Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Một tháng nữa là đến Giáng Sinh nữa. Tính ra nó đã ở đây hơn 3 tháng. Hôm nay là chủ nhật nhưng nó đã dậy từ sớm, kéo theo chị nó và cô bạn akêmi đi mua đồ để chuẩn bị cho Giáng Sinh. Tại sao lại sớm thế ư? Thật ra là nó muốn tự làm quà tặng cho mọi người nên phải chuẩn bị trước. Chị nó cùng akêmi ngán ngẩm lắc đầu khi thấy nó lựa toàn đồ làm handmade mà chẳng mua gì cho bản thân. Hai người bàn nhau tự bỏ nó một mình rồi đi mua sắm những đồ khác. Nó ghét nhất chuyện mua sắm nhưng mong muốn có một Giáng Sing vui vẻ nơi quê người nên nó gồng người lên để xách đồ đến nỗi chẳng nhận ra hai người theo mình đang có mặt tại quầy ……váy mùa đông.

Tại một nơi nào đó:

-

Có kết quả điều tra chưa? Giọng nói đều đều của hắn vang lên

-

Thần đã đích thân đi điều tra nhưng không thu thập được gì nhiều: trong hồ sơ nhập học của cô ta có ghi bố mẹ tên là Hoàng Phu, Hoàng Vũ; trong khi đó họ của cô ta được ghi là họ Triệu. Từ điểm bất hợp lí này thần điều tra và được biết cô ta không phải con ruột của hai người đó.

-

Nghĩa là lí lịch của cô ta là giả? hắn vẫn nói bằng cái giọng đó.

-

Điều này chưa được xác minh nói cách khác là không thể xác minh vì mọi thứ liên quan về cô gái đó là con số 0 ngoài những thông tin mọi người gần như ai cũng biết. Chỉ có một điểm sáng có thể truy tìm được thân phận của cô ta là cô ta mới chỉ có 15 tuổi, hơn nữa cô ta là người Nhật 100%.

-

Học trước tuổi?

-

Vâng. Hơn nữa cô ta có quan hệ có vẻ như rất thân thiết với Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My – Những người được mệnh danh là công chúa và hoàng tử mới chuyển vào trường ta.

-

Thân thiết? Vậy chắc ngươi cũng đã điều tra hai người bọn họ! Hắn cười, một nụ cười tinh ranh có chút tò mò.

-

Vâng nhưng lí lịch của hai người này còn có vẻ kì bí hơn của cô ta nữa. Nhưng có điều có thể gây ngạc nhiên là khi Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My mới chuyển vào trường này đã có rất nhiều hành động thân mật quá mức bạn bè đối với cô ta!

-

Nguồn tim khai thác ở đâu? Hắn nhíu mày

-

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở căn tin!

-

Trên mức bạn bè? Hay lắm điều đó càng khiến ta tò mò! Hãy tiếp tục điều tra, có thông tin mới lập tức báo cho ta!

-

Tuân lệnh chủ nhân! Vị thần thú đó cúi đầu kính cẩn rồi biến mất

” Cô khiến ta tò mò đấy, Triệu Thuỳ Linh, liệu tính cách đó, nụ cười đó có phải giả tạo? Ta thật thích thú để xem cô có mặt nạ như mấy đyứa con gái khác không?” hắn mỉm cười, một nụ cuời có chút gì đó gọi là thích thú, phấn khích.

Tối

-

Rốt cuộc hai người đã đi đâu để em tìm vậy hả? Nó cáu nhặng hét lên

-

Xin lỗi! Mình quên mất! akêmi lúng túng trả lời!

Nó quay sang phía chị nó, chờ đợi sự trả lời

-

Chị cũng vậy! Chị nó khẽ rùng mình. Rồi bỗng đổi giọng, đôi mắt long lanh: Thôi mà! chị biết lỗi rồi, bỏ qua nha nha!

Nó nhìn khuân mặt của chị nó mà thở dàii, nó muốn giận một lúc nữa nhưng lại không được, bèn nói:

-

Được rồi! Lần sau hai người đừng vậy nữa đấy!

-

Yes! Cả hai người đều lấy tay choà kiểu quân đội khiến nó phì cười.

Trời hôm nay có trăng, có lẽ đây là đêm trăng cuối của năm. Nó bỗng muốn đi dạo dù tính sợ ma vẫn không sửa được. Nó mặc xong một chiếc áo khoác không quên nhắn cho cô bạn một lời rồi bước vào màn đêm pha chút ánh sáng. Ánh trăng màu bạc luôn khiến người ta có một nỗi buồn mam mác không tên. Gió thổi nhè nhẹ, làm cây cối khẽ kêu xào xạc. Nó bước đi và như một thói quen nó bước về hướng cái ao nước đó. Ánh trăng soi xuống, tất cả tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của nó cùng tiếng gió. Cái ao bây giờ không khác gì một cái gương huyền ảo. Bỗng một giọt nước nước mắt rơi xuống không rõ lí do tạo thành những vòng tròn nước lung linh. Nó bỗng thấy nhớ ba mẹ nó vô cùng, cũng một buổi tối, cũng một đêm trăng cả nhà nó đã quâu quần bên nhau vậy mà giờ đây tất cả đã vỡ tan như những vòng nước kia vậy. Ai nói là nước thì không bị tổn thương chứ, chỉ là nước bên trên có vẻ tĩnh lặng nhưng bên dưới đang có rất nhiều dòng xoáy nên mới xảy ra điều ngộ nhận đó thôi. Nó lấy cây sáo ra, thổi một khúc hoà vào gió mây và cũng như lần trước….khúc nhạc đó ngoài nó ra cũng có một người lắng nghe….

Tiếng sáo vẫn bay trong không trung, da diết và…… quyến rũ.

Có vẻ như không thoát khỏi trí tò mò, người nghe trộm à không nghe quang minh chính đại nhảy xuống khỏi cái cây mình đang yên vị, đang tận hưởng sự yên tĩnh của riêng mình một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Phải người đó không ai khác là….hắn.Từ từ tiến về nơi phát ra âm thanh cố gắng không gây ra một tiếng động hắn không thể không tự hỏi người thổi sao là ai. Tiếng sao này hắn đã nghe một lần nhưng lần đó do quá chìm đắm vào khúc nhạc hắn đã quên mất việc xem xét người đó là ai. Tưởng như sẽ không bao giờ được nghe một lần nào nữa vậy mà nay tiếng sáo ấy lại cất lên như một duyên số đã được định sẵn, hắn tự hỏi trái tim trong lồng ngực hắn có phải đang đập nhanh hơn không?

Khoảng cách giữa hắn và nơi k

húc nhạc cất lên đang được thu hẹp dần.

Và một người con gái hiện ra dưới ánh trăng, lung linh, huyền ảo và đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc dài tung bay trong gió đông, dáng người mảnh mai có phần cô độc đang ngồi trên phiến đá dát những ánh bạc,…..tất cả khiến nó giống như một nàng tiên trong những câu chuyện thần thoại. Nhưng nàng tiên này chẳng có gì xa lạ, hắn đã biết đó là ai. Tuy vẫn biết người con gái ấy từ lâu đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lònh hắn nhưng nhìn cô gái ấy lúc này trái tim của hắn không thể không đập loạn nhịp.

Nó vẫn thổi khúc nhạc dang dở, vẫn đắm chìm vào tiếng sáo và nỗi nhớ gặm nhấm tâm can và hoàn toàn không biết hắn đang đứng đằng sau, yên lặng nghe khúc nhạc nó thổi.

Khúc nhạc kết thúc. Nó đứng lên chuẩn bị đi về thì:

- Thổi khá đấy! Hắn nói bằng cái giọng lành lạnh nhưng có chút chân thành.

Nó giật mình, quay đầu lại. Nhận ra hắn nó lắp bắp:

- Sao…..anh…lại ở đây?

- Tôi phải hỏi cô câu đó chứ! Hắn nói đều đều, khuân mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến nó không thể nhận biết được tình cảm bên trong.

- Tôi..xin lỗi! Nó cúi đầu.

- Lí do! Hắn vẫn nói với vẻ bình thản.

- Vì… có lẽ tôi đã làm phiền anh!

Hắn nhìn nó, nhìn nét bối rối nhưng đầy đáng yêu của nó rồi như thể không che giấu được cảm xúc nữa hắn bật cười:

- Chẳng sao cả, cô thổi rất hay nên coi như bỏ qua cho cô!

- Thật chứ? Nó vui mừng làm bộ mặt cún con. Lần đầu tiên nó tự nhiên với hắn như vậy

- Uh..umk! Không hiểu sao hắn lại đỏ mặt, ngại ư? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra nên hắn quay mặt tránh đi ánh nhìn của nó.

- Vậy lần khác tôi sẽ thổi cho anh nghe! Nó vừa nói vừa cười.

- Chúng ta có thể làm bạn chứ? Hắn vẫn quay mặt sang hướng khác.

- Chẳng phải trước giờ chúng ta đã là bạn rồi sao? Nó hỏi với giọng đầy thắc mắc xen chút thất vọng.

Hắn định nói: đồ ngốc, trước đây cô chỉ là đồ chơi của tôi thôi. Nhưng không hiểu sao hắn lại nói:

- Là bạn chính thức!

- Đồng ý, ngoắc tay nào! Nó vừa nói vừa chìa ngón tay út ra.

- Trẻ con! Hắn lại cười tuy chỉ là nụ cười nhếch môi nhưng đó là nụ cười thật sự. Rồi hắn cũng chìa ngón tay mình ra ngoắc lấy ngón tay bé xinh của nó.

Hạnh phúc – đó là cảm giác của cả hai người lúc này. Nhưng hai con người đó đâu biết cái ngoắc tay đó là sự mở đầu của rất nhiều hạnh phúc và cũng rất nhiều khổ đau sau này.

- Ôi muộn rồi tôi phải về đây!

Nó nói rồi định chạy đi nhưng cái nắm tay của hắn đã cản nó lại. Nó nhìn hắn, khó hiểu.

- Cô không giấu tôi điều gì chứ? Hắn nói giọng run run chỉ hắn cảm nhận được.

- Giấu điều gì cơ? Nó ngu ngơ.

- Về thân thế của cô, không có gì đặc biết chứ?

Nó sững sờ rồi cũng cúi đầu xuống, thở hắt một cái rồi cũng trả lời:

- Anh hỏi vậy nói tôi trả lời sao đây? Tôi là ai ngay cả bản thân tôi cũng không biết!

Im lặng vài giây, hắn bỏ tay nó ra kèm theo câu nói:

- Xin lỗi!

Nó ngạc nhiên, hắn mà cũng biết nói xin lỗi sao? Hắn nhiều lúc thật lạ.

Nó lắc đầu rồi cũng chạy vụt biến.

———————————–

Nó đã về từ lâu nhưng hắn vẫn đứng đó, cố nán lại để tận hưởng niềm hạnh phúc ít ỏi này. Từ lâu hắn không cười như thế ngay cả với người thân. Ngay cả người bạn duy nhất của hắn – Dai cũng chưa chắc đã biết hết chuyện riêng tư của hắn và thấy hắn cười với nụ cười chân thật như nó. hắn là một người lãnh đạm với mọi thứ, sống khép kín và lạnh lùng vậy nên càng ít cười, kể cả những gì hài hước nhất cũng chẳng nhận được từ hắn một nụ cười mà có cười cũng chỉ là nụ cười mỉa mai ngụ ý rắng: thế này mà cũng muốn làm ta cười sao? Hay đại loại thế.

Bạn-từ này quá xa xỉ đối với hắn. Từ nhỏ hắn đã phải sống trong sự giả tạo, xung quanh hắn đều là những kẻ mưu mô, không ít người trong số đó luôn tìm cách lại gần hắn cầu thân chỉ để lợi dụng hắn nên hắn đã học cách không tin ai để mình không phải nếm trải cảm giác bị phản bội. Ngay cả với Dai hắn cũng chưa tin hoàn toàn. Mà nói Dai là bạn hắn cũng chỉ đúng một nửa vì có bao giờ Dai gọi hắn bằng tên đâu. Cả hai người luôn có khoảng cách:


” Điện hạ, đi câu với Vương tử không”

Đó đã là cách xưng hô thân mật nhất. Rất ít người gọi hắn bằng tên, chỉ trừ nó. Biết thân phận của hắn rồi vậy mà chẳng thèm gọi lấy từ “Nam thần điện hạ” một câu. À cũng có nhưng lúc đó nó định chơi khăm hắn nên mới làm như vậy. Ngẫm lại nó đã cho hắn một cảm giác tin tưởng, cảm giác hạnh phúc. Liệu tình cảm của hắn đối với nó có phải là tình bạn không? đó là câu hỏi hăn đang thắc mắc.

Mải suy nghĩ như vậy hắn không hề biết rằng trái tim của hắn đã xuất hiện một ngăn mới, một tình cảm mới….tình cảm đó chỉ dành cho một người.

Tối hôm đó nó không ngủ được, tự ngồi cười một mình không rõ lí do. Làm akêmi càu nhàu suốt cả buổi tối.

- Bạn có chuyện gì mà cười suốt vậy hả?

- Xin lỗi, mình không cố ý.

……Một lúc sau

- Bạn có thôi đi không? akêmi phát cáu vì hành động giở người của cô bạn.

- Thôi bỏ qua cho mình lần nữa đi!

Lại một lúc nữa….

- Trời đất ơi, chắc mình ra ngoài ngủ mất thôi! Akêmi gào lên.

—————

Sáng hôm sau

Sau sự việc hôm qua, nó và akêmi đều trở thành gấu trúc. Hai mắt thâm quầng, mặt ủ rũ ngáp ngắn ngáp dài.

Vừa bước vào lớp, nó đã chạm chán ngay với Hanaka……..và Oh My God, nó cùng akêmi mi trong trạng thái nhạc nhiên + kinh ngạc+shock nặng vì mái tóc nâu dài của Hanaka đã chuyển sang màu ….đỏ. Cố chấn tĩnh lại, nó tiến lại chỗ ngồi, chuyện không liên quan đến mình thì không nên xen vào nhưng

” Rầm” nó nằm dài ra đất vì vấp phải chân của Hanaka. Hắn khẽ lừ mắt nhìn Hanaka nhưng không can thiệp bởi hắn biết nếu giúp nó lần này thì lần sau nó chỉ bị nặng hơn thôi. Nó cũng dửng dưng với chuyện này dù biết chắc Hanaka cố tình nhưng nó vẫn im lặng tiếp tục tiến về chỗ ngồi. Nhưng có vẻ muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nó, Hanaka chu môi lên giọng:

- Đau không?

Nó định đáp trả nhưng…..

- Muốn biết không?

Người nói không ai khác chính là Vương Nhật Nam – anh trai nó.

Tất cả đều trố mắt nhìn về phía hoàng tử dĩ nhiên trong đó không thể thiếu Hanaka. Không để cô ta kịp định thần..

” Bốp” cô ta ngã nhào xuống đất sau cái gạt chân khá mạnh của anh nó. Miệng nghiến răng, mặt đỏ bừng, cô ta gào lên:

- Cái gì, sao anh dám?

- Vậy là không cần hỏi cô cũng biết có đau hay không mà, thử nghiệm vẫn chính xác hơn người ta nói. Cái này gọi là trăm nghe khôg bằng một thử. Anh nói cũng một nụ cười nhếch môi đáng sợ và mỉa mai.

- Anh….-Hanaka cứng họng.

- Anh Nam, nó kéo tay anh nó để chấm dứt cái không khí đáng sợ này.

- Em và akêmi đến căn tin đi, Ngọc My đang đợi đó!Anh sẽ đi sau! Anh nó quay sang phía nó giọng nó có phần dịu hơn.

- Nhưng mà……..- nó nói chưa hết câu thì nhận ra ánh mắt khác thường của anh nó nên cầm tay akêmi ra khỏi lớp.

Hanaka đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ ngầu, cơ cổ căng lên nhìn anh như muốn nuốt sống con mồi. Nhưng đáp lại thái độ giận dữ của cô ta chỉ là cái khẽ nhếch môi của anh, khuôn mặt anh bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết – một khuân mặt không thể gọi là Hoàng tử:

- Tôi tha cho cô lần này, nhưng nếu còn lần sau cô sẽ phải trả gấp mười lần đấy! Anh nó gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ rồi quay đầu định bỏ đi.

Nhưng…..

- Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể động đến ta? Ta Nữ thần quận chúa có thể để ngươi muốn làm gì thì làm sao? Cô ta cao giọng mà không biết mình đã chọc phải ổ khiến lửa.

” Rắc”

- Áaaaaaaaaaaa!

Tiếng gãy xương kèm theo tiếng hét kinh hãi của Hanaka khiến cả lớp không khỏi rùng mình.

Vương Nhật Nam – người được mệnh danh là Hoàng Tử đã bẻ gãy tay của Nữ thần quận chúa. Tin này hoạ có thánh mới tin.

Đáp lại sự đau đớn trong hàng nước mắt của Hanaka một nị cười lại hiện hữu trên khoé môi ấy:

- Nữ thần quận chúa? Để tôi nói cho cô biết nhé, tôi là Vương Nhật Nam – người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Vương, là một Nam thần vương tử, hơn cô một bậc đấy! Tôi nói lại cho cô hay, nếu cô dám đụng đến Triệu Thuỳ Linh, cô..sẽ chết…hiểu không?

Rùng mình, sững sờ. Cả lớp gần như hoá đá, cũng phải thôi cứ nhìn khuân mặt của anh lúc này thì biết, chẳng khác gì một ác quỷ thật thụ.

- Anh…anh..! Hanaka lắp bắp nhưng, nỗi sợ đã lẫn đi cảm giác đau đớn của cánh tay bị bẻ gãy. Nhưng chưa kịp nói gì đã bị anh dúi mạnh xuống đất.

Anh quay mặt bước đi, phủi tay thật mạnh như thể mình vừa chạm vào thứ gì bẩn lắm vậy. Trong khi đó ở căn tin, nó chẳng hay biết gì.

Còn hắn, đương nhiên đang rất tò mò. Tối nay Kyo chắc chắn lại phải vất vả tiếp rồi.

————————

Mấy tuần kiên tiếp nó phải chịu những ánh mắt tò mò soi mói của bạn bè mà chẳng hiểu kí do và cũng trong thời gian đó anh nó bỗng dưng “mất tích”. Nhưng nó cũng chằng thèm quan tâm, việc của nó hiện giờ là hoàn thành hết đống quà nó định tặng cho người thân, bạn bè. Buổi chiều hắn vẫn cứ dậy nó cưỡi ngựa dù bài học này thầy giáo tuyên bố chỉ là học kĩ năng, không kiểm tra..

————–

Hơn một tuần nữa là Giáng Sinh đến, trời đã bắt đầu lạnh. Tuyết đã bắt đầu xuất hiện. Nó rất thích tuyết vì ở Việt Nam nó không được chạm vào tuyết như ở đây. Nhung không hiểu sao trong lòng nó có gì đó rất nặng như thể sắp xảy ra một biến cố gì đó lớn lắm.

- Linh chan nè, nghe nói trong buổi tiệc Giáng Sinh nhà trường tổ chức năm nay sẽ được Nam thần bệ hạ và Nữ thần nương nương đến chung vui đó! Akêmi nói với nó với vẻ háo hức.

- Thế à? Nhưng chỉ có tiệc tùng thôi à? Không có trò chơi gì sao? Nó vẫn nhìn ra màn tuyết trắng

- Trời, cậu đúng là “hai lúa”! Akêmi thở dài rồi nói tiếp: sẽ có cuộc thi Miko-mai và Kendo, những người xuất sắc sẽ được thưởng một chuyến đi suối nước nóng, còn nữa phần được mong chờ nhất là bốc quà – người may mắn có thể sẽ có được một bảo bối quý hiếm duy nhất nên rất hồi hộp đó.

- Miko -mai là gì vậy? Nó hỏi với vẻ ngây thơ hết mức.

- Ôi trời ơi, tôi đến đâm đầu vào tường vì cô mất thôi. Là múa thần linh, là múa đó

biết chưa hả

?

- Múaaaaaaaa! Nó gào lên

- Làm ơn vặt nhỏ tiếng giùm, mình điếc tai vì bạn mất thôi! Akêmi nhăn nhó

- Mình …đã học qua Miko-mai rồi à? Nó hỏi lắp bắp.

- Làm gì có trong chương trình! Chẳng phải các pháp sư nữ được học Miko-mai từ mẹ sao? Nếu ai múa giỏi chứng tỏ người đó được giáo dục tốt

Nó muốn đâm đầu vào tường quá, cái gì chứ đến mình là pháp sư nó cũng không biết nói gì đến Miko-mai.Đang lo lắng thì……..

- Mời em Triệu Thuỳ Linh lên phòng giáo vụ có việc! Tiếng loa oang oang làm nó bức mình, vừa đi vừa dậm chân thình thịch.

——————-

” Cốc cốc”

- Mời vào! Giọng thầy giáo vụ vang lên.

Nó bước vào.

- Em là Thuỳ Linh?

- Vâng, có chuyện gì thế ạ?

- Người nhà gửi quà cho em

Nó ngạc nhiên nhận thùng quà to bằng cả người nó líu ríu cảm ơn rồi về phòng.

—————

Nó mở hộp quà ra. Trong đó có cả chục hộp quà khác rất xinh xắn nhưng thứ đập vào mắt nó đầu tiên là một bức thư. Nó mở ra, là thư của mẹ nó, thư viết:

Tiểu thư kính mến!

Có một điều chúng thần luôn giấu người là vài ngày trước khi chết lão gia và phu nhân đã gửi những hộp quà này cho chúng thần với từng thời gian nhắn gửi đến tiểu thư. Chắc tiểu thư không biết những món quà sinh nhật hàng năm người nhận đều là do lão gia và phu nhân chuẩn bị cho tiểu thư. Chúng thần có lẽ không thể làm hết đựoc nhiệm vụ này vì sắp tới chúng thần phải đi xa. Tiểu thư hãy mở hộp quà cùng với thơig gian viết trên đó. Chúc tiểu thư luôn hạnh phúc và mạnh khỏe. Cho dù có chuyện gì xảy ra tiểu thư cũng phải can đảm mà sống đấy. Yêu tiểu thư.

Hoàng Phu;Hoàng Vũ

Nó ngạc nhiên, bố mẹ nó định đi đâu vậy? Mà “chuyện gì” họ nhác đến là cái gì cơ chứ? Mà nó cũng không quan tâm nữa, nó thấy vui vì hoá ra ba mẹ ruốt của nó luôn hiện hữu trong những món quà. Nó đảo mắt nhìn đống quà một lượt, rồi cầm lên một hộp quà màu đỏ có nơ mau trắng ghi dòng chữ: Tặng Giao Khuyên ngày 10/12.Vậy là quá hai ngày, nó mở hộp quà ra……………và bật khóc……..

Nó khóc, khóc rất nhiều nhưng không thành tiếng, chỉ có những tiếng nấc trong cổ họng. Trong hộp quà đó là một bức tranh vẽ mẹ của nó – người mẹ ruột thịt mà nó còn quá nhỏ để cảm nhận được hơi ấm, người mẹ mà nó luôn cố nhớ trong mỗi giấc mơ. Bà mặc một bộ đồ vu nữ, khuôn mặt dịu dàng, thuần khiết. Nhìn mẹ nó lúc này thân thương hơn bao giờ hết, đã lâu lắm nó không thấy khuôn mặt này.

Bà đang đứng làm một động tác Miko-mai vô cùng điêu luyện. Nó ôm bức tranh vào lòng, nó nhớ mẹ, nhớ da diết. Cầm bức tranh lên nó mới biết trong hộp quà còn có một quyền sách đính kèm một bức thư. Nó nhẹ nhàng đặt bức tranh xuống, lau nhẹ đôi mắt, mở bức thư ra đọc. Những dòng chữ thân thuộc hiện ra. Bức thư là toàn bộ tâm tình người mẹ dành cho con gái, bức thư hơi nhàu vì rõ ràng khi viết bà đã rơi lệ:

Giao Khuyên, con yêu của mẹ

Khi con nhân được bức thư này chắc con phải là một thiếu nữ rồi nhỉ? Chỉ tiếc là mẹ không thể ngắm nhìn con gái yêu của mẹ kúc này. Con có trách mẹ không? Con yêu! Vì mẹ đã bỏ rơi con một mình, vì mẹ đã không chăm sóc con, vì mẹ đã không cho con hơi ấm như bao người khác. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con rất nhiều con yêu. Mẹ không mong con tha lỗi cho mẹ. Mẹ chỉ muốn con là chính con, tuy không được sống với con người thật của mình, danh phận thật của mình nhưng con vẫn là con, tính cách con vẫn không bao giờ thay đổi. Con yêu, có lẽ con không biết và không bao giờ biết công vì sao ba mẹ lại chết, công việc ba mẹ đã làm nhưng đừng bao giờ tò mò hay nghi ngờ ba mẹ nhé con, bởi vì ba mẹ con hoàn toàn trong sạch và yêu thương các con, con hãy tự hào về điều đó. Vẫn biết việc ba mẹ làm là nguy hiểm và cũng biết chắc cái ngày định mệnh ấy vẫn xảy ra nhưng không hiểu sao mẹ lại mong muốn được sống thêm như vậy, có lẽ vì hai đứa con của mẹ vẫn sống trên thế gian này chăng? Nhưng thế nào mẹ cũng biết con và Giao Thiên thiếu thốn tình cảm ba mẹ quá nhiều nhưng đừng buồn con yêu, con phải sống thật mạnh mẽ, sống cả phần của cả ba mẹ nữa. Ước mong của mẹ là con sẽ không chỉ vì có người mẹ này mà không thể là một pháp sư đúng nghĩa. Chỉ vì mẹ mà con bị người ta khinh thường, cho là vô giáo dục. Mẹ mong có có thể sống hạnh, không bận tâm, không nước mắt. Điều mẹ có thể làm cho con lúc này là quyển sách đang nằm trong tay con – quyển sách là toàn bộ tâm huyết của mẹ. Hãy cho mọi người thấy con là ai, phải..con gái mẹ không phải là một hạt cát, không phải là một con nhóc mồ côi đáng thương. Hãy tự tin lên con! Hãy nhớ rằng ở một phương trời xa nào đó ba mẹ luôn luôn nhớ và yêu con.

Yêu con rất nhiều

Quách Tuyệt Mỹ

Nước mắt vẫn cứ chảy ra như dòng suối, lồng ngực rung lên bần bật, lâu qua, lâu quá rồi nó mới đau như vây.


Cũng lúc đó cũng có một tiếng khóc khác cất lên, người khóc không ai khác là Giao Thiên vì cô cũng nhận được bức thư như vậy nhưng có vẻ Giao Thiên còn khổ hơn nó rất nhiều vì cô thậm chí còn không có ba mẹ nuôi mà phải sống trong cô nhi viện. Số phận liệu có đễ hai cô bé mồ côi hạnh phúc?

————————-

Nó đã làm xong quà tặng tất cả mọi người và đang tập trung vào việc luyện tập múa Miko-mai. Lúc mới tập có vẻ khá khó vì đây đều là những động tác khó nhưng khi cảm thấy khó khăn nó đều lấy thư mẹ ra đọc và tiếp tục công việc.

Anh trai nó cũng đang luyện tập Kendo nên hai anh em bây giờ chẳng gặp nhau là mấy.

—————————

Giáng Sinh

Tối, tại điện tổ chức tiệc

Nó, chị nó, akêmi đến sớm nhất. Nó ăn mặc bình thường như đi học chẳng thay đổi chút nào còn chị nó và akêmi mặc váy dạ hội,

trông ngư thiên nga và vịt xấu xí vậy

- Em đi thay đồ đi- chị nó bực mình

- Em không thích!

- Không đi cũng phải đi! Nói rồi chị nó cùng akêmi lôi thẳng nó lên WC tầng hai.

…………….1tiếng sau

- Tuyệt! Chị nó reo lên

- Hazzzzzzzzzz, bây giờ cậu chẳng khác gì công chúa! Akêmi xuýt xoa

Nó nhìn vào gương và…nó không còn nhận ra nó nữa….

- Thế nào? Chị nó hỏi

- Cụng tạm được! nó ấp úng

- Gì mà tạm được? Akêmi nổi cáu, chửng qua bạn không biết làm đẹp thôi, giờ thì Duyệt.

Bỗng

- Điện Hạ…..Điện Hạ

- Vương Tử …..

Xuống thôi, chị nó và akêmi giục..

- Chị và bạn xuống trứơc đi! Mình xuống ngay.

Chị nó và Akêmi bước xuống

- Công chúa………

“Ối giời ơi, giàn đòng ca mùa hạ, rất tiếc mùa đông rồi. Làm như hôm nay conan ra tập cuối hay Bigbang đến vậy” – Nó nghĩ thầm

———————

Cả hội trường còn đang nhốn nháo thì …..một công chúa bước từ tầng hai xuống, với một bộ váy dài bó eo màu trắng, được trang trí bằng những hoạ tiết ở hai ống áo vai. Mái tóc dài cuốn nhẹ, buộc lệch sang một bên kèm theo một cái châm màu xanh dương. Trông không cầu kì mà rất kiêu sa, quý phái Công chúa đó không ai khác là nó. Tất cả đều đứng nhìn, cả hộ trường im phăng phắc. Chỉ có chị nó mỉm cười, đến bên nó và nói:

- Tuyệt tác!

- Chị à,em không thích chút nào………Nó không hề biết rằng cả hôj trường đang nhìn nó. Chỉ đén khi……..

- Ối trời đừng nói đó là con bé Thuỳ Linh.! Cả hộ trường ầm lên

Còn hắn, từ khi nó bước xuống trái tim hắn cứ nhảy nhót không thôi

————

Tiếng người MC phá vỡ bầu không khí căng thẳng:

Nào mọi người, Giáng Sinh đến rồi, chúng ta hãy nhập tiệc thôi!

- Như đã thông báo trước, tối nay chúng ta sẽ đón hai vị khách đặc biệt! Giọng MC oang oang.

Mọi người đều hướng lên sân khấu, hồi hộp mong chờ sự xuất hiện của Nam thần bệ hạ và Nữ thần nương nương. Ngoại trừ nó vẫn đang nhâm nhi cái bánh ngọt một cách từ tốn chẳng để ý gì đến xung quanh.

- Mọi người đừng nhìn lên sân khấu vô ích! Anh chàng MC nháy mắt tinh nghịch. Hai người đứng đầu thế giới pháp sư hôm nay sẽ đóng vai “thường dân” trà trộn vào mọi người ở đây. Hai người cũng là một trong những giám khảo đánh gía hai cuộc thi Miko-mai và Kendo trong buổi tối ngày hôm nay! mọi người cứ tận hưởng không khí Giáng Sinh như bình thường. Các cuộc thi sẽ được tổ chức sau 1 tiếng đồng hồ nữa.Giọng MC vẫn đều đều.

Ồ……

Tất cả mọi người đều thốt lên ngoại trừ nó, hắn, anh trai nó. Mấy người này có vẻ lãnh đạm với với mấy trò tiêu khiển này.

Nhâm nhi cốc nước hoa quả trên tay nó giật mình khi thấy một bàn tay chạm vào mình.

“Không phải là anh chị nó, vì hai người đang khiêu vũ ở đằng kia, trông tình tứ thấy rõ.

Không phải là akêmi vì cô bạn đang mải tám với mấy người bạn khác.

Không phải Dai cũng không phải hắn vì họ đang bị bao vây bởi đám fan nữ. Cũng đúng thôi hai ngưòi hôm nay đều diện vest lịch lãm, trông vô cùng cuốn hút, ai mà không mê

Tất nhiên cũng không phải một tên con trai nào bám theo nó, vì nó đã chọn góc khuất nhất và ẩn mình giữa một rừng mĩ nhân, lũ con trai chưa tìm ra nó thì cũng “xiêu” bởi một em khác rồi”- Nó nghĩ nhanh.

Vậy thì đó là ai? Nó quay lại

Là…..một phu nhân. Nó nghĩ vậy vì bà ấy cũng phải bằng tuổi mẹ nó tức là ba mấy bốn mươi gì đó rồi nhưng khuân mặt vẫn còn nét thanh xuân, bà ấy không ăn mặc cầu kì, không bôi son chát phấn nhưng vẫn toát lên một vẻ quý phái lạ lùng. bà ấy trông rất hiền từ và lương thiện. Nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của nó bà ấy lên tiếng:

- Cháu học lớp nào vậy? Giọng nói thật hiền từ phát ra, giống y như khôn mặt bà ấy.

- Dạ, cháu học lớp 10A1 ạ! Mà bác là….- Nó lễ phép.

- Umk, ta theo con trai ta đến dự tiệc nhưng lại lạc nó mất rồi!

- Thế ạ? Vậy bác có cần cháu giúp gì không? Nó chẳng mảy may nghi ngờ.

- Khôn cần đâu, mà cháu tên gì vậy?

- Dạ cháu là Triệu Thuỳ Linh.

- Umk, cảm ơn cháu đã nói chuyện với ta, nãy giờ ta đi đâu cũng bị mọi người xua đuổi.

- Dạ? -Nó ngạc nhiên

Bà ấy cười, một nụ cười hiền hâu:

- Vì họ chỉ chú ý đến cái mác của ta! Thôi, mong có duyên gặp lại cháu! Nói rồi vị phu nhân kì lạ ấy biến mất vào đám đông để lại một dấu hỏi to đùng trong lòng nó.

……………

- Nhảy với tôi chứ? Dai nở một nụ cười.

Nó lắc đầu gần như ngay lập tức vì nó…không biết khiêu vũ.

- Không muốn à? N

hưng không muốn cũng phải nhảy.

Nói rồi Dai kéo tay nó hào vào giữa đám đông. Một tay vòng lấy eo nó khiến nó ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng trông rất dễ thương. Tay kia nắm lấy bàn tay búp măng của nó, nhẹ nhàng và ấm áp……

Nó cùng Dai hoà vào đám đông, thật ra mà nói có vẻ mọi chuyện không suôn sẻ lắm vì cái chân của nó đã nhẫm vào chân của Dai gần chục lần rồi. Hơn nữa chị nó cùng Akêmi lại bắt nó đi giày gót cao, hôm nay đúng là ngày hành xác của Dai.

Cứ thế, dần dần nó cũng nhảy tốt hơn. Chợt:

- Tôi chưa tặng quà Giáng Sinh cho bạn nhỉ? Dai nói giọng thì thầm.

- Ơ…tôi cungc chưa tặng quà cho bạn mà! Nó đáp.

- Tôi sẽ tặng quà cho bạn ngay bây giờ! Dai nói cũng một nụ cười.

Và rồi cậu ta nghiêng người, khẽ…. kiss nhẹ vào bên má của nó. Một cái kis rất nhẹ nhưng lại khiến nó bàng hoàng như người trên mây.

-Ồooooooooô! Cả hội trường đang say sưa trong tiếng nhạc lập tức quay lại nhìn, trầm trồ kinh ngạc. Nam Thần Vương Tử không thiếu những người theo đuổi nhưng chủ động kiss mọt cô gái thì là lần đầu tiên. Theo sau sự trầm trồ là cả tá ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó từ các fan nữ. Nó đang ngỡ ngàng liền quay về với thực tại khi bắt gặp ánh nhìn của hắn, đúng là hắn có nhìn nó nhưng chỉ là 1s thôi, phải chỉ là 1s nhưng cũng đủ làm nó rơi bộp xuống đất. Nó nhìn Dai với bộ mặt giận dữ cùng ánh mắt chờ đợi sự giải thích.

Nhưng đáp lại vẻ mặt của nó chỉ là:

- Merry Christmas! Đây là món quà tôi dành cho bạn! Dai nói cùng một nụ cười tươi.

-”….” Nó dường như đang cố kìm chế cơn giận.

- Sao thế! Món quà đặc biệt thế còn gì!

Cậu ta tiếp tục nói với vẻ mặt ngây thơ vô(số)tội.


Dường như quá xấu hổ và giận mặt nó nóng ran, cố gượng cuời:

- Không sao, nhưng bạn làm tôi bắt ngờ đấy! Vừa nói nó vừa chìa một chân ra và miết thật mạnh… lên bàn chân của Dai, vì ống váy của nó dài nên rất ít người nhận ra hành động của nó lúc này.

Còn Dai dù đang rất đau cũng phải cố không hét lên và tỏ vẻ mình vẫn bình thường. Anh và chị nó khẽ lắc đầu, akêmi thở dài thườn thượt. Còn hắn thì nhìn Dai với ánh mắt hiện lên chữ “ĐÁNG ĐỜI” cùng nụ cười nhếch mép..

Nó nhìn lườm Dai một lần nữa rồi bước vào nhà vệ sinh trong ánh mắt của cả nghìn người.

- Nào các bạn, thời gian dành cho cuộc thi đã đến, đầu tiên là cuộc thi Miko-mai. Hãy thử đoán xem sẽ quán quân của cuộc thi năm nay.

- Nào các bạn, thời gian dành cho cuộc thi đã đến, đầu tiên là cuộc thi Miko-mai. Hãy thử đoán xem sẽ quán quân của cuộc thi năm nay. Vẫn như mọi năm, 4 người có số điểm cao nhất sẽ được thưởng một chuyến đi suối nước nóng ở Gumma.

-Ồoooooooô! Cả hội trường vồ tay náo nhiệt.

Tất cả nữ sinh đều nhanh chóng lấy đồ của mình rồi vào vị trí bốc thăm lấy thư tự thi. Anh chàng MC vẫn thao thao bất tuyệt:

- Tất cả hãy cố gắng dành lấy ngôi vị quán quân! Mọi người hãy cố lên.

———————-

Nó đã sữn sàng cho cuộc thi hôm nay, bài thi của nó sếp cuối cùng. Cũng tốt, như thế nó sẽ có dịp quan sát và rút kinh nghiệm qua phần thi của những người khác.

……..

Mỗi màn thi chỉ diễn ra trong vài phút nhưng có vẻ vẫn chưa ai làm hài lòng ban giám khảo, tất cả đều không vượt qua 70/100 điểm. Chỉ còn 4 người: Nó, chị nó, akêmi, và Hanaka là cuộc thi sẽ kết thúc.

+Màn biểu diễn của akêmi là những động tác nhanh nhìn rất đẹp mắt nhưng cô đã không may nhẫm phải vạt quần nên bị lỡ một nhịp. Tổng điểm đạt được là 80/100.

+Tiếp theo là chị nó, có vẻ như chị nó cũng được mẹ để cho một quyển sách hướng dẫn các điệu múa nhưng cón vẻ nó quá khó đối với chị nên chị không thể thực hiện được một cách hoàn mĩ. Tuy vậy số điểm chị đạt được cũng rất cao:90/100 điểm.

+Hanaka bước lên sân khấu, vẻ mặt rất tự tin, như thể mình chắc chắn là người chiến thắng vậy. Cũng phải thôi, Hanaka sinh ra trong một gia đình quý tộc chắc chắn phải được uốn nắn rất nghiêm khắc để thể hiện mình là con nhà gia giáo. Màn múa bắt đầu, các động tác mạnh vô cùng điêu luyện khiến người xem vừa hồi hộp vừa phải trầm trồ thán phục. Rõ ràng phần thi của Hanaka đã làm ban giám khảo hài lòng. Tổng điểm là 98/100 điểm vì Hanaka quá thiên về kĩ thuật mà quên phần biểu cảm.

+Cuối cùng là màn phần thi của nó, nó đang rất hồi hộp khi mà dưới kia ai cũng tin rằng Hanaka là quán quân. Nó hít một hơi dài, cố lấy lại sự tự tin và bước lên sân khấu. Tiếng nhạc cất lên, nó bắt đầu múa. Trong đầu nó bây giờ chỉ có câu nói của mẹ:”Con không phải là một hạt cát”.

Quên hết mọi thứ xung quanh nó tập trung vào bài múa của mình. Một bài múa với động tác mềm mại, nhẹ nhàng mà tinh tế; khi rụt rè rút tay, khi mạnh mẽ dâng trào với động tác vươn người khát khao. Nếu ở Hanaka người ta thấy một ngọn lửa cháy rực thì ở nó là một con suối trong xanh mát rượi, khi chảy róc rách, khi cuồn cuộn mạnh mẽ. Còn biểu cảm trên khuôn mặt thì không thể hoàn hảo hơn. Kết thúc bài thi phái dưới là những tràng vỗ tay như pháo nổ, và những lời bình luận không ngớt của anh chàng MC. Ban giáo khảo vẫn còn đang ngỡ ngàng, đã lâu lắm họ không được xem mộtbài múa hoàn hảo như thế. Tất cả hồi hộp chờ đợi sự cho điểm của ban giám khảo.Và…..

- 100/100 em là quán quân của năm nay! Cả ban giám khảo nói đồng thanh cùng tiếng vỗ tay kéo theo đó là cả ta stiếng vỗ tay khác.

Vỡ oà….nó vẫn còn chưa tin vào tai mình, những hàng nước mắt hạnh pháuc trào ra như suối. Nó đã thức hiện được lới hứa với mẹ và với chính bản thân. Run run nhận lấy chậu sasaki dành cho ngôi vị quán quân miệng cười tươi mà mắt lại trào nứơc. Chị nó cùng akêmi ôm chạy đến ôm chầm lấy nó, cả ba ngưòi cùng…khóc trên sân khấu.

- Quán quân đấy, em gái giỏi quá! Chị nó ôm ôm nó thật chặt nói trong nước mắt.

- Màn biểu diễn của bạn khiến mình kinh ngạc hết mức! Mẹ bạn hẳn cũng rất giỏi! Akêmi lay lay ngưòi nó.

Cả anh nó, hắn và Dai cũng đến cạnh và chúc mừng. Về phần hắn, thật ra hắn vừa vui cho nó vừa thấy sợ vì bài múa của nó đã làm tăng thêm sự nghi ngờ từ hôm qua đến giờ trong lòng hắn.

- Em bắt chuyện không sai người! Vị phu nhân ban nãy chính xác là Nữ thần nương nương nói với chồng của mình- Nam thần bệ hạ.

- 100/100. Số điểm của là xuất sắc, trước gìơ chỉ có một người đạt được số điểm tối đa đó. Nam thần bệ hạ nói đều đều.

- Phải là Diệp Tuyệt Mỹ- người đựoc mệnh danh là Miko múa giỏi nhất giới pháp sư nhưng….. Cô bé này thật khiến người ta bất ngờ!

———–

Có ngưòi hạnh phúc thì cũng có người đang buồn. Nói buồn thì không đúng lắm, nói tức giận thì đúng hơn. Đôi mắt của Hanaka hướng về phía nó, cái nhìn căm hận cực độ. Nhung Hanaka bây giờ không phải là một Hanaka nóng nảy nông nổi trước kia nữa mà một Hanaka hành sự có tính toán, thâm hiểm và độc ác.

- Tiếp theo là sự thể hiện của các chàng trai. Phần thi Kendo. Anh chàng MC hào hứng hét vào micro.

Tất cả nam sinh đều thay đồ bảo vệ rồi bốc cặp thi đấu. Không giống như Miko-mai, việc bốc thăm trong phần thi kendo giữ một vai trò rất quan trọng vì nó quyết định các thí sinh sẽ trụ đựoc trong cuộc thi bao lâu, gặp đối thủ mạnh hay yếu,…..

Trong khi các thí sinh chuẩn bị nó chạy vội về nhà cất chậu sasaki rồi ôm bọc quà nó chuẩn bị chạy rồi lại chạy đến hội trường.

Cuộc thi bắt đầu..

Tác giả tóm tắt như sau:

+ Có vẻ như anh nó và hắn không coi đây là một cuộc thi mà đơn giản chỉ là một trò chơi. cả hai người đều vượt qua các đối thủ một cách nhẹ nhàng, nhanh gọn. Mà có lâu thì cũng là do hai người đấu theo kiểu “mèo vờn chuột” khiến đối thủ xấu hổ mà không thể bật lại được. Thật xui xẻo cho ai phải đối thủ của hai người này.

+ Dai là một kendoka khá nhưng đến vòng bán kết lại bị loại vì gặp đối thủ mạnh…là Shin nhà chúng ta.

+ Đối thủ của anh nó là con trai của một một pháp sư ở cương vị tướng quân nhưng đáng tiếc cũng bị anh hạ gục không mấy tốn sức.

Và vòng chung kết: Nhật Nam và Shin

Cả hai người cùng cúi chào, rồi bắt đầu trận đấu. Vung mạnh Shinai cùng dùng lực đẩy mạnh khiíen hai thanh shinai như muốn gãy rồi lại cùng bật ra. Ngay lập tức cả hai đều hiểu mình phải thực hiện kĩ thuật ayumi ashi (khi khoảng cách giữa đối thủ cách xa thì phai rnhanh chóng di chuyển để tránh rơi vào thế bị động). Anh nó nhanh nhẹn tung ngay một đòn datotsu( đánh, đâm) hướng thẳng về phái cổ họng của hắn. tay nào “mơ” là đo ván ngay, nhưng hắn đã nhanh chóng tránh sang phải rồi tung đòn thẳng vào hông nơi giữa xương sườn và xương chậu của anh. Trở về thế phòng thủ anh dùng kĩ thuật Maki waza móc shinai của hắn rồi quay vòng nhắm làm “bay” cây Shinai của hắn. Như thể đã dự đoán được tình huống này hắn cố không làm Shinai của mình quay nhiều vòng, hắn lập tức phản công hay nói cách khác đòn của anh ra là theo ý muốn của hắn bằng cách thực hiện oji waza. Cả ban giám khảo cùng kán giả gần như đứng tim, thường thì trong kendo các kendoka thưuòng thét hoặc giậm chân để thể hiện tinh thần chiến đấu hay đe doạ đối thủ nhưng may mắn thay hai anh chàng này không làm điều đó mà chỉ tập trung vào cuộc đấu nếu không chắc chắn sẽ có người vào viện vì đột quỵ. cả hâi dường như đang rất say máu khi liên tiếp tung ra ngững đòn hiểm hóc, anh nó sau khi bị đánh bật liền tung ngay một đòn men. Đương nhiên hắn không để bị đánh dễ dàng như vậy, liền dùng ngay nuki waza.Trận đấu vẫn gay cấn khi mà hai đối thủ vẫn đang lăn xả vào nhau và hai người đều sử dụng rendoku waza(tấn công liên tiếp). Có vẻ cả hai đều không để lộ sơ hở nào nên anh nó thay đổi chiến thuật bằng cách tung một đòn datotsu nhưng chỉ trượt qua vai hắn. Như thể chờ đọi điều này, hắn vung shinai bằng vai trái cao quá đầu và tấn công vào men cùng lúc đó anh nó cũng sử dụng đòn men nên thành ra toạ ra ai-men( cả hai cùng đánh đòn men một lúc nhưng trước khi shinai đối thủ chạm vào đầu mình thónhinai của mình đã chạm vào đầu đối thủ). Tất cả mọi người đều nín thở.

Và….Bốp

cả hai đều bị đánh bật ra và cùng KNOW OUT vì hai ngưìi đều không thực hiện hoàn chỉnh được ai-men.

Không có ai là quán qu

ân vì kết quả là hoà.

-ỒOoooOoo. Cả hội trừờng vỗ tay rầm rầm.

Nó thở phào nhẹ nhõm, nó thật sự không muốn cả hai người bị thương. Còn hai anh chàng của chúng ta bị bầm dập rất nhiều chỗ nhưng khuôn mặt lại tỏ rõ vẻ phấn khích khi gặp đựơc đối thủ xứng tầm.

—–

- Nào mọi người, phần đựoc mong đợi nhất đêm nay – phần chơi bốc quà đã đến, tất cả hãy lựa chọn những món quà mình thích, đến đúng 12h chúng tôi sẽ công bố kết quả.Anh chàng MC hào hứng.

Tất cả mọi người đều ùa về phái cây thông. Riêng nóthì đã chọn xong món quà của mình rồi. Một món quà được bọc bởi một lớp giấy màu xanh giản dị nằm ở gần gốc cây, nhưng nó lại hài lòng với món quà của mình. Nó bắt đầu …………

- Và món quà đặc biệt năm nay do đích thân Nữ thần nương nương chọn lựa.Người MC lại tiếp tục.

Nó không quan tâm đến điều đó lắm. Nó phải bắt đầu ngay sự nghiệp tặng quà của mình vì chỉ chút nữa thôi khi tất cả đã chọn xong quà, người thân và bạn bè nó sẽ bị những FC bu vào ngay.

-

Quà chị nè! Chác Giáng sinh vui vẻ!

-

Cảm ơn em! Gấu bông đẹp lắm! Quà cho em đây! Chị nó vội vàng đưa cho nó hộp quà rồi bu vào cây thông.

——-

-

Merry Christmas akêmi! Nó vừa đưa hộp quà cho akêmi vừa cười híp mắt.

-

Bạn tự làm hả? Cái châm rất được làm rất công phu! Cảm ơn nha! Còn đây là quà của bạn! Nói rồi akêmi lại lặp lại hành động của chị nó.

Nó khẽ thở dài, có vẻ như họ ham vui mà quên nó mất rồi.

——-

-

Anh hai, tặng quà anh nè!

-

Điều ước không thành hiện thực nhờ bình điều ước đâu, Mik! Cầm trên tay lọ điều ước nó tặng anh nó khẽ lắc đầu.

-

Hừ, chỉ là củng có niềm tin thôi chứ ai nói là nó thành hiện thực đâu!

-

Hôm nay em có vẻ rất hạnh phúc nhỉ? Anh nó đổi đề tài.

-

Đương nhiên! Nó cười híp mắt.

-

Hạnh phúc quá cũng không tốt đâu, có khi tiếp đó sẽ là một bất hạnh đấy! Anh nó nói đều đều rồi quay lưng đi thẳng.

Nó thẫn thờ nhìn theo bóng anh, có những lúc nó không thể hiểu được con người ấy. Con người mà nó tưởng như rất quen thuộc.

——-

-

Mình là con nít hả? Dai trố mắt nhìn hộp bất ngờ mà nó tặng.

-

Mình thấy nó hợp với bạn mà! Nó phụng phịu. Dường như nó đã quên hành động vừa nãy của Dai.

-

Thôi, bạn tự làm mình sẽ nhận! Còn quà của bạn thì mình đã tặng rồi đó!

Thật tội nghiệp cho Dai, cậu không biết rằng nó quên giận chứ chưa bỏ qua. Cái giá phải trả cho hành động của cậu là một lần nữa phải …ôm chân.

——–

Chỉ còn một món quà trong tay nó đó là quà dành cho hắn. Hắn bây giờ đang đứng gần cửa sổ, dựa người vào tường và ngắm những bông tuyết trắng. Khuôn mặt có dính một miếng nhưng vẫn cool vô đối. Nó rụt rè bước đến, chìa ra một hộp quà:

-

Merry Christmas!

Hắn quay lại nhìn, cầm lấy hộp quà trên tay nó ngó nghiêng:

-

Cái gì đây?

-

Về mới được mở đấy! Nó nháy mắt tinh nghịch.

Hắn bật cười, lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho nó, dường như xấu hổ nên cậu nhóc quay mặt đi. Cũng phải thôi hắn đã tặng quà ai bao giờ đâu.

Nó thật sự bất ngờ. Nó chưa hề nghĩ sẽ được hắn tặng quà.

-


Cảm ơn! Nó lí nhí.

Im lặng, cả hai có vẻ đang rất ngượng

Bỗng……

- Để giết thời gian xin mời quán quân miko-mai lên sân khấu hát một bài.

Nó ngạc nhiên rồi cũng bước lên sân khấu. Đã lâu nó không hát nhưng nó cũng có bài để chuẩn bị rồi. Đó là bài hát duy nhất mẹ dạy nó: hibiki no shirabe.

Nhưng đột nhiên người đánh piano bị….đau bụng nên không có ai đệm nhạc. Nó đang lúng túng thì:

- Tôi sẽ đánh piano!

- Ồooooo, cả hội trường ồ lên kinh ngạc, năm nay quả là có nhiều bất ngờ. Nam thần điện hạ và quán quân miko-mai sẽ đồng biểu diễn.

Chiếc đàn piano được đưa lên sân khấu. Hắn ngồi xuống, giống hệt phong cách người chơi đàn chuyên nghiệp, nó lúi húi đến bên và bắt đầu hát.

Tiếng hát trong trẻo vút lên, hoà quyện cùng tiếng đàn khiến bài hát trở nên rất ngọt. Tât cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của nó. Trong mắt mọi người nó bây giờ đã không còn là một hạt cát nữa

Tìm kiếm sự vang vọng trong trái tim

Nếu lắng tai nghe, có thể anh sẽ thấy

Kaze ga hakonda Itsuka no yobi goe

Cơn gió mang theo giọng nói vẫy gọi từ những ngày xa xăm

Yukinasa

Hãy bước đến đó

Soko ni aruno wa Makoto no yasurakasa

Với một trái tim chân thành

Toki wo wataru

Thời gian trôi qua trong tưởng niệm

Inori no nakade Yakusoku wa hatasareru

Và một ngày nào do lời hứa của đôi ta sẽ được thành hiện thực

Fukaku iki wo suikomi

Hãy hít thở thật sâu và cảm nhận lồng ngực

Haruka naru tamashii wo Hibikasete, Hibikasete

Những cảm xúc được khắc sâu vào lòng vang vọng, vang vọng mãi

Mune wo meguru wa Tooi hi no uta

Trong thâm tâm em, bài hát ngày xưa nay quay trở về

Tanima ni wataru Kanata no fue no ne

Cùng tiếng sáo ở chân trời ngân vang khắp thung lũng

Ikinasai

Hãy tiếp tục sống

Soko ni aruno wa Inochi no utsukushisa

Ở nơi đó, những điều đẹp đẽ của cuộc sống vẫn luôn tồn tại

Toki wo koete

Vượt qua cả thời gian

Setsuna no nakade

Trong những nỗi đớn đau này

Yakusoku wo hatasumade

Cháy bỏng lời hẹn ước đôi ta

Kanashimi wa nokoru Yasashi sa ni kawarutame

Những buồn đau còn sót lại rồi sẽ biến thành những niềm hạnh phúc

Hibikasete, Hibikasete

Vang vọng, vang vọng mãi

Tsuchi ni iyasare Daichi ni dakare

Tất cả làm nguôi cơn đau của đất mẹ, ôm lấy địa cầu này

Nao mo furueru

Dẫu cho ai cũng vẫn còn rung rẩy

Kokoro wo hiraite

Mở trái tim ra nhé

Yukinasai

Hãy tiến về phía trước

Soko ni aruno wa Omae no doushi-tachi

Ở nơi đó vẫn còn những người ta yêu thương

Toki wo wataru

Băng qua thời gian

Inori no nakade

Trong lời nguyện cầu

Yakusoku wa hatasareru

Hẹn ước của đôi ta đã được thực hiện

Kanashimi wa itsuka Yasashisa ni kawarukara

Rồi một ngày nào đó, buồn đau lại hóa thành niềm hạnh phúc

Hibikasete, Hibikasete

Vang vọng, vang vọng mãi..trong trái tim đôi ta

Nó đang định hát lần hai thì bỗng thấy lồng ngực mình đau nhói, nó làm lỡ nhịp và ngừng lại. Hắn ngước nhìn nó đầy thắc mắc. Bên dưới kia cũng nổi lên nhũng tiếng xì xào

- Sao thế? Đang hay mà!

- Hát lại đi!

- Kì quá…

bla..bla…bla….

Nó cũng không hiểu sao mình lại như vậy. Chỉ biết rằng tim nó đang rất đau, như thể nó vừa mất đi một thứ gì quý giá lắm.

Bỗng…..

- Pháp sinh Triệu Thuỳ Linh lên phòng giáo vụ có việu khẩn cấp!

Nó thấy sợ, linh cảm cho nó biết đã có chuyện không hay xảy ra. Nó bước vội lên phòng giáo vụ trong lời bàn tán của mọi người, trong lòng nhấp nhổm không yên.

———–

- Em là Triệu Thuỳ Linh, con gái hai pháp sư Hoàng Phu, Hoàng Vũ? Thầy giáo vụ nhìn nó với con mắt e ngại.

- Vâng!

- Có tin báo khẩn cấp cho biết, gia đình em bị pháp sư bóng tối tấn công bằng lửa yêu….cả hai đã chết …không còn lại gì dù chỉ là….ít tro cốt! Thầy giáo vụ vẫn nói giọng trùng xuống.

Mỗi lời thầy giáo vụ nói ra như những nhát búa dội thẳng vào tai và đập nát con tim nó. “Pháp sư bóng tối”; “Lửa ma”; “Chết”;….

Nó choáng váng, chống tay xuống bàn….:

-Là… thật..ạ?

Thầy giáo vụ cúi đầu;

- Xin chia buồn cùng em!

Nó khập khiễng bước ra khỏi phòng giáo vụ, đầu óc choáng váng. Thật sự…nó không thể chấp nhận được sự thật này…

” Tiểu thư, nhất đinh sau này người sẽ trở thành một mĩ nữ như phu nhân”

“Tiểu thư không được phép rơi lệ trước mặt bất kì ai vì nếu thế tiểu thư sẽ khiến mình trở nên nhu nhược”

” Món ăn này có ngon không? Tiểu thư’

“Nhìn thần có vẻ già nhưng vẫn còn sung sức để bảo vệ tiểu thư đấy”

Những kỉ niệm suốt hơn chục năm sống chung bỗng hiện ra trước mắt nó. Tại sao hai người họ lại bỏ nó đi đúng vào ngày Giáng Sinh? Tại sao lại đúng lúc nó đang rất hạnh phúc vậy? Giấc mơ một tháng trước của nó là thật sao?

Đầu óc nó giờ trở nên quay cuống hơn bao giờ hết:

- Bố mẹ ơi!

Nó ngã quỵ và ngát đi trên nền tuyết lạnh.

Những bông tuyết vẫn vô tình rơi…..nền tuyêt ngày một dày thêm như muốn bao bọc lấy thân hình bé nhỏ của nó. Nhưng thật đáng tiếc, màn che này quá lạnh lẽo…..

Tuyết rơi…tuyết cứ rơi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui