạng của chị.
Nhưng người đợi ngoài của lại là Cliff Harding, anh đang cầm trên tay một bó hồng vàng tuyệt đẹp.
Grace kinh ngạc khi nhìn thấy anh, và ngay lập tức chị bật khóc. Chị úp tay lên mặt và nức nở thật to. Cliff mở cánh cửa chắn, bước vào và ôm Grace thật chặt.
Grace níu lấy anh. Chị cảm nhận được mùi thơm của hoa hồng sau lưng mình, những chiếc gai nhỏ nhói vào người sau lớp vải áo sơ mi. Nhưng chị vẫn bám chặt lấy anh khóc nức nở, tiếng khóc cửa chị âm vang cả khu nhà vắng vẻ trống không.
Cliff đưa Grace ra ngồi ở ghế sô-pha. Cánh tay anh bao bọc chị, vỗ về tấm thân đang rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Cứ thế chẳng biết lâu hay chóng, nhưng khi nước mắt vơi đi, Grace ngẩng đầu lên và xin lỗi giữa hơi thở đứt quãng. ''Em không... có ý khóc... như thế''.
“Anh mừng là em khóc được đấy”, Cliff thầm thì.
Grace không hiểu hết lời anh nói, nên dướn đôi mắt lên nhìn anh đầy thắc mắc.
“Khóc cho nhẹ nhàng và vơi bớt nỗi lòng cũng rất cần thiết em ạ. Lâu quá rồi chẳng ai cần anh cả”.
Grace dụi đầu vào vai anh và run rẩy thở. Chị cảm thấy được an ủi vì hơi ấm của anh, vì sự mạnh mẽ cứng rắn của anh. Chị thầm thì. ''Em không bao giờ mong muốn một kết cục như thế này''.
“Anh biết, anh biết chứ”. Cliff vòng tay ôm lấy vai Grace và hôn lên mái tóc chị. “Anh rất tiếc, Grace à, tiếc hơn em nghĩ rất nhiều lần đấy”.
“Anh ấy để lại một bức thư... Bức thư đã giải thích mọi chuyện. Những năm qua em tin rằng... Em đã tưởng là có người thứ ba, là có người đàn bà nào đó đã mang lại hạnh phúc cho anh ấy”.
Anh vuốt tóc chị. “Thế còn nguời bạn đã trông thấy anh ấy trong thị trấn thì sao?”.
“Theo như viên Cảnh sát trưởng nói thì đó không thể là Dan được”.
“Tức là anh ta nhìn nhầm à?”.
Grace gật đầu “Chắc là thế”. Chị hỉ mũi ra một chiếc giấy lau, trong lòng tự nghĩ chắc trông mình xấu xí và khổ sở lắm. “Em đã hiểu nhầm những món quà Giáng sinh. Đó là tín hiệu của sự suy sụp quá mức của Dan. Chắc hẳn Dan thấy mình không xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp của cuộc sống. Thế nên anh đã hủy hoại tất cả những gì mình yêu quý, cả những món quà đầy ý nghĩa mà mọi người trong nhà tặng cho anh. Thế giới của Dan đầy tăm tối và ảm đạm. Anh đã loay hoay và bị mắc kẹt trong đêm tối mà không sao tìm được đường thoát ra.”
“Em đã biết anh ấy lấy tiền ở đâu ra để mua chiếc xe moóc chưa?”.
"Điều đó em chưa biết. Suốt từ lúc cưới nhau đã bao giờ bọn em có cà một khoản tiền mười ba nghìn đôla như thế đâu. Dan có công việc ổn định đâu. Thế nên bọn em chỉ đủ trang trải sinh hoạt hàng tháng bằng một khoản tiền nhỏ mà phải tằn tiện từng ngày ấy chứ. Tiền học của các con gái em còn phải đi vay ở ngoài. Em không thể hiểu được anh ấy lấy món tiền đó ở đâu ra nữa".
“Chắc là anh ấy đã lên kế hoạch này từ nhiều năm nay rồi”. Grace cũng nghĩ như vậy. ''Em không biết anh ấy có ý định từ sát ngay hay không nữa... em nghĩ đầu tiên anh ấy chỉ muốn chạy trốn. Dan rất yêu rừng núi. Dan luôn cảm thấy nơi ấy bình yên hơn bất cứ chỗ nào khác. Sau khi mất công việc đốn gỗ thì tâm trạng của anh ấy còn tồi tệ hơn nhiều. Em chỉ tưởng là...''.
“Em tưởng là anh ấy suy sụp tinh thần vì bị mất việc chứ gì. Em nghĩ thế cũng đúng đấy”.
“Đúng thế anh ạ”, Grace nói. ''Giờ thì em hiểu ra rằng Dan đã đánh mất hẳn cảm giác thanh thản của hồi còn hay vào rừng. Thế nên anh ấy đã mua chiếc xe moóc. Chắc là anh ấy định sống ở đó một thời gian để nghiền ngẫm về cuộc đời mình...''. Chị thở dài. “Em nghĩ như thế, vì bây giờ thì em không còn cách suy luận nào khác được. Anh ấy đã quay về nhà một lần. Em khẳng định điều đó”.
Vậy nhưng Grace vẫn không biết tại sao anh lại về vội vàng rồi đi ngay như thế. Chị thấy tiếc cho chồng và lại ước sao mình có thể lý giải được mọi chuyện. “Anh có được giúp gì cho em được không?”. Cliff hỏi.
Grace lắc đầu. ''Em mệt mỏi lắm. Suốt từ lúc người ta mang Dan về, em không ngủ được quá hai hay ba tiếng bao giờ".
Anh lướt môi qua thái dương chị. ''Bây giờ thì em ngủ đi". Anh giục.
Chị cầm tay anh và nắm chặt. “Em không muốn anh về”.
"Anh không về đâu. Anh sẽ ở đây cho đến khi em dậy".
''Anh hứa nhé". Chị thấy cảm động và yên tâm khi anh quan tâm đến mình như vậy.
“Anh hứa”. Cliff đưa chị về phòng ngủ. Khi Grace nằm xuống giường, anh đắp chăn rồi cúi xuống hôn lên má chị. Sau đó anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ và tắt đèn.
Grace nhắm mắt lại, nghe cửa đóng với một tiếng tách rất nhẹ. Chị cố gắng ngủ, tất cả những gì chị cần lúc này là cho đôi mắt được nghỉ ngơi một lúc. Ngay lập tức chị chìm sâu vào giấc ngủ. Ba tiếng sau chị tỉnh dậy, bóng tối đã bao trùm khắp nơi.
Mất một lúc để định hướng mọi thứ, Grace chợt nghe có tiếng ai đó trong bếp. Chị tung chiếc chăn Cliff đã đắp cho lúc nãy, tụt xuống khỏi giường rồi đi ra hành lang.
“Anh Cliff à?”.
“Anh ở đây”. Cliff xuất hiện trong chiếc tạp dề của Grace với nụ cười hấp dẫn trên môi. ''Anh vừa nấu bữa tối cho hai chúng mình''.
“Anh nấu ư?”.
Anh nhún vai. “Chưa chắc đã ngon đâu, em đừng mừng vội”. Anh bày bàn ăn, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng. Một mùi hương hấp dẫn bay ra từ bếp. Anh đã cắm hoa vào bình trên bàn và đã tận dưng bát đĩa và khăn trải bàn trong bếp. Sự chăm sóc của anh làm lòng Grace ấm áp hẳn lên. "Olivia gọi điện cho em đấy". Cliff bảo chị. ''Bọn anh có nói chuyện một lúc. Maryellen cũng ghé qua. Có lẽ lát nữa em nên gọi lại cho con bé''.
“Thế còn Olivia thì sao ạ? Em có cần phải gọi lại cho cô ấy không?”.
“Nếu em thích thì gọi cũng được. Cô ấy chỉ muốn yên tâm là em không ở một mình, Anh quả quyết với cô ấy là anh sẽ ở đây với em. Anh sẽ không đi đâu Grace ạ”.
Những lời nói của anh làm Grace yên lòng. Từ lúc tìm thấy xác của Dan, chị cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Ngay cả khi anh mất tích, chị cũng không phải chịu cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến như vậy.
Cliff với lấy cái lót nồi và bê ra một đĩa thịt hầm từ trong lò. “Anh hi vọng em thích món thịt băm nấu với khoai tây hầm”.
Grace không có cảm giác thèm ăn nhưng vẫn gật đầu. Bởi vì chị mà Cliff phải vất vả nên ít ra chị cũng phải làm gì đó để tỏ lòng biết ơn chứ. Chỉ khi thật sự ngồi xuống ăn, chị mới nhận ra là mình rất đói.
“Anh là một đầu bếp cừ đấy”.
“Cảm ơn em”. Cliff mỉm cười, rõ ràng là rất vui trước lời khen ngợi của Grace. ''Em khiến anh nghĩ rằng mình cũng là người biết nấu ăn''.
Khi xong bữa, họ chuyển sang cà-phê. Grace thấy cần phải làm gì đó để đôi tay được hoạt động nên chị đứng lên rửa bát. Cliff nhất quyết đòi giúp. Vậy là họ cùng rửa bát với nhau.
"Anh nói với Olivia là'', Cliff nói khi đặt một chiếc đĩa vào trong máy rửa bát.
“Nói gì hả anh?”.
“Là thời gian này anh sẽ không rời bỏ em. Đừng lo anh không định cắm trại trong phòng khách của em đâu, nhưng anh muốn em hiểu là anh ở đây lâu đấy”. Anh dựa vào quầy bếp và thở dài. ''Hôm nay là ngày em chôn cất chồng nên không phải là thời điểm hợp lý để anh nói với em điều này, nhưng anh rất quan tâm đến em, Grace ạ''.
Những lời anh nói cứ lơ lửng giữa hai người, nó khiến Grace xúc động đến ngạt thở.
“Em cũng rất quan tâm đến anh”. Chị lặng lẽ nói, lòng biết rằng Cliff muốn gắn bó cuộc đời với mình, chắc chắn như mặt trời vẫn luôn chiếu sáng trên bầu trời vậy.
"Em cũng có tình cảm giống như vậy à?".
“Anh ngạc nhiên ư?”.
“Thì đúng là như vậy, khỉ thật, em không thể nói điều đó với một người đang cầm khăn lau bát trên tay chứ”.
“Em cứ nói”, chị trêu anh. ''Và anh biết tại sao không? Bởi vì em cũng không định rời xa anh nữa''.
Sau đó họ lại ôm nhau trong vòng tay. Họ không hôn nhau; ngày tang lễ của Dan vẫn còn quá sớm cho một nụ hôn. Nhưng thời gian sẽ làm được mọi chuyện và cả hai đều hiểu điều đó.
“Em chắc là bạn trai của em sẽ không ý kiến gì vì anh tha em đi vào một tối thứ Sáu chứ?”. Stan hỏi Olivia khi họ đứng xếp hàng ở rạp hát.
“Anh Jack đang bận”. Thực ra Jack đã gọi điện mời Olivia đi cùng anh đến dự họp Ban giám hiệu nhưng chị từ chối. Vì Jack cứ hay ghen bóng ghen gió với Stan nên chị cũng không nói cho anh biết là chị chuẩn bị đi xem phim với chồng cũ của mình. Dù sao chị cũng sẽ kể cho anh sau; chị không muốn cãi cọ về chuyện này.
"Lúc này anh thấy chúng mình gần giống như thời xưa''. Stan nói.
"Không hẳn thế đâu. Anh sẽ mua bỏng ngô hay em mua?''.
"Em mua đi''. Anh ta nói.
"Đấy, như thế thì em mới thấy giống như hồi xưa". Từ lúc có ba đứa con nhỏ, hai vợ chồng không thường xuyên đi chơi tối nữa. Phải đến cả nửa năm họ mới có dịp cùng nhau đi xem phim. Lúc đó, để tiết kiệm thời gian thì Stan thường mua vé trong khi Grace đứng xếp hàng ở quầy bán cà-phê mua bỏng ngô.
“Ơ thế Clark Kent đâu?”. Stan hỏi khi cả hai bước vào trong rạp, anh ta gọi Jack là Clark Kent.
Tất nhiên là anh ta đang tò mò. ''Anh ấy phải tham gia một cuộc họp''.
“Em có định kể cho anh ta biết chuyện này không? Bởi vì anh không muốn là nguyên nhân của những rắc rối giữa hai người”.
"Tất nhiên em sẽ kể với anh ấy''. Olivia không phải là người thích nói dối và Stan rất biết điều đó. Câu hỏi của anh ta làm chị thấy khó chịu. Họ ngồi phía cuối rạp, và khi đã ổn định chỗ ngồi, Olivia bốc lấy một nắm bỏng ngô.
“Em thực sự thích thằng cha ấy à?”.
Miệng đang phồng lên vì bỏng ngô nên Olivia chỉ gật đầu một cái. Đó là sự thật. Jack là người thông minh lại thêm khiếu hài hước; anh có thể lắng nghe và thấu hiểu mọi suy nghĩ của Olivia; anh cũng có khả năng làm trò cho chị cười. Đôi lúc anh có những suy nghĩ thái quá, ví dụ như trong chuyện giữa Stan và chị; nhưng với Olivia, đó không phải là vấn đế gì lớn.
Stan định hỏi câu nữa thì bộ phim đã bắt đầu chiếu. Olivia rất mừng. Chị không muốn phí cả buổi tối chỉ để trả lời những câu hỏi về mối quan hệ cá nhân của mình.
Sau khi xem xong phim, họ về quán Pancake Palace để uống cà-phê và ăn bánh ngọt. Đó cũng là thói quen cũ của họ hồi còn hay hẹn hò buổi tối. Nhưng khi ngồi đối diện nhau thì Olivia quyết tâm không để cho Stan đánh lạc hướng bằng cách gợi lại những hồi ức kỷ niệm quá khứ hay những câu hỏi về Jack nữa.
Stan đã gọi điện cho chị, muốn xin chị lời khuyên về cuộc hôn nhân hiện tại của anh ta. Vậy thì đó sẽ là chủ đề chính của câu chuyện này.
“Em và Jack...”.
“Đợi đã”. Olivia giơ tay lên. ''Tối nay anh chỉ định nói về anh và em à?''.
Stan cụp mắt xuống. ''Thất bại chưa bao giờ là điều dễ dàng với anh''.
Olivia cắn lưỡi để khỏi phải lên tiếng nhắc nhở rằng chính Stan mới là người gói ghém đồ đạc và rời khỏi ngôi nhà của họ. Anh ta mới là người đâm đơn ly dị ra tòa và chấm dứt cuộc sống vợ chồng của họ.
“Có chuyện gì nào?”, cô hỏi.
Anh ta lắc đầu. ''Marge muốn bỏ anh''.
“Tại sao?”.
“Cô ấy bảo không còn yêu anh nữa... rằng cô ấy và anh đã có thời yêu nhau nhưng mọi chuyện đều đã chấm dứt rồi. Cô ấy đã đưa đơn ra tòa xin ly hôn”.
“Anh cảm thấy chuyện đó thế nào?”.
Stan không dám nhìn thẳng vào mắt cô. ''Đau đớn như địa ngục vậy''. Từ kinh nghiệm bản thân, Olivia biết là đã có chuyện gì đó xảy ra với
Marge. Chị hỏi. ''Anh có nghĩ là cô ta có người đàn ông khác không?''
Stan đột ngột nhìn vào mắt chị và từ từ gật đầu. “Có, đôi lúc anh cũng nghĩ như vậy”.
Olivia thấy chuyện xác minh điều này là đúng sai chẳng có ý nghĩa gì. Chị thấy buồn cho cả người chồng cũ và vợ mới của anh ta. Stan và Marge đã có thời là một cặp vợ chồng thắm thiết, tình cảm tưởng như rất bền chặt. Những rõ ràng sự nhàm chán của cuộc hôn nhân cũ đã lặp lại với chính họ. Chị nhớ lúc Marge gặp Stan, cô ta cũng đã có một đời chồng rồi.
"Em rất tiếc''.
Stan cố tỏ ra dửng dưng, nhưng Olivia đã quá hiểu chồng cũ của mình. Chị nhận ra trong mắt anh ta một nỗi đau đớn hiển hiện. Lần đầu tiên chị nhận ra người đàn ông này không còn hấp dẫn như thuở nào. Stan đã già, trông anh ta thật mệt mỏi, nước da thì tái xám và đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Họ nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Khi đứng lên trả tiền cà-phê và bánh, Olivia ngạc nhiên thấy đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
"Dạo này anh hay trằn trọc''. Stan thú nhận khi họ lái xe về ngôi nhà trên đường Lighthouse. ''Anh phải nói thật với em Olivia ạ, lần ly dị này làm anh suy sụp ghê gớm''.
Olivia nắm tay anh ta an ủi. ''Cuộc sống là thế. Anh nên tìm hiểu nguyên nhân của mọi chuyện. Đừng đầu hàng Marge vội''.
Stan lái xe sát bên lề đường. Mặt trời đã lặn từ bao giờ. Những tia sáng cuối cùng vẫn còn le lói phản chiếu ánh vàng trên mặt nước lung linh của khu cảng.
Anh ta nói. ''Lúc nào anh cũng thích ngắm khung cảnh căn nhà từ đây''. Anh ta vẫn để xe nổ máy.
Olivia cũng vậy. Chị nhớ như in lần đầu nhìn thấy ngôi nhà cũ có đề biển ''Cần bán'' ở sân trước. Một linh cảm lạ lùng chạy dọc xương sống chị. Lúc ấy chị còn chưa tham quan bên trong ngôi nhà, nhưng chị biết ngay đây là nơi gia đình mình sẽ xây tổ ấm. Mặc dù giá của căn nhà hơi đắt với hai vợ chồng, nhưng họ đã cùng nhau mặc cả và đã vay thêm được một khoản. Hai đứa trẻ sinh đôi mới lên bốn và đó là lần đầu tiên chúng có phòng riêng. Thật không may là căn nhà cũng không đủ để giữ cả gia đình đoàn tụ với nhau sau cái chết của Jordan. Vậy mà Olivia đã từng coi ngôi nhà là một biểu tượng vững bền cho cuộc sống vợ chồng của mình.
“Marge đã chuyển ra khỏi nhà từ cuối tuần trước”. Stan thú nhận.
Olivia không biết chuyện đó. "Em rất tiếc Stan ạ".
Anh thở dài và nhìn ra chỗ khác. ''Cám ơn em đã chia sẻ và cảm thông cho anh. Liệu anh có xứng đáng với điều đó không?''
“Chúng ta đã ly dị nhiều năm nay rồi còn gì”.
“Phải, anh biết, nhưng em đã tỏ ra tử tế khi anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Liv ạ, thật sự rất tử tế”.
“Liv” là cách gọi ngày xưa của Stan với Olivia, khi họ vẫn còn là vợ chồng.
Chị không chắc mình làm như thế có hoàn toàn đúng không nữa. “Anh nghĩ anh không thể về nhà. Nhất là tối nay”. Anh ta nói, giọng nghe có vẻ mệt mỏi và chua chát.
“Anh định làm gì?”.
“Tìm một phòng trong khách sạn vậy”.
Olivia hiểu đây có thể là một thủ đoạn, nhưng chị cảm thấy tội nghiệp cho Stan và chị biết anh ta thực sự không muốn quay trở về ngôi nhà vắng vẻ. “Anh không cần phải làm thế. Anh có thể ngủ trong phòng cũ của James và sáng mai về Seattle cũng được”.
Khuôn mặt anh ta giãn ra. ''Em không ngại chứ?".
“Không, nhưng ngày mai em có một cuộc hẹn. Em sẽ đi trước 9 giờ sáng”. Olivia và Jack định đi đến suối nước nóng Sol Duc vì anh định nghiên cứu cho một bài báo về du lịch. Vì xe ôtô của chị tốt hơn nên chị sẽ đến đón anh rồi cả hai cùng đi.
“Không sao. Anh sẽ lên đường trước 8 giờ. Hoặc có thể sớm hơn nếu em muốn”.
“Cứ trước 9 giờ là được”.
Stan đỗ chiếc xe BMW vào sau ga-ra. Olivia đưa cho anh ta một chiếc khăn trước khi anh ta bước lên gác.
Kể từ khi ly dị nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ ngủ chung dưới một mái nhà. Lúc sửa soạn để đi ngủ, chị vẫn còn băn khoăn không biết mình mời anh ta ở lại như thế có đúng không.
Sáng hôm sau, những nghi ngờ của Olivia biến mất. 7 giờ chị tỉnh giấc, khi đun cà-phê nghe chị tiếng anh ta tắm trên gác. Đúng lúc đó chuông cửa reo vang.
Olivia chạy vội ra mở cửa.
“Anh J...Jack?”. Chị lắp bắp và lo ngay ngáy Jack sẽ nghe thấy tiếng Stan ở đây và sẽ nghĩ ra những điều tồi tệ nhất.
“Anh mang quà đến cho em”. Jack giơ ra hai hộp cà-phê và một bịch bánh màu trắng. ''Bánh cây thích đấy'', anh nói đầy hào hứng, ''món bánh em ưa nhất.
Chúng ta ăn sáng ở đây rồi sẽ đi luôn''.
“Em... em...''.
“Olivia ơi”, Stan gọi và bước xuống gác, mình khoác chiếc áo cũ mặc ở nhà của Justine và chân đi đôi dép lê đã rách cũng của cô con gái.
Anh ta đứng yên khi nhìn thấy Jack.
“Anh nhớ Stan chứ?”. Olivia lí nhí, có lẽ đó là lời nói vô nghĩa nhất mà chị từng thốt ra.
''Ồ có, anh nhớ Stan”. Đôi mắt Jack sa sầm và lạnh lùng.
Stan cố gắng hết sức để tỏ ra nghiêm trang, khép chiếc áo xuềnh xoàng cho kín người hơn. ''Rõ ràng là mọi chuyện của tôi đã không thể tồi tệ hơn".
“Ngược lại đấy”, Jack nói, ''mọi chuyện với anh không thể tốt hơn thế đâu''.
“Xin lỗi”, Stan đưa ánh mắt biết lỗi về phía Olivia và đi nhanh lên gác.
Chỉ còn lại Jack và Olivia đối diện với nhau. “Anh không nghĩ là em và Stan... đã ngủ cùng với nhau đấy chứ?”. Chắc chắn Jack phải tin tưởng vào chị chứ.
“Thế nào cũng được, Olivia”.
Đây đúng là câu trả lời hờn dỗi kiểu trẻ con mà chị chưa biết phải phản ứng thế nào.
“Anh ta muốn em quay lại đấy”.
Olivia đã nghe anh nói điều này một lần rồi. Nhưng Jack không biết là Stan đang đau khổ như thế nào. Chuyện này không hề giống như anh nghĩ. “Em có thể tin anh hay không là tùy”. Jack tiếp lời. “Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em. Nhưng anh nói cho em biết nhé. Hoặc là anh ta, hoặc là anh. Em quyết định đi”.
“Anh muốn em nói với chồng cũ rằng em không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa phải không?”.
Chắc chắn Jack phải hiểu rằng anh không có quyền đòi hỏi chị phải thực hiện điều đó.
“Đó đúng là những gì anh muốn, hoặc là chúng ta kết thúc ở đây”.
“Em không muốn ai đưa ra tối hậu thư cho em cả”. Olivia bảo anh.
Jack đặt cà-phê và bánh cây thích lên bàn ăn. “Em nói thế là anh đủ hiểu rồi”.
Anh quay lưng và lao ra cửa.
Olivia quá sững sờ nên chẳng biết phải làm gì. Chị vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Mười giây sau chị mới quyết định được là phải đuổi theo anh. Lúc ấy thì
Jack đã ra tới nơi đỗ chiếc ôtô cà tàng của anh rồi.
“Anh nói Stan muốn em quay lại đúng không?”.
“Anh ta đã làm cái trò đó hàng tháng nay rồi”. Tay Jack đã chạm vào cửa xe. Làm sao anh có thể đi như thế này! Nếu những gì anh nới là đúng thì ít ra anh cũng phải dám làm một điều gì đó để giành lại chị chứ.
“Jack Griffin, anh có còn quan tâm đến em nữa không?”, chị kêu lên.
Anh quay lại và nhìn. "Hoặc là anh ta, hoặc là anh. Em phải quyết định đi".
Vậy là cái ông Khéo Ứng Xử ấy khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình và không chịu nhượng bộ. “Anh sai rồi. Em không phải là người quyết định trong chuyện này. Chính anh là người phải quyết định. Anh là người quay đuôi chạy trốn. Anh là người ném ra tối hậu thư”.
“Thế em muốn anh phải làm sao hả?”.
Cuối cùng thì cũng có một câu hỏi chị trả lời được. “Điều em muốn là, Jack Griffin, phải chiến đấu vì em. Hãy chứng tỏ cho em thấy rằng anh xứng đáng với niềm tin mà em dành cho anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...