Chương 42: Tai nạn xe cộ.
Mùa đông thành phố W tuy lạnh, nhưng rất ít tuyết, gió lạnh lại thổi loạn tóc người ta. Mỗi mùa đông, có thể nhìn thấy mấy trận tuyết nhỏ bay tán loạn, đủ làm thoả mãn tâm nguyện muốn nhìn thấy tuyết của sinh viên từ phương Nam đến học.
Dường như mùa đông năm nay rất lạnh, nếu không sao lại có trận tuyết lớn đổ xuống? Trợ lý Lâm là người sinh ra ở phương Nam, ở quê cậu ta vốn chưa từng thấy tuyết. Công tác mấy năm ở thành phố W, cũng rất ít khi nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy. Nói rằng tuyết lớn cũng không lớn lắm, tại vì cậu ta đã từng nhìn thấy tuyết rơi lớn hơn ở nước ngoài. Nhưng loại tuyết này ở thành phố W mà nói thì đã làm hiếm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý Lâm dừng xe trước cửa bệnh viện, trước khi xuống xe trùm mình kín mít, rồi mang bao tay, sau đó mới lấy theo đống đồ ở ghế phụ lái xuống xe.
Tuy rằng sắp đến cuối năm nhưng người ra vào bệnh viện không ít, có lẽ trận tuyết lớn bất thình lình này xảy ra khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Trợ lý Lâm lập tức đến phòng bệnh VIP, gõ cửa một căn phòng, không ngoài dự đoán, người ra mở cửa chính là Bạch Ngọc Dao. Đối với Bạch tiểu thư chỉ từng gặp một lần này, trợ lý Lâm cũng không xa lạ.
Chào hỏi với cô ta, trợ lý Lâm bước vào phòng bệnh. Cạnh giường bệnh còn có hai người đang ngồi, trợ lý Lâm đều chào hỏi, đặt đồ trong tay xuống. Cậu ta mang theo đồ dùng sinh hoạt và một ít quần áo của Cố Thần.
Nhớ đến lúc Bạch tiểu thư và Hàn tiểu thư tranh nhau muốn đến nhà tổng giám đốc Cố để lấy đồ, trợ lý Lâm lại cảm thấy buồn cười. Hai cô ta ôm tâm tư gì, cậu ta tạm thời không so đo. Nếu thật sự để các cô gái này vào nhà tổng giám đốc Cố, cậu ta cũng đừng làm trợ lý nữa. Trận tuyết này đến thật kịp lúc, hai vị tiểu thư thân thể quý giá, nếu không cẩn thận té ngã, sợ rằng không thể tới bệnh viện chăm sóc người ta.
Thật ra tổng giám đốc Cố bị thương không nặng, chỉ bị trầy da chút xíu. Điều phiền phức chính là tổng giám đốc Cố hôn mê bất tỉnh, não bị chấn động nhỏ. Tuy bác sĩ đã nói, nguyên nhân tổng giám đốc Cố hôn mê là do mệt mỏi. Đúng là tổng giám đốc Cố rất mệt mỏi, một ngày một đêm không nghỉ ngơi còn gặp phải chuyện kia, thân đã mệt lòng còn mệt hơn, phải nghỉ ngơi cho tốt. Thật ra về nhà nghỉ ngơi cũng được, nhưng chủ tịch phu nhân kiên quyết muốn để ở lại phòng bệnh VIP, trong tình trạng tổng giám đốc Cố hôn mê, anh cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch phu nhân.
"Trợ lý Lâm, anh thật sự không biết vì sao anh A Thần xuất hiện ở đó sao?" Khoé mắt Hàn Gia Ý đã phiếm hồng, chắc đã khóc, còn khóc không nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng thế, Hàn tiểu thư." Trợ lý Lâm gật đầu: "Hôm nay họp sáng xong, tôi và Tiểu Triệu đưa tổng giám đốc Cố về nhà, sau đó thì rời khỏi tổng giám đốc Cố."
"Đều là do cô!" Hàn Gia Ý trừng Bạch Ngọc Dao: "Chắc chắn là do cô nên anh A Thần mới xảy ra tai nạn."
"Hàn tiểu thư." Vẻ mặt Bạch Ngọc Dao mệt mỏi: "Bây giờ A Thần đang hôn mê, cần nghỉ ngơi, xin cô đừng gây rối ở đây nữa." giọng nói của cô ta mềm mại, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, một câu đã khiến Hàn Gia Ý á khẩu không thể trả lời. Nếu cô ta còn tiếp tục ầm ĩ, sẽ thật sự là gây rối rồi.
"Bác gái." Hàn Gia Ý ôm lấy cánh tay Lưu Tô Bội, vẻ mặt tủi thân: "Con rất lo lắng cho anh A Thần, anh A Thần vẫn luôn rất tốt, người nào đó vừa tới, anh A Thần đã xảy ra tai nạn xe, còn khiến anh A Thần mang tiếng. Danh dự của anh A Thần quan trọng như vậy, dù chỉ là chút tỳ vết cũng không thể có."
"Bạch tiểu thư. . ." Tinh thần Lưu Tô Bội không tốt, không muốn nghe hai cô ta cãi nhau, trước khi trợ lý Lâm trở về, hai cô gái này đều khóc lóc, bà cũng không cảm thấy gì, bây giờ đã khống chế được cảm xúc, không cần biết những lời đó là thật hay giả, con trai bà mới là quan trọng nhất, sự an toàn của con trai là quan trọng nhất, bà nhất định không để anh xảy ra chuyện.
"Mấy năm trước cô đã chia tay với A Thần, bây giờ ở lại đây, sẽ khiến người ta chê cười." Lưu Tô Bội lại biến trở về vị phu nhân cao quý kia: "Danh dự của A Thần không thể bị huỷ. Nếu để kẻ có tâm địa độc ác biết cô ở đây, chỉ sợ không ổn. Cho nên, mời Bạch tiểu thư về cho."
"Dì à." Bị bà nói như vậy, Bạch Ngọc Dao không tức giận, vẫn dịu dàng như cũ, giọng điệu nhẹ nhàng đáp: "Con biết dì không thích con, nhưng nghĩ nhất định khi A Thần tỉnh lại, hy vọng người đầu tiên nhìn thấy sẽ là con. Con không muốn làm A Thần thất vọng."
"Không biết xấu hổ!" Sắc mặt Lưu Tô Bội rất khó coi, Hàn Gia Ý tức giận mắng thành tiếng, sắc mặt Lưu Tô Bội càng khó coi thêm.
Ngày thường, Hàn Gia Ý ở trước mặt bà đều là dáng vẻ nữ sinh ngoan ngoãn, nhưng bây giờ sự ghen ghét khiến cô ta hơi khó coi. Điều khiến bà tức giận hơn chính là Bạch Ngọc Dao. Nhiều năm trước chỉ cần mấy câu nói của bà đã khiến cô ta lung lay sắp đổ, nhưng bây giờ lại kiên cường như thế.
"Hiểu con không ai bằng mẹ, tôi nghĩ A Thần cũng không muốn nhìn thấy cô." Lưu Tô Bội lạnh lùng nói.
Bạch Ngọc Dao khẽ cười một tiếng, nói: "Dì à, dì thật sự hiểu A Thần sao?" Cô ta mặc kệ sắc mặt Lưu Tô Bội ngày càng khó coi, nhìn về phía Cố Thần đang nằm trên giường bệnh, lập tức trở nên dịu dàng, "Ngày hôm qua khi con từ Mỹ về, là A Thần đi đón con."
"A Thần và cô cũng là bạn học một thời, đi đón bạn cũ thôi mà, điều đó chẳng thể chứng minh cái gì." Lưu Tô Bội mỉa mai.
"Dì là mẹ A Thần, con không thể tranh cãi với dì, điều đó không lễ phép." Bạch Ngọc Dao thu hồi ánh mắt trên người Cố Thần, cười nhìn Lưu Tô Bội: "Con chờ ở bên ngoài, để A Thần an tĩnh nghỉ ngơi, cũng để dì và Hàn tiểu thư không gai mắt. Đợi A Thần tỉnh lại, con sẽ vào."
Cô ta nói xong, lại nhìn Cố Thần, ánh mắt ướt át kia khiến Hàn Gia Ý ghê tởm vô cùng, mãi cho đến khi cô ta xoay người ra khỏi phòng, Hàn Gia Ý mới căm giận hừ lạnh một tiếng. Thật sự cho rằng anh A Thần chính là của cô ta sao, sẽ không để cô ta đắc ý đâu!
Tuy Lưu Tô Bội nói như vậy, cũng thật sự không thể đảm bảo con trai có còn quan tâm người phụ nữ kia không. Năm đó, nếu không phải thủ đoạn của bà đủ tàn nhẫn, bây giờ trở thành tình hình thế nào, bà cũng không dám nghĩ. Nếu A Thần còn chung tình với cô ta, bà còn có thể làm giống như năm đó không? Con trai của bà, cánh cũng cứng rồi.
Đột nhiên trợ lý Lâm bất ngờ được nhìn một trò hay, tâm tình rất phức tạp. Cậu ta là người duy nhất biết được tình hình thực tế, nhìn ba người phụ nữ không biết gì cả ở đây tranh giành tình cảm, tựa như đang xem một màn kịch khôi hài.
Tổng giám đốc Cố tốt với phu nhân bao nhiêu, vì phu nhân làm những gì, cậu ta đều chứng kiến hết. Cậu ta không cho rằng, tổng giám đốc Cố sẽ vì bất kỳ ai trong số các cô mà vứt bỏ phu nhân. Có lẽ kẻ giàu có một chút, sẽ trái ôm phải ấp, hưởng thụ một chồng nhiều vợ, nhưng cậu ta biết, tổng giám đốc Cố của bọn họ sẽ không như thế.
Nhưng Bạch tiểu thư hình như là mối tình đầu của tổng giám đốc Cố, đúng là không tệ, là một người đẹp hiếp có. Cậu ta không biết năm đó bọn họ đã trải qua chuyện gì. Nhưng theo cậu ta thấy, nếu tổng giám đốc Cố đã lựa chọn chia tay cô ta, lại có phu nhân, thì cô ta chỉ có thể là quá khứ của tổng giám đốc Cố mà thôi.
Loại cảm giác biết hết mọi thứ nhưng không thể nói ra này, đúng là kích thích quá mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...