Dương Na, 23 tuổi, không nghề nghiệp
“Mặc đồ mốt nhất, làm tóc kiểu nhất, biểu đạt lạnh nhất"-đó là những lời Dương Na tự nhận xét về mình. Cô cũng thích những người khác đánh giá về cô như vậy. Tóm lại, nếu bạn khen cô thuộc típ người mới, cô tuyệt đối không thấy phản cảm. Cô nhận hết mọi đặc trưng vốn có của típ người mới: phá cách, lạnh lùng, yếu đuối, buông thả. Hoàn thành xong cuộc phỏng vấn, cô nói đêm nay sẽ tới sàn nhảy vẫn thường lui tới để “bay" một lần. Cô nói, “không vui không thành đêm".
Dương Na ngồi trước mặt tôi, châm một điếu thuốc, không đẹp lắm, nhưng cũng dễ nhìn. Cao 1m68, nặng 50 kg. mặc một chiếc đầm bó sát hai dây. Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, thân hình cô trông rất yêu kiều. Nhưng trong làn khói thuốc, tôi lại thấy một gương mặt mệt mỏi.
Thích cảm giác được chiều chuộng
“Tôi vốn là một người cực kỳ lạnh"-đó là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Sau khi chia tay bạn trai đầu tiên, tôi chán ghét tất cả những cái gì được gọi là tình yêu. Tôi chơi thả cửa, bất chấp đàn ông thuộc dạng nào. Xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ. Trong con mắt người khác, chuyện tình một đêm có thể là một kiểu sa đọa nhưng tôi thích nó đem lại cho tôi cảm giác mê mụ và một ít niềm vui".
Rồi Dương Na vừa hút thuốc vừa kể thời thơ ấu của mình, về người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Từ ngữ rất ngắn ngủn, cũng rất bất cần, cứ như những ngày tháng này đối với cô không chút quan trọng. Cô nói rất chán đời.
Nếu anh thực sự muốn biết về quá khứ và tuổi thơ của tôi, thì thành thực xin lỗi, tôi không muốn kể điều gì. Vả lại cũng không có gì đáng để nhắc tới. Như tất cả những đứa trẻ khác có bố mẹ bỏ nhau, tuổi thơ của tôi diễn ra trong cô độc và lạnh lùng. Năm lên ba tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi không còn tôi nữa. Tôi lớn lên cùng bố và mẹ kế. Từ nhỏ, trong nhà đã không có ai quan tâm và yêu quý tôi. Lúc đó, tôi rất mong có người tới hỏi xem tôi muốn cái gì nhưng không thấy. Tôi cứ sống trong cô đơn như vậy suốt tuổi thơ.
Rồi tôi dần lớn khôn, cũng bắt đầu trụy lạc. Năm mười bảy tuổi, tôi học hút thuốc, uống rượu. Nhưng tôi không muốn như vậy, anh có hiểu không? Tôi thực sự không muốn như vậy. Tôi chỉ muốn gây sự chú ý của mọi người trong nhà, muốn họ hỏi han tới tôi. Con sao thế? Có phải không vui? Dù họ có mắng chửi tôi, đánh đập tôi cũng được. Nhưng không, họ chỉ quên lãng tôi, thất vọng về tôi. Và đồng thời, tôi cũng thất vọng về họ.
Sau đó, tôi quen một bạn trai hơn tôi tám tuổi, rất đẹp trai, cũng rất đa tình. Anh là một lãng tử tình trường. Tôi biết số phụ nữ lên giường với anh không thể đếm xuể. Nhưng anh lại tự nguyện quan tâm tới tôi đem lại hơi ấm cho tôi. Anh đối với tôi rất tốt. Tôi luôn có cảm giác được yêu chiều. Thế là chúng tôi ở bên nhau. Tôi không biết mình có yêu anh thật không, nhưng tôi thấy ở bên anh rất vui vẻ. Mặc dù niềm vui đó không ổn định.
Một hôm anh đưa tôi tới nhà bạn anh chơi. Ăn tối xong, tôi rửa bát ở nhà bếp, bỗng nhìn thấy khói trong toa lét bay ra. Tôi lại gần nhìn mới phát hiện mấy người bạn của anh đang dùng ma túy. Lúc đó, tôi thực sự không vui, không hề muốn ở bên cạnh loại người như vậy. Nhưng một chuyện xảy ra sau đó đã thay đổi suy nghĩ của tôi.
Một tối, tôi và anh đi ăn khuya. Có mấy thằng choai choai tới trêu chọc đụng tay đụng chân vào tôi. Anh gọi điện thoại. Chưa đầy mười phút sau, đám bạn của anh đã đi tắc xi tới đầy đủ đánh cho bọn kia một trận, bắt quỳ hết trước mặt tôi. Đám bạn anh nói với tôi, sau này có việc gì, cứ kêu một tiếng, họ sẽ tới ngay.
Thế là tôi chấp nhận đám bạn anh. Lũ bạn tôi sau khi biết chuyện đều lần lượt khuyên tôi rời bỏ anh. Nhưng tôi là người cứng đầu, không thèm nghe, mãi cho đến ngày sinh nhật tôi tròn mười tám tuổi.
Hôm đó, anh và đám bạn anh tổ chức tiệc cho tôi. Tôi rất vui, cùng anh uống rất nhiều rượu, chơi đùa tới tận khuya. Đêm đó, tôi không về nhà, ngủ lại trên giường anh. Tôi biết, đây là thứ mà anh hằng thèm muốn. Đó là lần đầu tiên của tôi. Nhưng không thấy sung sướng tí nào, chỉ thấy đau đớn, trái tim như nhỏ lệ. Lúc đó, tôi như tự nhủ với lòng, tặng anh thân xác tôi rồi, tôi sẽ có lý do chia tay. Cũng không hiểu tại sao muốn rời bỏ anh. Có lẽ đã quá chán ngán, hoặc có lẽ cảm thấy ở bên anh không có cảm giác an toàn. Hoặc cũng có thể tôi thích cảm giác tự ngược đãi, muốn làm những việc mà mình không thực sự muốn làm, để rồi nhìn trái tim tôi rướm máu. Tôi là một đứa con gái như vậy, thích tự hành hạ mình. Nói ra anh cũng không thể hiểu được.
Hôm sau tỉnh dậy, anh nói sẽ có trách nhiệm với tôi thậm chí còn nói muốn sống ổn định với tôi. Nhưng tôi nói với anh rất bình tĩnh, chúng mình chia tay đi. Tôi đã chán ngán những ngày tháng phải đau lòng vì anh, chán ghét luôn phải nghi ngờ việc anh ngủ qua đêm ở chỗ các phụ nữ khác. Tôi nghĩ anh đã đạt được thứ mà anh muốn. Thế là giữa tôi và anh không còn chuyện gì nữa.
Tôi là người rất lạnh. Anh chưa hề thích tôi, tôi biết. Tôi cũng biết, một khi đàn ông đã đạt được thứ mà họ cần, phụ nữ đối với họ không còn tí giá trị nào nữa. Thế rồi tôi cũng không còn liên lạc với anh nữa. Sự việc kết thúc ở đó.
Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng hận anh. Đó là anh đáng được nhận lấy. Nhưng tôi vẫn không thể vui lên được. Có lúc, nhớ tới những ngày tháng ở bên anh. Dù sao, đó cũng là những ngày tôi vui sướng nhất. Có lúc tôi nghĩ, nếu có thể, tôi rất muốn quay trở lại những ngày tháng trước đây ở bên anh. Dù chỉ là giả tạo, dù tôi phải trả bằng mọi giá, tôi cũng bằng lòng.
Không từ chối những người đàn ông có thể đem lại niềm vui
Cô cầm cốc rượu lên, uống một hớp. “Có phải ngốc lắm không?"-cô cười, hỏi. Nụ cười nom thật dễ thương, nhưng cũng rất miễn cưỡng. Tôi đã từng gặp nhiều cô gái như cô. Gia đình bất hạnh là căn nguyên của việc không tìm được niềm vui. Không biết bố mẹ cô là dạng người gì. Có thể đều là những người vô trách nhiệm. Không biết họ mang một sinh mạng tới thế giới này làm gì trong khi họ không hề có một chút tình yêu thương và trách nhiệm. Nhìn dáng vẻ bất cần của Dương Na, lòng tôi rất xót xa. Làm thế nào để những đứa trẻ này có thể học cách đối đãi cuộc đời và đối đãi mình tử tế hơn?
Chắc anh nhất định nhìn thấy tôi là một đứa con gái ham chơi. Sau khi bỏ bạn trai đầu, tôi cũng đau lòng, nhưng chỉ một thời gian. Rồi tôi lại bắt đầu tìm kiếm niềm vui. Tôi thích cảm giác được chiều chuộng, thích được ánh mắt ấm áp của đàn ông nhìn tôi. Điều đó khiến tôi vui sướng vì họ đang chú ý và hứng thú về tôi. Tôi không biết họ hứng thú gì. Tôi cũng không quan tâm tới những vấn đề như vậy. Đàn ông mà, đều như vậy cả, thích cơ thể tôi thì sao nào. Có khả năng thì cứ lại. Tôi không thấy thể xác mình là thứ gì quý giá. Chỉ cần là những người đàn ông có thể khiến tôi vui vẻ tôi đều không cự tuyệt.
Tôi chưa hề tử tế yêu bất kỳ một người đàn ông nào, đều chỉ chơi bời mà thôi. Mọi người cùng chơi. Họ chơi thân xác tôi, tôi hưởng thụ những cảm giác hưng phấn của họ. Để rồi đối xử lạnh lùng, họ lưu luyến tôi không nỡ dứt.
Tôi rất thích nhảy nhót, mê mẩn tới điên cuồng. Chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc trên sàn, cả người tôi đã như phát điên. Ra sức lắc lư phô bày cơ thể mình theo tiết tấu nhạc, chỉ hận cơ thể không còn thuộc về mình nữa, ra sức hất mạnh mái tóc để nó quật lại mặt mình. Cứ như ăn một cái tát của bố mẹ lên mặt vậy, hơi đau đau. Rồi đầu óc quay cuồng, cả thế giới như mê loạn. Chẳng có cảm giác gì hay hơn thế. Tôi thích trở thành đối tượng chú ý của người khác, thành tiêu điểm trên sàn. Ở đó, tôi là dạng con gái ưỡn ẹo khoa trương nhất, hất tóc điệu nghệ nhất.
Đàn ông tới sàn đều muốn tìm hứng thú. Tôi rất hiểu, nhưng thường không từ chối. Sau khi nhảy nhót đã mệt, tôi thường vui vẻ chấp nhận lời mời của một người đàn ông lạ. Chỉ cần anh ta không đến nỗi nhỏ nhặt, tôi sẽ theo anh ta về nhà hoặc đi khách sạn. Trời rạng, ai đi đường nấy. Tôi thích những đêm như vậy, thích sự phóng túng như thế. Tuy phần lớn đàn ông ở sàn đều không thuộc típ người tôi thích, nhưng họ đều háo sắc. Phần lớn đều có gia đình, con cái nhưng vẫn thích xé rào đi chơi thêm. Tôi thích đàn ông chân thực một chút nhưng hiếm khi gặp được. Thật ra thích hay không, có can hệ gì? Tôi cũng sẽ như mọi khi, không từ chối. Chỉ cần người ta yêu thích tôi, tôi sẽ thấy sung sướng. Huống hồ có lúc họ tặng quà cho tôi. Nếu đưa tiền, tôi sẽ từ chối, vì tôi không phải là dạng bán thân. Tôi chưa bao giờ chủ động yêu cầu họ tặng gì. Nhưng trước khi chia tay, họ thường tặng tôi một thứ gì đó. Nhiều nhất là điện thoại di động, tôi được tặng cả thảy sáu chiếc, dùng không hết. Họ muốn tặng quà cho tôi vì phần lớn vẫn muốn duy trì quan hệ với tôi, nhưng tôi rất hiếm khi làm vậy. Tôi không cần tình yêu, cũng không tin về tình bạn với họ. Sau một đêm điên rồ, tôi trở lại cái vỏ lạnh lùng. Lạnh lùng nhìn người đàn ông xa lạ, căn phòng xa lạ và chính mình xa lạ. Lòng hơi đau đớn, nhưng phần nhiều vẫn là niềm vui sau khi tự hành hạ.
Tôi đã từng nói mình là một cô gái thích tự hành hạ. Thích dùng phương pháp tàn khốc nhất để ngược đãi thể xác và linh hồn mình. Dù sao trên thế giới này cũng chẳng có ai thực sự quan tâm tới tôi. Được thôi, tôi hành hạ tôi. Tôi biết đàn ông rất thích vẻ hoang dại và điên loạn của tôi trên giường. Tôi làm như vậy không phải vì họ thích. Mà chính vì tôi thích như vậy. Tôi thích mình bị mụ mẫm, mệt mỏi, không còn hơi sức đâu để nghĩ về quá khứ và tương lai. Tôi chỉ cần hiện tại. Trên giường, tôi ra sức hưởng thụ thói điên rồ. Vì tôi biết khi bình minh vừa ló rạng, tôi sẽ mất hứng, sẽ trở nên lạnh lẽo, tàn khốc với tất cả mọi thứ.
Nói ra có thể không ai tin. Tôi thích được nhìn thấy mình như một con điếm tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ. Tôi sẽ sung sướng. Thật đấy. Anh không tin sao? Lúc đó tôi thực sự thấy vui sướng. Nhìn ánh mắt đắm đuối, thèm khát của đám đàn ông xa lạ đó, tôi thường cười to ngạo nghễ, cười tới mức bọn họ phát ngại ngùng. Rồi ra ôm bọn họ, khẽ thì thào bên tai họ lời tạm biệt. Những lúc đó, đàn ông thường cảm thấy hụt hẫng. Một số gã ngu ngốc thậm chí còn phẫn nộ. Có lẽ đối với họ, việc tôi ngủ với họ đồng nghĩa với việc tôi thích họ, thậm chí còn cho rằng tôi đã yêu họ. Nhưng mặc xác cho họ thất vọng hay phẫn nộ, tôi vẫn như lệ thường, mặc quần áo và quay người bỏ đi, không chút lưu luyến, dù không có ai thực sự để tâm tới tôi.
Dương Na vẫn giữ được gương mặt lạnh lùng như vậy, ánh mắt vô hồn dõi ra cửa sổ, rầu rĩ nhả từng cụm khói thuốc. Cô cười, nói: "Có khi cũng gặp được một vài người đàn ông thú vị, có thể hiểu được tôi. Khi họ đem lại cho tôi niềm vui, cũng đồng thời đem lại cho tôi sự an ủi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn giữ được vẻ lạnh lùng nhất quán, tuy hơi miễn cưỡng. Nhưng tôi biết chắc, một khi đã rơi vào lưới tình, tôi sẽ chết thảm hại". Nghe những câu này, tôi không biết phải nói gì. Nhìn gương mặt non trẻ của cô, tôi thấy thương cảm vô cùng. Một cuộc đời còn tươi trẻ sao có thể lại lạnh lùng và chơi bời thả cửa như thế? Cô uống tiếp và kể tiếp cho tôi, vẫn bằng một giọng rất lạnh.
Gặp một chàng trai thẹn thùng
Thật ra, con người cũng là động vật có tình cảm. Tôi không muốn phủ nhận, có lúc tôi cũng có tình cảm với người khác, nhưng lý trí mách bảo tôi phải khống chế, không được rơi vào lưới tình. Tôi biết những đứa con gái như tôi không thể có được tình yêu thực sự.
Trong những đêm buông thả, tôi đã qua tay không biết bao nhiêu đàn ông. Phần lớn đều không đáng nhắc tới, chỉ duy có Tiểu Bạch-một chàng trai thẹn thùng. Chúng tôi quen nhau ở quán Banana.
Không biết anh đã từng tới Banana chưa? Đó là một nơi rất náo nhiệt. Tôi thích tới đó vào cuối tuần vì lúc đó cực kỳ đông khách. Tôi thích một đám người túm tụm lại gào thét, nhảy múa điên cuồng. Tôi quen Tiểu Bạch vào một đêm hè . Anh họ Bạch, nên mọ người đều gọi anh là Tiểu Bạch, mặc dầu nước da anh không trắng tí nào. Thậm chí còn ngăm đen nữa, nhưng được cái đen giòn khỏe mạnh. Anh không cao lắm, chừng 1m76, dáng khỏe khoắn. Chỉ nhìn thoáng cũng đủ biết anh khác với những gã khác thường tới sàn chơi. Anh rất yên tĩnh. Tôi quên mất ai nói với ai câu đầu tiên. Nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh cứ nhìn trộm tôi. Khi tôi quay lại nhìn, anh lập tức né tránh ánh mắt tôi. Thế là tôi bắt đầu chú ý tới “người từ hành tinh khác này". Anh không nhảy, cũng không trò chuyện, cứ một mình im lặng đứng bên cạnh nhìn mọi người nhảy. Tôi biết đa phần anh nhìn tôi. Ánh mắt anh khiến tôi thấy bất an, mặc dù tôi không phải là đứa nhát gan. Rồi tôi không nhảy nữa, đi thẳng tới bên anh. Xem ra anh rất căng thẳng, giả bộ quay đi nơi khác như không chú ý tới sự tồn tại của tôi. Tôi thấy buồn cười, giả vờ cái gì, dám trốn trong chỗ tối ngó trộm mình, nhưng lại không dám đứng nói chuyện dưới chỗ sáng. Tôi đập mạnh vào vai anh, hỏi xin thuốc lá. Anh giả bộ đột nhiên phát hiện thấy tôi, mặt hơi ngạc nhiên. Tôi nhắc lại lần nữa. Anh vội vã lục túi tìm thuốc. Tôi cười, châm thuốc của tôi tự mang rồi nhìn anh chằm chằm. Tôi muốn biết anh giả vờ đến khi nào. Anh cười ngượng nghịu, hỏi tôi đã mang thuốc theo còn hỏi xin làm gì. Tôi giả vờ tức giận, thì sao nào? Không được? Anh cười. Tôi hỏi anh tới đây một mình? Anh kể còn hai người bạn nữa, nhưng không tìm được nhau. Rồi anh tự nhận là sinh viên một trường đại học danh tiếng. Tôi cười lạnh lùng. Nói thật, tôi rất đố kị những đứa trẻ được học đại học, bởi tôi chỉ tốt nghiệp cấp ba. Đôi mắt anh rất trong trẻo, như mắt trẻ thơ. Lúc đó tôi nghĩ ánh mắt tôi chắc tối om. Tôi hỏi sao không ra nhảy? Tôi nói với anh bằng một cái giọng như bà chị hỏi đứa em, thật ra tôi lớn hơn anh không là bao, anh 19, tôi 22. Anh nói đây là lần đầu đi sàn nhảy. Trước đây chưa từng đi lần nào nên thấy rất tò mò. Tôi thấy rất nực cười. Có lẽ bối rối, anh mang thuốc ra hút, nhưng không còn căng thẳng như trước nữa. Tôi hỏi đại học có vui không. Anh đáp chán chết, rất u uất. Tôi không biết học đại học có dư vị gì, nhưng tôi luôn cho rằng đại học nhất định phải vui, xung quanh nhất định phải có nhiều người xuất sắc, vườn trường nhất định rất đẹp. Nhớ lại lúc vội vàng kết thúc thời học sinh, tôi không khỏi thở dài. Anh lại bắt đầu nhìn trộm tôi rất chăm chú. Tôi ngẩng lên nhìn, anh vội né tránh. Tôi cười thầm, đúng là anh sinh viên nhát gan. Lúc đó tôi thấy mình già cỗi hơn anh rất nhiều. So với tôi, anh chỉ là một đứa trẻ con. Sự ngượng ngùng của anh khiến tôi rất vui sướng. Thực ra con gái thích ngắm các cậu thanh niên thẹn thùng. Chí ít thì nó cũng chứng minh rằng anh là người thành thật. Chỉ có người thành thật mới không che đậy cảm xúc của mình. Tôi cười, tiếp tục ép hỏi. Anh không nói lại được, thoạt đầu định nói dối, nhưng nhìn ánh mắt tôi lại không dám nữa. Sau đó anh ngốc nghếch buông ra một câu, em rất đặc biệt, anh hơi tò mò. Tôi nghĩ thầm, trời, có ngốc đâu, biết nói những câu tụi con gái thích dấy chứ. Rồi anh lại cười thẹn thùng. Tôi giả vờ tức giận, sao anh cứ thích nhìn trộm người khác thế? Sao không nhìn đàng hoàng? Anh cười, trông tự tin hơn. Trước một chàng trai thẹn thùng như vậy, sao tôi lại không thích cơ chứ? Có lẽ do tôi hiếm khi gặp dược những chàng trai như vậy. Bạn bè trước đây đều là dân lang thang ngoài xã hội. Rồi chúng tôi ngồi trò chuyện ở một góc khuất trong quán. Đa phần là tôi hỏi, anh trả lời rất thật thà. Anh rất ngoan, điểm này khiến tôi rất vui. Trước mặt anh, thậm chí tôi còn có cảm giác ưu việt hơn. Vì anh chưa từng trải qua cái gì, vẫn là một đứa trẻ ranh, còn tôi đã quá từng trải. Tôi kéo áo lên cho anh xem hình xăm ở bụng. Đó là hình một con bướm khoe sắc. Anh nhìn rất tò mò, nom bộ dạng thực đáng yêu, giống hệt một đứa trẻ dễ lừa. Tôi trêu anh, nói, con bướm này biết động đậy đấy. Anh nhìn tôi ngờ vực. Tôi kêu anh sờ thử, anh không dám. Tôi túm lấy tay anh, đặt lên hình xăm. Nhưng nhanh như cắt, anh rụt tay lại. Tôi cười, hỏi, có phải nó động đậy không? Anh cũng cười, đáp, đúng vậy, là bụng em động đậy. Còn nhớ lúc đó anh nói câu này nom cực kỳ đáng yêu, không chút giả tạo. Quả thật, Tiểu Bạch khiến tôi cảm động nhất vì anh rất đáng yêu và chân thành. Thanh niên như vậy rất hiếm.
Không biết được bao lâu, hai thanh niên khá đẹp trai tiến lại, vỗ vào vai anh thân mật. Tiểu Bạch giới thiệu đó là bạn cùng lớp. Hai cậu này trông từng trải hơn, xem ra thường ra ngoài chơi. Họ ra sức khiến tôi vui vẻ. Một người đi mua đồ uống cho tôi. Một cậu tóc dài khác luôn nhìn tôi bằng ánh mắt ấm nóng, cố ý dùng những câu nói hài hước kích thích tôi. Tôi nhủ thầm, đừng giở trò này ra với tao, tao đã chán ngán lắm rồi. Từ sau khi hai anh bạn xuất hiện, Tiểu Bạch không nói nhiều. Anh là một đứa trẻ không biết ăn nói. Có lúc vừa định nói gì đã bị bạn nói chen mất. Nhưng bốn người trò chuyện cũng rất vui. Có ba anh đẹp trai vây quanh, tôi cảm thấy vui sướng vì được chiều chuộng. Trên sàn vang lên tiết tấu nhạc rất gợi cảm. Hai người bạn của Tiểu Bạch lôi tôi dậy, mời lên sàn. Tôi liếc nhìn Tiểu Bạch, nom anh rất thất vọng.
Trên sàn rất nhiều người. Ba chúng tôi chen chúc, dính sát người vào nhau. Nhưng tôi cũng không để tâm. Hai anh này cũng là dân nhảy lão luyện, động tác rất lôi cuốn, rất táo bạo, nhất là cậu tóc dài nhảy với tôi rất ăn ý. Ngoại hình cao to lực lưỡng của anh ta quả thực khiến tôi rất hưng phấn. Sau đó chúng tôi ôm nhau nhảy, dùng cơ thể mình chà sát lên thân hình bạn nhảy. Tôi rất thích những động tác như vậy, cũng là cách khiến tôi rất hưng phấn. Tôi chơi hết mình, hai người kia cũng rất hưng phấn. Xem ra, phong cách thoáng của tôi đã hấp dẫn họ. Nhưng tôi nhớ tới Tiểu Bạch, tới ánh mắt thất vọng của anh. Anh hệt như một đứa trẻ không có bạn chơi. Mấy lần tôi liếc tìm anh, anh vẫn đứng ngoài, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi thầm nghĩ, thấy cảnh nhảy nhót này, chắc anh buồn lắm. Nhưng tôi không nghĩ ngợi thêm, chỉ muốn vui sướng, muốn hưởng thụ hết bầu không khí trong đêm nay.
Một đêm, hai người đàn ông
Dòng nhạc cuối cùng cũng tắt. Chúng tôi đi tìm Tiểu Bạch, rời khỏi quán. Trên đường đi, tôi vịn vào tay Tiểu Bạch và cậu tóc dài. Đối với cậu còn lại, tôi không hứng thú vì cậu ta chỉ thích ra vẻ thâm trầm, ánh mắt u uất. Sau đó, “Tóc dài" nói muộn quá, họ không thể về ký túc trong trường được, muốn tìm nhà nghỉ thuê phòng và hỏi tôi có muốn ở cùng không. Không do dự, tôi nhận lời ngay. Tôi không thích sau khi chơi mệt lại trở về nhà. Đó là thói quen của tôi. Xem ra, sự thẳng thắn của tôi khiến họ rất hưng phấn. Tiểu Bạch có phần kinh ngạc, khó thể hiểu được bọn con gái như tôi.
Trên xe tắc xi, tôi dựa đầu vào người Tiểu Bạch. Anh rất căng thẳng mặc dù ra sức giả bộ không để ý. “Tóc dài" cười, nói, anh ta đang ghen. Tôi và Tiểu Bạch đều cười. Thế là tôi lại tựa đầu vào vai "Tóc dài". Tôi thấy làm vậy rất vui, cảm giác mình như một bà hoàng, còn ba người kia là cận thần được tôi sủng ái. “Tóc dài” rất biết cách trêu con gái. Lúc tôi dựa vào người anh, bàn tay anh không chịu để yên, cứ chực nắm tay tôi, thậm chí còn vuốt ve đùi tôi. Đối với tôi đó là chuyện nhỏ, không để tâm, thế là anh ta sướng âm ỉ. “Tóc dài" đối với tôi không có gì mới mẻ. Tôi đã gặp quá nhiều đàn ông như vậy. Đối với anh ta, tôi không phản cảm, cũng không hưng phấn. Nhưng đối với Tiểu Bạch, tôi hơi để ý. Đối với tôi, anh khá đặc biệt. Tôi thích vẻ thẹn thùng và chân thành của anh. “Tóc dài" cầm tay phải của tôi. Tay trái của tôi lại nghịch Tiểu Bạch. Khi lần đầu tiên tôi nắm được tay anh, anh như bị điện giật, co rúm lại, mãi sau mới dần dần nắm tay tôi, vuốt ve rất dịu dàng. Do quá xúc động, tôi nghe được cả tiếng thở gấp gáp của anh.
Trên đường, hai bàn tay của tôi cứ nằm trong tay của hai người đàn ông như vậy. Một người đối với tôi chẳng có giá trị, một người kia lại rất đặc biệt. Trên đường, tôi thấy rất vui sướng, một niềm vui chưa từng có.
Vào tới phòng khách sạn, chúng tôi đều mệt rã rời. Tôi chú ý thấy “Tóc dài" lôi Tiểu Bạch ra ngoài mấy phút, chắc "thương lượng” gì đó về việc cư xử với tôi ra sao. Tôi không để tâm, xảy ra chuyện gì cũng thế cả. Rồi lúc Tiểu Bạch đi vào, nom rất buồn, và kêu cậu bạn mà tôi không thích cùng đi thuê thêm một phòng khác Tôi ra bộ không quan tâm, gật đầu nhưng lòng hơi khó chịu. Tôi có thói quen không thể hiện tình cảm thật với đàn ông, có thói quen luôn trưng thái độ bất cần. Rồi họ đi. "Tóc dài" hỏi có phải tôi không vui vì anh đẩy Tiểu Bạch đi. Tôi đáp, không sao, ai ở cùng tôi cũng vậy. Biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng đau đớn. "Tóc dài" cười, rồi hôn tai và cổ tôi rất lão luyện. Tôi không thấy hưng phấn hoặc có thề lúc đó vẫn chưa bước ra khỏi tâm trạng thất vọng từ sau khi Tiểu Bạch đi khỏi. Tôi đẩy anh ta ra, giục đi tắm trước. Anh ta cười rất dâm đãng, cởi quần áo rất nhanh và đi vào buồng tắm. Lúc đó tôi thấy lòng trĩu nặng, sau khi hút xong mấy điếu thuốc, "Tóc dài” mình trần đi ra. Sau đó, lúc tôi tắm nghe thấy chuông điện thoại kêu, hẳn là Tiều Bạch gọi tới. "Tóc dài" không ngớt cám ơn, còn nói sau khi về trường sẽ báo đáp Tiểu Bạch tử tế, mời ăn cơm. Tôi thấy nực cười. Đàn ông đều là những động vật nực cười. Nhìn thân hình mình loã lồ trong gương, tôi chìm đắm rất lâu, phảng phất như nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiểu Bạch. Tôi cũng chùng xuống.
Lúc làm tình với “Tóc dài", tôi thường nghĩ tới Tiểu Bạch. Tôi nghĩ một thanh niên trong sáng như anh sao lại nhìn một đứa con gái trụy lạc như tôi. Thật ra “Tóc dài" rất giàu kinh nghiệm, anh ta kể đã từng ngủ với không ít sinh viên nữ. Anh ta rất biết kích thích bạn tình, đem lại cho tôi khoái cảm rất giàu kỹ thuật hết lần này tới lần khác. Nhưng đó chỉ là niềm vui thể xác mà thôi. Còn tâm trạng đã không thể thoải mái được nữa. Tôi nhớ tới Tiểu Bạch, tới đôi mắt trong veo của anh. Rồi “Tóc dài" hỏi có phải tôi đang nghĩ tới Tiểu Bạch không, tôi không phủ nhận. Anh ta kể Tiểu Bạch là bạn rất thân, là một nam sinh rất trong sáng. Anh ta nói có một điều anh ta rất kinh ngạc rằng mặc dù thường chơi với đám bạn hư như anh ta, nhưng Tiểu Bạch vẫn không hề hư hỏng. Bố mẹ Tiểu Bạch đã ly hôn. Từ nhỏ, anh khôn lớn trong cô độc. Vì bối cảnh trưởng thành đặc biệt, tính cách của anh có phần tự bi, khi tiếp xúc với con gái luôn thẹn thùng. "Tóc dài” còn kể ớ trường họ, đám sinh viên nữ thích Tiểu Bạch rất nhiều, nhưng Tiểu Bạch vẫn không thích ai hoặc không đủ dũng cảm. Rồi "Tóc dài” hỏi tôi có muốn đi tìm Tiểu Bạch không. Tôi đáp có. Anh liền đọc số phòng cho tôi. Tôi cười cảm kích.
Rồi, tôi khoác lên người một chiếc áo mỏng, đi ra, phía dưới không mặc gì. Nhìn cặp đùi dài, mảnh của mình, tôi thấy hơi khôi hài. Tôi đi chân trần trên tấm thảm hành lang khách sạn. Thảm chọc vào chân tôi thấy hơi đau. Tôi rón rén đi tới trước cửa phòng Tiểu Bạch. Cũng may lúc đó không thấy bóng dáng của nhân viên khách sạn, nếu không nhìn bộ dạng tôi, họ phải thất kinh.
Lúc Tiểu Bạch ra mở cửa, nhìn thấy tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Quần áo của anh vẫn chưa cởi, vẫn mặc nguyên bộ áo phông và quần bò như lúc ở sàn nhảy. Tôi đoán anh vẫn chưa ngủ. Tôi ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh. Tiểu Bạch sợ quá, ngoái đầu lại nhìn cậu bạn trong phòng. Anh ta đã ngủ, còn đang ngáy rõ to. Thế rồi Tiểu Bạch lôi tôi vào phòng, khẽ đóng cửa lại. Tôi ôm ghì lấy anh, hỏi có phải anh giận vì tôi đã đồng ý ở chung một phòng với bạn anh không. Anh giả bộ không có vấn đề gì, nhưng tôi đọc được trong mắt anh không vui. Tôi ôm chặt anh, rồi nước mắt cứ lăn ra. Rất lâu rồi, tôi không khóc. Không hiểu tại sao mình khóc. Vì Tiểu Bạch. Tôi không biết. Tiểu Bạch cũng nhìn tôi không hiểu, rồi nhẹ nhàng bồng tôi lên giường. Anh hỏi có chuyện gì, có phải bạn anh bắt nạt em không? Tôi lắc đầu, bụng nghĩ, loại đàn ông như vậy không gây nổi tổn thương gì cho tôi. Tôi lau nước mắt, hỏi sao anh vẫn chưa ngủ. Tiểu Bạch gật đầu, nói, cứ nghĩ tới em suốt. Anh còn nói ân hận đã đồng ý cho anh bạn ở cùng phòng với tôi. Tôi cười có gì đâu. cùng lắm chỉ làm tình thôi mà. Tiểu Bạch nhìn tôi đầy phẫn nộ, rồi đẩy tôi ra, hỏi, thỏa mãn rồi còn tới tìm anh làm gì. Tôi ấm ức khóc, nói chỉ nhớ anh, muốn tới nhìn anh. Nếu cảm thấy tôi bẩn thỉu, tôi có thể đi ngay. Tiểu Bạch đã bình tĩnh lại. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, chăm chú ngắm nghía từng đường nét trên đó. Thái độ anh dần trở nên dịu dàng, cơ thể cũng thả lỏng. Chúng tôi hôn nhau. Anh không biết hôn. Động tác rất vụng về. Tôi cười. Anh nói đó là nụ hôn đầu. Tôi thấy thật đau xót trước một chàng trai trong sáng đến vậy. Tôi cũng thấy đau xót về quá khứ của mình. Thế là tuổi xuân trôi qua hỗn loạn và gấp gáp như thế. Tôi trở thành một dứa con gái hư bất cần đời. Tuy chúng tôi trẻ như nhau.
Sau đó chúng tôi nằm trên giường trò chuyện. Nói rất nhiều, kể về tuổi thơ của nhau, về những chuyện không vui. Tôi còn kể cho anh về câu chuyện giữa tôi với bạn trai đầu tiên, về cuộc sống trong mấy năm qua của tôi. Với Tiểu Bạch, cách sống như vậy thật khó hiểu nổi. Nhưng tôi không muốn giấu giếm, chỉ muốn kể cho một người lạ mặt mà tôi cảm thấy rất gần gũi. Tôi muốn kể cho anh về mọi thứ của tôi, kể với anh rằng trên thế giới này còn có một đứa con gái như tôi tồn tại. Tiểu Bạch yên tĩnh lắng nghe, nhìn rất u buồn. Nhưng anh không hề ngắt đoạn lời kể của tôi. Anh giống hệt một đứa trẻ biết nghe lời, chăm chú nghe người lớn kể các câu chuyện li kỳ. Chắc hẳn đối với anh, những câu chuyện này thật hoang đường. Anh sẽ không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người sống một cuộc sống như vậy. Nhưng tôi cho rằng anh cũng là loại động vật đầy nỗi đau như tôi, vì cả hai đều có thời thơ ấu muộn phiền. Lúc Tiểu Bạch kể về thời thơ ấu của anh, tôi khóc suốt. Quá giống nhau, trong đầu tôi lại phảng phất hiện ra những buồn phiền thời ấu thơ, nhớ lại sự lạnh lùng của bố mẹ đối với tôi. Rồi hai chúng tôi ôm nhau khóc, khóc rất thương tâm. Tiểu Bạch nói thời thơ ấu tạo nên vết thương rất lớn đối với anh. Anh thừa nhận mình giờ đây là một cậu thanh niên rất bi lụy. Anh rất đẹp trai, học rất giỏi nhưng vẫn rất yếu bóng vía, nhất là khi đứng cạnh các bạn gái. Nhìn sự yếu ớt trong ánh mắt anh, lòng tôi lại trào lên một tình cảm vốn có của phụ nữ . Có lẽ đó là tình mẹ. Tôi muốn đem lại cho anh sự tự tin, để anh đủ dũng cảm khi đối mặt với các cô gái. Lúc đó tôi quả thực rất ngốc vì cứ cho rằng mọi việc làm của mình đều có lợi cho Tiểu Bạch. Tôi nhẹ nhàng cởi quần áo trên người anh. Tiểu Bạch ngờ vực nhìn tôi. Tôi hôn từng bộ phận trên người anh rất dịu dàng, kể cả những chỗ nhạy cảm nhất. Động tác của tôi rất dịu dàng như một bà mẹ cần thận chăm sóc con. Tiểu Bạch kìm chế không nổi niềm hưng phấn, cứ kêu tôi ngừng lại hết lần này tới lần khác. Nhưng tôi mặc kệ, mãi cho đến khi chúng tôi lao vào nhau điên cuồng.
Thế là Tiểu Bạch đã trở thành đàn ông. Tôi trở thành người đàn bà đầu tiên trong đời anh. Lúc đó tôi thấy mình đã làm một việc rất ý nghĩa, vì cho rằng làm vậy, anh sẽ tự tin hơn rất nhiều. Sau khi làm xong, Tiểu Bạch cứ im lặng mãi. Có lẽ anh lại quay trở về trạng thái yếu ớt như cũ. Rồi chúng tôi ôm nhau ngủ.
Lúc tỉnh dậy, “Tóc dài" và cậu kia đang đứng cười chúng tôi. Họ cười rất to, chúc mừng Tiểu Bạch đã trở thành người đàn ông thực sự. Tôi nhìn Tiểu Bạch, anh vẫn cười thẹn thùng. Rồi bốn chúng tôi rời nhà nghỉ.
Tiểu Bạch xin số diện thoại của tôi nhưng tôi không cho, chỉ cười nói rằng tôi sẽ nhớ anh ấy, nhớ nụ cười thẹn thùng của anh ấy. Tiểu Bạch lại cầu xin. Tôi ra sức kìm nén xúc động muốn giữ liên lạc với anh. Tôi biết đó chỉ là một ảo tưởng mà thôi. Ảo tưởng có một ngày, chúng tôi sẽ yêu nhau thực sự, sẽ không rời nhau. Tôi lại tự nhắc với lòng, đó chỉ là ảo tưởng. Tôi biết, những cô gái như tôi không thể có được tình yêu thực sự.
Rồi chúng tôi ôm hôn tạm biệt, với anh và với "Tóc dài". Tiểu Bạch không dằn được, nước mắt rớt cả lên mặt tôi. Tôi như một người lớn an ủi anh, tự tin lên, anh sẽ tìm được tình yêu thực sự. Tôi cười, nhìn anh, hy vọng nụ cười của tôi có thể đem lại cho anh thêm nhiều kỷ niệm. Tôi lên một chiếc xe tắc xi khác. Lúc vẫy tay giã từ, lòng tôi đau xót. Tôi tin rằng Tiểu Bạch sẽ tìm được hạnh phúc. Còn tôi thì sao, chắc rằng mãi mãi sẽ không có ngày đó.
Cuối cùng Dương Na cũng không kiềm được lòng mình. Nước mắt rơi xuống, nom cô hơi ngượng. Chắc cô không có thói quen khóc trước mặt người lạ. Nhìn nước mắt cô lưng tròng, mắt tôi cũng bắt đầu đỏ. Tôi nói, cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc, thay đổi tâm tư đi. Cô lau nước mắt, trở lại khuôn mặt lạnh lùng. Cô nói không tin vào tương lai, hy vọng cuộc đời cô sẽ chấm dứt sơm sớm, miễn là nhanh hơn và vui hơn.
Tôi im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...