Chúng tôi chào từ biệt anh em nhà K’ Niêng và cô K’ Mị chuẩn bị về Sài Gòn. K’ Niêng bật khóc, nước mắt cô thấm ướt vai áo tôi. K’ Niêng ôm tôi thật chặt, có lẽ vì quá xúc động. K’ Sung nhìn tôi và Hạ Minh. Vẫn ánh mắt lạnh lùng ấy nhưng tôi hiểu anh ta cũng khá buồn.
“Xin lỗi vì tôi chẳng giúp gì được cho hai bạn”
“Không…Là do số mệnh chúng tôi đã an bài như thế. Anh đừng suy nghĩ gì nha. Cảm ơn vì tất cả.”
K’ Niêng bật khóc to hơn, tôi buông cô ấy ra, với tay lau cạn vệt nước mắt vừa rớt xuống. Tôi mỉm cười. Họ nhìn theo chúng tôi đến khi chỉ còn là hai vệt sáng mờ ảo mới quay trở về…. Nắng dần buông nhẹ trên khắp Lang-biang…Phía sau chúng tôi…
* * *
Sài Gòn…Chính là Sài Gòn đây rồi…
Đây là nắng chiều Sài Gòn…
Đây là Gió, gió Sài Gòn…Gió thổi hương vị Sài Gòn vào tận tâm trí tôi. Phảng phất sự nhớ nhung nơi này…
Kia rồi, ngôi nhà của tôi kia rồi…Cổng vẫn thế, trước cửa vẫn là hai giò Phong Lan tím mà Nhật Huy đã tặng tôi. Nó vẫn còn sống. Vẫn mơn mởn như hồi mới. Chắc hẳn, ai đó thường hay đến chăm sóc cho nó…Hẳn là Nhật Huy…Nhật Huy…Tôi đã bỏ cậu ấy lại một mình trong vô vọng. Tôi là kẻ có lỗi…Nhật Huy…
“Hà Nhi. Em đang nghĩ gì thế? Sao không vào nhà?”
“Em đang nghĩ đến Nhật Huy, cậu ấy…không biết giờ thế nào rồi”
“Anh thấy cậu nhóc đó cũng yêu em đó.”
“Vâng”
“Nhưng em đừng suy nghĩ gì nhiều. Em là của anh cơ mà. Anh ghen bây giờ”
“Vâng…Hì…”
“Mình vào nhà nhé em”
Không gian vắng lặng. Mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên như cũ. Vẫn chiếc ga giường ấy, vẫn chiếc rèm cửa màu xanh nhạt. Vẫn chiếc gối hình trái tim mà tôi phải mè nheo mãi Yến Vũ mới chịu nhường cho tôi. Vẫn cái đèn ngủ mặt cười ấy. Mọi thứ…
“Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?”
“Anh nhớ…Hôm đó…Anh say…Hì”
“Hì. Anh vẫn nhớ à. Đây nè. Còn cả chỗ này nè. Em đã hét toáng lên khi thấy anh xuất hiện trong phòng của em”
“Lúc đó em thật ngốc mà”
“Hihi”
Mọi kí ức tràn về. Như nguyên vẹn trước mắt tôi. Những thứ xúc cảm là lạ khẽ dâng lên trong tôi. Nắng dần tắt ngấm. Nhìn ngoài trời, khung cảnh yếu ớt đến chừng nào. Sài Gòn đang chịu ảnh hưởng bởi một cơn bão nên đêm về, tất cả trở nên đáng sợ hơn. Gió vụt lên từng hồi. Không còn ánh sáng phía chân trời mà thay vào đó là những vệt đen ngòm, hình xoáy. Cứ như muốn hút tất cả vào đó. Trời nổi giông. Tiếng gầm gừ của sấm chớp dẫn theo một đợt mưa nặng hạt đến. Từng hạt, từng hạt…Nhẹ lăn xuống đường. Rồi cả vũng, cả gáo nước mưa ập xuống. Cây cỏ lẩn vào nhau như trốn chạy, gió quật ngang dọc khiến tiếng động trở nên to và lạ hoắc. Mưa to rồi! Hạ Minh ôm tôi, tôi sà vào lòng anh. Trong bóng tối. Hơi thở cả hai dồn dập. Ấm áp. Anh siết tôi thật chặt trong vòng tay. Hết đêm nay là chỉ còn ba ngày. Tôi với tay lên, vuốt nhẹ mái tóc anh. Ánh sáng loang lổ của tia chớp chiếu thẳng vào chúng tôi. Tôi nhìn anh rõ hơn. Đường nét, gương mặt anh uyển chuyển trong từng cử chỉ. Giá có thể. Cho chúng tôi mãi mãi như thế này…
“Hà Nhi…”
“Dạ”
“Em có hối hận không?”
“Chuyện gì anh?”
“Vẫn còn ba ngày…Thực ra. Em vẫn có thể đi siêu thoát…”
“Anh nói gì lạ vậy. Nếu siêu thoát. Em và anh sẽ không bao giờ có thể nhớ ra nhau. Sẽ quên nhau mãi mãi. Thà em là cát bụi nhưng chúng ta sẽ không xa rời. Anh bay đi đâu. Em theo đó…”
“Em thật sự không hối hận khi từ chối kiếp sau chứ?”
“Dạ. Dù thế nào đi nữa…Em vẫn còn có anh mà…”
“Anh…yêu em lắm, ngốc của anh ạ. Đã có lúc, anh mong ước chúng ta được là người. để được sống bên nhau…”
“Là lúc hi vọng Thầy Ha Lù có ở nhà phải không anh?”
“Ừ. Em yêu ạ”
“Thầy ấy dù có tài giỏi đi chăng nữa. Cũng không giúp mình được đâu anh”
“Dù sao. Đó là hi vọng cuối cùng mà.”
“Vâng. Anh nè…Người đã đến trước chúng ta…Ý em là Nhật Huy ấy. Cậu ta đón Thầy Ha Lù xuống đây nghĩa là…”
“Là vì em. Vì anh. Vì tình yêu này”
“Mai chúng mình sẽ đi tìm Nhật Huy và thầy Ha Lù.”
“Ừ. Hi vọng…Có một phép màu phải không em?”
“Dạ. Nhưng thật sự cũng không quan trọng. Được bên anh thời gian qua, em hạnh phúc lắm…”
“Anh cũng thế em yêu ạ”
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt hơn. Gió vẫn ngập ngụa trong nước. Tiếng còi xe, tiếng nói, tiếng chửi rủa thiên nhiên đang inh ỏi. Có ai đó còn gào lên. ầm ĩ. Còn trong này, thật yên tĩnh. Không ánh sáng. Chỉ có tiếng thở dồn dập, tiếng đập mạnh của hai trái tim. Tiếng của hạnh phúc. Tiếng của tình yêu…
Mặc ngày mai mưa gió hay bão bùng. Tình yêu vẫn đốt lửa sưởi ấm cho những tâm hồn lạnh lẽo. Những bóng ma…
Đau khổ trong tình yêu đôi khi không hẳn là sự dứt khoát ra đi của một người. Không hẳn là những phút giận hờn mà đâm ra đau đớn. Không hẳn là những quyết định sai lầm rồi hối hận. Không hẳn là tất cả… Trong tình yêu. Dường như, điều khiến con người ta khi yêu phải đau đớn nhất. Chính là khi còn quá yêu thương nhau mà phải cách xa nhau, mãi mãi. Là khi yêu mà không được ở bên nhau. Là những xúc cảm từ trái tim chỉ biết rỉ máu nhẹ nhàng trong từng ngăn, từng vách của trái tim… Cuộc sống là thế. Có quá nhiều điều mà chúng ta không tưởng đến. Hai bóng ma, một nam, một nữ lại xuất hiện giữa cái đất Sài Gòn tấp nập này. Đúng. Đó là điều không tưởng. Rồi một tình yêu nảy ra giữa họ. Ảo tưởng ư? Biết đâu, vẫn có những số phận như vậy trên nơi mà bạn đang ở. Chỉ có điều, không ai biết!!!
Những ngày cuối cùng. Tôi và Hạ Minh thức giấc khi xế chiều đang chuyển màu. Một giấc ngủ sâu, dài. Trời vẫn mưa. Gió đã bớt chút ít. Cỏ cây uể oải chuẩn bị đón màn đêm. Còn chúng tôi thì mới bắt đầu đón những giây phút đầu tiên trong ngày. Vẫn tiếng người, tiếng xe cộ dồn dập ngoài phố. Vẫn đông đúc như thường nhật. Sài Gòn là thế. Ồn ào, náo nhiệt…Tôi mặc trên người chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, vừa mở hờ đôi mắt thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi. Anh cũng vừa tỉnh. Tôi ngượng chín mặt. Chưa bao giờ tôi mặc váy ngủ trước mặt anh.
“Sắp tối rồi anh nhỉ? Chúng ta ngủ kĩ quá” – Tôi vội chuyển chủ đề khác.
“Sao tối qua anh không thấy em quyến rũ như thế này nhỉ?”
Câu nói của anh khiến mặt tôi đỏ ửng lên như gấc chín sắp được thu.Tôi hoạch lại anh.
“Ý anh chê em không quyến rũ ấy gì?”
“Đâu có đâu. Hihi. Em đẹp nhất mà” – Anh vừa cười vừa né cái bẹo yêu của tôi.
Tôi nguýt dài anh một cái rồi ngúng nguẩy xuống giường. Anh cũng bật dậy, chạy theo tôi. Kéo tôi lại, vòng tay qua eo tôi, siết mãnh liệt. Cảm giác được hơi ấm từ bàn tay anh qua lớp váy mỏng tôi vội buông tay anh ra.
“Để em đi rửa mặt nào rồi còn đi gặp Nhật Huy nữa chứ”
“Làm sao dễ thế. Được bữa vợ anh mặc váy ngủ. Phải chiêm ngưỡng đã chứ nhỉ?Hihi”
“Gớm ạ. Buông em ra nào”
“Không…Ui za…Em nặng quá cơ” – Hạ Minh vờ nhăn mặt. Bế thốc tôi lên. Hôn nhẹ lên môi tôi. Anh khẽ đặt tôi lên giường rồi nằm bên cạnh. Mơn trớn gò má, đùa nghịch với mái tóc. Rồi lướt nhẹ trên tấm vải mỏng trên người tôi. Hạ Minh dồn dập hơn. Hơi thở như kích thích tôi, khiến tôi không thể chống cự. Bàn tay anh, cứ mải miết như tìm kiếm gì đó đánh rơi trên người tôi…Tôi ngập men say nhưng…
“Nhột quá. Haha”
Anh ngừng hôn. Bật cười ha hả. Tôi ngượng chín mặt, cũng che mặt cười. Anh âu yếm tôi, thơm vào má thật lâu rồi…bế tôi vào phòng tắm. Tôi và Hạ Minh cùng chuẩn bị để đi gặp Nhật Huy. Trời tối dần. Mưa ngớt. Gió tạnh…
Mưa gió thế này, tìm một chiếc taxi quả cũng hơi khó. Chiếc Lam của Hạ Minh thì biệt tăm từ khi chúng tôi lên Lang-biang rồi. Mưa cũng không giày xéo mặt đường nữa. Anh che ô cho tôi, không khí ẩm ướt bốc lên khỏi đất, phả vào những người đi đường cho chúng tôi. Tôi và anh quyết định đi bộ đến nhà Nhật Huy. Tất nhiên, sẽ phải nghĩ ra cách nào đó để liên lạc vs cậu ta. Chắc các bạn đang hỏi tại sao tôi không dùng di động chứ gì. Câu trả lời là “ Tôi không dùng. Với lại…tôi cũng không còn nhớ số của Nhật Huy. Hết!”
May thay, Sài Gòn chỉ bị ảnh hưởng bởi bão chứ không trức tiếp hứng trọn cơn bão. Chứ không, nơi này giờ toàn là nước! Tôi, quần jean, áo ren cao cổ, tóc thả. Chân đi giầy chừng bảy phân. Tôi chẳng lạnh chút nào mà sao cứ muốn tỏ ra run rẩy như thế này nhỉ? Hạ Minh quàng tay qua vai tôi, kéo tôi đi sát anh hơn một chút. Giá như…( Lại giá như. Ừ, mà nõ cũng mãi là “giá như” thôi ). Giá như được bên anh mãi như thế này. Có gì đó nghèn nghẹn. Cái mà tôi mong ước, chắc hẳn chẳng bao giờ thành hiện thực cả. Tôi…Chỉ là một linh hồn, một bóng ma…
“Á…” – Tôi mải miết suy nghĩ, chẳng may vấp phải viên đá cuội. Gót giầy gẫy đôi. Tôi nhăn nhó nhìn Hạ Minh như cầu cứu…
“Em sao thế. Trời ạ. Anh xem nào” – Hạ Minh đỡ tôi đứng thẳng lên, anh ngó đôi giầy rồi bật cười. Gét thế không biết. Anh như đang trêu tôi. Anh giỡn tôi. Tức chết đi được.
“Anh cười gì chứ? Hừ”
“Thôi nào em yêu. Giầy hỏng rồi, tháo nốt chiếc còn lại ra. Hay muốn đi một bên có một bên không. Hihi”
“Gét anh quá. Hừ hừ”
“Anh vô tội nè. Hihi” – Được thể anh chọc tôi tới bến. Tôi tức muốn xì khói mà không làm gì được. Chỉ nguýt dài một cái rồi mếu máo.
“Giờ làm sao đây anh?”
“Ngốc quá. Tháo giầy ra. Lên anh cõng nào”
“Hả. Được không đó?”
“Đây đâu phải lần đầu. Dù em…khá nặng đó. Hihi”
Tôi dỗi. Chân đất đi tiếp vài bước, đợi anh đuổi theo. Đó. Tôi biết mà, kiểu gì anh cũng phải chạy theo rồi dỗ dành. Trời ạ. Tôi hư mất. Nhưng…cũng không được lâu nữa…
Đường Sài Gòn vẫn tấp nập. Vẫn đông người qua lại. Tôi kéo sụp ô xuống tránh cái nhìn của kẻ đi đường. Tôi trên lưng anh. Gần sát anh. Vòng tay tôi choàng bên cổ anh như muốn nói rằng bây giờ và mãi mãi, anh là của tôi. Không bao giờ được phép rời xa tôi, cho dù có thành cát bụi.
“Oa…chồng ơi. Bắp nướng kìa”
“Úi. Trời bão nãy mà vẫn có người bán bắp à?”
“Em muốn vào đó cơ”
“Rồi rồi. Nhưng việc gặp Nhật Huy, chắc trễ quá”
“Kệ. em ứ biết. Dù sao thì cũng không hi vọng gì nhiều. Hihi. Thèm quá anh ơi. Thơm kinh!”
“Nào thì đi. Hihi. Anh cũng sắp sụt lưng rồi nè”
Mùi bắp nướng được thể tung hoàng xung quanh tôi và anh. Hạ Minh đỡ lấy một bắp, thổi phù phù rồi đưa cho tôi. Tôi hít hà mùi thơm cho căng tràn lồng ngực mới ăn miếng đầu tiên. Hạ Minh nhìn tôi. Anh không giấu nổi nụ cười. Tôi rất thích anh cười. Thích đến nỗi, khi ấy, chỉ muốn sờ lên làn môi ấy mà miết thôi. Tôi chu mỏ ra, bắt anh thổi vì bắp nướng làm bỏng môi. Anh lắc lắc đầu, vờ trêu tôi. Tôi hậm hực lườm anh, không thèm nói chuyện. Mắt cứ nhìn về phía mưa. Anh lại dỗ dành tôi. Âu yếm tôi. Chúng tôi đùa nhau, rồi lặng nhìn về phía màn mưa. Nơi vỉa hè sao ấm áp đến lạ thường.
No căng bụng, tôi đứng lên. Trời cũng đã muộn, mưa lại thêm dày đặc hơn. Tôi đâm lười, bắt Hạ Minh cõng về nhà đi ngủ.
“Ôi. Vợ tôi. Ham ngủ thế. Mới đó mà đã buồn ngủ được sao em?”
“Dạ. Em muốn về cơ…”
Chồng tôi- Hạ minh. Tất nhiên là vui vẻ nhấc tôi lên lưng, từng bước về nhà. Tôi lại mải miết dựa trên người anh, đôi bờ vai vững chãi… Bỗng, Hạ Minh đứng khựng lại trước một khách sạn . Tôi nhấc ô ra khỏi tầm mắt, cũng ngó lên nhìn. Là cô ấy…Lệ Tuyết… Giây phút trong tim tôi như ngừng đập. Chính xác hơn là nó nghẹt thở. Nghẹt thở đến đáng sợ…Cô ta bỗng dưng xuất hiện trước chúng tôi. Nhưng không phải một mình. Cũng chẳng phải với Nam Quang. Mà với một người đàn ông lạ mặt, tầm khoảng trên năm mươi tuổi. Lẽ nào, cô ta và Nam Quang đã hết. Giờ lại đi cặp với ông già béo bự đó sao?
“Chồng…Anh…anh sao vậy?”
“À không. Anh không sao?”
“Là cô ta. Anh vẫn còn quan tâm đến ả sao?”
“Không. Anh không…”
“Vậy tại sao anh phải đứng lại, nhìn cô ta lâu đến vậy. Tình cũ khó quên à?”
“Em đừng nói bậy”
“Sao? Anh quát em à?”
“Không. Anh xin lỗi. Ta về thôi. Chỉ còn một ngày mai thôi. Anh không muốn chúng mình cãi nhau”
“Không cãi mà được à. Nếu anh không còn tình ý gì với cô ta thì đã không như vậy.Đấy. Con thiên nga bé nhỏ của anh đang vào khách sạn với một tay vừa già vừa béo. Anh đau lòng chứ gì?”
“Em nói gì vậy Hà Nhi. Đừng làm to chuyện như thế chứ. Anh và cô ta. Hết rồi. Giờ anh chỉ là một con ma. Em hiểu chứ? Đừng quá đáng như thế!”
“Anh vì ả mà quát tôi à?”
“Em đừng suy diễn ra”
“Tôi suy diễn? Tôi nói đúng rồi ấy gì. Anh đang ghen với thằng cha già khọm kia ầy gì?”
“Em ăn nói hẳn hoi. Anh bảo không là không. Quá quắt!”
Tôi yên lặng, từ từ tụt xuống khỏi lưng anh. Nước mắt đã lưng chòng, tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Tôi ghen chăng? Ừ. Có lẽ. “Đáng ghét. Mọi thứ đều đáng ghét hết. Hừ.”
Tôi chạy trong đêm, mưa cứ thế phả vào mặt tôi. Gió cú thốc vào người. Sao lạnh lẽo đến vậy. Anh không đuổi theo tôi. Anh quát mắng tôi. Vì ả. Cái con đàn bà khốn kiếp ấy. Tôi chỉ muốn tát thẳng vào mặt. Đê tiện hết sức!
Tôi vừa đi vừa nguyền rủa tất cả. Ô không còn. Tôi đội mưa cứ thế lao vào đêm tối.
“Hạ Minh. Anh không đuổi theo tôi ư? Khốn kiếp. Vì Lệ Tuyết mà anh quát mắng tôi. Hừ!”
“Sầm!!!”
Đó chính là tiếng động cuối cùng trong đêm tối. Tôi tức giận ném luôn đôi giầy cao gót vào cửa gỗ. Tạo ra một thứ âm thanh ghê rợn…
“Hạ Minh! Đồ chết tiệt”
Tôi chưa bao giờ tức giận với anh như lúc này. Lệ Tuyết là cái quái gì mà khiến anh ta như thế chứ. Cái ánh mắt ấy. Anh ta nhìn trân trân vào ả. Thật là hết biết. Đúng là tình cũ không rủ cũng đến mà.
Tôi vùi mình trong đám chăn gối, tôi khóc. Tôi ghen. Tôi tức giận…Đã bao giờ Hạ Minh nặng lời với tôi đâu kia chứ. Vậy mà…vậy mà…Tôi ức nghẹn cả họng. Tối đen như mực. Là trong lòng tôi… Còn ngoài kia, đèn đường hắt ánh sáng vào tận giường tôi. Tôi vẫn nức nở…
“Hà Nhi…Vợ…vợ ơi…”
Là tiếng của anh ta. Hừ. Tôi vẫn im lặng. Coi như đã ngủ.
“Anh biết Vợ chưa ngủ mà. Phải không. Vợ ơi. Anh xin lỗi. Anh sai rồi, nghe anh giải thích đã. Thực ra…”
“Không muốn nghe”
“Thôi mà vợ. Dậy với anh nào” – Vừa nói. Hạ Minh vừa lay tôi dậy, vén chăn ra khỏi người tôi – “Thôi chết. Vợ anh mặc cả quần áo ướt đi ngủ sao. Dậy nào. Dậy nào”
“Anh đi mà quan tâm cô ta ấy”
“Đâu, em ngoan. Dậy nghe anh nói nè. Thật ra anh không muốn quan tâm cô ta đâu”
“Vậy anh nhìn cô ta làm gì. Lại còn quát mắng em nữa. Anh còn yêu cô ta!”
“Ngốc quá…Không phải đâu mà”
“Em không muốn nghe nữa. Em ghét anh lắm” – Tôi bật dậy, thụi vào người anh rồi mếu máo – “Anh không được bỏ em đâu. Huhu”
“Vợ yêu. Đừng khóc. Anh đây mà. Thực ra người anh quan tâm là người đàn ông đi cùng cô ta cơ”
“Không tin”
“Vợ ngoan. Nín đi nào. Em biết đó là ai không?”
“Là ai?”
“Là ba anh…Ba ruột”
“Hả…Gì cơ? Chẳng phải anh nói trước đây anh sống một mình sao?”
“Ừ. Ba mẹ anh li hôn lâu rồi. Mẹ anh mất cách đây năm năm. Còn cái người em vừa nhìn thấy đó, đã cưới vợ khác. Ông ta là ba anh. Vậy mà, hôm nay lại đi với Lệ tuyết. Cô ta…Hừ!”
“Em xin lỗi…Em không biết đó lại là…”
“Em đừng khóc nữa là được mà. Hì”
Anh cười hiền hậu…Tôi thương anh, và cũng tự trách mình…Sao lúc nãy… Tôi kéo anh vào người mình. Ôm anh thật chặt. anh dụi đầu vào ngực tôi. Dường như…Anh lén buông một tiếng thở dài…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...