Chuyện tình ma nữ

Cuối cùng Hạ Minh cũng xuất hiện. Hai tháng! Sao với tôi trôi qua lâu vậy trời… Tôi không biết mình nên tiếp tục như thế này đến bao giờ nữa. Một hồn ma vất vưởng, cô đơn và trơ trọi giữa dòng người đông đúc và tấp nập sự sống. Mọi thứ quanh tôi dường như không thuộc về tôi. Và dĩ nhiên, tôi đâu có thuộc về nơi này. Vậy mà…tôi vẫn cố ở lại như luyến tiếc những thứ mình chưa làm được. Tôi nhớ người thân của tôi quá, những người mà hai năm qua, tôi không dám nhìn họ, không dám gặp họ. Vì…tôi chỉ là một con ma… Họ sẽ kinh hoàng đến nỗi nào khi thấy tôi…Sẽ hét toáng lên rằng Maaaaaa! Ừ, đúng vậy đó. Tôi sợ điều đó. Lúc ấy tôi sẽ đau đớn như thế nào. Haizzzzzzzzzzzz!
Ba tôi và dì chắc không còn nhớ đến tôi nữa đâu… Yến vũ rất sợ ma…nên có lẽ tôi không nên đến tìm cô ấy…Nhật Huy…cậu ấy chắc quên tôi rồi, nhưng dù sao trước đây lúc còn đi học, cậu rất thích tôi, thường đưa tôi đi học vào mỗi sáng. Nhưng từ khi biết Nhật Huy có cảm tình với mình, tôi luôn né tránh. Có thể vì tôi không yêu Huy, tôi cũng chưa từng được biết cái cảm giác yêu là như thế nào. Trớ trêu thay, Yến Vũ lại thích cậu ấy…
Vào đám tang của tôi, tôi vẫn nhớ rất rõ…Nhật Huy đã khóc. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy khóc. Nước mắt của một thằng con trai sao mà khiến tôi đau lòng quá… Tôi đến bên cạnh cậu ấy, vòng tay ôm cậu ấy…nhưng vô ích…Huy đâu có cảm nhận được…Tôi chỉ còn là một hồn ma không xác…Một hồn ma cô đơn…
Yến Vũ cũng khóc, cô ấy ngã khụy xuống bên mộ tôi…Mái tóc Yến Vũ xõa ngang mặt, rũ rượi cùng nước mắt…Tôi không khóc…Vì lúc đó, tôi đâu có nước mắt, cũng chẳng biết phải làm gì. Tôi mới chết, là một con ma mới, đâu có biết đến những sức mạnh tiềm ẩn của ma nữ như bây giờ. Ba tôi, dường như, trong đám tang ấy, ông yên lặng…Cái nhìn cứ sâu thẳm xoáy vào di ảnh. Tôi chưa bao giờ biết hay cảm nhận được ông đang nghĩ gì. Dì Hoa, người đàn bà độc ác ấy rơi nước mắt? Vì tôi ư? Không đâu. Bà ta đóng kịch giỏi lắm, ai cũng có thể bị đánh lừa trừ tôi. Tôi chỉ muốn lao tới quát vào mặt mụ già ấy một trận sau bao ngày chịu đựng…Tôi căm hận bà ta, người đàn bà đã cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong gia đình tôi. Bé Mai, con riêng của bà ta mới có sáu tuổi,nhưng nó rất thương tôi, đó chính là tình cảm thật lòng từ một đứa trẻ thơ không chút toan tính hay giả tạo như mẹ nó. Con bé ngồi thụp xuống trước mộ tôi, thì thầm điều gì đó rồi đưa tay lau nước mắt. Nó còn đặt một tờ giấy gấp tư lên gần lọ hoa.
“Chị Nhi nhớ phải lên thiên đường nhé. Bé yêu và nhớ chị Nhi nhiều lắm. Chị Nhi phải sống tốt không bé sẽ buồn lắm. Bé ở dưới này sẽ chăm sóc ba mẹ, chị đừng lo nhé…Tạm biệt chị Nhi…”
Tôi với tay, bẹo má con bé…chợt nhớ tới hơi lạnh của người mới mất, tôi vội rụt tay lại, thẫn thờ…
“Chị Nhi phải không?”
Bất chợt con bé thốt lên, bao ánh mắt đổ dồn về phía nó. Tôi chết lặng…
“Mai, con nói gì vậy, đứng lên coi”
Dì Hoa kéo nó dậy, lườm nó nhưng tránh để mọi người nhìn thấy. bà ta giở dọng.
“Mai à, chị Nhi đi rồi mà”
“Không, chị ấy vừa bẹo má còn nè”
“Trời ơi, con nói lung tung gì thế Mai”
“Ba, ba ơi…Chị Nhi vừa ở đây thật đấy”
Chực khóc, nó níu lấy tay ba tôi, người đàn ông ấy bế thốc nó lên vỗ về. Bao nhiêu người ở đó bật khóc…
“Hình như Nhi đang ở đây thật”

Nhật Huy thì thầm, Yến Vũ thoáng giật mình…
“Sao cơ…”
“Cậu ấy…Vừa đứng cạnh tôi thì phải…”
“Cậu nhớ Nhi quá nên thế thôi”
“Có lẽ vậy…”
Mọi Thứ cứ diễn ra trước mắt tôi…Khiến tôi vô vọng biết chừng nào…”
“Ba ơi…con đang cạnh ba nè… Mai ơi, chị Nhi nè…Vũ, Huy…Là tớ đây…Tớ không muốn xa các cậu đâu…”
Tuyệt vọng…Không ai nghe thấy tiếng tôi. Giọng nói của tôi đã biến thành cơn gió chiều quẩn quanh ngôi mộ…Rì rào…Lặng lẽ…
Kí ức của tôi sao bỗng tràn về, dạt dào như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Ấy thế mà…đã hơn hai năm…
“Cạch…”
Có tiếng khóa mở, tôi bàng hoàng trở về với thực tại. Tôi lẩn khuất vào trong hư vô. Căn nhà lại vắng lặng. tôi chờ xem, ai là người sẽ bước vào…
“Nhật Huy…Là cậu ấy…”
Vẫn như ngày nào, Nhật Huy gầy, cao khoảng mét 76, vẫn cái dáng ấy…nhưng nụ cười ấy lại không còn. Khuôn mặt co lại, che giấu những nét đẹp trời ban cùng sự duyên dáng. Sự lạnh lùng đã cướp đi ánh mắt hiền hậu xưa kia…Bờ môi ấy dường như đóng băng. Mai tóc phủ ngang mắt, đờ đẫn…
Nhật Huy bước vào căn phòng tôi đang ẩn mình, đưa mắt nhìn xung quanh như với lấy cái không khí lạnh lẽo quanh đây, cậu ấy ngồi xuống giường, cứ bất động như vậy.
“Tại sao cậu ta lại đến đây?”

“Tại sao chứ? Tại sao lại có thể mở được cửa nhà?”
“À, hình như trước đây, cả Yến Vũ và Nhật Huy đều có chìa khóa nhà của mình…”
“Mình nên làm gì đây???”
“Kìa, cậu ấy đang cầm ảnh của mình lên…”
Nhật Huy quả thật rất đẹp trai, cái vẻ lãng tử ấy khiến Yến Vũ mê mệt. Không biết từ khi tôi mất, họ có đến được với nhau không nữa…Hi vọng là có…
“Hà Nhi…Cậu xa tớ thật rồi sao?”
Đồ ngốc này…Chẳng nhẽ là giả??? Tôi ngồi xuống cạnh Nhật Huy, có vẻ như cậu ấy cảm nhận được điều gì đó…
“Hà Nhi…”
“Cậu phải không???”
“Cậu vẫn đang ở đây đúng không???”
“Tớ nghe người ta nói, thỉnh thoảng…vẫn thấy một cô gái bước ra từ nhà này…Là cậu phải không Nhi…”
Sao cơ? Họ nhìn thấy tôi ư? Chắc là lần Hạ Minh đến đón tôi.
“Nhi ơi…Tớ rất nhớ Nhi…”
“Có thể cho tớ gặp Nhi lần nữa được không?”

Ồ, hình như là nước mắt…Ngấn trong mi mắt của Huy…Tôi nhìn thấy những vệt nước…
Chiều xuống, gió thổi nhẹ, ngoài trời lại lất phất mưa. Nhật Huy vẫn bất động ngồi đó…A! Tiếng chuông điện thoại…Vẫn là bài hát ấy…Bài hát đã mang trái tim tôi trôi vào theo nó…Because You Live của Jesse McCartney…
“A lô” – Nhật Huy mệt nhọc nhấc máy…
“Huy đang ở đâu thế? Vũ đang ở nhà Huy nè”
“Huy đang…ở nhà Nhi”
“Cái gì cơ??? Nhà…nhà của Nhi???”
“Ừ, Huy nhớ Nhi lắm…”
“Nhưng Nhi…”
“Vũ về nhà đi nghen, Huy muốn ở đây thêm một lát…Chào Vũ”
Nhật Huy cúp máy…Chắc hẳn đầu dây bên kia đang vô cùng lo lắng và buồn bã. Tôi hiểu Yến Vũ, cô ấy yếu đuối và si tình... Sao Huy vẫn lạnh nhạt vậy nhỉ? Huy biết Vũ thích cậu ấy mà… Vì tôi chăng?
Tôi cười…Tôi biết…Có một người…yêu tôi đến chừng nào…Thế này là quá đủ để hiêu về tình cảm ấy…
“Tớ xin lỗi…Huy ạ…”
“Hả???”
Nhật Huy vội vã nhìn sang bên cạnh. Không biết từ lúc nào…Tôi đã nguyên vẹn hiện thành người, chính xác là như một con người… Vì tình cảm cậu ấy dành cho tôi chăng?
“Nhi…nhi…”
Tôi đứng vụt dậy, vì sợ Huy giật mình…
“Huy…Là tớ…”
“Nhi đã…rồi mà…”

“Ừ thì…tớ vẫn là ma mà…”
Cậu ấy toát mồ hôi. Haha…nhát gan thế mà còn dám đến đây, ngốc thật…
“Huy sợ ma hả? haha…”
“Sao…sao Nhi lại như thế này được vậy???”
“Tớ là ma mà…Gì mà chẳng làm được…”
“Nhi…”
Nhật Huy ôm tôi, sao mà chặt thế…Nếu còn là người, chắc tôi đã đẩy cậu ấy ra mất rồi, nhưng lúc này, tôi ngồi im, vòng bàn tay lạnh lẽo của mình qua hông cậu ta…
“Nhi ơi…Tớ nhớ Nhi lắm…Nhi đừng xa tớ nữa nhé…Được không?”
“Huy này…Tớ là ma…tớ không thể bên Huy suốt đời được…Rồi một ngày, tớ cũng phải đi thôi…”
“Không. Đừng…Tớ xin nhi mà, cầu xin Nhi đấy… Hơn hai năm rồi Nhi biết không? Tớ đã sống như một cái xác…Vì thiếu Nhi…”
“Thôi. Ngốc… Cố lên nào. Tớ đang bên Huy đấy thôi…”
“Tại sao trước đây…Nhi từ chối tớ…”
Tôi im lặng…
Bàn tay tôi buông cậu ấy ra, mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu ấy…
“Huy không nên gần tớ quá như vầy…Vì tớ không còn là người…”
Gió thổi…mưa nặng hạt hơn chút…Chúng tôi nhìn nhau…sau bao ngày xa cách. Với tôi. Nhật Huy vẫn mãi là bạn, một người bạn thân…Cậu ấy vẫn cầm khư khư tấm ảnh của tôi trên bàn, ánh mắt ấy chứa đựng niềm vui nhưng cũng vùi sự lo lắng…Nhật Huy vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui