Chuyện tình ma nữ

Tôi đi. Không còn chút xíu gì trong suy nghĩ của tôi lúc này. Tất cả chấm dứt hết rồi… Hắn là sự thật. Chính cái người hằng đêm tôi nhớ mong lại là kẻ gây ra cái chết cho tôi. Là kẻ bỗng chốc đến bên tôi rồi có khi nhẹ nhàng biến mất như chưa từng xuất hiện. Giờ đây. Tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục tồn tại trên thế giới này nữa…
Cảm xúc trong tôi hỗn độn…
Như thể, tôi đang chết lần thứ hai vậy. Thực tại đến mơ hồ. Tôi. Một con ma nữ nên làm gì lúc này đây. Phải chăng nên từ bỏ cái nơi không hề thuộc về mình. Từ bỏ cái gọi là chớm nở của tình yêu? Nhưng cái chớm nở ấy, có lẽ…Hắn ta vừa bóp nghẹt nó rồi. Tại sao chứ…Tại sao lại là anh ta? Tại sao… Không lẽ, ma cũng biết yêu sao? Thật vớ vẩn hết sức…
Tôi đi về phía nghĩa địa…Thật khó khăn quá, khi buông ra một câu quyết định…Ở lại hay ra đi?
Nhưng…Tôi ở lại đây làm gì kia chứ? Ở lại…Để yêu??? Không đời nào. Tôi la ma! Phải! Tôi chính là ma!!! Chẳng còn sự thật nào khác ngoài chuyện đó. À, còn nữa…Cái tên đó…Cũng là ma. Tệ hơn. Hắn là kẻ thù của tôi. Kẻ đã xé nát cuộc sống của tôi…Nhưng chính anh ta…Chính anh ta…Phải…Là anh ta…Hạ Minh…Anh đã mang lại cho tôi cảm giác ấy…Cảm giác tôi chưa từng được trải qua…Nhưng sao lại là anh cơ chứ…Lại đây! Và nói với tôi rằng không phải đi. Làm ơn…
Ừ. Cho dù là anh ta thì sao mà không phải anh ta thì sao? Làm thế nào để tôi luôn nhớ mình là một con ma đi…Tôi và anh, chính là hai đường thẳng song song. Nhìn thấy nhau đấy, có lẽ cũng gần nhau đấy…Nhưng có bao giờ chạm gần bên nhau? Có bao giờ. Họa chăng…Là một giấc mơ!
Một giấc mơ ư? Những ngày qua…Chỉ là một giấc mơ, Và đã đến lúc tỉnh lại rồi. “Hạ Nhi. Quên tất cả đi. Thế giới của mày, là ở kia…”
Cái màn sương mờ ảo ấy đấy. Rồi sẽ phải bước qua ấy thôi. Tắt đi giấc mơ hạnh phúc…Bởi vì, sau màn sương kia…Một thế giới khác đang chờ tôi. Thế giới của tôi!!!
Trước mắt tôi. Cổng nghĩa địa hiện ra trong vắng lạnh đến rợn người. Chẳng có ai hết. Chỉ một mình tôi và tiếng rú lên của vài con vật mà tôi chưa từng biết tên. Tôi lặng lẽ tiến vào sâu bên trong. Cái khoảnh khắc này như rộn lên trong tôi bao nhiêu hồi ức. Xung quanh tôi…Là những ngôi mộ, cộng với cái nhìn lạnh lẽo trên từng di ảnh. Như dõi theo tôi, mời chào tôi du nhập vào thế giới của họ, cái thế giới đáng nhẽ ra đã là của tôi. Gió bỗng rít lên từng hồi điên loạn. Một cơn gió lạ mang hơi ẩm ướt từ phương trời nào đó lạc vào đây. Tôi hít thật sâu như tận hưởng thứ mà mình thích. Giờ phút cuối cùng, nó có lẽ đã được chuẩn bị từ trước. Chứ không như khi hắn đâm xe vào tôi. Đột ngột và không Cảm Xúc. Đường trong nghĩa địa dẫn tới mộ tôi thật xa hay tại vì tôi cố gắng đi đường vòng để tìm kiếm thêm chút giây phút trên cõi trần? Tôi vẫn lặng lẽ như thế trong bóng đêm. Dưới những ngọn đèn mờ ảo đang phủ trọn lên tán cây hai bên đường. Tôi đau đớn tìm bóng của mình…Tôi không có bóng. Cô đơn và trơ trọi giữa nơi này.

Làm thế nào…Khi bắt buộc phải chấp nhận một sự thật tệ hại. Sự thật rằng tôi đã chết, chết bởi người đàn ông ấy. Người đàn ông mà giờ đây đang khiến bản thân tôi điên đú. Phũ phàng. Tôi muốn yêu, muốn ở bên anh ta nhưng phải làm sao đây? Tôi là ma. Hạ minh cũng là ma. Không thể yêu nhau và bên nhau được. Phải. Tôi nên đi…
Gió vẫn thổi sau lưng tôi. Hàng cây trong bóng đêm bỗng trở nên đáng sợ hơn. Cứ rì rào…như thì thầm với tôi điều gì đó…
Tôi sững lại trước một ngôi mộ, rêu xanh phủ kín một bên mộ. Hoa dường như còn mới. Nhưng chẳng ai dọn dẹp nơi này cả. Nó đập vào mắt tôi. Chính là tấm ảnh trên đó và dòng chữ. Trong đêm tối nhập nhoạng. Anh đèn siêu vẹo hắt vài tia sáng lên tấm bia. Hàng chữ hiện lên rõ nét hơn…

“Phan Hạ Minh,…(…)”
Tôi rùng mình đôi chút. Ấy đấy. Là mộ của kẻ thủ, cũng là người thương của tôi đấy. Hắn ta đang toe toét nhìn tôi kìa. Đáng ghét…Cái ánh mắt ấy. Sao mà sâu thẳm đến thế. Nó như xoáy vào tôi, khiến tôi không tài nào rời mắt được. Cái nhìn sâu, nụ cười rộ. Nhưng sao tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn từ ấy tỏa ra…
Tôi cúi xuống, đặt tay lên di ảnh, nhẹ lướt trong khi đầu tôi rỗng tuếch. Không có ý nghĩ nào len lỏi.
“Hồng Ngọc…à không…Hà Nhi, Lê Hà Nhi…”
“Hả???”
Tôi bất thần quay lại, mặt đối mặt với cái giọng vừa cất lên ấy…
“Aaaaa!”
“Em vẫn sợ…ma sao???”
“Anh…anh…”
“Em ghét anh lắm phải không?”
Từ khi nào. Kẻ đáng ghét kia lại thân mật với tôi như vậy chứ. Làm ơn đừng mà. Không thì tôi làm sao có thể dứt ra được đây???
“Tôi…”
“Anh biết. Anh có lỗi với em nhiều lắm. Nhi à…Anh…”

“Đừng thân mật với tôi như thế chứ? Anh là kẻ thù của tôi. Cả cô ta cũng vậy. Cô ta gián tiếp gây ra cái chết cho tôi. Và anh, kẻ khốn nạn đã cướp mất cuộc sống của tôi. Thật đáng ghét!!!”
“Anh…Anh cũng phải đền mạng rồi mà”
“Tôi không cần! Anh trả lại cuộc sống cho tôi đi. Làm sao anh có thể nhẫn tâm với tôi như thế. Tôi chết trong khi chưa biết mùi vị của tình yêu là như thế nào? Anh hiểu chứ? Lúc ấy, tôi mới tròn đôi mươi. Cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Vậy mà…”
Tôi hét lên trong đau đớn. Người đang đứng trước mặt tôi…Hạ Minh…Hạ Minh ơi…
“Anh xin lỗi…Anh thực sự xin lỗi em…Ngày qua, được bên em…Anh…thấy rất vui, em biết không?”
“Tôi…”
“Xin em đừng trách anh nữa…Vì giờ đây, anh cũng mất đi cuộc sống này rồi…”
Tôi lặng im nhìn anh. Phút giây ấy, có gì đó bối rối vô cùng…Anh ấy vui khi bên tôi! Anh ấy thân mật với tôi…Đôi môi ấy…Tôi…Tôi không thể dừng lại…Đã bao lần…Tôi muốn…Và giờ đây…Tôi đang làm…
“Hà Nhi…em…Uhhhhh…”
Tôi kề bên anh. Gần, rất gần…Đôi môi quyến rũ ấy, giờ đang gọn gàng bên bờ môi lạnh lẽo của tôi…Anh nhìn tôi, âu yếm…Tôi nhắm mắt, cảm nhận những giây phút mà tôi coi là cuối cùng…Thật hạnh phúc…Nụ hôn đầu tiên! Nhưng…Chớ trêu thay…Nụ hôn ấy được trao gửi khi tôi là một con ma! Anh ấy…Cũng là ma…
Lặng yên! Thoáng đâu đây, vị ngọt của tình yêu…Cái tình yêu mới bắt đầu chớm nở thì tưởng như vừa bị bóp nghẹt lại. Hạ Minh... Tôi yêu anh…Tôi rất muốn nói với anh như vậy đó…Nào, giờ thì phải buông anh ra thôi. Tình yêu ạ!

“Tôi sẽ đi”

“Em…Em đi đâu?”
Bàn tay tôi đã nới lỏng khỏi cổ anh, nhưng dường như, anh càng siết mạnh tôi lại, vẫn phả ừng hơi thở lạnh băng vào người tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy ấm áp…
“Về kia kìa” – Tôi đưa tay, chỉ về phía xa, ngôi nhà của tôi với tấm bia mang tên Lê Hà Nhi…
“Không, đừng. Em không được đi”
“Tôi là ma! Tôi đã chết rồi! Anh biết mà”
“Anh biết. Nhưng thực sự…Anh không muốn xa em”
“Chẳng có cách nào khác cả. Tôi phải đi.Anh cũng vậy”
“Không. Đừng. Nếu em đi qua lớp sương đục ấy. Tất cả sẽ chấm dứt. Không bao giờ em có thể trở lại đây nữa”
“Tôi biết. Nhưng ở lại đây làm gì kia chứ? Đây không phải thế giới của tôi và anh”
“Nhi. Em yêu anh đúng không!”
“Không!”
Nghẹn ngào…Lời nói ấy của anh như chặn ngang họng tôi. Khi tôi chực quay đi thì vòng tay của anh vẫn không hề buông ra, không hề nới lỏng. Anh nhìn tôi. Còn tôi thì quay mặt đi…
“Em có biết tại sao thời gian qua anh lại biệt tích như vậy không?”
“Vì cô ta. Phải! Vì cô ta mà anh bỏ rơi tôi giữa nơi xa lạ”
“Không đâu…”

“Vậy thì tại sao chứ?”
“Hà Nhi…Với anh, em giống như một làn gió mang hơi thở của sự sống đến cho anh vậy. Anh không hề biết em lại là… Và, anh cũng không biết, anh yêu em từ khi nào nữa.”
“Vậy tại sao anh lại biến mất khi Lệ Tuyết xuất hiện?”
“Vì anh không muốn gặp lại họ. Bởi giờ đây…Anh là ma… Sau những lần biến mất như thế. Anh nhận ra rằng…Em mới chính là người anh yêu thương. Lệ Tuyết đã trở thành quá khứ…”
“Thôi. Quá trễ rồi. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi tôi và anh còn là con người cơ. Giờ thì vô vọng!”
“Nói thế nghĩa là…Em yêu anh đúng không???”
Gió nghĩa địa thổi vào tóc tôi, quật xiên về phía trước. Hạ Minh ôm tôi vào lòng, còn tôi thì đang nức nở. Làm sao đây? Làm sao đây…Làm sao để hai con ma có thể được ở bên nhau. Khi tình yêu đến vứi chúng tôi quá muộn…Màn sương đục ấy, vẫn lạnh lẽo nhìn tôi, muốn kéo tôi lại đó…Tôi và anh. Nếu đi qua đó, sẽ vĩnh viễn chẳng nhớ ra nhau nữa. Còn nếu ở lại, dần dần, chúng tôi cũng sẽ tan biến thành cát bụi thôi…Chỉ còn hai tháng nữa, thời hạn ba năm sẽ đến. Tôi sẽ tan thành cát bụi…Nhưng lúc này đây, chỉ còn hạnh phúc đọng lại trong tôi. Tôi bên anh, anh bên tôi…Mọi thứ như một giấc mơ và tôi không muốn tỉnh lại…

“Hà Nhi…Em…Em có muốn bên anh cho đến ngày cuối cùng không? Ý anh là…hai tháng nữa…”
“Anh muốn đánh đổi vì em không?”
“Anh rất muốn. Dù là chỉ còn hai tháng, và sau hai tháng đó, vĩnh viễn…chúng ta sẽ tan thành cát bụi.”
“Em cũng muốn… Hạ Minh…Dù không được đầu thai sang kiếp sau, em vẫn muốn bên anh…Vì có anh…”
Tôi và Hạ minh hướng về phía màn sương đục, nó như dần biến mất…Có lẽ, quyết định của chúng tôi…Là được bên nhau cho đến khi chỉ còn là cát bụi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui