Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss

"Tuần sau đến gặp X, bảo cậu ta đến gặp tôi".

Uyển Dư chợt cảm thấy chột dạ. 'Không phải chứ? X chơi ngu hack vào máy tính chủ của công ty hả? Nhưng cậu ta cũng đâu phải hạng cùi, ít nhất cũng phải giấu được mặt và nơi ở của mình chứ???' Cô nghĩ đi nghĩ lại cho đến khi đầu óc càng ngày càng rối mới dừng, Uyển Dư làm bộ ngơ ngác:

"X? X là ai? Boss nói gì kì lạ vậy?"

Trạch Dương bật cười một cách sảng khoái. Hàn Uyển Dư cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Trạch Dương nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười quyến rũ:

"Không biết X là ai. Tôi thấy cô cũng quên đi người giúp đỡ mình lúc mới bước chân vào giới hacker cũng nhanh quá đấy!"

Uyển Dư cảm giác chỉ cần hắn nói thêm một câu nữa thôi là cô có thể dùng mồ hôi để tắm. Chuyện cô được X giúp đỡ rất ít người biết, chắc chỉ có duy nhất Dạ Như - cô bạn thân của cô biết, mà Dạ Như không phải người nhiều chuyện, thậm chí cô ấy còn chưa bao giờ gặp trực tiếp Lục Trạch Dương thì làm sao mà nói? Cô muốn nói gì đó để phản bác nhưng chưa kịp mở miệng thì liền bị chặn họng:


"Cô chỉ cần đến nói thể là được. cuốn sách này tôi sẽ cho cô luôn."

Uyển Dư chỉ cần chút nữa là sẽ ngất đi. Cuốn sách mấy nghìn đô này nói cho là cho đơn giản thế sao? Đúng là người có tiền!
_

Lục Trạch Dương nhìn vào chỗ trống trên mặt bàn mà mỉm cười thật ôn nhu. Bỗng dưng ký ức từ 3 năm trước ùa về trong đầu Trạch Dương.

3 năm trước-

Trạch Dương vừa lau tóc vừa lớn tiếng hỏi một thiếu niên trạc 15, 16 tuổi.

"Hạo Thiên, một là lập tức đi ăn sáng, hai là anh dẹp hết toàn bộ máy tính và đồ nghề của mày!"

Từ trong căn phòng toàn dây điện và màn hình máy tính một thiếu niên mặc áo hoodie màu đen, quần sooc đen hớt ha hớt hải chạy ra ngoài, trên đầu thằng bé còn có một chiếc headphone. Nó lật mũ xuống để lộ khuôn mặt điển trai, toát ra vẻ thông minh và lẻm lỉnh. Đây chính là X của 3 năm trước.

"Ông anh khó tính 26 tuổi của tôi ơi, bỏ một bữa sáng có sao đâu? Dù sao đây cũng ăn donut rồi cơ mà...Á! Đau!"

Lục Hạo Thiên kêu la oai oái khi bị Lục Trạch Dương kéo má. Nó đánh đấm lung tung rồi không hiểu sao đánh vào mắt Trạch Dương để rồi sau này khi Uyển Dư vào công ty có nghe đồn được một truyền thuyết về anh là: Tổng giám đốc Lục hình như bị chồng của cô gái nào đó đến đánh ghen, mà đánh cho boss thâm cả mắt. Lúc nghe được thư ký Giang nói lại vấn đề này, Trạch Dương chỉ bất lực xoa đầu: chỉ là em trai quơ tay đánh trúng mà cũng ra một vụ đánh ghen, miệng lưỡi thiên hạ thật kinh khủng!


"Em trai thân yêu à, ông anh khó tính sẵn sàng dùng búa đập nát gia tài của mày trong căn phòng kia đấy!" Anh mỉm cười thân thiện rồi mở tủ lạnh đấy hai túi đá, một túi ném về phía Hạo Thiên. Thằng bé vừa ăn vừa chườm, cáu kỉnh đáp:

"Em trai thân yêu của anh đang tìm cho anh một người chị dâu nhờ gia tài đó đấy! Đang định giới thiệu đối tượng cho anh mà anh đối xử với em trai yêu dấu này như thế đấy!"

Trạch Dương ngồi xuống ghế đối diện, cầm tách trà lên rồi cười:

"Chà! Đối tượng như thế nào?"

"Đệ tử của em trai!"

Cơ miệng và lông mày Trạch Dương cùng lúc giật giật. 'Thằng ranh con này 16 tuổi, đệ tử của nó chắc phải trạc tuổi hoặc ít hơn. Nó muốn mình ở tù hay sao?' Nghĩ bụng chắc mẩm đứa em này chuẩn bị chơi mình nên anh cũng hùa theo.

"Sơ yếu lý lịch?"


Hạo Thiên lấy chiếc smartphone màu trắng tinh lướt lướt vài cái rồi nói:
"Hàn Uyển Dư, 22 tuổi, tốt nghiệp trường D khoa công nghệ thông tin, gia cảnh thuộc hàng khá giả, tính tình vui vẻ hòa đồng, ký thuật hack hạng cùi bắp của cùi bắp, số đo ba vòng, mà thôi bỏ qua đi, lát em trai sẽ gọi điện trực tiếng cho anh nhìn tận mặt!"

Trạch Dương lúc này mới nghĩ đứa em của mình hoàn toàn nghiêm túc. Anh nói:

"Thế thì trăm sự nhờ đứa em "yêu dấu"!"

"Buồn nôn quá, ông anh "yêu dấu"!"

{Còn}


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận