Chap 54: Kết cục – chap cuối
“Cứu với! Ba mẹ ơi, cứu con với. “
Trong đầu Kenshin đột nhiên hiện ra một hình ảnh của quá khứ. Một cậu bé bị nhốt trong cũi. Sợ hãi nắm lấy song sắt, trơ mắt nhìn một cậu bé khác – người ban nãy vẫn còn cùng một lồng với cậu chết trước mặt. Máu tươi vương khắp sàn, một vài kẻ mặc éo choàng đen, đeo mặt nạ trắng vứt cái xác vừa cắt cổ lên bàn tế, hướng đôi mắt tàn độc về phía đứa trẻ còn lại trong lồng. Bàn tay dính đầy máu tươi còn ấm nóng của chúng tóm lấy tứ chi cậu bé, giữ chặt. Con dao trong tay tên cầm đầu đưa lên, bất chất ánh mắt tuyệt vọng của cậu, dần hạ xuống cái cổ gầy còm.
Đó là một buổi tế lễ. Và vật tế lễ là những đứa trẻ, mang dòng máu bị coi là ô uế…
Khẩu hiệu mà những kẻ kia khẽ lầm rầm như một bản nhạc ghê rợn, vang vọng trong căn hầm hôi thối.
“Xin thần linh, hãy cứu độ chúng…nhưng con quỷ không nên có mặt trên thế gian…”
Luồng kí ức như một cuộn băng dài nhưng bị xáo trộn, đưa Kenshin đến thời điểm tuyệt vọng nhất trong 18 năm cuộc đời rồi lại đưa cậu đến với lí do xảy ra nỗi tuyệt vọng đó.
Địa điểm không còn rõ ràng nhưng tiếng gào thét truy đuổi vẫn vang vọng thật rõ ràng. Kenshin thấy mình chạy, chạy mãi, trong cơn sợ hãi lẫn tuyệt vọng.
Cậu cố đánh thức bản thân, vùng ra khỏi khoảng kí ức đáng sợ đó. Hàng loạt hình ảnh mà cậu muốn trốn tránh, muốn lãng quên xẹt qua trong vài giây rồi lại biến mất ngay trong tích tắc. Cho đến khi lí trí chỉ còn đấu tranh một cách mệt nhoài, những hình ảnh kia mới đột ngột biến mất. Nhưng thay vào đó, những khung cảnh lạ lẫm lại đột ngột hiện ra. Tất cả đều có một điểm chung, đó là đều có hình bóng của Emi. Điều này khiến cho Kenshin cảm thấy nực cười. Hóa ra điều khiến cậu sợ hãi nhất không phải là khung cảnh buổi tối đẫm máu, khi ba mẹ cậu bị giết thảm, không phải khi cậu bị nhốt trong cũi, suốt tháng trời không được nhìn thấy mặt trời, chỉ có ánh đèn tròn lờ mờ đủ chiế sáng một góc hầm ẩm ướt, không phải khi cậu bị tóm như một con gà, dao dí đến cổ mà không thể phản kháng, nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu từ lâu đã thay đổi. Bây giờ… cậu chỉ sợ mất Emi. Đó là lí do khiến cậu phát giữ im lặng khi gặp lại cô ấy, phát khùng đi mỉa mai Ryan hay rõ ràng nhất chính là đây, ngu ngốc chui vào kết giới keo do Vua rồng kiến tạo.
Đã có lúc Kenshin cũng tự hỏi, sao mình lại yêu Emi? Chính cậu cũng không biết Emi có gì đặc biệt ngoài việc cô ấy là công nương của tộc pháp sư. Thứ khiến cho Emi khác người chỉ là cái danh khuyết tật của cô ấy. Thật khó có thể hình dung khi lí trí của cậu bị phá tan tác vì một người như vậy. Có điều, khi một lần nữa suy nghĩ nghiêm túc vẫn đề này, Kenshin đã nhận ra: Yêu Emi hoàn toàn là vô tình, là tự nhiên, chẳng vì bất cứ lí do gì cả. Yêu cô ấy vì cô ấy là Emi mà thôi, không phải là ai khác.
Thời gian đầu quen với Emi, Kenshin chưa từng cảm thấy thương hại người con gái ấy. Rốt cuộc bây giò cậu cũng đã hiểu lí do. Emi cũng giống như cậu, luôn tự coi mình là nạn nhân, oán trách, căm thù nhưng chưa từng nghĩ đến việc kiếm tìm hạnh phúc. À không, Emi hình như thông thoáng hơn, cô ấy đã nghĩ buông bỏ rồi, cũng đã tìm kiếm nhưng tất cả lại bị lòng vị kỉ của cậu phá nát. Có lẽ cậu không cam lòng thấy cô ấy được cứu rỗi. Nếu như Emi thoát khỏi bi kịch ấy thì chẳng phải cô ấy hoàn toàn có thể tìm đến một người tốt hơn hay sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi, cậu lại cảm thấy mình sẽ bị bỏ rơi, rồi thấy hoảng loạn sinh ra nỗi sợ không ai hay.
Nghĩ nhiều, nghĩ tiếp, lí trí rốt cuộc cũng đưa ra phán quyết. Muốn thoát khỏi nỗi sợ này cũng dễ thôi. Chỉ cần Emi tha thứ, tuy khả năng không nhiều. Và tất nhiên, muốn thức hiện trước tiên phải cứu Emi đã. Chỉ cần cố một chút. Một chút thôi….
“Kenshin, mi quả thật rất ích kỉ? Mi chẳng yêu cô ta đâu. Sự xuất hiện của mi ở đây chỉ là vì chính bản thân mi. Mi muốn được tha thứ, có được thanh thản. Mĩ nghĩ rằng chỉ cần cứu được cô ta thì mi sẽ có thể phủi mọi trách nhiệm mà thôi!” – Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ sâu thẳm bên trong con người Kenshin vang lên. Bởi vì xuất phát từ nơi ấy nên dường như, mọi lời nói phát ra đều muốn bóc trần sự thật. “Nó” len lỏi khắp tâm trí cậu và lôi ra những gì ghê tởm nhất trong lòng cậu.
Cảm thấy không có bất kì lời phản bác nào chống lại, “nó” tiếp tục với cái giọng khàn và rợn:
“ Tốt nhất là mi nên bỏ cuộc, cút ra khỏi chỗ này. Không có ai tự nhiên hi sinh cho ai. Mi không yêu cô ta, tất sẽ không đau lòng, không áy náy. Mi ra khỏi đây, vẫn cứ là Kenshin, không ai có thể trách mi cả. Quan trọng là, chẳng ai nằm ngoài tầm kiểm soát của mi, chẳng ai khiến tâm trạng mi rối rắm nữa.”
Tứng tầng ý chí của Kenshin gần như bị “nó” lay động. Nhưng, cậu vẫn chưa bỏ cuộc, những ngón tay thon dài vẫn cố chấp vươn lên phía trên mặc cho đầu óc đã dần mụ mị.
“Còn chần chứ điều gì nữa? Hãy nghĩ đi, con bé đó giúp được ngươi điều gì? Một kẻ khuyết tật đến ngay cả bản thân cũng không thể bảo vệ nổi! Cả lũ pháp sư lẫn phù thủy kia nữa. Chúng ngửa mặt lên, khoe khoang cái danh thuần khiết và loại trừ những thứ chúng coi là ô uế. Ngươi và cha mẹ ngươi đã từng trải qua cảm giác đó, không phải sao? Ngươi đang muốn trả thù chúng mà, đó là mục đích giúp ngươi tồn tại!”
Hiệu ứng của nỗi sợ trước đó vài phút cộng với những lời dụ dỗ ngon ngọt của con quỷ dục vọng trong lòng khiến Kenshin dần mất đi tri giác, lí trí chẳng còn đủ sức để vùng ra, giúp cơ thể qua được màn thử thách nữa.
Thời gian trôi nhanh, xúc tua đã quấn chắn lấy Kenshin như tơ nhện đang bện chặt lấy con mồi đang yếu ớt kháng cự. Mà ở bên cạnh, Hoàng hậu rồng đã mất hi vọng.
Con người luôn mâu thuẫn và phức tạp. Những thử thách để phá kết giới này đã động đến những điều mà con người khó thực hiện nhất: đánh tan sự sợ hãi trong lòng và đối mặt với con quỷ dục vọng của bản thân. Thiếu niên tóc đen này có thể kiểm soát nỗi sợ hãi, tuy không xuất sắc nhưng cũng có thể coi là ổn thỏa. Nhưng con quỷ trong lòng cậu ta thật đáng sợ, nó xuất phát từ dư âm từ máu thời niên thiếu, biến mọi thứ thành một cơn lốc phá tan từng tầng ý chí. Xem ra, bài kiểm tra này, thiếu niên ấy chẳng thể vượt qua nổi. Cậu ta sẽ chết một cách vô nghĩa.
Bấy giờ Kenshin quả thật mệt nhoài. Lời của con quỷ vẫn văng vẳng như một thứ bùa chú điều khiển tinh thần.
Những lời “nó” nói là đúng, nhưng chỉ là một phần mà thôi. Còn có một thứ quan trọng hơn rất nhiều mà “nó” chẳng thế hiểu
Cậu sống không phải để trả thù cho bố mẹ hay cho những kẻ cùng cảnh ngộ đã chết, cũng không phải vì muốn khẳng định bản thân mà là vì chính cậu. Cậu không đủ cao thượng để sống vì người khác, tất cả lí do trước đây chỉ là biện minh mà thôi.
Kenshin đã từng nghe một câu nói thế này: “ Bất cứ sinh vật nào, một khi quyền sống của nó bị chối bỏ thì lại càng đáng sống hơn bất kì sinh vật nào khác”. Vậy nên sự cố chấp trong lòng cậu không phải là hận thù mà là ước muốn được sống, sống vì đã được sinh ra.
Còn Emi, cô nhóc khuyết tật ấy, không tự bảo vệ được mình cũng không sao? Cứ để cậu bảo vệ cô ấy đi, cho cô ấy ỷ lại, phó thác mọi thứ nơi cậu, giống như bây giờ. Mặc dù, bản thân cậu không đáng tin cho lắm.
Kenshin, bây giờ, đã không chịu sự chi phối từ quá khứ nữa. Cậu không chỉ muốn được bảo vệ, mà còn muốn bảo vệ…cô gái ấy.
Bấy lâu nay không hiểu, giờ còn có cơ hội được sửa chữa không? – Thiếu niên tóc đen tự hỏi.
Câu hỏi ấy đôt ngột xuất hiện nhưng cũng đột ngột bị bỏ qua. Bộ não dồn sức nghĩ đến sự bình đẳng. Thứ vốn không tồn tại trên đời này.
Nghĩ đến thân phận của bản thân Kenshin, nghĩ đến những nỗi đau khổ của ngày tháng trước đây. Cuối cùng là nghĩ muốn quên đi, bởi vì đã quá mệt mỏi.
Đúng vậy, chính là quên! Quên để bắt đầu lại.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má thiếu niên. Nó rơi xuống, cuốn theo tất cả những gì cậu ta muốn bỏ.
Hoàng hậu rồng giật mình, không kìm được nói khẽ:
- Cậu nhóc, cố lên! Cậu sắp…chiến thắng bản thân rồi!
Loáng thoáng nghe được lời cổ vũ, thiếu niên dần hổi phục.
Con quỷ dường như còn chưa muốn buông tha, gào thét giận dữ:
- Đồ ngoan cố!
- Thế à? – Trong tâm thức, một giọng nói khác vang với điệu thờ ơ – Có lí do để ngoan cố mà!
- Cô ta ư? Kẻ khuyết tật đó? Đâu có đáng! Mi rồi sẽ hối hận.
- Có lẽ thế! Nhưng hiện tại vẫn chưa!
Đến đây, dù tất cà có cố chấp thế nào Kenshin cũng phải công nhận ý nghĩ trước đây của mình sai rồi. Cậu thật muốn xin lỗi bản thân và người đó! Vậy nên, không thể chết ở đây được!
Đôi mắt đen hé mở. Xúc tua vì pháp thuật đột ngột được điều động mở vỡ tan, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Hoàng hậu rồng kinh hãi, không thể tin thiếu niên kia có thể sử dụng pháp thuật vốn dĩ đã bị phong bế đồng thời cũng thầm cảm thán niềm tin trong lòng thiếu niên.
Kenshin vươn tay chạm vào mắt rồng. Trong phút chốc, kết giới đột ngột phát ra ánh sáng dữ dội khiến đôi mắt đen kia theo bản năng nhắm chặt lại. Tiếng vỡ vụn vang lên trong không khí, một hồi lâu. Đến khi mọi thứ trở nên yên tĩnh cũng là lúc kết giới cổ xưa đã bị phá vỡ.
Kenshin mở mắt, nở một nụ cười thật lòng, nói:
- Chúc bà thượng lỗ bình an, hoàng hậu! – Sau đó, xoay người, toan bước đi.
Hoàng hậu rồng mỉm cười, bóng hình bà dần mờ nhạt như lớp sương mỏng dần tan dưới tia sáng mặt trời. Trong những phút cuối cùng, bà khẽ chúc:
- Hạnh phúc nhé, chàng trai trẻ!
Kenshin mỉm cười. Xoay người.
Dường như mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp. Có điều, đó chỉ là dường như. Sự thật lại chẳng đơn giản thế.
- Hạnh phúc quá nhỉ? Có điều hạnh phúc đó vốn rất mong manh! – Người đàn ông tóc đỏ khẽ cười, móng tay màu đen vân vê đuôi lông mày rậm.
Kenshin nhíu mày, siết chặt mắt rồng trong lòng bàn tay
***
Trong khi đó, một ngọn núi không tên, nơi ở của Yuuki Tani.
- Tôi biết lí do cậu đến tìm tôi! – Một người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế gỗ, bên cạnh quả cầu thủy tinh cười mỉm.
Ryan không tỏ thái độ, khẽ nhấp nước trà. Có điều tâm trạng cậu lại không ôn định như vậy. Những ngón tay thon dài siết chặt lấy chén trà đã tỏ rõ điều đấy.
Người phụ nữ vừa nói là Yuuki Tani. Tuổi thật của bà ta chẳng ai biết, nhưng vẻ ngoài của bà ta như chỉ mới đôi mươi. Nếu không để ý đến đôi mắt không thể nhìn thấy được che đi vởi lớp vải trắng, bà ta chẳng khác gì người bình thường, thậm chí có thể coi là đẹp. Một vẻ đẹp kiêu sa, mĩ miều.
Im lặng hồi lâu, Ryan mở miệng:
- Bà đã biết, vậy có thể cho tôi lời khuyên hay không?
- Tôi chỉ có thể nói, cậu sai rồi, Ryan!
Ryan nghiến răng, bàn tay càng siết chặt.
Ai biết vấn đề của cậu đều nói thế. Kể cả mẹ. Họ nói:
“Mày điên rồi, Ryan!”
“Thật sai lầm”
“Thật ghê tởm”
….
Cậu vĩnh viễn không thể quên ánh mắt sợ hãi của mẹ khi biết đến tình cảm của với Emi. Trong đêm đầu tiên phân phòng ngủ cho con trai và con gái, Bá tước phu nhân đã biết. Bà biết vì nhìn thấy người con trai của mình đặt một nụ hôn lên môi cô em gái. Đó là lần đầu tiên bí mật bị phanh phui.
Như một con sói mẹ bảo vệ con, bà không ngần ngại đánh thật mạnh con trai của mình, vừa đánh vừa khóc, vừa khóc vừa mắng:
“Tao biết mà Ryan! Chính vì thế tao mới bắt chúng mày phân phòng ngủ.” – Bà kéo mạnh cổ áo cậu, đau khổ gào lên như muốn đánh thức cậu “Mày diên rồi sao? Đó là em gái mày! Cho dù lột sạch máu mày ra thì chúng mày vẫn là anh em, không thể nào thay đổi được. Tao cấm mày lại gần con bé. Tốt nhất là biến ra xa!”
Sau đó bà lôi cậu ra khỏi phòng, đứng canh trước phòng mới của em gái.
Ngày hôm sau, đã bình tĩnh hơn, bà nói:
“Con sai rồi, Ryan! Hãy tỉnh táo lại đi! Loạn luân từ xa xưa đã bị coi là do quỷ dữ quấy nhiều, đó là một chuyện khủng khiếp. Thông thường, những cảm xúc yêu đương giữa anh trai và em gái chỉ là do ảo tưởng mà có. Một khi vượt qua giai đoạn này và trưởng thành thật sự, đủ chín chắn, những cảm xúc đó sẽ biết mất. Mẹ xin con đừng kéo Emi xuống địa ngục. Con bé đã quá bi kịch rồi!”
Mẹ cậu nói rất bình tĩnh, rất thấu tình đạt lí. Nhưng lúc đó và cả bây giờ Ryan đều muốn hét lên rằng: Hãy nhìn vào mắt con, một lần thôi!
Bởi vì, khi nhìn vào mắt con mẹ sẽ thấy mẹ sai lầm đến nhường nào.
Bởi vì tình cảm của cậu không phải thế, không đơn giản thế. Nếu không, đã không đau đớn như vậy…
Nhưng chỉ cần là vì Emi…Ryan vẫn chịu được. Có điều cậu không thể chịu khi tình địch của mình phát hiện ra bí mật ấy, bí mật xấu xa này. Hắn, hơn cậu rất nhiều, nhất là khi, cậu chẳng thể nào cạnh tranh. Thật không cam lòng!
Rốt cuộc, bố cũng nói thế. Và cả niềm hi vọng cuối cùng, Yuuki Tani…cũng nói như thế, nói rằng “Cậu sai rồi!”
Cậu rất muốn hỏi, yêu là sai sao? Chỉ vì đó là em gái nên tình yêu của cậu hóa bẩn? Đây là lí do khốn khiếp gì?
Nhận thấy thiếu niên trước mặt lâm vào tuyệt vọng, Yuuki khẽ vuốt ve quả cầu bóng loáng của mình rồi nói:
- Cậu biết không, chàng trai trẻ? Không ai nhạo báng cậu mà đặt mình vào vị trí của cậu cả. Họ chỉ đứng trên cao và nhìn xuống, sao chép lẫn nhau về ý niệm về luân thường đạo lí. Nhưng cậu đã yêu, phải không? Tôi biết cậu đã yêu rất vụng về và rất chân thật, bởi vậy cậu không phải bận tâm đến những điều người khác nói. Có điều, nếu tình yêu của cậu làm tổn thương người con gái cậu yêu, cậu nên buông bỏ thôi. Trên đời này, không phải cứ yêu là có thể đến với nhau. Cậu hãy mở rộng thế giới của mình, nhìn xem, có thể có một cô gái khác, khiến cậu yêu và có thể đến với cậu đấy!
Những cảm xúc trong lòng Ryan chợt vỡ òa. Một giọt nước mắt từ đôi mắt đẹp rơi xuống.
Những lời mà trên đời này không có ai nói với cậu. Cậu đã luôn luôn hi vọng, luôn luôn mong có người nói với mình.
Giờ thì, tất cả đã ổn rồi!
- Cám ơn bà, Yuuki Tani!
Người phù thủy đó không nói gì, lẳng lặng mỉm cười. Thật ra bà ta muốn nói, tôi đã từng giống cậu, cho nên không phải cảm ơn.
Ryan đút tay vào túi quần, nhìn cô gái tóc xoăn đang đứng đợi cậu phía ngoài, vui vẻ nói:
- Mùa xuân sắp đến rồi, Nami nhỉ?
Cô gái giật mình rồi nhanh chóng nở một nụ cười:
- Đúng vậy, khi đó, sempai sẽ cùng em tham dự lễ hội ngắm hoa chứ?
- Cái đó…phải xem Nami có giảm béo thành công không đã!
- ….
***
- Bố này, cậu ấy…đâu rồi nhỉ? – Nhìn hàng cây anh đào nở rộ hoa trước mặt, Emi hỏi.
- Ai cơ? – Người đàn ông tỏ vẻ ngu ngơ.
- Bố biết con hỏi ai cơ mà! Kenshin ấy!
- Con tìm cậu ta làm gì? – Vị bá tước âm thầm thở dài.
Con gái ông – Emi đã tỉnh được một tháng, nhờ mắt rồng. Không những thế lời nguyền tai họa của con trai và con gái ông cũng được hóa giải. Ichida cũng đã chết, ở cái ngày thiếu niên tóc đen ấy đoạt được mắt rồng.
Thật ra, ngày hôm đó ông cũng không yên tâm để cậu ta đi một mình nên đã phái Ryu – thần thú của ông đi theo. Không ngờ Kenshin có thể lấy được mắt rồng nhưng lại chạm trán với Ichida. Rya biết bản thân không thể trợ giúp đã tức tốc bay về báo cáo. Có điều khi ông đến nơi, thiếu niên ấy đã bị thương rất nặng. Tuy chật vật chống chọi với lũ quái thú và tên khốn Ichida kia, nhưng mắt rồng không hề rởi khỏi tay cậu ta một giây.
Ông đến, hộ cậu ta hạ gục vài con quái thú. Nhưng pháp lực của ông vốn bị ảnh hưởng bởi bùa chú của Kenshin trước đây nên cũng nhanh chóng kiệt sức. Cứu viện không bị chặn bỏi kết giới mà Ichida giăng sẵn, chưa kịp đến. Ông và thiếu niên rơi vào thế hạ phong. Cuộc chiến tranh giành sự sống, nổ ra…
- Con muốn nói vài lời với cậu ta! – Thứ mà Emi muốn nói, chỉ là một câu hỏi, rằng chúng ta có thể cho nhau một cơ hội không? Tôi đã tha thứ cho cậu rồi. Tuy đây là những lời hơi khó nói, bởi giữa bọn họ tồn tại rất nhiều khúc mắc, hiểu lầm cùng tổn thương không thể nào hàn gắn như ban đầu. Nhưng Emi thật sự yêu Kenshin, dù cố chấp và không muốn dễ dàng tha thứ nhưng Emi không muốn cả hai một lần nữa bỏ lỡ. Có lẽ Kenshin cũng như cô, buông bỏ và có ý định làm lại rồi. Những lời cần nói, nhất định phải nói trực tiếp.
- Khi nào gặp, con có thể nói!
- Khi nào mới gặp chứ! – Emi bĩu môi – Con sợ mình sẽ thay đổi ý định. Có nên tìm cậu ta không nhỉ? Tuy hơi mất giá một chút nhưng chẳng phải lần đầu!
- Con muốn chúc cậu ta hạnh phúc sao, vì con sẽ tha thứ? Nếu thế thì cậu ta sẽ hiểu! – Bá tước ôn tồn. Ông không muốn nói sự thật, rằng thiếu niên tưởng chừng không bao giờ bị đánh bại kia đâng nằm một chỗ, khả năng tỉnh lại rất thấp. Cậu ta đang trả giá! Trong trận chiến sinh tổn kia, vì đỡ cho ông một đòn nguyền rủa, cậu ta đã ngã gục. Cẩn thận trao cho ông mắt rồng, thiếu niên ấy thì thào:
“Emi rất yêu quý bố mà tôi lại có lỗi với ông một lần. Lần này, coi như trả nợ. Nhưng ông có thể đồng ý với tôi một điều không?
….ừm…nếu như tôi chết…”
…đừng nói với Emi…”
Bởi vì…- lời nói đã chẳng được rõ ràng, chỉ còn khẩu hình mấp máy – Emi khóc, trông rất xấu!
Kenshin biết, Emi sẽ không, cho xem, nếu như biết cậu chết!
Bá tước lại thở dài, trúng phải đòn lời nguyền ấy, cần lí trí mạnh mẻ mới có thể tình được. Một lời nguyền “thần chết” buộc pháp sư đi nhớ lại toàn bộ kí ức. Bị dày vò bởi những đau thương đã qua. Nếu không vượt qua được, tất sẽ chết. Chưa chắc chắn được điều gì, không thể nói cho Emi. Có lẽ thiếu niên kia cũng chẳng muốn để người yêu thấy mình nằm bẹp trên giường, vật lộn với kí ức như một tên tâm thần đâu.
Hoa anh đào rơi, Emi khẽ cười nhạt:
- Con cho cậu ta thời gian cố định là lễ hội ngắm hoa. Không được thì khỏi nói!
Ông cười. Vợ ông ngồi bên cạnh cũng cười.
Mọi người…đang hi vọng!
~~~~~~~~~~~The end~~~~~~~~~~
P/S: Mấy lời thoại của Yuuki Tani là lời thoại của một nhân vật trong bộ truyện Angel Sanctuary của tác giả Kaori Yuki. Tất nhiên là đã có chỉnh sửa, thú thật là tớ không muốn trích nó vào nhưng nó thâm thúy quá nên tớ cho vào để phù hợp với tình tiết. Mong độc giả thông cảm.
Kết thúc hơi vội và cụt chăng? Suzu rất xin lỗi, OE ở đây nhưng chúng ta còn phần ngoại truyện vào dịp tết :v . Ngoại truyện sẽ HE. Bạn nào muốn có ngoại truyện của nhân vật nào thì cmt, review nhân vật nào thì cmt. Để tết có lì xì nha.
Cảm ơn mọi người đã đi cùng The love suốt một chặng đường dài như vậy. Đôi lời tác giả, Suzu sẽ đợi khi câu truyện thật sự hoàn thành nhé.
Hôn tất cả độc giả yêu quý
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...