Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly


Nghỉ ngơi hai ngày, Lam Vũ đã khôi phục lại dáng vẻ sáng chói như ánh mặt trời ngày xưa, cả ngày lôi kéo Lăng Hiểu chạy vào trong rừng mà vui chơi.
Mỗi ngày, các nàng sẽ rời giường vào khoảng bốn giờ sáng, sau đó đi đến ngồi dưới đá nhân duyên trước miếu Nguyệt lão trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, sau đó xuống núi ăn sáng, rồi đi du ngoạn trong núi, rồi đến khoảng bốn giờ chiều lại lên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn.
Hai người trong núi chơi trò trốn tìm vui sướng như đứa trẻ, bóng dáng của các nàng, tiếng cười của các nàng vang vọng khắp nơi. Dự cảm thời gian ở bên nhau đã không còn nhiều, các nàng phá lệ mà quý trọng mỗi một ngày, mỗi một khắc bên nhau đều khiến các nàng cảm động, đồng thời khắc ghi trong trí nhớ.
"Hiểu, chị nhìn xem đẹp không?" Lam Vũ giơ lên vỏ sò đã được gọt dũa thành hình chiếc thuyền đưa đến trước mặt Lăng Hiểu. Lăng Hiểu đang cúi đầu làm gì đó, cô vội vàng đem tay giấu phía sau, "Đẹp, rất đẹp."
"Phía sau chị là gì thế?" Lam Vũ cười hì hì hỏi, chỉ là trong nụ cười có pha lẫn một chút gì đó, làm cho người nghe có chút sợ hãi.
"Không có gì hết." Lăng Hiểu lập tức phủ nhận.
"Thật không?" Trong mắt Lam Vũ hiện lên tia cảnh cáo, nàng cẩn thận đặt chiếc thuyền vỏ sò xuống, ánh mắt thâm thúy mà nhìn khắp người Lăng Hiểu.
"Thẳng thắng thì sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, chị còn không mau giao ra đây !"
"Ách..., tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt mà ! Đây là lễ vật để tặng cho em." Lăng Hiểu lộ ra một nửa, nhưng chính là không có ý muốn lấy ra.
"Là vật gì vậy?"
"Em mà biết thì sẽ không còn vui nữa, đây là bất ngờ mà tôi muốn dành cho em." Lăng Hiểu nói.
"Vậy được rồi, em tha cho chị đó." Lam Vũ lớn tiếng nói.
Hai người trở lại sơn động, Lam Vũ có chút mệt, liền nằm trên giường ngủ trưa. Lăng Hiểu ngồi trước hang động tiếp tục hoàn thành tác phẩm còn đang dang dở. Cô dùng vỏ sò tạo thành một con sói và một con hồ ly, chúng nó liên kết gắn bó với nhau, tình thâm ý nồng.

Phía bên kia, cảnh sát điều tra được Lăng Hiểu từ trong những bức ảnh mà Lăng Hiểu và Lam Vũ đã chụp chung, trải qua truy tìm vất vả, rốt cuộc đã tìm được nơi xa xôi này.

Tiếp theo, bởi vì đánh bắt cá trong hồ nước, nên xả nước đi, lộ ra chiếc xe thể thao mà Lăng Hiểu đã nhấn chìm lúc trước. Trong hồ nước của một thôn núi xa xôi này lại xuất hiện một xe thể thao như vậy, quả thật là một điều vô cùng không bình thường. Sự tình rất nhanh kinh động đến cảnh sát, theo biển số xe cuối cùng điều tra ra được đó là chiếc xe mà Lăng Hiểu đã cướp đi.
Căn cứ vào hai đầu mối này, cảnh sát nhắm mục tiêu vào vùng lân cận trong vòng ba trăm dặm, điều tra từng chỗ một, cuối cùng ánh mắt rơi vào cổ miếu.
Cảnh sát âm thầm đến cổ miếu điều tra, hòa thượng trong chùa đều nói không gặp qua hai người. Nhưng dân bản xứ nói đã từng nhìn thấy bóng dáng của hai người ở sau núi, mỗi ngày đều nhìn thấy các nàng xuất hiện bên thác nước. Vì vậy, cảnh sát giả dạng thành dân bản xứ, ẩn nấp bên cạnh thác nước, quả thực gặp được Lăng Hiểu. Kìm chế tâm tình kích động, bọn họ lập tức thông báo cho cảnh bộ, phái người đến đây. Dù sao, Lăng Hiểu cũng quá nguy hiểm.

Lăng Hiểu đem bức tượng hình sói và hồ ly gắn bó với nhau đưa cho Lam Vũ, Lam Vũ lập tức yêu thích, cầm vỏ sò như bảo bối mà hôn không ngừng.
Lăng Hiểu cười nói :"Đây là tâm huyết năm ngày qua của tôi đó, em đừng làm đến nỗi nó bị hỏng à !"
"Yên tâm đi, em sẽ coi nó như báu vật mà quý trọng cả đời, tuyệt đối không làm hư đâu." Lam Vũ nhìn đôi sói và hồ ly này, càng nhìn càng thỏa mãn, "Giống chúng ta quá !"

Lăng Hiểu nhìn thời gian, hiện tại đã qua hai giờ chiều, Không Minh thái sư bá đi ra ngoài đến giờ còn chưa trở về. Theo thường lệ, tối đa là khoảng một giờ ông sẽ trở về hang động để khắc tượng Phật. Hình như có gì đó bất thường !
Hôm nay cô phát hiện có một số người lạ từ xa mà nhìn cô, hình như còn dùng kính viễn vọng.
Một loại dự cảm bất thường nảy lên trong lòng.
Cảnh sát đã tìm đến đây !
Bất tri bất giác, cô và Lam Vũ đã trốn ở đây được một tháng, một tháng này là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô. Giờ phải đi bước cuối cùng, cô thật sự rất luyến tiếc !
Lam Vũ hôn một nụ hôn sâu sắc lên môi Lăng Hiểu, "Cảm ơn chị, Hiểu !"
"Không có chi." Lăng Hiểu ôm nàng, nói :"Tiểu Vũ, hứa với tôi một việc được không?"

"Chuyện gì?" Lam Vũ hỏi.
"Hứa với tôi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em nhất định phải kiên cường, phải tin tưởng tất cả vẫn còn có hy vọng."
Trong mắt Lam Vũ hiện lên một tia hoài nghi, "Đang êm đẹp sao tự nhiên lại nói những lời này?"
"Hứa với tôi được không?"
"Được, em hứa với chị, nhưng chị phải nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Vũ cũng không tin cô tùy tiện mà nói những lời này, nàng nghĩ lại có chút giống như di ngôn. Nghĩ đến di ngôn, tim Lam Vũ thắt lại, nàng không muốn mất đi Lăng Hiểu, không muốn !
"Còn có một chuyện em phải nhớ kỹ, bất kể là sống hay chết, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em. Coi như là chia lìa một thời gian ngắn thôi, cũng không có lâu lắm đâu, em nhất định phải nhớ kỹ, hiểu chưa?"

Chị ấy nói vậy là có ý gì? Chị ấy sẽ vì mình mà bảo trọng bản thân, chị ấy sẽ không chết, đúng không?
Lam Vũ nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, vẻ mặt trầm trọng mà hỏi lần nữa :"Đang êm đẹp sao nói những lời này?"
"Muốn nói với em trước, đề phòng tương lai có việc gì ngoài ý muốn, không kịp trở về bên cạnh em, em sẽ suy nghĩ lung tung." Lăng HIểu cố tỏ ra thoải mái mà nói, trong mắt còn có ý cười.
Từ nét mặt Lăng Hiểu không tìm ra được nguyên nhân gì, nên Lam Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng hiện tại không muốn suy nghĩ về vấn đề đau lòng này, nàng thầm nghĩ phải quý trọng từng khoảnh khắc hai người bên nhau, chỉ muốn ôm lấy cô. Nàng ôm cô nói :"Yên tâm, em sẽ không làm cho chị lo lắng." Phải cố gắng, cố gắng không để nỗi đau tràn ngập tim mình.
"Uh." Lăng Hiểu hôn lên mặt nàng, ôm nàng ngồi xuống trước giường. Hai người cứ thế lẳng lặng mà ngồi, không nói gì, chỉ là dựa vào đối phương nhưng cũng cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy.
Thế nhưng trong lòng Lam Vũ khó có thể kìm nén sự sợ hãi kia, nàng biết nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng vô lực ngăn cản. Điều duy nhất nàng có thể làm là chỉ có thể ôm chặt Lăng Hiểu, chuyên tâm mà cảm nhận sự yên bình cuối cùng này. Sự yên bình cuối cùng ! Nàng bị ý niệm của chính bản thân mình làm cho sợ hãi, vội vàng đem những ý nghĩ này quên đi.
Ngồi được một lúc, Lăng Hiểu nói :"Tôi đi lấy một ít cỏ thơm để huân không khí." Cô đứng dậy, từ trong một cái hộp lấy ra một nắm cỏ khô, từ nắm cỏ này sinh ra một mùi hương, ngửi vào cảm thấy rất thoải mái.

"Đây là cỏ thơm gì vậy?" Lam Vũ hỏi. Nàng đối với nhiều loại cây cỏ trong núi này không hiểu rõ lắm.
"Đây là cỏ thơm bình thường thôi." Lăng Hiểu trả lời. Cô dùng bật lửa đốt cỏ này, từng ngọn khói nhẹ nhàng bốc lên giống như đốt nhang diệt muỗi.
"Oh." Lam Vũ cảm thấy mùi hương này vô cùng dễ ngửi.
Lăng Hiểu đứng dậy ôm nàng, hôn nhẹ lên trán nàng.
Lam Vũ ngáp một cái.
"Mệt sao?" Lăng Hiểu nhẹ giọng hỏi.
"Uh."
"Vậy em ngủ một chút đi." Lăng Hiểu ôm nàng, đắp chăn cho nàng.
Lam Vũ ôm cánh tay Lăng Hiểu, rất nhanh tiến vào giấc mộng.
Lăng Hiểu hôn triền miên lên gương mặt nàng, dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ, rồi nói :"Xin lỗi bảo bối, tôi phải đi rồi. Hãy ngủ một giấc thật ngon nhé !"

Cô đi ra thác nước, chậm rãi đi về hướng cổ miếu.
Từ xa, cô đã nhìn thấy có người đang theo dõi mình, họ từng bước theo hành động của cô, nhưng cô làm như không biết. Mà bọn cảnh sát đang theo dõi Lăng Hiểu thì lại đang vô cùng khẩn trương, sợ làm ra hành động gì đó bị phát hiện.
Nhìn thấy Lăng Hiểu đi đến miếu, bọn họ vừa bất ngờ vừa mừng vừa lo lắng. Trong miếu có mấy cảnh sát, bọn họ đều có súng. Thế nhưng, công phu của bọn họ lại không bằng với Lăng Hiểu, lo lắng sẽ bị Lăng Hiểu làm bị thương.
Lúc cô bước vào trong miếu, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn cô.
Hòa thượng trong miếu đều không ngờ rằng sẽ gặp Lăng Hiểu ở đây, bọn họ đều cho rằng cô còn đang hưởng thụ ở chốn thành thị.
Cảnh sát càng kinh ngạc hơn khi thấy Lăng Hiểu đến, cô ta không phải vẫn đang chạy trốn ẩn nấp sao?

"Người nào là cảnh sát?" Lăng Hiểu hỏi. Thanh âm không lớn, nhưng từ tiền viện đến hậu viện của miếu đều có thể nghe được.
Câu hỏi của cô lập tức có tác dụng đả thảo kinh xà, tất cả đều rút súng ra hướng về cô, trên mặt mỗi người đều toát mồ hôi lạnh. Lúc này, nhóm lực lượng vũ trang vẫn còn đang đi được nửa đường, muốn trợ giúp căn bản là không kịp. Nếu là Lăng Hiểu đột nhiên phát động tập kích, bọn họ không biết sẽ có bao nhiêu phần thắng. Cho dù có súng thì chỉ sợ cũng không làm gì được cô. Bọn họ từng chứng kiến lúc cô vượt ngục, tại sao ở nơi dày đặc đạn bắn cô như vậy mà cô cũng có thể tránh thoát, đồng thời không bị chút tổn thương nào ?!
Các hòa thượng thì ngược lại như hít phải hơi lạnh, lo lắng mà nhìn Lăng Hiểu, cô rốt cuộc phạm vào chuyện gì, mà khiến nhiều cảnh sát đến bao vây bắt cô như vậy.
Lăng Hiểu rất trấn định mà nói với bọn người cảnh sát đang khẩn trương đến nỗi toát mồ hôi lạnh rằng :"Đừng khẩn trương như vậy, nếu là đến tìm các người, chính là muốn tự thú. Nếu không, đã vào đến nơi rừng núi này, các người sẽ không bắt được tôi." Bầy sói trong rừng là vũ khí tốt nhất để đối phó cảnh sát, lại thêm địa hình rừng núi phức tạp càng có lợi để cô lẫn trốn, cô muốn chạy trốn, bọn họ tuyệt đối sẽ bắt không được.
Cô vuơn hai tay ra, ý bảo bọn họ hãy bắt cô.
Cảnh sát cũng không dám tiến lên, sợ Lăng Hiểu đang giở trò gì đó. Đối với uy danh của cô, như là sấm nổ bên tai bọn họ.
Không Minh thái sư bá đứng trên bậc thang nhìn Lăng Hiểu, trong miệng thì thào tụng kinh, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, một tia thương tiếc.
Nhân quả nhân quả, có nhân tất có quả, cô gây ra ác nhân, thì phải chấp nhận ác quả.
Lăng Hiểu chăm chú nhìn ông, một lúc sau, ánh mắt của cô một lần nữa chuyển hướng sang đám người cảnh sát đang cầm súng đến mềm nhũn ra, rồi nói :"Lam Vũ là bị tôi bắt tới, tất cả đều không dính líu đến cô ấy, cô ấy hiện tại đang ở hang động phía sau thác nước, bị tôi dùng mê hương làm cho hôn mê, các người có thể phái người đi cứu cô ấy."
Đội trưởng dẫn đầu rốt cuộc cũng có hành động, hắn ném cái còng tay đến bên chân Lăng Hiểu, ý muốn Lăng Hiểu tự khóa mình.
Lăng Hiểu rất tự nhiên mà tự còng tay mình lại, sau đó lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
Cảnh sát đối với phản ứng của Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu cô đang làm cái gì. Nhưng khi Lăng Hiểu tự còng tay mình, thì bọn họ lập tức hùng dũng mà xông lên, đem súng dí vào đầu cô.
"Nợ đời thì trả cho đời, tôi không muốn mang theo một chút nợ nần gì đối với thế gian này." Lăng Hiểu lưu lại những lời này, sau đó bị cảnh sát mang đi.

-----------
Khoảng 3 chương nữa sẽ hoàn :(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận